Lý Hồng Viễn bị chọc tức, ngược lại giận dữ cười lớn, hắn luôn miệng nói ba tiếng "được", "Bây giờ con lớn rồi, cha cũng không quản được con, con muốn làm như thế nào thì làm vậy đi, cha ngược lại muốn xem thử con sẽ làm được chuyện lớn gì."
Trong lòng Lý Hồng Viễn muốn để Tô Hòa chịu khổ một chút, chịu nhục một chút, cho nên đồng ý cho cô vay một khoản tiền, còn muốn bán nhà máy dệt Hồng Nguyên này cho Tô Hòa.
Cúp điện thoại, Tô Hòa nhướng mày cười một tiếng, cô tay không lừa sói trắng được một nhà máy dệt may.
Tô Hòa cũng biết Lý Hồng Viễn sẽ tức giận vì chuyện cô đi tìm Nghiêm Lâm, cho nên mới chạy đến chỗ Nghiêm Lâm, như vậy có thể chọc giận Lý Hồng Viễn, khiến cho ông ấy đồng ý bán nhà máy dệt Hồng Nguyên cho cô.
Sau này nếu nhà máy Hồng Nguyên thật sự ăn nên làm ra, cũng là sản nghiệp dưới tên của Lý Hồng Viễn, không hề liên quan gì đến Tô Hòa.
Nhưng bây giờ không như vậy, đối phương đã hai tay dâng nhà máy cho cô.
Mặc dù bây giờ Tô Hòa cõng nợ trên vai, nhưng cô lại khiến nhà máy dệt không bỏ ra một đồng tiền nào, còn khiến Lý Hồng Viễn bỏ tiền ra mua máy hơi nước cho cô, dù tương lai Tô Hòa phải trả tiền, nhưng cho dù nhìn thế nào cũng là do cô kiếm được.
Sợ chuyện này lại sinh ra rắc rối, ngày hôm sau Tô Hòa bắt đầu tìm người làm hợp đồng, sau đó ngồi xe trở lại Du thành, ký hợp đồng mua lại nhà máy dệt may với Lý Hồng Viễn.
Thấy Tô Hòa không chỉ không nhượng bộ, lại còn cầm hợp đồng thật tới, Lý Hồng Viễn cứng đờ mặt, hoàn toàn không giữ được dáng vẻ nho nhã, ôn hòa bình thường.
Gần đây thái độ của Tô Hòa và Lý phu nhân, khiến Lý Hồng Viễn rất thất vọng, cho nên cố gắng nén giận ký tên mình lên hợp đồng.
Mặc dù bây giờ nhà máy và Lý Hồng Viễn không còn quan hệ gì, nhưng trước đó Nghiêm Lâm đã gọi điện thoại cho ông ta.
Nhìn vào mặt mũi của Nghiêm Lâm, Lý Hồng Viễn chỉ có thể bỏ tiền ra, giúp Tô Hòa mua máy hơi nước.
Trên danh nghĩa Lý Hồng Viễn có hai ba công xưởng dệt, một là nhà máy in nhuộm, một là nhà máy dệt, hai nhà máy này cũng cần mua máy chạy bằng hơi nước.
Lý Hồng Viễn kết luận Tô Hòa không thể giúp cho nhà máy dệt Hồng Nguyên có gì khởi sắc, cho nên ông ấy liền lấy tiền mua máy móc cho hai nhà máy kia, đưa cho Tô Hòa.
Nhà máy dệt Hồng Nguyên nếu không ăn nên làm ra, máy hơi nước kia cũng chỉ để trưng bày, đến lúc đó Lý Hồng Viễn có thể kéo về hai nhà máy dưới danh nghĩa của ông ta rồi.
Từ sau khi lấy được tiền chỗ Lý Hồng Viễn, Tô Hòa cũng gọi điện thoại cảm ơn Nghiêm Lâm.
"Không cần cảm ơn, kinh doanh hiệu quả là tốt." Âm thanh của Nghiêm Lâm vẫn trầm ổn như thường lệ.
"Nếu Đốc quân đã nói vậy, tôi cũng không khách sáo. Thật ra thì ngoài chuyện này, tôi còn một chuyện muốn nhờ vả Đốc quân." Tô Hòa.
"Cô ngược lại thật sự không khách sáo!" Lời này của Nghiêm Lâm không nghe ra vui giận.
Tô Hòa mỉm cười một tiếng, khí thế giữa chân mày vô cùng bức người, "Khiến Đốc quân chê cười, người bận rộn như Đốc quân, sẽ không có thời gian phí miệng lưỡi ở chỗ tôi, cho nên tôi chỉ có thể nói thẳng."
Lời này của Tô Hòa ngược lại không sai, Nghiêm Lâm quả thật rất bận bịu, cũng không hy vọng người ngoài vòng vo với hắn.
Cho nên Tô Hòa thẳng thắn như vậy, ngược lại khiến cho Nghiêm Lâm có thêm mấy phần kiên nhẫn.
"Nói đi." Nghiêm Lâm nhàn nhạt mở miệng.
"Tôi nghe nói mùng mười tháng sau, là sinh nhật của Sử Mật Phu tiên sinh ở Lãnh sứ quán Anh quốc, Sử Mật Phu tiên sinh có mời Đốc quân chứ? Nếu Đốc quân chưa có bạn gái, có thể mang tôi đi theo được không?"
Tô Hòa nói thẳng không kiêng dè, "Tôi không cần Đốc quân tiến cử giúp tôi, chẳng qua là vừa mới tới, muốn xem chuyện đời một chút mà thôi. Đốc quân, ngài biết tôi từng du học ở Anh quốc một năm chứ? Lễ nghi phương Tây tôi cũng hiểu, ngài yên tâm, tôi sẽ không làm mất mặt ngài đâu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...