Tài xế vẫn luôn chờ ở đối diện đại lâu Quân chính, trong lòng hắn hoang mang, nhìn những binh lính canh gác đối diện, trong lòng tài xế càng hoang mang đảo lộn.
Khoảng một giờ sau, Tô Hòa mới ra khỏi đại lâu Quân chính.
Nhìn thấy cô, trên mặt tài xế vui mừng.
Chỉ là khi liếc mắt nhìn thấy bốn người mặc trang phục binh lính sau lưng Tô Hòa, nụ cười trên mặt tài xế nhất thời căng cứng.
Bốn phó quan mặc quân trang nghiêm chỉnh, ngang hông có súng, vóc người cao lớn, lúc đi bộ cũng vô cùng đều nhịp.
Bọn họ đi sau lưng Tô Hòa, rất khí thế, mấy người đi ngang qua nhìn thấy, cũng không nhịn được phải tròn mắt quan sát Tô Hòa.
Đàn ông thì hơn nửa là kinh diễm, phụ nữ thì tràn đầy ao ước, hâm mộ.
Tài xế luôn ở quán ăn đợi Tô Hòa, nhìn thấy Tô Hòa đi tới, hắn mới kêu một tiếng tiểu thư, cũng không dám hỏi gì nhiều.
Lúc này khắp nơi đều đánh giặc, cho nên mọi người luôn có cảm giác sợ hãi đối với súng đạn, chứ đừng nói đây lại là người đi ra từ chỗ đại lâu Quân chính.
Tài xế ngoan ngoãn đi sau lưng Tô Hòa, cả một quãng đường hắn không dám lên tiếng.
Sau khi ngồi xe lửa quay lại Lý gia ở Du thành, Lý phu nhân nhìn thấy Tô Hòa mang từ Yến Kinh về bốn phó quan, bà cũng bị dọa sợ hết hồn.
Lúc này Lý phu nhân cũng đoán được một chút Tô Hòa đến Yến Kinh làm gì, bà chỉ không ngờ con gái lại có lá gan lớn như vậy, lại đi tìm Đốc quân.
"Cha con nạp Di nương là chuyện nhà, con không nên đi quấy rầy Đốc quân, chà đạp mặt mũi cha con." Lý phu nhân nhẹ nhàng thở dài, trên mặt mang theo lo âu.
"Mẹ, chuyện này đúng là chuyện nhà, thì Đốc quân sẽ phái người đưa con quay về sao?" Tô Hòa hỏi ngược lại Lý phu nhân, tròng mắt đen nhánh của cô mang theo vẻ châm chọc, "Con đây là đang cứu cha."
Lý Hồng Viễn xảy ra chuyện gì, Tô Hòa cũng không quan tâm, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cô đưa Lý phu nhân rời khỏi đây.
Vị Trần tiểu thư kia qua cửa không bao lâu, Lý Sính Đình liền bị vội vàng gả xa, cho nên Tô Hòa không hề được tiếp thu một chút tin tức giá trị nào.
Nhưng dựa theo trí nhớ vụn vặt, lẻ tẻ trong đầu, Tô Hòa có thể kết luận Trần gia không hề có lòng tốt gì.
Mà Lý Hồng Viễn hết lần này đến lần khác giống như mỡ lợn, không hề nhìn ra có gì không thỏa đáng.
Sau khi Tô Hòa quay về, Lý quản gia cũng gọi cho Lý Hồng Viễn một cuộc điện thoại, còn nói chuyện Tô Hòa mang về bốn phó quan cho Lý Hồng Viễn biết.
Lý Hồng Viễn sau khi biết chuyện bốn vị phó quan mặc quân trang từ trong miệng quản gia, hắn cũng hiểu mấy người này là thân vệ của Nghiêm Lâm.
Lúc này Tô Hòa đến Yến Kinh, còn mang theo phó quan của Nghiêm Lâm trở về, thâm ý trong đây có thể tưởng tượng được.
Vốn chỉ nạp một phòng Di nương, Lý Hồng Viễn không ngờ lại làm lớn chuyện như vậy.
Cho nên lúc Lý Hồng Viễn quay lại từ cửa hàng, khắp người đều là sát khí.
Lý Hồng Viễn mặc một bộ com lê màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, trên ngực rũ xuống một chiếc đồng hồ quả quýt bằng vàng.
Lối ăn mặc như vậy khiến cho Lý Hồng Viễn càng thêm nho nhã, anh tuấn.
Chỉ là nhớ đến những chuyện ông ta làm kia, Tô Hòa càng không có cách nào có hảo cảm với Lý Hồng Viễn.
Lúc Lý Hồng Viễn quay về, Tô Hòa đang ở trong phòng khách uống trà, đọc baos, bốn phó quan kia đứng bên cạnh cô.
Nghiêm Lâm phân phó bọn họ, chỉ cần Tô Hòa không làm chuyện thương thiên hại lý, liền cố gắng đi theo tính tình của cô, bảo vệ bên cạnh cô.
Thủ hạ của Nghiêm Lâm chấp hành quân lệnh, Tô Hòa chiêu đãi họ uống trà, bốn người này vẫn không chịu ngồi.
Tô Hòa cũng không khuyên nữa, mặc kệ bọn họ đứng bên cạnh, cô ngồi uống trà ung dung, nhàn nhã chờ Lý Hồng Viễn quay về.
Sau khi quay về Tô Hòa liền thay một bộ quần áo, cô mặc một bộ quần áo phương Tây màu xanh da trời, cổ áo có một chiếc nơ bướm xinh đẹp, váy dài bồng bềnh, phức tạp, tựa như một đóa hoa diễm lệ nở rộ.
Tô Hòa mang bao tay bằng ren, bưng ly cà phê, tao nhã uống, tư thái dương dương tự đắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...