Editor: Nê
Beta: Nê
————
Nghe Vương Kiệt Khắc nói vậy, mọi người trong lòng đều tức giận một phen.
Bạch Tiên Tiên cùng Trần Nhượng trầm mặc, mâu thuẫn trong chiến đội, cái này Trần Nhượng không nên nhúng tay. Mặc dù hắn là đội trưởng mới.
Không khí im lặng trong nháy mắt, A Huy mở miệng: "Thần R, đây là vấn đề trước kia của chiến đội bọn tôi, không liên quan gì đến cậu. Mọi người đi nghỉ trước đi, chuyện này giải quyết sau, tôi sẽ cho cậu một đội mới."
Trần Nhượng gật đầu, nắm Bạch Tiên Tiên rời đi.
"Thần R? Rang?"
Trong chớp nhoáng, Vương Kiệt Khắc đột nhiên liền tiếng.
A Huy gật đầu, nhẹ nhàng, ôn tồn nói: "Chính là cậu ấy, Jack, tôi biết ngày hôm qua anh thua ở trong tay cậu ấy nên không cam lòng, nhưng anh cũng nên suy nghĩ cho chiến đội một chút, chuyện vừa rồi tôi có thể coi như chưa từng xảy ra, anh lui về sau, ở lại đây làm hậu cần......"
A Huy còn chưa nói xong, Vương Kiệt Khắc liền cắt lời: "Lúc trước tôi nghĩ mọi người định dùng cối xay giết lừa, thì ra là không phải à? Bọn anh đây là ôm được đùi đại thần, nên mới hận không thể ném thứ vướng víu là tôi đi!"
"Cái gì hậu cần? Tôi không phục! Cậu ta là Thần R thì tôi phải thoái vị sao? Cậu ta quen thuộc với chiến đội hơn tôi chắc?"
Trán Vương Kiệt Khắc nổi đầy gân xanh, hai mắt đỏ bừng trừng mắt nhìn đám người A Huy, giống như sư tử sắp phát cuồng.
A Huy lạnh mặt: "Jack, anh đã bị cấm đấu, nội trong một năm không được thi đấu, không cho người khác thay thế anh thì chiến đội chúng ta phải làm sao bây giờ? Trận đấu mùa hè phải sao đây? Để mọi người tan rã đi uống gió Tây Bắc à?"
Để Vương Kiệt Khắc làm hậu cần của đội, ngày thường cùng mọi người luyện tập đã là đãi ngộ tốt nhất của A Huy.
Tương lai Vương Kiệt Khắc vẫn sẽ là thành viên của chiến đội, chờ lệnh cấm đấu giải trừ, nói không chừng còn có thể cùng mọi người lên sân thi đấu.
Nhưng Vương Kiệt Khắc không cam lòng.
Vương Kiệt Khắc nghiến răng nghiến lợi: "Có thể cho R thay thế bổ sung! Hằng ngày đều là tôi luyện đấu với mọi người, không ai hiểu thành viên hơn tôi hết! Mấy người không thể loại tôi khỏi chiến đội được!"
Hắn ta như sừng trâu muốn húc người.
Chỉ vào đám người Hoàng Mậu, Vương Kiệt Khắc nói rõ từng câu từng chữ ——
"Hoàng Mậu! Y sĩ! Lần nào cũng cần người khác bảo vệ mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất!"
"Tiểu Linh! Thính lực đặc biệt tốt! Đội viên tiên phong! Chỉ cần anh đi dò đường, không ai có thể áp sát chúng ta!"
"Vương Hổ! Tay súng thiện xạ! Không phát nào trượt! Phương diện này so với tôi còn mạnh hơn một bậc!"
"A Hắc! Sức quan sát đặc biệt tốt! Luôn có thể phát hiện ra nơi địch ẩn nấp!"
"Trên thế giới này, không có người nào hiểu rõ đội viên hơn tôi!"
Không khí một mảnh tĩnh mịch.
Tiểu Linh giữ chặt Hoàng Mậu đang tức giận, bình tĩnh hỏi: "Vậy xin hỏi đội trưởng Vương, anh hiểu biết bọn tôi, vậy tại sao tới bây giờ chúng ta vẫn thua? Thua tới mức nhà đầu tư muốn rút? Thua tới nỗi sắp vỡ mộng rồi."
Một châm thấy máu.
Mặt Vương Kiệt Khắc đột nhiên trắng bệch.
Lúc này Hoàng Mậu ném tay Tiểu Linh ra, tiến lên một bước, nhảy dựng lên nắm mạnh lấy cổ áo Vương Kiệt Khắc.
Vành mắt cậu ấy đỏ bừng, thanh âm dồn nén nói: "Đội trưởng Vương à, có phải anh không muốn bọn tôi thắng không? Có phải anh không muốn đội mình tốt hơn không?"
"Tôi đã để ý mấy lần rồi, lúc chơi đến thời điểm quan trọng, đám Tiểu Linh A Hắc muốn xông lên, anh lại kêu bọn họ đừng động, vậy nên mới phải thua vài lần? Anh mẹ nó nghĩ bọn này ngu à!"
Hoàng Mậu rống với Vương Kiệt Khắc: "Anh đây là đang ích kỷ, không muốn đội viên nào đoạt hết hào quang của mình!"
"Đội trưởng của chiến đội Đế Vương à, anh thật sự coi mình là Đế Vương độc nhất vô nhị hả?!"
———
Trần Nhượng cùng Bạch Tiên Tiên đứng ở ngoài cửa.
"Cặn bã."
Nghe được động tĩnh bên trong, Trần Nhượng bình tĩnh phun ra hai chữ.
Có vài người giữ được thứ người khác tha thiết mong muốn thì sẽ không thật lòng quý trọng.
Hắn đột nhiên rất muốn hút thuốc.
Dựa vào ven tường, Trần Nhượng ngửa đầu nhìn trần nhà: "Nếu Vương Kiệt Khắc ở lại, anh nhất định sẽ dạy anh ta làm người, nếu anh ta không có cái tố chất tâm lý tuyển thủ chuyên nghiệp, thì về nhà chăn dê đi."
"Anh......"
Bạch Tiên Tiên cảm thấy có lẽ bây giờ mình nên dỗ hắn hai câu dễ nghe.
Nhưng chỉ cần kích động một chút, nước mắt liền rơi.
Đáy lòng cô lại vô cảm: "Ngân Hà, hiện tại ta một hề muốn khóc."
Ngân Hà cười làm lành: "Thực xin lỗi, vấn đề này ta không giải quyết được."
Ngươi là thứ hệ thống phế vật.
Cho nên, Bạch Tiên Tiên chỉ có thể kéo tay Trần Nhượng qua, cẩn thận vỗ vỗ, nghẹn ngào nói: "Anh đừng buồn."
Trần Nhượng từ trên cao nhìn xuống cô, nhéo khuôn mặt cô, giúp cô lau khô nước mắt.
"Khóc cái gì chứ."
Bạch Tiên Tiên: "Nhịn không được."
Trần Nhượng cười một cái: "Vậy cũng phải ráng chịu, mắc công họ ra lại tưởng ai bắt nạt em đấy."
Phòng huấn luyện đột nhiên vang lên một tiếng, A Huy gào lên: "Cậu cút đi!"
Một lát sai, Vương Kiệt Khắc lảo đảo chạy ra, hắn ta đối mặt với Trần Nhượng, oán hận rời đi.
Trần Nhượng cùng Bạch Tiên Tiên từ ngoài cửa đi vào, chỉ thấy mặt Hoàng Mậu bầm một mảng, nước mắt rơi không ngừng, nắm tay áo Tiểu Linh nói:
"Anh Linh, em đau quá."
"Đau cũng đừng sờ, em ngốc thật đấy, vừa nãy xúc động như vậy làm gì, không biết Vương Kiệt Khắc uống say sẽ đánh người à?"
Trong mắt Tiểu Linh cất giấu đau lòng, cuối cùng ngồi xuống nắm lấy hai tay cậu ấy.
Hoàng Mậu tức giận: "Lão tử nổi trận lôi đình nên mới đánh hắn!"
A Huy đi ra từ phòng huấn luyện, châm điếu thuốc, nhìn Trần Nhượng hé môi cười: "Để thần R chê cười rồi."
Người đại diện A Huy này gánh nặng trên vai rất lớn. Ánh mắt Trần Nhượng dừng trên người anh ấy: "Sau này tôi làm đội viên ở đây, chuyện của bọn họ, không cần kiêng dè tôi."
A Huy hung hăng hút một hơi, gật đầu thật mạnh.
Nhìn khuôn mặt thiếu niên kiên nghị kiệt ngạo, đủ loại vấn đề trong lòng anh ấy liền tan biến.
Sau đó A Huy tuyên bố hôm nay toàn đội nghỉ ngơi, từ ngày mai bắt đầu tăng cường huấn luyện.
Các thiếu niên đều đang mang một lòng nhiệt huyết, hận không thể đánh trận thi đấu mùa hè cả nước ngay lập tức, nói nghỉ ngơi còn không chịu đồng ý.
Cuối cùng họ bị A Huy cầm chổi lông gà, như đuổi vịt mà chạy về ký túc xá.
Khi Trần Nhượng và Bạch Tiên Tiên cùng trở về ký túc xá, A Huy liền nói: "Nhìn trí nhớ của tôi này, Anh Nhượng, cậu với em gái phân phòng ngủ à?"
Hai anh em trong lòng gào một tiếng.
Trần Nhượng giật giật môi, nửa ngày sai mới nói: "Được rồi, anh Huy cứ sắp xếp đi."
Bạch Tiên Tiên từ nay về sau chính là nhân viên hậu cần của đội, trong căn cứ không cho người không có quan hệ ra vào, nhưng đây là yêu cầu của Trần Nhượng nên A Huy liền đáp ứng.
A Huy để Bạch Tiên Tiên ở cạnh phòng Trần Nhượng.
Biết bọn họ đều không có điện thoại, nên phải ứng trước tiền lương để mua máy mới cho hai người họ.
Buổi tối, Bạch Tiên Tiên nằm ở trên giường, mặt dày gửi tin nhắn cho Trần Nhượng.
Bên kia, trong một mảnh tối tăm, mắt Trần Nhượng lại rực rỡ lung linh.
Cuối cùng khóe miệng hơi nhếch lên, đầu ngón tay nhấn vào màn hình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...