Nó nhìn miếng táo trong tay...
Tiếp, lại nhìn lén Y Tiên...
Mắt thấy nàng lơ đãng đưa mắt ngắm cảnh đẹp ngoài mái hiên...
Hoa Phiệt lén thè lưỡi, liếm một miếng táo.
Đoạn, nó đặt miếng táo ấy trở về lại đĩa
"Y Tiên..." Rồi nó bưng lên đĩa táo, gắp cho nàng.
Giọng điệu cầu mong: "Người ăn một miếng đi."
Bạch Lạp Sa vươn tay nhận lấy miếng táo, chẳng cố kị gì nhét thẳng vào miệng, còn cố không quên khen một câu.
"Con gọt rất ngon."
"Dạ..." Hoa Phiệt ngại ngùng cúi đầu cười...
Tay trái của nó bấu chặt da thịt mu bàn tay phải của nó...
Y Tiên ăn miếng táo ấy rồi...!Chính chủ, ????ủ bạn đọc chung == TRUMTRU????ỆN﹒????N ==
Người còn khen ngon...
Đầu óc nhất thời có chút quay cuồng...
Gắng vùi lấp tia hưng phấn vào sâu đáy mắt...
Lực bấu tay của Hoa Phiệt càng thêm mạnh...
Nhiệt độ thân thể tăng cao, trời đông tuyết lạnh song cũng không đủ để ngăn nổi gương mặt đang dần đỏ bừng lên của nó.
Hoa Phiệt nghiêng đầu, ra vẻ bé ngoan cười: "Y Tiên, Người thích là được."
Người không chán ghét ta là được.
( Do con bé không biết chuyện gì thôi chứ nó mà biết nó lại đấm chết mẹ mày =)))!).
Bạch Lạp Sa dịu dàng xoa xoa đầu Hoa Phiệt, tiếp tục ngồi hưởng thụ đĩa táo.
Thầm tặc lưỡi...
Chậc, mùa này nếu ăn một đĩa bánh táo nướng thì sẽ ngon hơn rất nhiều đấy.
...
Ba tháng sau khi Hoa Phiệt tới ở Dược Vương cốc.
Bạch Lạp Sa ngồi trong thư phòng, Hoa Phiệt yên tĩnh ngồi bên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, vung tay luyện thư pháp.
Còn nàng?
Nàng đang mải chểnh mảng ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ rồi.
"Y Tiên, Người thấy chữ ta đẹp không?" Hoa Phiệt đưa tờ giấy trắng cho nàng...
Trên mặt giấy, hai chữ "Hoa Phiệt" được ghi theo lối chữ phồn thể.
Từng đường nét uốn lượn như rồng bay phượng múa, khí chất huy hoàng.
Bạch Lạp Sa nghiêng đầu, uể oải đáp: "Đẹp lắm!"
Đoạn, nàng lại tiếp tục ngắm mưa tuyết tung bay ngoài cửa sổ.
Ánh đèn dầu bập bùng phát sáng, chiếu qua gò má mịn màng xinh đẹp ấy.
Yết hầu Hoa Phiệt gian nan chuyển động...
Nó rất muốn...rất muốn vẽ nàng vào, như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời nhất thế gian này...
Viết lên ba chữ "Bạch Lạp Sa" trên mặt giấy, bên cạnh hai chữ "Hoa Phiệt".
Nó lén gập tờ giấy đó vào, cất nhanh vào ống tay áo.
Nó thật không muốn bỏ lỡ bất kì giây phút nào bên Người.
Nó còn muốn...lớn lên thật nhanh...
Thật nhanh...
Nó muốn mọi lúc mọi nơi, sáng trưa chiều tối...
Bầu bạn cùng Người...
Bạch Lạp Sa không hề biết thằng bé bên cạnh mình ngày ngày đầu óc đang nuôi dưỡng ý xấu...
Nàng ngẩn ngơ ngẩn ngơ rồi cứ thế ngẩn ngơ...
Ta ngẩn ngơ cứ ngỡ...
Đó chỉ là giấc mơ...
Lý do khiến bé Sa ngẩn ngơ nhìn đất nhìn trời nhìn tuyết cả ngày hôm nay là gì?
Đó là...nữ chủ đi rồi!
Đi rồi, cơ mà đi đâu?
Đi bái sư chuyển núi...
Đây là một phân đoạn khá khó hiểu...
Thực chất trong kịch bản, không hề có tình tiết nam chủ vào Dược Vương cốc ở.
Nếu không phải cái lão chân quân kia nhờ vả quá khẩn thiết, nàng cũng không định cho Hoa Phiệt lưu lại Dược Vương cốc này quá lâu.
Tại nó là Ma Tôn tương lai đó nha, phải ra ngoài va chạm nhiều nhiều hòng dựng nên nghiệp lớn chứ.
Đây, trở lại với việc nữ chủ đi bái sư.
Tình tiết này không hề sai, trong nguyên kịch bản chính là phát triển kiểu thế.
Đàm Linh được sư phụ - Quân Phiến chân quân kiêm nam phụ si tình số một thuộc Tiên Ông phái thu dưỡng.
Mấy hôm trước con bé có về khăn gói quỳ lạy nàng, sau đó cùng Quân Phiến ngự kiếm bay mất tiêu rồi.
Dược Vương cốc thiếu đi Đàm Linh...
Khi ra cửa tiễn cô bé, Bạch Lạp Sa còn hỏi đùa nam chủ, có thấy luyến tiếc gì không khi không còn Linh muội...
Ai dè thằng bé lắc đầu, nói không: "Con có Người là đủ."
Bé Sa có điểm câm nín...
Ừm, cốt truyện nam chủ đụng mặt và nảy sinh tình cảm với nữ chủ khi nó đã là Ma Tôn.
Mốc thời gian chẳng lẽ phải tới lúc đấy mới được à?
Nam nữ chủ gặp nhau sớm hơn dự kiến thì có vấn đề ư?
Bạch Lạp Sa lại nhìn trai ngoan Hoa Phiệt đang chăm chỉ luyện chữ...
Khác với Đàm Linh, nó không thể dẫn linh khí vào thân để mà tu luyện được.
Tại nó là nhân ma.
Ma có phương thức tu luyện riêng của ma.
Một nửa dòng máu con người cũng không thể cứu nổi nó.
Hoa Phiệt, nó cần ma khí mới có thể tu được.
Dược Vương cốc không phải là nơi dừng chân lý tưởng của Ma Tôn tương lai.
Đương lúc mải chìm đắm trong dòng suy nghĩ riêng của mình, cửa sổ từ phía xa, giữa bao bông tuyết trắng xoá lạnh lẽo đua nhau rơi xuống, bỗng xuất hiện một con hạc giấy.
Hạc giấy cất cánh bay bay tới gần.
Bạch Lạp Sa nhẹ nhàng đứng dậy, vươn tay ra ngoài cửa sổ, tiếp nhận hạc giấy.
Hạc đậu trên tay nàng, cất tiếng oang oang ngay trong thư phòng tĩnh lặng.
[ Y Tiên đại nhân, Y Tiên đại nhân, ta là hạc của Trâu Quỳ Quốc sư Đại Duy quốc.
Phượng hậu của chúng ta, nay bệnh nặng khó chữa.
Bệ hạ ngày đêm lo lắng, cầu xin sự cứu giúp từ Y Tiên.
Mong Y Tiên đại nhân đại lượng rủ lòng thương, một lần hạ giới để cứu vãn Phượng hậu.
Con dân Đại Duy ngày ngày biết ơn Người, con dân Đại Duy ngày ngày biết ơn Người! ]
Dứt lời, hạc giấy vặn vẹo thân mình, nở bung thành một bông hoa giấy màu hồng...
Nó hết linh lực rồi.
"Chà, Phượng hậu Đại Duy quốc? Mối tình đầu của Hoàng đế Đại Duy?" Bạch Lạp Sa đặt hoa giấy lên mặt bàn, vuốt cằm nghiền ngẫm.
Nàng liếc Hoa Phiệt: "Có lẽ ta sẽ hạ giới một lần." Dẫu gì vị Quốc sư này đã tốn không ít công sức để đưa con hạc này bay tới tận thư phòng nàng.
Đi, đi xem chút nàng Phượng Hậu Đại Duy quốc đó chết chưa.
...
Bạch Lạp Sa vốn không tha thiết gì việc đưa Hoa Phiệt theo.
Nhưng dù cho nàng có nói gì đi chăng nữa...
Thằng bé vẫn khăng khăng nhất quyết biến thân cái đuôi nhỏ bám theo sau.
Hết cách, Bạch Lạp Sa đành đưa nam chủ hạ giới cùng vậy.
Bé Sa đứng trước cổng Dược Vương cốc, xa xa là núi non hùng vĩ, rừng vàng biển bạc, mây bay vấn vít, tiên khí mù mịt...( Ở trên tiên giới, bốn mùa đều là mùa xuân, Dược Vương cốc có bốn mùa là do bả dựng lên hiệu ứng thôi.)
Nàng hất tay, một chiếc lá xanh bay khỏi ống tay áo.
Lá xanh to dần, to dần, nó cứ to mãi ra, cho đến khi to như một tấm thảm nó mới ngừng.
Đây là pháp khí phi hành.
Bạch Lạp Sa một chân giẫm lên mặt lá.
Hoa Phiệt có chút không quen, vẫn là để nàng đỡ lên mới được.
Pháp khí dần dần bay bay, xé một đường gió lao mạnh giữa không trung.
Hoa Phiệt không có linh lực chống đỡ, chưa kể, thân thể thằng bé lại chỉ là một phàm nhân...
Đứng khó vững, lảo đảo mém xíu ngã bổ ra.
Bạch Lạp Sa hết cách, đành ôm chặt thằng hé trong lòng...
Mệt tâm thực sự!
Chăm nam chủ y mẫu thân chăm hài tử.
Nàng mệt, ngược lại ai đó thỏa mãn muốn chết.
Nó tìm vị trí thích hợp, dụi dụi vào bộ ngực mềm của nàng.
Lại không nhịn được, khoé môi cười cười.
Cả Dược Vương cốc ra, nó là người duy nhất được Y Tiên ôm ôm.
Hoa Phiệt khẽ ngẩng đầu...
Y Tiên, đợi ta trưởng thành, ta sẽ ôm Người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...