Sau cuộc trò chuyện đầu tiên tốt đẹp với anh hàng xóm đẹp trai, Bạch Lạp Sa vui mừng không thôi.
Nha, có bánh táo ăn.
Nhưng rất nhanh, tâm tình nàng bèn tuột dốc không phanh.
Tại sao?
Sáng hôm sau, nàng nhận được thông tin, gã mập ngải heo kia treo cổ chết trong nhà chứ sao.
Chết rồi...
Chết thật rồi...
Hoa Phiệt ngồi cạnh nàng, cùng nàng ngắm trời tuyết thanh lạnh: "Nàng vẫn phiền lòng vì chuyện đó sao?"
"Ôi..." Húp một ngụm ca cao sữa nóng, Bạch Lạp Sa than nhẹ: "Huynh thử tưởng tượng xem, người hôm qua còn tinh thần dâng cao muốn đánh huynh, giờ quay đầu một cái, bèn chết luôn rồi.
Thật là kì quái quá mà, dân làng còn nghĩ rằng tên ngải heo đấy bị quái vật tuyết hù cho muốn chết cơ!"
"Ngải heo?" Hoa Phiệt phát hiện, phương thức sử dụng ngôn ngữ của nàng rất khiến chàng hứng thú.
"Ngải heo? Ý chỉ mấy tên dở hơi í." Nàng che miệng cười giải thích.
"Ta sẽ ghi nhớ từ này."
Hoa Phiệt ngẩng đầu nhìn trời tuyết, ánh mắt thấu triệt phân minh, thông qua làn tuyết, như muốn nhìn thấu vạn sự đất trời.
Thật khó để tin rằng, chàng ta là Ma tôn.
Nhiều khi, đáy mắt chàng ấy quá trong sạch, sạch đến mức khiến con người ta không thể hoài nghi một chút nào về màu sắc của linh hồn ẩn sau ánh mắt ấy.
...
Quãng thời gian ở trong ngôi làng tuyết đó, rắc rối có, vui vẻ có, sầu muộn có, hai người họ đều cùng nhau ngồi sẻ chia.
Mặc dù không thể cùng nhau nắm tay đi khắp nơi...
Nhưng ngày ngày bên nhau trò chuyện, vì nàng bầu bạn, vì nàng hạnh phúc, Hoa Phiệt vẫn là vui muốn chết rồi.
Ma tôn cao cao tại thượng kia, chàng không thèm.
Cường giả thống nhất Tam giới, chàng cũng không thèm.
Đời người, khi đã nếm trải quá nhiều đắng cay ngọt bùi, đến cuối cùng, có người khát cầu danh vọng, có kẻ lại khát cầu bình yên.
Bình yên là ở trong thân tâm.
Bình yên có thể là ngươi yêu chính mình, chăm sóc bản thân..
Hoặc, bình yên cũng là một kiểu bình yên khác, ngươi yêu một người, yêu sâu sắc còn hơn chính mình.
Nàng ấy đau một, ngươi đau mười.
Nàng cười vui vẻ, mỗi ngày ngắm nụ cười của nàng cũng đủ khiến ngươi vui.
Hoa Phiệt chính là kiểu người như thế!
Gần chục vạn năm nếm trải sóng gió, gần chục vạn năm ngậm lấy bao đau đớn không thể xoá nhoà.
Chỉ khi nhìn thấy nàng ấy, tâm hồn đen bẩn của chàng ta như được một ngọn nến thắp sáng, góc tối trong con tim lạnh lẽo này sau bao năm cũng hoàn toàn tiêu tan.
Nàng cảm thấy chán, chàng sẽ vì nàng tạo niềm vui.
Nàng thèm ăn, chàng sẽ vì nàng học nấu.
Nàng kể, mẫu hình tượng tuyển phu quân trong lòng nàng, Hoa Phiệt âm thầm ghi nhớ hết, đầu óc cũng không quên nghĩ mẩm, nếu nàng mở hội tuyển phu quân thật...
Không, sẽ không có chuyện đó đâu.
Có chàng giám sát, nàng mà dám làm điều đó...
Hừ!
Hoa Phiệt lắc lắc đầu, quay về với thực tại trước mắt.
"Chỉ thế thôi sao?" Hai người đi cùng nhau, rảo bước trên nền tuyết.
Chàng giơ cao ô, che chở ái nhân khỏi những cơn mưa tuyết lùn phùn liên miên trong nhiều tháng qua.
"Còn gì nữa ư? Phu quân của ta, đối tốt với ta là được rồi.
Chẳng lẽ huynh còn mong phu quân tương lai của ta còn phải đối tốt với cả thiên hạ sao?" Bạch Lạp Sa bĩu môi, lại nhớ đến tình tiết của mấy quyển tiểu thuyết ngược tâm.
Nam chủ đem lòng nhớ thương thiên hạ chúng sinh, giang sơn bách tính, rồi trực tiếp một phen quăng nữ chủ thẳng ra chuồng gà...!
Nàng xin chứ!
Người đàn ông của nàng mà như thế, thà nuôi con chó còn mát lòng hơn.
Cho nàng, nàng còn đánh thêm, đánh cho văng mất tiêu quang hoàn của nhân vật chính luôn.
┻┻︵ヽ(`Д´)ノ︵┻┻
Đến một đoạn đồi tuyết nhỏ hơi dốc.
Hoa Phiệt leo lên trước một bước nhỏ, vô cùng tự nhiên vươn tay.
Bạch Lạp Sa đặt bàn tay đậu hũ của mình lên tay chàng.
Có lẽ do tuyết đọng trên vách đá khá trơn, bé xui xẻo trượt chân, suýt thì ngã.
Vẫn may mắn thay, nhờ có phúc ân của Hoa Phiệt, nàng mới không phải chịu cảnh cặp mông hôn đất.
Người đàn ông mỉm cười, trong bất đắc dĩ lại có gì đó thật sủng nịnh cưng chiều.
Đưa ô cho nàng, chàng vén qua vạt áo, khụy xuống.
Đưa ra bờ lưng vững chãi, chàng ta đánh mắt.
Bạch Lạp Sa hiểu ý, hai tay ôm cổ chàng ấy, bàn tay to dày của Hoa Phiệt nhẹ nhàng đỡ lấy hai bên bắp chân nàng.
Cõng người thiếu nữ lên, bọn họ lại tiếp tục đi trên con đường của mình.
Thực sự...cảm giác được che chở kiểu này...Bạch Lạp Sa rất thích, rất thích...
Là kiểu vô cùng thích ấy!
Giọng nói ôn nhu trầm trầm của Hoa Phiệt truyền tới: "Lạp Sa, nàng nói ta nghe, nếu phu quân tương lai của nàng...là một người xấu thì sao?"
"Người xấu?" Hơi thở của nàng trêu đùa chọc chọc vô vành tai chàng: "Huynh nói người xấu theo khía cạnh nào?"
"Người xấu...đối với thiên hạ?"
"Còn đối với ta là rất tốt sao?"
Vành tai của Hoa Phiệt hơi đỏ: "Đúng."
"Thế thì...!chàng ấy vẫn là phu quân của ta thôi."
"Nếu phu quân nàng giấu nàng làm người xấu?"
"Đâu ra nhiều 'nếu' như vậy ta?" Bạch Lạp Sa nghiền ngẫm hồi lúc.
Khi mà tim Hoa Phiệt sắp sửa vọt lên cổ họng, nàng mới đưa ra câu trả lời: "Thì ta sẽ dỗi chàng ấy."
"Thật sao?" Chỉ dỗi thôi?
"Dỗi tầm một nén hương là đủ.
Sau đó chúng ta sẽ giãi bày tâm sự, ôm nhau và đi ngủ.
Nhưng ta vẫn mong, người ta yêu sẽ không giấu diếm ta điều gì.
Huynh biết mà, phu thê yêu nhau, khó khăn sung sướng đồng lòng trải qua."
Câu trả lời của nàng, đã thành công xoa đi bao nỗi lòng khó tả trong lòng chàng.
"Ha ha..." Hoa Phiệt khẽ cười.
Cơ mà câu nói tiếp theo của Bạch Lạp Sa, thực sự khiến ai kia cứng đờ.
Nàng ngọt ngào ôm cổ Hoa Phiệt, ôm chặt thêm chút nữa, trêu ghẹo cọ cọ vô gò má chàng.
"Hoa huynh, huynh dò hỏi nhiều như vậy làm gì? Ta cảm thấy, huynh chính là hình mẫu phu quân lý tưởng của ta nha.
Ta sống đến giờ rồi, chưa có một tên nam nhân nào cưng chiều ta như huynh đâu."
Thực ra, tiêu chí tìm phu quân số một của Bạch Lạp Sa đó là, một người đàn ông phải chiều nàng y phụ thân chiều nữ nhi, y con Sen chiều Hoàng thượng.
Và, chà, Hoa Dã Từ, mấy tháng trò chuyện bên nhau, chàng ấy cưng chiều nàng còn hơn sư phụ chiều nàng ấy.
Nàng cũng đâu phải người phụ nữ có trái tim sắt đá, trải qua mấy đời sống cùng mấy gã chồng trước, chẳng lẽ nàng còn không nhìn thấu tâm tư trai tơ dính ngải tình của chàng sao?
Bé chấm rồi, chàng là của bé nghen!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...