Bị thư ký móng tay mềm này đẩy trở về , Thẩm Phỉ không còn cách nào khác phải bắt đầu với nhân viên văn phòng công việc . Mặc dù Thẩm Phi đang làm công việc này, nhưng cô ta cảm thấy Tưởng Cẩn Du nhất định sẽ không như vậy mặc kệ cô ta , chung quy sẽ đổi chức vụ mình . Dù sao , từ khi còn nhỏ Tưởng Cẩn Du vẫn luôn biết cô ta muốn trở thành một thiết kế sư . Nhưng mà hết lần này đến lần khác Tưởng Cẩn Du thật sự đã quên , cô thân là người cầm quyền một công ty, mỗi ngày bận rộn nhiều việc không hết , làm sao có thời gian đi quản một cái nhân viên sống chết ! Thẩm Phỉ làm nhân viên văn phòng cũng đã nửa năm.
Mỗi ngày đều là nghe điện thoại sao chép tài liệu đặt hàng mang đi, hơn 180 ngày liền phần mềm thiết kế cũng chưa từng mở ra . Không chỉ vậy, tiền lương của nhân viên cũng rất ít đến đáng thương , trong đó một phần lớn sẽ đưa cho Tưởng Cẩn Du cái kia 50 vạn.
Số tiền ít ỏi còn lại, chu cấp cho gia đình kết âm hôn dưỡng lão , số dư còn lại thậm chí không bằng lúc cô ta còn đi làm công hồi đại học. Thẩm Phỉ cứ nghĩ sau khi gia nhập công ty Tưởng Cẩn Du sẽ thăng chức rất nhanh , ít nhất sẽ không lo cơm ăn áo mặc.
Lại không nghĩ tới, cuộc sống còn tệ hơn trước , cô ta nghĩ rằng mình không cần tiếp xúc da thịt kiếm ăn nữa , cũng không còn cách nào mà tiếp tục làm lại . Cuộc sống như vậy hoàn toàn không dành cho người, sự kiên nhẫn của cô ta cuối cùng cũng đến giới hạn , cô ta cảm thấy Cẩn Du chính là đang cố tình làm khó mình . Một lần sao chép sai tài liệu bị đồng nghiệp khác chỉ trích , tất cả bất bình không cam lòng bên trong Thẩm Phỉ đều dâng lên , mạnh mẽ đem tất cả tài liệu trên tay ném đi , một mạch vọt đến phòng làm việc Cẩn Du . “Tưởng Cẩn Du , rốt cuộc tại sao cô lại nhắm vào tôi như thế này!” Lao vào văn phòng, cũng không nhìn xem có ai trong đó , Thẩm Phỉ hét lớn . Tưởng Cẩn Du đang cùng mấy người bàn bạc phương án công ty , nhìn thấy Thẩm Phỉ đi vào , sắc mặt không thay đổi , chỉ khẽ ra hiệu với những người này , nói nhỏ: “Dừng lại một chút, đợi chút nữa rồi tiếp tục.
" Sau đó nhìn về phía Thẩm Phỉ hỏi:" Tôi đã nhắm vào cô như thế nào? " Thẩm Phi tràn đầy ủy khuất cùng không cam lòng, mặc kệ những ai có trong văn phòng.
Hơn nữa cô ta cũng đã nghĩ ra chủ ý nhỏ , những người này có thể cùng Cẩn Du bàn bạc, hẳn đều là những người ưu tú trong công ty. Cô ta đem chuyện Cẩn Du đối xử bất công nói ra , Cẩn Du chính là e dè mấy người này cái nhìn , cũng phải tìm cách sắp xếp lại công việc cho chính mình . Mọi chuyện đều suy nghĩ tốt đẹp, Thẩm Phỉ mở miệng nói: " Tưởng Cẩn Du , tại sao cô không cho tôi làm nhà thiết kế? Cô biết rõ ước mơ của tôi là trở thành nhà thiết kế, tại sao cô luôn luôn áp chế tôi ?" "Tôi biết rõ , cô từng giúp đỡ tôi , tôi cũng nợ tiền cô , thế nhưng làm nhân viên văn phòng khi nào tôi mới có thể trả hết nợ ? Cô biết rõ tôi có năng lực , rõ ràng biết tôi có thể đảm nhiệm công việc của một thiết kế sư , lại cố ý không cho tôi làm.
Có phải hay không sợ tôi ra mặt , sợ tôi trả hết tiền cho cô , cô liền không thể đè nén tôi nữa ? Có phải hay không muốn cả đời đều chà đạp tôi dưới chân ? " " Tưởng Cẩn Du , tôi rốt cuộc chỗ nào xúc phạm cô ? Cô làm sao có thể ác độc như vậy? "Thẩm Phỉ hét lên khàn cả họng . Nếu bộ dáng của cô ta có thể giống như kiếp trước được Tưởng Cẩn Du giúp đỡ , dáng vẻ tài giỏi nhưng không gặp thời lại đứng lên hung hăng phản lại , không khéo sẽ có vài người bằng lòng ngã dưới váy cô ta . Thẩm Phỉ thực sự rất hài lòng với mấy câu tuyên bố của bản thân , theo ý cô ta , có lý có cứ , đả kích Tưởng Cẩn Du.
Đồng thời bày ra năng lực cùng ấm ức của chính cô ta , mấy cái quản lý cấp cao đó chắc chắn sẽ đồng cảm cho mình , do đó Tưởng Cẩn Du sẽ phải điều chỉnh công việc cho mình , làm cho bản thân đi làm thiết kế sư . Cô ta thậm chí còn đợi để nhìn thấy vẻ mặt tức giận đến tái nhợt thậm chí phải nhân nhượng của Cẩn Du.
Thế nhưng không ngờ, Cẩn Du lại nở nụ cười. Cô giống như nghe thấy chuyện gì vô cùng buồn cười , một bên che môi lại hỏi: " Cô muốn làm thiết kế sư ?” Thẩm Phỉ trong lòng có chút hốt hoảng nhưng mà cô ta cũng biết đây là cơ hội duy nhất của mình , cho nên cứng cổ nói ra : " Không sai ! Tưởng Cẩn Du , nếu như cô còn có chút lương tâm thì đừng có áp chế tôi như thế này nữa!" Cẩn Du hai mắt nhíu lại , lương tâm , một nữ nhân bị chó cắn mất lương tâm đột nhiên quay lại nói với cô về lương tâm , trên đời này còn chuyện gì buồn cười hơn nữa? Ngưng cười , Cẩn Du bình tĩnh hỏi: “Thẩm Phỉ, cô tốt nghiệp trường học nào ?” Thẩm Phỉ không nói nên lời, trường của cô ta học chỉ là đại học hạng ba , như thế nào nói ra , chỉ cần nói ra , có lẽ còn chưa ai nghe qua nó cả . “Trường học không đại biểu cho năng lực!” Thẩm Phỉ bày ra dáng vẻ cao ngạo nói . “ Như vậy cô đã từng ở bất đồng nghệ thuật nước ngoài đào tạo chuyên sâu qua ?” “ Cô biết rõ tôi đang nợ cô tiền, càng không có khả năng ra nước ngoài học thêm.” “Được rồi, bây giờ hãy nói về năng lực thiết kế , cô dự định có tác phẩm thiết kế nào ? ” Tưởng Cẩn Du rất rộng rãi mà đã bỏ qua câu hỏi trước đó . Thẩm Phỉ đỏ mặt , ngay sau đó cô ta nói: "! Trước giờ cô chưa bao giờ cho tôi cơ hội thiết kế , nữa năm qua tôi làm công việc lặt vặt bận chịu không nổi , làm gì có thời gian đi trù tính công việc thiết kế ." Nói đến đây , càng nhóm lên không cam lòng cùng oán hận của Thẩm Phỉ . Cẩn Du lạnh lùng nhìn cô ta la hét trút giận , xong xuôi cô quay đầu nói với những người ngồi bên cạnh: " Mọi người đều là tốt nghiệp trường nào ? Có từng trải qua đào tạo chuyên sâu ? Có tác phẩm tiêu biểu nào ? " Wellington đại học.
Sau khi tốt nghiệp, tôi đã làm việc và học tập ở Ý trong tám năm.
Vòng cổ Trân ái chi tâm là mặt hàng bán chạy nhất của công ty năm ngoái." "Học viện Thiết kế và Nghệ thuật Hoàng gia.
Tôi đã dành bốn năm đi du lịch ở châu Âu để lĩnh hội các phong cách thiết kế khác nhau.
Hứa hẹn song hoàn nhẫn , giải vàng thiết kế trang sức.
" Berlin nghệ thuật đại học mỹ thuật học viện , đi Paris trao đổi học tập hai năm.
Động vật hung châm , vương thất Anh quốc rất ưa chuộng ....... Hầu như tất cả bốn năm người trong văn phòng đều là đại học hạng nhất nổi tiếng thế giới.
Với hơn bốn năm kinh nghiệm giáo dục tiên tiến, các tác phẩm tiêu biểu thậm chí còn được truyền bá rộng rãi hơn, chúng thậm chí còn có trong sách giáo khoa. Nói xong, mọi người bắt đầu trò chuyện , cười nói với nhau: " Tôi nhớ hồi đó ăn không đủ no nên sau giờ học còn phải chạy đi rửa bát ..." " Tôi cũng không thua kém , mặc một bộ quần áo tận ba năm , về sau không dám uốn cánh tay , hễ cong liền rách ..." Thẩm Phỉ bị lời nói của họ làm cho trợn mắt há mồm , trong khi Cẩn Du chỉ giơ tay chống cằm, không nói gì.
Trong mắt không che dấu chút nào giễu cợt . Đến khi trong phòng yên tĩnh lại , Cẩn Du cười nhạo nói ra , " Thẩm Phỉ , cô dựa vào cái gì mà đòi hỏi tôi thiết kế sư chức vị ? Muốn học vấn không có học vấn, muốn bối cảnh không có bối cảnh , muốn tác phẩm không có tác phẩm.
Liền ngay cả cố gắng cũng không có , cô dựa vào cái gì cảm thấy mình có đủ điều kiện để trở thành một nhà thiết kế?" Vẻ mặt Thẩm Phỉ bị Cẩn Du lời nói làm cho nghẹn lại đỏ bừng .Cô ta cảm thấy hôm nay mình thật sự xui xẻo , không lựa tốt thời điểm tiến vào lại ngay khi có mấy nhà thiết kế hàng đầu có mặt . Cô ta nuốt nước bọt, giãy dụa nói ra : " Các nhà thiết kế không phải từ đầu đi lên đến , thế nhưng , Tưởng Cẩn Du cô chưa từng có cho tôi cơ hội này.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...