Editor: Nhan
Khúc Yên từ lúc mới bắt đầu còn kháng cự giãy dụa, dần dần liền từ bỏ.
Nụ hôn của hắn cuồng nhiệt lại hung mãnh.
Không giống bề ngoài lãnh khốc của hắn một chút nào.
Tất cả giãy dụa dưới lửa nóng mãnh liệt của hắn như băng hóa thủy, mờ mịt tiêu tan.
“Ưm! ! Dung Trì! ! ” Nàng bị hắn hôn không thở nổi, nhịn không được cắn hắn một cái, “Tớ không thở được! ! ”
Dung Trì dừng lại một chút, hơi lùi ra, ánh mắt nóng rực lướt qua môi anh đào sưng đỏ.
“Cậu không được muốn nữa --” Khúc Yên vội vàng đưa tay che môi hắn.
“Tôi muốn cái gì?” Khóe môi Dung Trì dưới bàn tay nàng nhẹ nhàng nhếch lên, lại thè lưỡi liếm trong lòng bàn tay nàng liếm một chút.
Khúc Yên sợ hết hồn, cuống quít rút tay về.
Dung Trì thừa cơ cúi đầu, lần nữa cướp lấy bờ môi nàng.
Hắn cơ hồ là tham lam, trầm luân điên cuồng mà hôn nàng!
Trong không khí tràn ngập hơi thở nóng rực, sức trẻ hừng hực, toàn tâm toàn ý nóng bỏng hết mình.
“Dung Trì! ! ” Khúc Yên bị hôn đến trong đầu trống rỗng, hoàn toàn quên mình là tới làm nhiệm vụ.
“Yên.
” Hắn bên môi nàng nói nhỏ, thân mật gọi tên của nàng.
Khúc Yên nhạy bén bỗng dưng run lên.
Giống như bị chạm tới điểm yếu nào đó, ê ẩm, mềm nhũn, không hiểu sao có chút muốn khóc.
“Cậu gọi tớ là gì?” Nàng hỏi.
“Yên.
”
Cái tên vẫn luôn xuất hiện trong đầu hắn, không biết đã nhắc đến bao nhiêu lần.
Một năm này, mỗi đêm hắn đều ở trong lòng gọi nàng như vậy.
Giữa hai người, bầu không khí đang thân mật mập mờ, bất thình lình, vang lên “kít” tiếng mở cửa!
Có người từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hai người trên ghế sa lon trong văn phòng lập tức sững sờ.
“Dung Trì, có người tới! ! ” Khúc Yên nghe được âm thanh, kéo áo phông Dung Trì, bịt tai trộm chuông* đem mặt chôn vào ngực hắn.
*Bịt tai trộm chuông: hành vi che đậy tự lừa dối bản thân mình.
Nàng giống như đà điểu, khuôn mặt nhỏ dán vào lồng ngực hắn.
Dung Trì hạ mắt nhìn nàng, không khỏi nhếch môi nở nụ cười: “Đồ ngốc.
”
Hắn ôm nàng ngồi xuống, cũng không gấp gáp đi quản người ở cửa, thay nàng chỉnh lý quần áo hơi nhăn, vuốt ve tóc dài có chút lộn xộn.
Tiếp đó hắn mới quay đầu, lãnh đạm nhìn qua.
“Anh, anh Trì! ! ” Cô gái đứng ở cửa một mặt chấn kinh, vừa lúng túng vừa chua chát chát, mắt chậm rãi đỏ lên hỏi, “Đó là ai?”
Nàng đưa tay chỉ Khúc Yên.
Khúc Yên ngẩng đầu lặng lẽ nhìn sang, không khỏi nhìn sang bên người Dung Trì.
Không phải đã nói bên cạnh không có người khác phái sao?
Cô gái này là ai? Dáng dấp cũng rất xinh đẹp, mặt tròn nhỏ, mắt to, bộ dáng khả ái.
“Chị là bạn gái anh Trì sao?” Cô gái đi vào văn phòng nhìn Khúc Yên, nhẹ giọng hỏi.
Cô gái ẩn hiện nước mắt, nhìn thương tâm sắp khóc.
Rất rõ ràng, cô ấy thích Dung Trì.
Khúc Yên nhất thời không biết trả lời thế nào, lắc đầu: “Không! ! ”
Hai chữ ' không phải ' còn chưa kip nói ra liền bị Dung Trì dùng sức cầm tay.
Dung Trì dắt nàng đứng lên, hướng về phía cô gái kia, thản nhiên nói: “Cô có chuyện gì?”
Cô gái bỗng nhiên oa một tiếng rồi khóc: “Anh Trì! ! Anh gạt người! Ô ô, anh gạt người! Anh đã nói anh không có bạn gái! ! ”
Khúc Yên nhìn sửng sốt.
Nàng giật giật Dung Trì, thấp giọng nói: “Cậu làm gì người ta vậy? Cậu lừa gạt tình cảm cô ấy?”
Dung Trì bị nàng chọc giận cười lên, nhéo nhéo trừng phạt trong lòng bàn tay nàng: “Tôi ở trong lòng cậu chính là người như vậy? Tôi ngay cả cô ta tên là gì cũng không biết.
”
Cô gái nghe như thế, khóc đến thảm hại hơn: “Anh Trì! ! em là Hạ Thiên, anh em là Hạ Cẩn.
Em thường xuyên đến đưa cơm cho anh của em, anh còn nói chuyện với em, chẳng lẽ anh không nhớ sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...