Editor: Nhan
Khúc Sương Sương lấy điện thoại di động ra, gửi cho mấy nữ sinh thường ngày tốt với cô ta một đoạn video.
Trong đám người dưới lầu có mấy người nhận được tin nhắn, mở video lên xem, lập tức giật mình hô lên: “Các cậu nhìn! Có video làm chứng!”
Đám người tụ cùng một chỗ, nhìn video, càng xem càng phẫn nộ.
Trong video, Dung Trì nằm ở phòng chăm sóc tích cực, thở bằng máy, bộ dạng vô lực.
Hình ảnh chậm rãi thay đổi, ngược dòng đến đoạn Dung Trì té lầu, nơi đó máu đầy đất còn chưa khô.
Hiện trường chỗ đỡ lấy thân thể của hắn vẫn còn cốt thép khắp nơi.
Lập tức, hình ảnh lại vòng vo một chút, hiện ra một nửa cốt thép nhuộm đầy máu.
Thuyết minh đang giải thích: “Nửa cái cốt thép này, chính là bác sĩ từ trong thân thể bạn học Dung Trì lấy ra.
Thực sự là thê thảm a, chính mọi người tưởng tượng một chút, hắn lúc đó đau đến như thế nào.”
Các bạn học thấy tê cả da đầu.
Có người xung động tiến lên nắm chặt cổ áo đồng phục Khúc Yên: “Mày vẫn là người sao? Mày ngay cả cầm thú cũng không bằng!”
“Để cho nó nếm thử đau đớn của Dung Trì!”..
“Đúng vậy!”
Mấy người ủng hộ Khúc Sương Sương trốn ở trong đám người, âm thầm giật dây gây rối, khống chế dư luận và bầu không khí.
Khúc Yên lẻ loi trơ trọi một mình, bị kẹp ở trong đám người, giống dê con đáng thương đợi làm thịt.
Mắt thấy một quyền hướng nàng đánh xuống, đột nhiên có người tiến lên ngăn cản.
“Mọi người đang làm cái gì!”
Khúc Yên chuyển mắt xem, phát hiện là Lục Cảnh Diệu chắn trước người nàng.
Nàng vốn là nghĩ đổi thêm một viên đại lực hoàn, giáo huấn mấy người cố ý giật dây kia, hiện tại xem ra tạm thời không cần.
“Lớp trưởng, sao cậu lại che chở Khúc Yên?” Có bạn học hoang mang không hiểu, nói với Lục Cảnh Diệu, “Khúc Yên là một tội phạm giết người, nó đem Dung Trì đẩy xuống sân thượng, cậu còn không biết sao?”
Lục Cảnh Diệu thân thể gầy gò ngăn trước mặt Khúc Yên, cố gắng đem nàng kéo về phía sau, lớn tiếng nói: “Kh hay khôngúc Yên có phải tội phạm giết người, hẳn là cảnh sát sẽ tới tra.
Chúng ta không thể bảo sao hay vậy, tùy tiện định tội cho cậu ấy!”
Hắn ngôn từ nghĩa chính, thiếu niên tràn ngập chính nghĩa đơn thuần.
Có người đồng ý quan điểm của hắn, nhỏ giọng nói: “Chính xác a, chúng ta không thể tùy tiện đánh người, nên giao cho cảnh sát tới tra.”
Lục Cảnh Diệu làm người văn nhã, hiếm thấy lớn giọng, hướng về phía tất cả mọi người hô lớn: “Các bạn học, các cậu nghe tôi nói! Cái video đó, tôi cũng nhìn thấy.
Nhưng mà cái này không thể làm chứng cứ.
Quan trọng nhất là, chúng ta không được làm ra hành vi ẩu đả bạn học!”
“Đúng vậy, lớp trưởng cậu nói đúng!”
“Không sai, chúng ta không phải loại người tùy tiện động thủ.”
“Vạn nhất Khúc Yên là vô tội thì sao?”
......
Phía dưới lầu một hò hét ầm ĩ.
Khúc Sương Sương mắt thấy phương hướng dư luận đang thay đổi, tức giận đến dậm chân.
Lục Cảnh Diệu tên ngốc này!
Tại sao muốn đứng ra bảo vệ Khúc Yên?
Hắn trước đó không phải căn bản cũng không thèm nhìn Khúc Yên sao?
“Khúc Sương Sương--”
Thình lình, một giọng nói trong trẻo vang lên, âm lượng rất lớn, phá tan mọi ồn ào náo động.
Khúc Yên đang ngẩng đầu lên, nhìn về phía lầu hai, cất giọng hô Khúc Sương Sương, “Chị có gan thì xuống đây! Ở phía trên lén lén lút lút, âm thầm tính toán em, có ý tứ sao?”
Đám người cũng ngẩng đầu nhìn qua.
Khúc Sương Sương thấy nhiều con mắt hướng về mình như vậy, đâm lao phải theo lao, cắn cắn môi, trả lời: “Được, chị xuống!”
“Các bạn học, các cậu đừng gấp.” Khúc Yên đứng ở sau lưng Lục Cảnh Diệu, không nhanh không chậm nói, “Chân tướng sự thật là cái gì, tôi hôm nay cho các cậu từng cái một.
Chúng ta tới nhìn một chút trước xem xếp hạng thành tích kỳ thi thử.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...