"Ryu, anh mệt à, mắt anh trông buồn cười lắm, anh nên về nhà và ngủ một chút đi!"
Sau khi giết con bướm đêm, tôi cảm thấy đói một cách kì lạ. Tôi gặm nốt mấy miếng gà quay còn sót lại trong tủ lạnh. Nhưng nó đã bị hỏng hoàn toàn; vị chua của nó cào xé lưỡi tôi và lan tỏa khắp đầu tôi. Khi tôi cố gắng móc họng nôn ra miếng thịt còn dính trong cổ thì một cơn ớn lạnh bao phủ toàn thân tôi. Nó cực kỳ mãnh liệt và đột ngột, giống như tôi bị đánh vậy. Dù tôi xoa lên làn da sởn gai ốc bao nhiêu đi chăng nữa, nó vẫn cứ nổi lên sau gáy; dù tôi xoa miệng bao nhiêu chăng nữa, tôi vẫn có thể cảm thấy vị chua và lưỡi tôi vẫn nhầy nhớt. Da gà dính giữa kẽ răng làm lưỡi tôi tê cứng. Miếng thịt gà tôi vừa nhổ ra ướt nhẹp nước bọt, nồi lềnh bềnh trong bồn rửa. Một miếng khoai tây làm tắc lỗ thoát nước, mỡ nổi váng trên mặt nước bẩn. Khi tôi khều miếng khoai tây ra và vứt nó đi, dòng nước nhờn đặc bắt đầu chảy xuống, nước rút dần, miếng thịt gà quay vòng vòng và tụt xuống lỗ.
"Anh nên về nhà ngủ một lúc? Đám bạn kỳ quặc ấy đã rời khỏi nhà anh chưa?"
Lilly đang trải giường. Tôi có thể thấy mông nàng căng lên dưới tấm áo mặc ở nhà trong suốt. Dưới ánh đèn trần màu đỏ, chiếc nhẫn trên bàn tay trái của nàng lấp lánh, ánh sáng lóe lên từ các mặt cắt của viên đá quý.
Miếng thịt gà to làm tắc miệng ống thoát nước. Với một tiếng soạt, nó dính vào bốn lỗ nhỏ ở đó. Trên miếng thịt nhớp nháp, dù nó đã bị răng tôi xé ra và tan rã một phần bởi nước bọt, tôi vẫn có thể nhìn thấy những lỗ chân lông một cách rõ ràng, và vài cái lông cứng như nhựa. Một thứ mùi mỡ nhờn dính chặt vào tay tôi, không biến mất dù cho tôi đã rửa tay thật sạch. Khi từ bếp quay vào phòng khách, lúc tới lấy điếu thuốc để trên ti vi, tôi bỗng thấy không thoải mái, như thể bị một bà già có làn da bệnh tật ôm chầm lấy.
"Có phải cái lũ kì quặc ấy đã ra khỏi nhà anh không? Ryu, em pha cà phê cho anh này."
Cái bàn tròn màu trắng do những người tù ở Phần Lan làm, mà Lilly luôn tự hào, phản chiếu ánh sáng. Tôi có thể nhìn thấy một màu xanh lá cây nhạt trên bề mặt của nó. Khi tôi nhận thấy nó, cái màu đặc biệt đó ngày càng hiện lên rõ nét hơn; ban đầu nó giống như màu xanh lá cây nhạt, sau chuyển dần sang màu cam run rẩy trên biển lúc hoàng hôn.
"Sao anh không uống cà phê đi? Em còn cho cả một ít brandy nữa. Anh cần phải ngủ thật sâu. Em vẫn cảm thấy buồn cười, từ đêm đó, em chưa đi làm. Mà em còn phải sửa xe nữa, nó đã bị trầy xước thậm tệ, anh biết đấy, nó không bị sứt mẻ gì nhưng sơn lại cũng tốn nhiều tiền lắm, em thật sự không biết sẽ làm gì. Nhưng em muốn thử một lần nữa, anh biết không Ryu?"
Lilly đứng dậy, rời khỏi sofa. Tiếng nói của nàng nghèn nghẹt. Tôi ngỡ như đang xem một bộ phim cũ, và Lilly đang ở rất xa - tiếng nói của nàng truyền đi qua một cái ống dài. Dường như hiện tại, đang ở đấy, chỉ là một búp bê bản sao ti mỉ của cô nàng Lilly mà thôi. Nó chỉ cử động miệng, và một cái băng ghi âm từ lâu đang chạy.
Dù cho tôi làm gì đi nữa, tôi vẫn không sao gột bỏ được cảm giác giá lạnh bao trùm khi quay về phòng. Khi tôi lấy cái áo len ra để mặc, khi tôi đóng cửa hành lang và kéo rèm lên, tôi bắt đầu đồ mồ hôi, nhưng cơn lạnh vẫn cứ luôn tồn tại.
Tiếng gió trong căn phòng đóng kín cửa trở nên yếu ớt, chỉ còn như tiếng vo ve trong tai tôi. Không thể nhìn ra bên ngoài làm tôi cảm thấy như bị sập bẫy.
Tôi không chú ý lắm đến những gì ở bên ngoài trước lúc đó, nhưng tựa như tôi đã nhìn cảnh tượng này rất lâu rồi, người say rượu lảo đảo đi qua đường, cô gái tóc đỏ chạy vội vã, cái vỏ lon rỗng từ trong xe hơi quăng ra, những cây dương trải dài đen tối, hình khối của bệnh viện trong đêm đen và những ngôi sao, tất cả bồng bềnh trước mắt tôi với một sự rõ ràng đến lạ kỳ. Và cùng lúc đó, bị cách ly với thế giới bên ngoài, tôi cảm thấy mình thật trơ trọi và phí đời. Căn phòng tràn ngập một thứ hơi nước bất bình thường; tôi thấy khó thở vô cùng. Khói thuốc bay lên và từ đâu đó bốc lên mùi bơ đang tan chảy.
Khi cố tìm kiếm xem thứ mùi đó bốc lên ở đâu, tôi giẫm phải mấy con côn trùng đã chết, thứ chất lỏng chảy ra từ chúng và vảy của chúng bám vào làm bẩn ngón chân tôi. Tôi nghe thấy tiếng chó sủa; tôi bật radio lên, đúng lúc bài Domino của Van Morrison[1] đang phát. Tôi bật ti vi lên, đập vào mắt là cận cảnh một người đàn ông cạo trọc đầu hét lên cuồng loạn, "Không phải là điều mọi người mong đợi hay sao! Tôi tắt ti vi, màn hình tối đen tựa như mọi hình ảnh vừa bị hút vào trong và gương mặt méo mó của tôi xuất hiện. Gương mặt tôi trên màn hình đen đang mấp máy môi nói điều gì đó với chính nó.
[1] Van Morrison (sinh năm 1945): nhà cách tân âm nhạc nổi tiếng người Bắc Ireland
"Ryu, em tìm thấy một quyển tiểu thuyết có nhân vật rất giống anh, thật sự rất giống anh."
Lilly ngồi trên ghế trong bếp, chờ nước đang đun sôi trong một cái bình thủy tinh hình tròn. Nàng chớp mắt vì một con côn trùng nhỏ. Tôi ngồi lún vào trong chiếc ghế sofa mà Lilly vừa ngồi và thè lưỡi liếm môi liên tục.
"À, có một vài cô gái điếm làm việc cho anh chàng này, nhờ thế anh ta đưa gái cho các bữa tiệc của những người giàu có - giống anh có phải không nào, Ryu? Nhưng anh ta vẫn còn trẻ - em nghĩ điểm này cũng giống anh đấy. Anh mười chín nhỉ?"
Nước trên bề mặt bình thủy tinh sủi bọt trắng và hơi nước bắt đầu bốc lên. Ngọn lửa đèn cồn run rẩy phản chiếu trên cửa sổ. Cái bóng to lớn của Lilly di chuyển trên tường. Cái bóng đen nhỏ của bóng đèn điện trên trần nhà và bóng mờ to của đèn cồn xen lẫn vào nhau; mấy cái bóng xen lẫn đó di chuyển một cách phức tạp, giống như những vật thể sống, giống như những con amib chia đôi rồi lại chia đôi.
"Ryu, anh có nghe em nói không đấy?"
"Ừm", tôi trả lời. Giọng tôi khựng lại trên cái lưỡi khô rang, phát ra như giọng của một người hoàn toàn khác. Thật không dễ dàng gì khi cảm thấy đó có thể không phải là giọng nói của chính mình. Tôi sợ hãi không muốn nói. Lilly đùa nghịch với cái lông chim cắm trên mũ, thỉnh thoảng nàng lại mở tấm áo choàng mặc trong nhà ra để cù vào ngực mình. Nàng nói tiếp: "Và anh chàng này, anh biết không, anh ta đưa một trong những cô gái điếm vốn là bạn tốt nhất của anh ta quay lại trường học."
Okinawa, người cuối cùng rời khỏi, mặc bộ quần áo bốc mùi của cậu ta vào và đóng sầm cửa lại sau lưng, không nói lời từ biệt.
"Và anh chàng ma cô này cũng là con của một mụ gái điếm, nhưng cha anh ta là thái tử của một vương quốc nhỏ, anh ta là đứa con rơi của vị thái từ đã cải trang đến Las Vegas để vui chơi."
Lilly có thể nói về cái gì chứ?
Mắt tôi không nhìn rõ như bình thường. Mọi thứ tôi nhìn thấy đều mờ mịt kì lạ. Giống như là chất lỏng sền sệt đang chảy ra trong chai sữa đặt trên bàn cạnh Lilly. Chất lỏng ấy dường như phủ trên người nàng khi nàng cúi về phía trước. Không chỉ ở trên bề mặt, chất lỏng ấy dường như còn xuất hiện phía sau lớp da bị lột bỏ.
Tôi nhớ có một người bạn chết vì bệnh gan và những gì anh ta luôn nói. "Ừ", anh ta nói, có lẽ chỉ là ý kiến của tớ, nhưng thật sự là nó luôn luôn làm cho anh ta đau đớn, những khi không đau đớn là lúc chúng ta quên bẵng đi, chúng ta chỉ quên đi cơn đau, cậu hiểu không, không phải là vì bụng tớ đã mục ruỗng cả rồi, mà tất cả chúng ta, ai cũng đau đớn. Vì vậy, khi nó thật sự cào xé tớ, theo một cách nào đó, tớ lại cảm thấy thanh thản, giống như tớ lại được là tớ. Thật khó mà chấp nhận được, chắc chắn rồi, nhưng tớ cảm thấy khá thanh thản. Bởi vì từ lúc sinh ra, tớ đã luôn đau đớn rồi.
"Anh chàng đó đi tới sa mạc, vào lúc bình minh, ngao du trên chiếc xe hơi của mình, anh ta tiến vào sa mạc Nevada."
Lilly dùng thìa múc thứ bột màu nâu trong cái lọ nâu cho vào khối cầu thủy tinh đang sủi bọt. Mùi hương lan đến chỗ tôi. Khi Jackson và Rudianna cùng đi vào trong tôi, tôi thực sự nghĩ về bản thân mình như một con búp bê da vàng. Tại sao tôi lại trở thành thứ búp bê đó?
Giờ đây, Lilly cúi xuống tôi, mái tóc đỏ của nàng lòa xòa trên trán, nàng trông giống một con búp bê. Một con búp bê cũ rích mốc meo, một con búp bê nói lặp đi lặp lại từng ấy từ khi người ta vặn dây cót, và khi người ta mở cái nắp trong ngực nó, sẽ thấy mấy cục pin, một con búp bê chớp mắt khi nói. Từng món tóc quăn được cài vào mái đầu, nếu người ta đổ sữa vào miệng nó, thứ chất lỏng dinh dính ấy sẽ chảy ra từ một cái lỗ ở thân dưới. Thậm chí khi bạn đập mạnh nó xuống sàn, chỉ cần băng ghi âm ở bên trong không bị vỡ thì con búp bê vẫn tiếp tục lải nhải. "Ryu, chào buổi sáng. Em Lilly đây, Ryu, anh có khỏe không? Em Lilly đây, Ryu, anh có khỏe không? Em Lilly đây, chào buổi sáng."
"Và anh chàng ấy, ở sa mạc Nevada, anh ta thấy nơi cất giữ bom H. Những quả bom H to như các tòa cao ốc đứng dàn hàng, trong một khu căn cứ vào buổi bình minh."
Trong phòng, cái lạnh đang bao vây tôi từ từ mỗi lúc lại tồi tệ hơn. Tôi mặc thêm quần áo, uống whisky, mở cửa, đóng cửa và cố gắng ngủ. Tôi uống cà phê đặc, tập thể dục, hút không biết bao nhiêu điếu thuốc. Tôi đọc một quyển sách, tắt hết đèn đi rồi lại bật lên. Tôi mở mắt, nhìn chằm chằm vào những vết bẩn trên trần nhà, rồi nhắm mắt lại và đếm chúng. Tôi nhớ lại cốt truyện của những bộ phim tôi đã xem từ lâu, cái răng bị mất của Male, của quý của Jackson, đôi mắt của Okinawa, mông của Moko, lông tơ của Rudianna.
Ở bên kia những cánh cửa hành lang đã đóng chặt, nhiều gã say rượu đi ngang qua, hát vang một bài hát cũ. Tôi nghĩ nó giống như một đoạn điệp khúc của những tù nhân bị xiềng xích, hay một bài ca chiến trận được những người lính Nhật Bản bị thương rất nặng, mệt mỏi vì chiến đấu dai dẳng đồng thanh hát trước khi họ nhảy xuống từ vách đá dựng đứng. Quay về phía bãi biển đen như mực, mặt quấn băng, mủ chảy ra từ vết thương hoặc những con giòi bò lổm ngổm trên thân thể gầy gò của họ, những người lính Nhật Bản nghiêng mình về phía đông, trong mắt không có chút ánh sáng - bài hát của những người say rượu kia giống như bài hát buồn mà những người lính sẽ hát.
Khi tôi đang lắng nghe bài hát của họ và lơ đãng nhìn vào hình ảnh méo mó của mình trên màn hình ti vi, tôi cảm thấy mình đang chìm sâu vào trong một giấc mơ mà tôi không sao thoát ra khỏi dù cho cố gắng đến đâu đi chăng nữa. Hình ảnh của tôi phản chiếu trên ti vi và hình ảnh những người lính Nhật cùng hát đọng trong mắt tôi đan xen vào nhau. Và những điểm đen tạo nên những hình ảnh xen lẫn đó, những điểm đen nối vào nhau làm cho những hình ảnh ấy nổi lên tụ lại thành bầy, bò trong đầu tôi tựa như vô số con sâu sinh sôi nảy nở bò ngoằn ngoèo trên thân những cây đào. Những điểm đen rời rạc nhanh chóng tụ lại với nhau, tạo thành một hình ảnh biến dạng không ra hình thù gì, và tôi nhận ra đó là tôi, toàn thân nổi đầy gai ốc. Đôi mắt đục ngầu của tôi trên màn hình tôi đen bị kéo võng xuống, tựa như đang tan chảy, và tôi lẩm bẩm với hình ảnh đó của chính tôi. "Cậu là ai? Cậu đang sợ hãi gì thế?" Tôi nói.
"Những quả tên lửa đó, này, anh có biết không, những quả tên lửa đạn đạo xuyên lục địa[2] đó, chúng được xếp thành hàng trong sa mạc Nevada rộng lớn trống trải, nơi mà con người trông chỉ như những con bọ. Những quả tên lửa ở đó, những quả tên lửa to bằng cả một tòa nhà."
[2] ICBM (Intercotinel Ballistic Misssile): Tên lửa đạn đạo xuyên lục địa (Tiếng Anh trong nguyên bản)
Bên trong bình thủy tính, nước đang sôi. Chất lỏng màu đen sủi bọt, Lilly đập một con côn trùng đang bay. Nàng gõ con bọ đã chết nát bét thành một vệt trong lòng bàn tay nàng và ném nó vào gạt tàn. Khói tím bốc lên từ gạt tàn. Nó trộn lẫn với khói bốc lên từ chất lỏng màu đen. Những ngón tay thon mảnh của Lilly cầm điếu thuốc lá,
nàng đưa tay che ngọn lửa đèn con để châm thuốc. Cái bóng to lớn trên tường trải rộng khăp căn phòng trong chốc lát rồi tàn lụi. Cái bóng biến mất như một quả bóng bay bị xì hơi do châm kim. Nó bị thay thế bởi những cái bóng nhỏ hơn, thẫm hơn tạo nên bởi bóng đèn trên trần nhà. Lilly đưa cho tôi một cốc cà phê. Khi tôi nhìn vào, hình ảnh của tôi sóng sánh trên bề mặt cốc.
"Và khi đó, anh chàng này, anh ta hét lên với những quả tên lửa từ trên đỉnh đồi, nhiều chuyện đã xảy ra với anh ta và anh ta không hiểu tại sao. Anh ta không hiểu mình đã làm gì từ trước đến nay, hay anh ta là ai, hay anh ta nên làm gì kể từ đây, và anh ta chẳng có ai để cùng trò chuyện, anh ta chỉ cảm thấy chán ngán đến tận cổ và hoàn toàn cô độc. Vì thế anh ta quay sang những cái tên lửa và thầm hét lên trong đầu: "Phóng lên đi! Hãy tiếp tục và phóng lên vì ta!"
Tôi nhận thấy bề mặt của chất lỏng màu đen phồng lên. Khi tôi còn học tiểu học, bà tôi bị ung thư phải vào bệnh viện.
Bà bị dị ứng với thuốc giảm đau mà bác sĩ kê cho, toàn thân nổi mày đay và vì thế đã làm khuôn mặt bà biến dạng. Khi tôi đến thăm, bà nói, gãi gãi chỗ dị ứng, "Ryu bé bỏng, bà sắp chết rồi, bà bị bệnh và nó sẽ mang bà sang thế giới bên kia bà của cháu sắp chết rồi." Có thứ gì đó giống như mày đay của bà đang nổi lên trên bề mặt thứ chất lỏng màu đen đó. Trước sự thúc giục của Lilly, tôi uống. Khi thứ chất lỏng nóng bỏng trôi vào cổ họng, tôi cảm nhận cái lạnh đang ở trong tôi trộn lẫn với sự trương phồng lên trên bề mặt của mọi thứ.
"Ryu, chẳng phải rất giống anh sao, đó là những gì em nghĩ đấy, khi em bắt đầu đọc, em đã nghĩ cậu ta giống anh."
Màu xanh trong suốt - Chương 18.2
Lilly nói khi đang ngồi trên ghế sofa. Chân nàng tạo thành một đường cong kì dị và lút trong đôi dép đi trong nhà màu đỏ. Một lần, khi đổ acid ở một công viên, tôi cũng có cảm giác như bây giờ. Tôi thấy cây cối trải dài đến tận bầu trời đêm và có một vài thị trấn nước ngoài nằm giữa cây cối, tôi đi tới đó. Ở thành phố trong mơ ấy, không ai đi ngang qua tôi, tất cả các cánh cửa đều đóng kín; tôi đi dạo một mình. Khi đến vùng ngoại vi của thị trấn, một người đàn ông gầy gò chặn tôi lại và bảo tôi đừng đi tiếp nữa. Tôi cứ tiếp tục đi, cơ thể tôi bắt đầu trở nên giá lạnh, và tôi nghĩ mình đã chết. Gương mặt nhợt nhạt, bản ngã đã chết của tôi ngồi xuống ghế băng và bắt đầu quay về phía bản ngã thật của tôi, người đang ngắm nhìn ảo giác này trên màn đêm huyền ảo. Lúc đó, tôi sợ hãi và cố gắng chạy trốn. Nhưng bản ngã đã chết của tôi đuổi theo và cuối cùng bắt được tôi, nó đi vào trong tôi và điểu khiển tôi. Cảm giác của tôi lúc đó giống hệt bây giờ. Tôi cảm thấy tựa như có một cái lỗ mở ra trong đầu, từ đó, ý thức và ký ức chảy ra còn mày đay nhanh chóng lấp đầy chỗ của chúng, và cơn giá lạnh giống như con gà quay bị hỏng kia. Nhưng trước đó, tôi run rẩy bám chặt lấy cái ghế băng chết tiệt tự nói với mình: "Này, gắng lên nào, mặt đất vẫn ở dưới chân cậu mà! Tớ đang ở trên mặt đất này, và ở đây có cây cỏ, có kiến đang tha cát về tổ, có những bé gái đuổi theo quả bóng đang lăn và những chú chó con chạy lăng xăng.
Mặt đất này trải dưới vô số ngôi nhà và ngọn núi, và sông, và biên, dưới mọi thứ. Và tớ đang ở trên đó.
Đừng sợ", tôi tự bảo mình, "thế giới vẫn ở dưới chân tớ".
"Em nghĩ về anh, Ryu, khi em đọc cuốn tiểu thuyết này. Em tự hỏi anh sẽ làm gì từ bây giờ, em không biết về anh chàng trong cuốn sách - em vẫn chưa đọc xong."
Khi còn là một đứa trẻ, bất cứ lúc nào chạy và ngã tôi cũng bị những vết xây xát, và tôi thích bôi thứ thuốc sát trùng có mùi hắc và làm đau nhức. Ở vết xước rớm máu ấy luôn có dính thứ gì đó, đất, hoặc bùn, hoặc nước cò, hoặc côn trùng bị nghiền nát, và tôi rất thích cơn đau do thuốc sát trùng gây nên khi nó thẩm thấu và làm nổi bọt lên. Cuộc chơi kết thúc, nhìn hoàng hôn buông xuống, tôi nhăn mặt thổi vào vết thương và cảm thấy thật thanh thản, tựa như tôi và phong cảnh buổi tối màu xám đang thì thầm tâm sự với nhau. Gần như là ngược lại với cảm giác từ heroin hay hòa tan chung với nước xuân tình của các cô nàng, cơn đau làm cho tôi nổi bật lên trên nền cảnh vật xung quanh, tôi cảm thấy tựa như mình tỏa sáng. Và tôi nghĩ bản ngã đang tỏa sáng này có thể hòa hợp với ánh sáng màu cam dễ thương của mặt trời lặn. Quay trở lại căn phòng thực tại, như tôi nhớ về nó, tôi cố gắng làm gì đó để chống chọi với cơn lạnh khắc nghiệt, và tôi cho vào miệng cánh của một con bướm đêm đã chết đang nằm trên thảm. Xác con bướm đêm cứng đờ, chất lỏng màu xanh lá cây chảy ra từ bụng đã đông đặc lại một chút. Bột màu vàng cỡ bằng hạt cát lấp lánh trên tay tôi, những khối cầu nhỏ màu đen, là mắt, để lại những sợi tơ lủng lẳng kéo dài khi rời ra khỏi thân mình. Khi tôi bẻ cánh và đặt lên lưỡi, những sợi râu sắc nhọn của nó chọc vào lợi tôi.
"Cà phê ngon không? Nói gì đi chứ Ryu, Ryu ơi, có chuyện gì thế? Anh đang nghĩ gì thế?"
Cơ thể của Lilly làm bằng kim loại. Nếu làn da trắng bị bóc ra, hợp kim lấp lánh sẽ xuất hiện.
"Ừ ừ, ngon lắm, Lilly, ngon lắm", tôi trả lời. Tay trái tôi co giật. Tôi hít một hơi dài. Trên tường có một tấm poster - một cô bé giẫm vào thủy tinh bị đứt chân khi nhảy dây ở một khu đất hoang. Có mùi là lạ quanh đấy. Tôi đánh rơi cốc đựng thứ chất lỏng màu đen nóng bỏng.
"Anh đang làm gì thế, Ryu? Có chuyện gì thế anh?"
Lilly đi tới, tay cầm một cái khăn trắng. Cái cốc màu trắng đã bị vỡ, và tâm thảm ướt đẫm cà phê. Hơi nước bốc lên. Chất lỏng trở nên âm ấm và dính nhớp nháp giữa các ngón chân tôi.
"Anh đang run à? Gì thế, có vấn đề gì thế?" Tôi chạm vào người Lilly. Nó cứng và ram ráp như bánh mì cũ. Tay nàng đặt trên đầu gối tôi. "Rửa chân đi, vòi hoa sen vẫn hoạt động đấy, đi rửa chân nhanh đi." Lilly nhăn mặt. Nàng cúi xuống để nhặt những mảnh vỡ của cái cốc. Nàng đặt chúng lên gương mặt đang cười của một cô gái nước ngoài trên bìa một tạp chí. Một ít cà phê vân còn sót lại trên mảnh chén, và nàng đổ vào gạt tàn. Điếu thuốc đang âm ỉ cháy kêu xì một tiếng trước khi lụi hẳn. Lilly để ý thấy tôi đứng lên. Gương mặt nàng bóng nhờn kem giữ ẩm. "Em đã nghĩ về thứ gì đó thật buồn cười lúc bắt đầu", nàng nói, "thế còn anh? Dù sao thì cùng đi rửa chân đi, em sẽ không để anh dây bẩn ra thảm đâu." Vịn vào sofa, tôi bắt đầu đi. Trán tôi nóng rực và tôi cảm thấy hoa mắt chóng mặt vì độ lượn và nghiêng của căn phòng. "Đi rửa mau đi, anh đang nhìn gì thế? Đi rửa đi anh!"
Gạch lát trong buồng tắm lạnh và vòi nước lủng lẳng gợi tôi nhớ đến phòng xử tử với ghế điện mà tôi đã nhìn thấy trong một bức ảnh trước đấy. Có quần lót dính máu ở trong máy giặt, một con nhện chạy vòng quanh chăng tơ trên bức tường lát gạch màu vàng. Không gây ra tiếng động gì, tôi để nước chảy qua lòng bàn chân. Miếng chặn cống hình mạng nhện bị tắc vì một miếng giấy. Khi từ chỗ tôi đến đây, tôi đã đi qua khu vườn bệnh viện tối om không ánh đèn. Rồi, nhằm đến một bụi cây, tôi ném con bướm đêm mà tôi đang nắm chặt trong tay. Mặt trời buổi sáng sẽ làm khô chất lỏng trên mình con bướm đêm, và có thể một vài con côn trùng đói khát sẽ ăn nó, tôi nghĩ.
"Anh đang làm gì đấy? Này, Ryu, về nhà đi, em không chịu nổi anh nữa rồi." Lilly nhìn tôi. Tựa lưng vào cửa, nàng ném cái khăn trắng đang cầm vào buồng tắm. Nó hơi bị lấm bẩn bởi cà phê. Giống như đứa bé sơ sinh mở mắt lần đầu tiên, tôi nhìn chằm chằm vào Lilly trong cái áo khoác mặc nhà màu trắng sáng. Cơ thể mềm mại này thì sao, những đường cong này thì sao, những quả bóng tròn sáng ở bên dưới nó, và chỗ phình ra với hai lỗ ở dưới, lỗ đen sâu thẳm bao quanh bởi hai thớ thịt mềm mại thì sao, những cái xương trắng nhỏ ở trong thì sao, là gì vậy - nó là rẻo thịt mỏng màu đỏ ẩm ướt?
Cái sofa có những bông hoa màu đỏ, những bức tường xám, những cái lược với mấy sợi tóc đỏ mắc ở đó, tâm thảm hồng, trần nhà màu kem lấm tấm những bông hoa khô, dây vải quấn quanh dây điện treo thẳng từ trên trần nhà, bóng đèn điện nhấp nháy đung đưa dưới dây xoắn đó, và một cái gì đó như một ngọn tháp bằng pha lê ở trong bóng điện. Cái tháp xoay với tốc độ chóng mặt, mắt tôi đau nhức như bị đốt cháy; khi nhắm mắt, tôi nhìn thấy những khuôn mặt mỉm cười của rất nhiều người và tôi thấy khó thở. "Này, nói cho em có chuyện gì vậy, anh có vẻ bồn chồn lo lắng, anh đang phát điên hay sao?" Dư ảnh màu đỏ của bóng đèn tràn khắp mặt Lilly. Dư ảnh trải rộng và méo mó rồi vò vụn như thủy tinh tan chảy, rải rác thành những điểm ngang qua tầm nhìn của tôi. Gương mặt lấm tấm đỏ cùa Lilly đến gần hơn và nàng chạm vào má tôi.
"Này, sao anh lại run rẩy như vậy? Nói gì đi chứ!"
Tôi nhớ đến gương mặt lấm tấm vết của một người đàn ông - một bác sĩ người Mỹ thuê nhà dì tôi ở quê. "Anh ổn mà, Lilly, phải, ổn, không có gì đâu. Anh chỉ nôn nao thôi, sau bữa tiệc luôn bị thế mà."
Trong phòng của bác sĩ, căn phòng được trang trí bằng những ngọn giáo của người New Guinea - mũi giáo có tẩm chất độc - ông ta cho tôi xem đồ lót của người phụ nữ trang điểm rất đậm, chân bà ta đạp đạp vào không khí.
"Anh đang phê có phải không? Có phải thế không?"
Tôi có cảm giác như chìm vào trong mắt Lilly, như thể nàng sắp sửa nuốt tôi.
Bác sĩ mở miệng người phụ nữ cho tôi xem. "Răng bà ta hỏng rồi", ông nói bằng tiếng Nhật và phá lên cười. Lilly rót một ít brandy. "Anh không ổn đâu. Em đưa anh tới bệnh viện nhé?" Người phụ nữ, miệng mở rộng như một cái lỗ, hét lên thất thanh. "Lilly, anh không hiểu vấn đề là ở đâu; nếu còn Philopon, em có thể tiêm cho anh, anh muốn bình tĩnh lại."
Lilly cố bắt tôi uống một ít brandy. Tôi cắn mạnh vào miệng cốc, nhìn ánh đèn trần qua cái cốc ẩm ướt, các điểm sáng chồng chéo lên nhau, tôi càng lúc càng hoa mắt chóng mặt và cảm thấy buồn nôn. "Hết sạch rồi, Ryu ạ, bởi vi sau khi hút Mescaline, em đã chích hết rồi, em cảm thấy thật sự bồn chồn lo lắng và đã chích hết rồi."
Vị bác sĩ chỉ vào nhiều điểm trên mông người phụ nữ gầy gò và diễn giải cho tôi. Người phụ nữ lau son môi vào tờ giấy, thở hổn hển, liếc nhìn tôi, quay về phía ông bác sĩ, đoạn rít một hơi thuốc Gimme. Lilly đỡ tôi ngồi xuống sofa. "Lilly, anh thực sự chưa dùng gì cả, lần này khác lắm, hoàn toàn khác so với lần máy bay phản lực.
Lần đó, em biết không, trong lồng ngực anh đầy mùi dầu nhiên liệu, thật hãi hùng, nhưng lần này thì khác, anh hoàn toàn trống rỗng, chẳng có gì cả. Đầu anh nóng ran, anh không chịu nổi nhưng anh lại lạnh, anh không thế thoát khỏi cái lạnh ấy. Và anh không sao bắt mình làm thật tốt những gì mình muốn, thật quái lạ, kể cả việc nói như thế này, giống như anh đang nói trong mơ.
Giống như anh đang nói trong một giấc mơ hãi hùng mà anh không sao thoát ra được, thật kinh hoàng. Thậm chí ngay cả khi anh đang nói chuyện với em thế này, anh vẫn đang nghĩ về những thứ hoàn toàn khác, về một phụ nữ Nhật Bản ngu ngốc, không phải em, Lilly, một người khác. Anh có người phụ nữ đó và một bác sĩ GI trong trí óc anh mọi lúc. Nhưng anh biết rõ là mình không mơ. Anh biết mắt anh đang mở to và anh ở đấy, vì vậy anh mói kinh hãi. Điều đáng sợ là hình như anh muốn chết - muốn em giết anh. Phải, anh thực sự muốn em giết anh, thậm chí đứng đây thôi anh cũng thấy sợ hãi."
Lilly lại đẩy cái cốc brandy vào giữa hai hàm răng tôi. Chất lỏng âm ấm làm lưỡi tôi rung lên và trôi tuột vào cổ họng. Tiếng rung trong tai cứ âm âm khắp đầu tôi. Tĩnh mạch trên bàn tay tôi nổi lên, màu xám xịt, nhịp đập của nó đều đều. Mồ hôi chảy xuống cổ, và Lilly lau mồ hôi cho tôi. "Anh chỉ mệt quá đấy thôi, anh sẽ ổn sau một giấc ngủ ngon mà."
"Lilly, có lẽ anh nên quay lại, anh muốn quay lại. Anh không biết là ở đâu nhưng anh muốn quay lại, anh chắc hẳn đã lạc đường. Anh muốn đến nơi nào mát hơn, anh đã từng ở đó, anh muốn quay lại. Em cũng biết nơi đó mà, Lilly? Một nơi giống như ở dưới bóng cây to có một mùi dễ chịu – giờ đây anh đang ở đâu? Anh đang ở đâu?"
Cổ họng tôi khô rang, cảm giác sắp sửa bùng cháy. Lilly lắc đầu, uống nốt chỗ brandy, lẩm bẩm: "Thật ngán ngẩm!" Tôi vẫn nhớ gã Mắt Xanh đó. "Cậu đã nhìn thấy Chim Đen chưa? Cậu có thể sẽ nhìn thấy Chim Đen đấy", Mắt Xanh đã bảo tôi thế. Ớ bên ngoài căn phòng, trước cửa sổ, một con chim đen to lớn có thể đang bay lượn. Một con chim to lớn như màn đêm, một con chim đen nhảy múa trên bầu trời giống như những con chim màu xám mổ vụn bánh mì tôi luôn thấy, nhưng bởi vì nó quá to lớn nên tất cả những gì của nó mà tôi có thể thấy chỉ là cái lỗ trên mỏ, giống như một cái hang ở trước cửa sổ, tôi nghĩ là tôi không thể thấy toàn thân nó. Con bướm đêm tôi đã giết chắc hẳn cũng chết mà không nhìn thấy cả người tôi Tôi chỉ là thứ gì đó to lớn đã nghiền nát cái bụng mềm chứa đầy chất lỏng màu xanh lá cây của nó, và con bướm đêm chết mà không biết đó chỉ là một phần của tôi. Giờ đây, tôi cũng chỉ như con bướm đêm kia, sẽ bị nghiền nát bởi con chim đen. Tôi đoán Mắt Xanh đã đến để nói với tôi điều đó, hắn ta đã cố nói với tôi như vậy.
"Lilly, em có nhìn thấy con chim không? Một con chim đang bay lượn ngoài kia, có phải không? Em không nhìn thấy sao? Anh biết, con bướm đêm không biết, nhưng anh biết. Một con chim, con chim đen to lớn - Lilly, em cũng biết, phải không?"
"Ryu, anh điên rồi, tỉnh lại đi! Anh có hiểu không? Anh phát điên rồi! "
"Lilly, đừng đùa với anh, anh biết. Anh sẽ không bị lừa phỉnh nữa đâu, không bao giờ nữa, anh biết, anh biết anh đang ở đâu. Đây là nơi gần con chim nhất, anh sẽ có thể nhìn thấy nó từ đây.
Anh biết, anh thực sự biết đã lâu rồi, cuối cùng anh cũng hiểu, đó là một con chim. Anh còn sống đến bây giờ nên anh có thể hiểu được điều này.
Đó là con chim, Lilly, em có nhìn thấy không?"
"Dừng lại! Dừng lại! Ryu! Dừng lại!"
"Lilly, em có biết nó ở đâu không? Anh tự hỏi anh đến đấy bằng cách nào. Con chim bay lượn giống như cách nó nên làm, nhìn kìa, nó đang bay lượn trước cửa sổ, con chim đã phá hủy thành phố của anh.”
Lilly nức nở, tát vào má tôi.
"Ryu, anh điên rồi, anh không hiểu à?"
Tôi đoán Lilly không thể nhìn thấy con chim, nàng mở cửa sổ. Nức nở, nàng mở toang cửa sổ, thành phố về đêm trải dài phía dưới chúng tôi. "Nào nói cho em con chim của anh bay lượn ở đâu, hãy nhìn cho kỹ, chẳng có con chim nào ở đây cả!"
Tôi nghiền nát cốc rượu brandy ở trên sàn. Lilly hét lên. Cái cốc rơi xuống. Những mảnh vỡ lấp lánh trên sàn.
"Lilly, con chim kia kìa, hãy nhìn thật kỹ, thị trấn kia chính là con chim, đó không phải là thị trấn hay thứ gì khác, không có người hay vật gì sống ở đó, đó là con chim, em không thấy sao? Em không thấy thật à? Khi anh chàng kia hét lên với những quả tên lửa để phóng lên trên sa mạc, anh ta đang cố gắng giết con chim. Chúng ta phải giết con chim, nếu nó không chết anh sẽ không thể hiểu được bản thân anh nữa, con chim chắn lối, nó che giấu những gì anh muốn nhìn thấy. Anh sẽ giết con chim, anh sẽ giết con chim, Lilly, nếu anh không giết nó thì anh sẽ bị giết. Lilly, em ở đâu, hãy đi và giết con chim đó với anh, Lilly, anh không nhìn thấy gì cả, Lilly, anh không nhìn thấy gì cả."
Tôi lăn lộn trên sàn. Lilly chạy ra ngoài.
Có tiếng xe ô tô nổ máy.
Bóng đèn điện xoay tròn. Con chim đang bay đi, bay ra ngoài cửa sổ. Lilly đã đi rồi, con chim đen to lớn đang đến đây. Tôi nhặt một mảnh thủy tình vỡ trên thảm, nắm chặt và đâm mạnh vào cánh tay đang run rẩy của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...