Đó không phải là tiếng của một chiếc máy bay. Tiếng vo ve ấy là âm thanh được phát ra từ một con côn trùng ở đâu đó, phía sau tai tôi. Trông nhỏ hơn một con ruồi, nó lượn vèo một vòng trước mắt tôi, rồi biến mất vào một góc tối của căn phòng.
Trên chiếc bàn tròn màu trắng, phản chiếu ánh đèn trần, là một chiếc gạt tàn được làm bằng thủy tinh. Một điếu thuốc lá dài, mỏng, bết dấu son môi nằm trong đó. Gần mép bàn là chai rượu vang hình quả lê, trên nhãn hiệu in hình một cô gái tóc vàng, miệng ngậm đầy nho từ chùm nho trên tay. Ánh sáng đỏ hắt từ trần nhà xuống, sóng sánh trên bề mặt ly rượu. Chân bàn lún trong tấm thảm dày trải sàn. Đối diện tôi là chiếc bàn trang điểm lớn. Một cô gái ngồi tại đó lưng tấm mồ hôi. Nàng duỗi chân cởi đôi tất đen và nói:
“Này, mang cho em cái khăn. Cái màu hồng ấy.” Lilly ném chiếc tất đã vo tròn vào người tôi. Nàng bảo nàng mới tan sở về, vừa nói nàng vừa cầm chai nước hoa hồng, khẽ vỗ vỗ vào vầng trán đang bóng loáng vì nhờn.
“Vậy sau đó đã xảy ra chuyện gì?”, nàng nhìn tôi hỏi trong khi đang lau lưng.
“À, em biết đấy, anh nghĩ đã cho hắn một chầu túy lúy, có thể nói sẽ làm hắn dịu xuống, ngoài hắn, còn hai gã nữa ở trong chiếc xe để bên ngoài, tất cả đều đang phê, nên anh nghĩ anh đã cho hắn một chầu đã đời. Mà có thật là hắn đã từng bị đưa vào trại cải tạo thanh thiếu niên[1] không?”
[1] Trong bản tiếng Anh, juvie pen là viết tắt của juvenile penitentiary (Các chú thích là của người dịch)
“Hắn là người Hàn Quốc đấy.”
Lilly đang tẩy trang. Nàng lau mặt bằng miếng bông dẹt có thấm đẫm nước tẩy trang có mùi hăng hắc. Nàng cúi người về phía trước, chăm chú soi gương và tháo đôi lông mi giả ra, chúng trông giống như vây của một loại cà nhiệt đới. Miếng bông tẩy trang nàng vứt đi lem màu đỏ và đen.
“Cái gã Ken ấy, hắn đã đâm anh trai hắn, em nghĩ đấy là anh hắn, nhưng anh ta không chết, và chỉ ít phút sau đó, anh ta đã quay lại quán bar.”
Tôi nhìn chằm chằm cái bóng đèn qua ly rượu vang. Bên trong khối cầu thủy tinh mềm mại, dây tóc đèn có màu cam đục.
“Hắn nói đã hỏi em về anh đấy, Lilly, cho nên em hãy cẩn trọng với lời nói của mình. Đừng có nhiều lời với những kẻ không bình thường như thế.”
Lilly đã uống hết cốc vang lúc trước được đặt trên bàn trang điểm, giữa những thỏi son, cọ trang điểm cùng đủ loại lọ trang điểm khác, rồi đứng ngay trước mặt tôi, nàng cởi chiếc quần vải kim tuyến màu vàng. Chun quần để lại một vết hằn trên bụng nàng. Người ta nói Lilly đã từng làm người mẫu thời trang.
Trên tường có treo một bức ảnh nàng trong tấm áo lông. Nàng nói đó là áo lông sóc sinsin [2] giá hàng nghìn đô la. Có lần, hôm đó trời lạnh, nàng tới nhà tôi với gương mặt nhợt nhạt như xác chết, nàng đã chích quá nhiều Philopon[3]. Mụn nổi quanh miệng nàng, nàng lắc mình như điên như dại và ngã sầm xuống sàn ngay khi vừa mở cửa phòng.
[2] Sinsin: Một loại sóc sống ở vùng Nam Mỹ.
[3] Philopon: Một loại ma túy
“Này, tẩy sơn móng chân móng tay cho em được chứ, trông nó nhớp nháp và bẩn thỉu quá.” Tôi chắc là nàng đã nói như thế khi tôi ôm và đỡ nàng dậy. Lúc đó, nàng đang mặc cái váy hở lưng màu đen đầm đìa mồ hôi, làm cho ngay cả chiếc vòng cổ ngọc trai của nàng cũng trơn tuột. Khi tôi lau móng chân và móng tay của nàng bằng nước pha loãng sơn, vì lúc đó tôi không có nước tẩy móng chân móng tay, nàng thì thào: “Xin lỗi”. Khi tôi giữ mắt cá để chùi sơn móng chân, Lilly cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, thở dốc. Tôi luồn tay vào dưới váy, thấy mồ lạnh ướt đẫm ở giữa hai đùi nàng. Tôi hôn và cởi quần lót cho nàng. Với cái quần lót lủng lẳng ở một bàn chân và hai chân nàng duỗi dài trên ghế, Lilly bảo: “Em muốn xem truyền hình, anh biết đấy, chắc là phát mấy bộ phim cũ có Marlon Brando[4] đóng, của Elia Kazan[5].” Mồ hôi thơm mùi nước hoa của nàng dính trong lòng bàn tay tôi mãi một lúc lâu sau mới khô.
[4] Marlon Brando (1924 - 2004): diễn viên nổi tiếng người Mỹ, từng hai lần đoạt giải Oscar vai nam chính, một trong những người có ảnh hưởng lớn nhất trong lịch sử điện ảnh Mỹ.
[5] Elia Kazan (1909 - 2003): đạo diễn nổi tiếng từng hai lần đoạt giải Oscar, một trong những người có ảnh hưởng nhất trong lịch sử sân khấu Broadway và Hollywood.
“Ryu, anh đã chích morphine ở nhà Jackson hả? Hôm kia ấy.” Lilly đang gọt một quả đào lấy từ tủ lạnh. Nàng vắt chéo hai chân, ngồi lún sâu vào sofa. Tôi xua tay từ chối khi nàng mời miếng đào. “À, anh có nhớ một cô nàng ở đó, tóc nhuộm đỏ, váy ngắn, sành điệu, cặp mông hết sảy không?”
“Anh không biết, có ba đứa con gái Nhật ở đấy, em định nói đến con bé tóc xù à?”
Từ chỗ đang ngồi, tôi có thể nhìn vào bếp. Một con bọ màu đen, có lẽ là con gián, đang bò xung quanh chồng đĩa bẩn chất cao như núi trong bồn rửa. Lilly vừa tiếp tục nói vừa chùi giọt nước đào vương lên hai đùi để trần của nàng. Một bàn chân nàng lúc lắc cái quần lót, tôi có thể thấy đường gân và mạnh máu nổi rõ trên bàn chân ấy. Tôi luôn nghĩ đó là những hình ảnh đáng yêu – những đường gân và mạnh máu ấy, khi nhìn thấy chúng qua lớp da.
“Như thế là nó đã nói dối, cái con điếm ấy, nó nghỉ làm, nói là bị ốm, hóa ra là nói chơi cả ngày với mấy gã như anh. Chẳng có vị gì đâu! Nó cũng chích, đúng không?”
“Jackson sẽ không để cô ta làm thế đâu, đúng không? Đúng là một thằng dở hơi, hắn nói con gái không nên tiêm chích. Vậy là cô ta cũng ở chỗ em hả? Cô ta quả thật cười rất nhiều, hút quá nhiều bồ đà và cười sằng sặc.”
“Anh nghĩ là cô ta sẽ bị đuổi việc chứ?”
“Nhưng chính cô ta lôi kéo bọn chúng cơ mà?”
“À, phải, với một cặp mông bự như thế.”
Con gián đang chúi đầu vào một cái đĩa dính đầy nước sốt cà chua; lưng nó loang loáng mỡ nhờn.
Khi bạn nghiền nát một con gián, thức nước chảy ra có nhiều màu sắc khác nhau. Có thể bụng con gián này đang toàn màu đỏ.
Một lần, khi tôi giết một con gián đang bò trên bảng màu, nước chảy ra có màu tím ngắt. Vì trước đó, trên bảng màu không có màu tím nên tôi nghĩ là màu đỏ và màu xanh đã trộn lẫn với nhau trong cái bụng bé xíu đó.
“Thế còn Ken thì sao? Anh ta có về nhà an toàn không?”
“À, anh để hắn vào và nói: “Không có gái đâu, cậu có muốn làm một choác không?”, nhưng hắn xin lỗi, bảo: “Cho xin cốc Coca đi, tao phê rồi.” Hắn xin lỗi thực sự đấy.”
“Ngớ ngẩn nhỉ?”
“Hai gã trong xe đó vớ được một con bé đi ngang qua, con bé trông ngon lành lắm.”
Một ít phấn còn vương trên má Lilly hơi nhấp nhánh. Nàng vứt hột đào vào trong gạt tàn, tháo kẹp thả mái tóc nhuộm xuống, nhẹ nhàng chải tóc, điếu thuốc lá rơi ra từ khóe miệng nàng.
“Em gái Ken đã từng làm việc ở chỗ em, lâu rồi, cô ta thông minh lắm.”
“Cô ta nghỉ rồi à?”
“Hình như cô ta về quê, ở đâu đó trên miền bắc thì phải.”
Mái tóc mềm mại của nàng quyện chặt vào răng lược. Sau khi đã chải tóc xong, nàng đứng phắt dậy tựa như vừa nhớ ra điều gì, lấy từ trong hộc tủ ra một cái hộp bạc đựng một chiếc xi lanh mảnh. Nàng cầm một cái chai nhỏ màu nâu giơ lên trước ánh đèn để xem trong chai còn bao nhiêu, đổ một lượng vừa đủ vào xi lanh, cúi mình tiêm vào đùi. Chân kim của nàng rung lên nhè nhẹ. Tôi đoán nàng đã cắm mũi kim khá sâu, vì khi nàng rút ra, máu nhỏ giọt một ít quanh đầu gối. Lilly xoa bóp thái dương một lúc, lấy tay chùi nước dãi nhỏ ra ở khóe miệng.
“Lilly, trước mỗi lần sử dụng, em phải khử trùng kim tiêm chứ.”
Không trả lời, nàng nằm vật xuống chiếc giường đặt ở góc phòng, châm một điếu thuốc lá. Động mạch cổ nàng rần rật khi nàng chậm rãi nhả khói.
“Anh có muốn chích không, Ryu? Vẫn còn một ít đấy.”
“Hôm nay thì không, anh đã chích ở chỗ anh rồi, và có vài đứa bạn đang đến nữa.”
Lilly vươn người sang cái bàn nhỏ bên cạnh giường, lấy quyển Tu viện Thành Parme[6] và bắt đầu đọc. Khi phả khói vào trang sách đang mở, dường như nàng đang dõi theo các con chữ với một vẻ mặt lơ đãng thanh thản.
[6] Tiểu thuyết của Stendhal.
“Em toàn đọc sách vào những thời điểm kì lạ, Lilly ngốc nghếch ạ”, tôi nói và nhặt lấy chiếc xi lanh bị rơi từ cái giá đang lăn lông lốc trên sàn. Nàng nói với giọng lè nhè: “À, cuốn này hay đấy.”
Có máu ở đáy xi lanh. Khi tôi vào bếp để rửa nó, con gián vẫn đang bò quanh mấy cái đĩa trong bồn rửa. Tôi cuộn tròn một tờ báo và, cẩn thận để không làm vỡ đĩa, nghiền nát con gián sau khi nó bò sang cái bàn nhỏ cạnh bồn rửa.
“Anh đang làm gì đấy?”, Lilly hỏi, cạo cạo vệt máu khô ở đùi bằng móng tay. “Đến đây với em nào!” Giọng nàng thật ngọt ngào.
Nước chảy ra từ con gián có màu vàng. Bị nghiền nát ở mép bàn, nó dính luôn ở đó, cái râu vẫn còn rung nhè nhẹ.
Lilly tuột hẳn quần lót ra, gọi tôi lần nữa. Cuốn Tu viện thành Parme đã bị vứt lăn lóc trên thảm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...