Tang Đồng xuất đạo hơn hai năm, thuận buồm xuôi gió, giải thưởng lớn nhỏ lấy được vô số, trong lúc nhất thời ở nhạc đàn phong đầu đại thịnh. Đáng tiếc lại chỉ thiếu giải thưởng Kim Bách Linh nữ ca sĩ xuất sắc nhất.
Chỉ có lấy được giải thưởng này, Tang Đồng mới có thể xem như là một ca hậu chân chính.
Vì lấy được Kim Bách Linh, Tang Đồng nỗ lực gần nửa năm, hao hết vô số tâm lực sáng tác album mới, ca khúc chủ đề càng phải sửa đi sửa lại mấy lần mới được.
Quả nhiên không phụ kỳ vọng, ca khúc chủ đề lọt vào vòng trong, Tang Đồng cũng được đề cử.
Công ty vì thừa thắng xông lên, cố ý nhà tổ chức, giám khảo và nhà đầu tư uống rượu. Vốn là không có ý định để Tang Đồng đi cùng, loại hoạt động này, Hannah từ trước đến giờ luôn giúp cô từ chối.
Ngày đó Tang Đồng một mình luyện vũ đạo trong phòng tập, đột nhiên nhận được điện thoại của công ty, đối phương vô cùng vội vàng bảo Tang Đồng mau thay quần áo trang điểm chạy tới, nhóm người tổ chức muốn gặp cô.
Tang Đồng cảm thấy kỳ quái, nhưng lúc đó nhìn thấy là số của công ty, cũng không suy nghĩ nhiều, hơn nữa cô cũng coi trọng giải thưởng này, dĩ nhiên là vội vã sửa sang xong đi tới rồi.
Một đường lái xe, Tang Đồng đến cửa hội sở mới thở phào nhẹ nhõm, mang giày cao gót vội vàng đi lên bậc thang.
Hội sở bảy lừa tám gạt, Tang Đồng đầu óc choáng váng, căn bản không biết là gian phòng nào, ở trong hành lang đi qua đi lại, thời điểm quẹo cua sơ ý đụng trúng một người.
Đối phương đoán chừng uống quá nhiều rượu, vóc dáng cao như vậy, còn là một
đại nam nhân, cưnhiên cứ như vậy bị cô dễ dàng đánh ngã trên mặt đất.
Tang Đồng ngã ngồi ở trên thân người kia, đối phương rên lên một tiếng, dùng sức rút ra cánh tay bị đè bên dưới.
Tang Đồng kinh hãi, vội vàng bò dậy, cẩn thận từng li từng tí đỡ hắn ngồi dậy, liên thanh nói: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi đi quá gấp…… Anh không sao chớ? Có bị thương nơi nào hay không?”
Người đàn ông kia không có trả lời, cau mày nâng cánh tay, Tang Đồng lúc này mới phát hiện ra cánh tay đối phương xuất hiệt một vết thương thật dài.
Tang Đồng vô cùng áy náy, cũng không quan tâm đến việc đã tới trễ, cố gắng hết sức nâng hắn từ trên mặt đất đứng lên, đỡ đến ghế salon bên cạnh ngồi xuống.
“Rất xin lỗi hại anh bị thương, tôi giúp anh xử lý vết thương nha……”
Tang Đồng lúc huấn luyện thường bị thương, Hàn Tả Tả luôn để sẵn trong túi của cô một ít thuốc.
Tang Đồng đứng ở trước mặt hắn, cẩn thận nâng lên cánh tay của hắn, nhẹ nhàng dùng khăn ướt đem vết thương hắn lau chùi sạch sẽ, vừa dùng miệng thổi khí, vừa thoa thuốc lên, sau đó dùng băng gạc băng bó cẩn thận.
Tang Đồng làm xong đây tất cả, áy náy ngẩng đầu hỏi: “Anh có bị thương những chỗ khác hay không?”
Người đàn ông vẫn cau mày yên lặng không lên tiếng mặc cho cô băng bó, nghe vậy liền lắc đầu một cái.
Tang Đồng thở ra một hơi, lúc này mới nhớ tới đã rất trễ rồi, bất chợt đứng lên.
“Nguy rồi!”
Tang Đồng ảo não, cắn cắn môi từ trong túi lấy ra một cây viết, kéo qua cánh tay không có bị thương của hắn, ở trong lòng bàn tay hắn viết xuống một dãy số, ngượng ngùng nói: “Thật vô cùng xin lỗi, tôi đang có việc gấp, anh có thể gọi người đưa anh đi bệnh viện được không? Anh đi kiểm tra một chút, đây là số điện thoại của tôi, lát nữa hãy gọi cho tôi, tôi sẽ trả cho anh tiền thuốc thang……”
Người đàn ông dường như say đến mơ hồ, nhìn dãy số trong lòng bàn tay mình, chẳng nói chẳng rằng gật đầu một cái.
Tang Đồng cười cười, vội vã chạy đi, không được mấy bước lại đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Anh biết gian phòng Trúc Vận ở đâu không?”
Người đàn ông kia nhìn kỹ cô một chút, mới lười biếng mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn, lại không ngờ rất êm tai.
“Ừ, vẫn đi về phía trước, sau đó quẹo trái phòng cuối cùng của dãy là nó.”
Tang Đồng mừng rỡ, cười nói cảm tạ: “Cám ơn anh! Cái kia…… Anh gần đây tốt nhất đừng uống rượu, đối với vết thương không tốt, gặp lại!”
Tang Đồng rất nhanh chạy đi không còn bóng dáng, người đàn ông kia sững sờ nhìn hướng cô biến mất, hồi lâu mới lười biếng nghiêng dựa vào trên ghế sa lon, cười nhạo một tiếng: “Thật là ngu ngốc, ngay cả vết thương mới cũ cũng không phân biệt được! Đi vào khẳng định bị ăn đến bã cặn cũng không còn……”
Tang Đồng chạy đến cửa gian phòng, hít sâu điều chỉnh tốt bản thân, mới gõ cửa.
“Vào đi!”
Tang Đồng đẩy cửa đi vào, chống lại ánh mắt quan sát của mọi người, nụ cười lập tức có chút cứng nhắc.
Mười mấy người vây quanh một cái bàn lớn, ở giữa còn có một vài cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang bồi rượu bên cạnh. Trong gian phòng không khí ngột ngạt, khói thuốc lượn lờ nhìn không rõ biểu tình mỗi người, nhưng những ánh mắt quỷ dị kia làm cho Tang Đồng lập tức rợn cả tóc gáy, hận không được xoay người chạy trốn.
Hannah từ chỗ ngồi đứng lên, gượng cười đem Tang Đồng kéo qua, nói xin lỗi với mọi người: “Nhìn xem tôi thật hồ đồ, quên mất, đây chính là ca sĩ đang rất được yêu thích của công ty chúng tôi Tang Đồng, năm nay vừa được đề cử giải Kim Bách Linh nữ ca sĩ xuất sắc nhất!”
Bên trong một người đàn ông đầu hói ồm ồm cười rộ lên, tiếng cười chói tai không mang ý tốt, vuốt cái cằm trơn nhẵn suồng sã quan sát Tang Đồng.
“Đến đây, Tang tiểu thư mời ngồi, nếu đã đến rồi, cũng nên vui vẻ một chút!”
Tang Đồng buồn bực nhìn Hannah, Hannah hung hăng lườm cô một cái, tay cầm tay cô dùng sức đến nỗi Tang Đồng cảm thấy cổ tay sắp đứt ra rồi, lại một chữ cũng không dám nói.
Hannah lôi kéo Tang Đồng ngồi xuống bên cạnh mình, lại không nghĩ rằng lập tức có người không hài lòng.
Một kẻ trung niên mặt mày hồng hào, nâng cao bụng bự đứng lên, đưa tay muốn kéo Tang Đồng.
“Ôi chao, hai cô gái các cô ngồi chung một chỗ còn gì thú vị, vị muội muội này tới đây cùng chúng tôi uống hai chén nào……”
Tang Đồng kinh hoảng lui về phía sau tránh được tay của hắn, khẩn trương nhìn Hannah.
Hannah căn bản không nhìn hắn, hết sức cảnh giác mà đem Tang Đồng kéo ra phía sau che chở, áy náy nói: “Thật ngại quá, Tang Đồng không thể uống rượu, ca sĩ nha, giọng nói chính là sinh mệnh, cái gì kích thích cũng không thể chạm vào…… Các vị thứ lỗi, rượu này tôi bồi mọi người uống có được hay không?”
Tên đầu hói mất hứng, cười như không cười nhìn Tang Đồng, lại hướng về phía Hannah nói: “Ơ, này không phải là chưa lấy được giải thưởng sao, thế nào đã lên mặt minh tinh rồi!”
Tang Đồng sắc mặt tái nhợt rồi, trong lòng cuối cùng cũng hiểu được, mình hôm nay là chạy trời không khỏi nắng rồi.
Hannah nghe vậy, vội vàng cười làm lành: “Không dám không dám, không bằng Tang Đồng hát một bài góp vui cho mọi người như thế nào?”
Tên đầu hói nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi, trong ngực còn ôm một cô gái mặt đầy son phấn, bộ dạng sao cũng được.
Hannah nháy mắt ra hiệu với Tang Đồng.
Tang Đồng cảm thấy bối rối cực kỳ, nơm nớp lo sợ cầm micro lên, đều đều mở miệng.
Còn chưa hát được hai câu đã bị một trận cười to cắt đứt.
Gã mặt đỏ bụng bự không biết từ lúc nào đứng bên cạnh Tang Đồng, đưa tay đoạt lấy micro, mặt dâm đãng cười nói: “Cái gì hoa hoa cỏ cỏ bọn anh đây không thích nghe! Bọn anh chỉ thích nghe những bài hát dân gian phổ biến hơn……”
Tang Đồng bị dọa sợ đến lui về sau hai bước, há miệng run rẩy hỏi: “Ông, các người muốn nghe cái gì?”
Người đàn ông ngồi chỗ kia nhất thời ồ ồ cười vang: “Thập Bát Sờ, Thập Bát Sờ! Bọn ta thích nghe Thập Bát Sờ……”
Tang Đồng cảm thấy khuất nhục, cứng rắn nói: “Tôi không biết hát!”
Tên kia cười càng thêm dâm tà, sáp lại gần cô mê đắm động tay động chân nói: “Đừng sợ, không biết hát không sao, để ca ca tới dạy em……”
Sau đó vừa lôi kéo Tang Đồng giở trò vừa cất giọng vô cùng kỳ quái hát lên: “Trước sờ tay, sau lại sờ khuỷu tay, sờ tới hai bên meo meo, hai cái meo meo tròn tròn, giống như bánh bao vừa lấy ra khỏi lồng hấp……” Tang Đồng không thể nhịn được nữa, nổi giận hung hăng đẩy hắn ra, xoay người liền chạy ra cửa, còn chưa chạy được hai bước, liền bị mấy người áo đen không biết từ đâu chui ra bao vây lại.
Sau đó chỉ nghe được bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, tên bụng bự bị đẩy ngã ngồi dưới đất cũng không dám lên tiếng.
Tên đầu hói trên mặt đã không có tươi cười, âm u giống như sắp nổi bão, cô gái trong ngực nơm nớp lo sợ nằm ở trên người hắn, bả vai khẽ run.
Hannah gấp đến độ sau lưng tất cả đều là mồ hôi lạnh, đứng lên bưng ly rượu bồi tội: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, Tang Đồng còn nhỏ, không hiểu chuyện……”
“Hừ!” Tên kia lạnh lùng liếc cô một cái, không chút để ý xoay xoay chiếc nhẫn màu đen trên tay, nhàn nhạt nói “Cũng không có gì, cùng lắm thì, uống một chén với lão Vương bồi tội đi.”
Nói xong, một người không biết từ đâu bưng tới một chén rượu đầy đưa tới trước mặt Tang Đồng.
Một chén này uống vào nhất định không phân rõ đông tây nam bắc, nhưng so với việc đứng ở chỗ này bị người vũ nhục còn tốt hơn.
Tang Đồng nhất thời xúc động phẫn nộ, không nói hai lời nhận lấy cái ly ngửa cổ một hơi uống cạn.
Hannah cả kinh thất sắc, muốn ngăn cũng không ngăn được, loại địa phương này tại sao có thể tùy tùy tiện tiện uống rượu người khác đưa chứ!
Tang Đồng phóng khoáng uống xong, lau miệng ba, cổ tay khẽ đảo, ly rượu ngã tới đây.
“Tôi uống xong, có thể để tôi được chưa!”
Tên đầu hói nhìn cô một hồi lâu, đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng: “Ha ha ha ha, có ý tứ, tôi rất lâu rồi chưa thấy qua cô gái nào có ý tứ như vậy…… Uống rượu xong rồi, nhưng cô còn chưa nói xin lỗi lão Vương đâu!”
Tang Đồng không cảm thấy mình có lỗi, nhưng là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Tang Đồng không thể làm gì khác hơn là đi tới bên cạnh tên bụng bự cúi người chào nói: “Thật xin lỗi.”
Còn chưa có nâng người lên, Tang Đồng đã cảm thấy người không thăng bằng, mắt thấy sắp ngã về phía trước, may nhờ luống cuống tay chân bắt được cái ghế bên cạnh mới không có ngã xuống.
Tang Đồng cực kỳ khó chịu, hơi sức toàn thân giống như lập tức biến mất hầu như không còn, trận khô nóng không hiểu ở đâu xuất hiện dịch chuyển toàn thân, thần trí cũng có chút mơ hồ không rõ, cảm giác tay chân sắp thoát khỏi sự khống chế chính mình.
Tang Đồng khó khăn ngồi ở trên ghế, chưa bao giờ trải qua tình cảnh như thế này khiến cho lòng cô sinh ra cảm giác vô cùng sợ hãi, hung hăng bấm vào lòng bàn tay để giữ cho bản thân một tia thanh tỉnh cuối cùng, lặng lẽ lấy ra điện thoại di động đè vào số củaLương Nguyên, chống đẩy đi ra ngoài.
Những hành động này đều nằm trong mắt những người khác, lại không một ai tiến lên ngăn cản, mọi người giống như say mê thưởng thức một vở kịch nhìn cô phí công giãy giụa.
Lương Nguyên tắt máy, tia thanh tỉnh cuối cùng của Tang Đồng cũng đã dùng hết, lòng tràn đầy tuyệt vọng rốt cuộc điện thoại di động cũng không cầm được nữa. Trong giây phút bóng tối sắp đánh úp tới cô tựa hồ thấy có người đang đi về phía mình.
Giống như phát sốt, đầu đau muốn nứt ra, trên người một hồi lạnh một hồi nóng, trong người khó chịu như muốn được cái gì lấp đầy.
Chìm nổi trôi giạt trong mộng cảnh, Tang Đồng đột nhiên tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở một căn phòng xa lạ, toàn thân vô lực, huyệt thái dương giật giật, đầu đau như muốn nổ tung, ngay cả quần áo trên người cũng không phải là bộ ban đầu cô mặc.
Tang Đồng nhớ tới chuyện xảy ra trước khi té xỉu, lập tức mặt trắng như tờ giấy, đầu óc trống rỗng, tay run run vén lên một góc chăn, phát hiện mình mặc là áo choàng tắm của khách sạn, bên trong áo choàng tắm trống trơn cái gì cũng không có.
Quả nhiên là đã xảy ra chuyện, Tang Đồng đáy lòng một mảnh mờ mịt, chỉ cảm thấy không còn hy vọng, hốc mắt đỏ lên, gắt gao nắm chặt chăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...