Màu Xám Đen


“Không không, cổ tay phải chuyển động như vậy, phải linh hoạt, chú ý đến sự chuyển động của ma lực trong cơ thể… nhìn đây”, giáo sư Flitwick đứng trên đống sách, chỉa đũa phép vào tôi, nói: “Thả lỏng.”
Đũa phép rời tay, cả người tôi nhũn ra.
Thầy Flitwick phất tay, tôi cảm thấy lực lượng lại trở về.
Ông ấy vui vẻ nói: “À, vậy trò thử chút đi.”
Tôi nhặt đũa phép lên, hướng về phía ông ấy: “Thả lỏng.”

“Đúng thế! Tốt lắm!” Giáo sư Flitwick vui mừng nói, “Tôi cảm thấy hơi mệt. Trò Hopper rất có thiên phú.”
Tôi không biết nói gì nhìn ông ấy.
“Ha ha, trò không vừa lòng với hiệu quả của nó sao?” Thầy Flitwick chú ý tới thái độ của tôi, cười tủm tỉm nói, “Ở tuổi của trò, trò làm được thế cũng là tốt rồi.”
Tôi miễn cưỡng tiếp nhận cách nói này của ông ấy. Nên biết vị chủ nhiệm của nhà Ravenclaw này tuy nhìn như không già lắm, nhưng tuổi thật lại cùng giáo sư McGonagall cũng không chênh lệch nhiều - tất cả mọi người đều biết, tuổi càng lớn thì phù thủy càng mạnh. Huống chi, vị giáo sư này tuy rằng vóc dáng nhỏ bé, chưa đến ngang bụng tôi, nghe nói hồi trẻ là một quán quân quyết đấu.
“Mặc dù một ít chú ngữ để giáo sư môn Phòng chống nghệ thuật Hắc ám dạy thì thích hợp hơn…” Giáo sư Flitwick nhìn thời gian, từ đống sách đi xuống, “Ừ, hôm nay đến đây thôi.”
Nói đến môn Phòng chống nghệ thuật Hắc ám, tôi không khỏi cười khổ: “A, ngày mai là giờ học Phòng chống nghệ thuật Hắc ám… đúng là tai nạn. Nếu giáo sư Snape có thể đặc biệt phê chuẩn em không cần học giờ học này thì tốt quá.”
Vĩ đại Gilderoy Lockhart, trước giờ học của ông ta, hầu hết các học sinh đều hưng phấn, từ sách của ông ta có thể thấy đó là phù thủy mạnh và dũng cảm. Nhưng không ai ngờ được trong giờ học đầu tiên liền vạch trần sự ngu xuẩn cùng ngu ngốc của mình, ông ta lại để những con yêu nhí Cornish cướp đũa phép, Merlin ơi - đó chỉ là những con yêu nhí Cornish mà thôi!
Trong sách ông ta là con người thú vị, ông ta mạo hiểm trong đêm tuyết tìm kiếm nhìn như thật, làm cho mọi người lạc vào thế giới kỳ lạ - nhưng sau khi quan sát mấy buổi học, tôi thừa nhận ông ta là một người mặt dầy tự cao tự đại, trừ việc mặc quần áo lộng lẫy đi tới đi lui trong sân trường để cho các cô gái đang trong thời kỳ trưởng thành thưởng thức thì không có tác dụng gì nữa.
Giáo sư Flitwick nhón chân, để những sách phép thuật không sử dụng để lên giá sách. Khi nghe tôi nhắc đến giáo sư Lockhart, sắc mặt không tốt lắm nói: “À, thật đáng tiếc, giáo sư Snape sẽ không cho trò đặc quyền đó đâu. Dù sao thì ông ta… à, cũng là một giáo sư, chúng ta phải kính trọng ông ta.”

Khổng tước Lockhart khẳng định giáo sư Flitwick cực kỳ sùng bái ông ta, cực kỳ nhiệt tình đưa cho giáo sư Flitwick mười ảnh chụp hình ông ta ở nhiều địa điểm có ký tên - Lockhart tham gia Quidditch, Lockhart đứng ở bên xác chết quái thú, Lockhart nhẹ nhàng hất mái tóc, Lockhart đứng ở trên đài trao giải… Mỗi ảnh chụp đều là Lockhart với mái tóc vàng óng, nụ cười tiêu chuẩn lộ ra tám cái răng.
Hình như, giáo sư Flitwick rất tiếc nuối khi không thể cấp phê chuẩn đặc biệt…
Tôi hiểu cũng đồng tình liếc nhìn giáo sư Flitwick, giúp thầy đặt sách lên giá, hơn nữa chọn mấy quyển sách nguyền rủa: “Giáo sư, em có thể mượn mấy cuốn sách này không ạ?”
“Được.” Giáo sư Flitwick hăng hái mà xem những quyển sách tôi chọn, “À… ‘Từ xưa đến nay - đi sâu phân tích bùa mê tình’?
Tôi ngại ngùng: “Em chỉ là rất tò mò với phép thuật mê tình.”
“A ha, đúng vậy, nó rất thú vị, nhưng với trò thì vẫn còn quá sớm.” Ông ấy bỏ quyển sách bìa màu phấn hồng qua một bên, đem những quyển sách khác đưa tôi, “Mấy quyển này đều rất hay, em có thể xem thử, nhưng không nên nóng vội. Thật ra, tôi đề nghị em nên luyện tập những chú ngữ em đã biết, cảm nhận sự khác biệt về ma lực trong những lần thi phép, đây mới là tốt.”
“Vâng, thưa thầy.” Tôi trả lời rồi rời khỏi lớp Bùa mê, về tới hầm nhà Slytherin.

Sắp đến thời gian cấm đi lại, hôm nay tại phòng sinh hoạt chung số người còn ở đây còn rất nhiều so với trước kia, tựa hồ mọi người chờ đợi hoạt động gì đó.
Huynh trưởng Coffey suy nghĩ ngồi dựa trên ghế sofa gần lò sưởi. Tôi thấy Malfoy đang ở đây, trên mặt cậu ta hưng phấn không khống chế được.
Nhưng chẳng liên quan gì đến tôi… Tôi xuyên qua phòng sinh hoạt chung trở lại phòng ngủ của mình.
Lúc đi tắm tôi thấy ngực mình nhú lên như một quả trứng nhỏ đặt trong túi và chiều cao thì cao hơn năm trước nhiều.
Tôi lại một lần nữa tiến vào thời kỳ trưởng thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui