Hai người cha đang ở bên cạnh tôi, quan sát nhau một cách cẩn thận.
Tôi không thể nào biết được là màu đen hay màu xám, trong hai ánh mắt đối diện nhau này đang bao hàm cảm xúc gì đó, nhưng ít ra tôi có thể nhìn ra, rõ ràng hai bên cũng không chờ mong đối với lần gặp nhau ngoài ý muốn này.
Tôi thở dài một hơi, có lẽ đợi một ngày nào đó bọn họ có thể ở chung với nhau chính là nằm mơ giữa ban ngày.
“…Snape.” Làm tôi ngạc nhiên là chú Sirius khô cằn mở miệng trước, có lẽ chú ấy cảm thấy cần phải giữ gìn mặt ngoài lễ độ với cha dượng của con gái.
Giáo sư Snape nghi ngờ nhướng mày, ông ấy cảnh giác nhìn chú ấy.
Chú Sirius lộ ra ý tứ “tôi không có địch ý” đối với ánh mắt soi mói của ông ấy, tươi cười có chút vặn vẹo, giống như chú ấy cười với ông ấy là đang muốn mạng chú ấy.
Giáo sư Snape từ từ cong khóe miệng, từ trong lỗ mũi nhẹ nhàng hắt ra hơi thở khinh miệt. Sau đó ông ấy tiếp tục đi tiếp, áo choàng đen sau lưng mở rộng giống như cánh dơi.
Chú Sirius lập tức bị hành động của giáo sư Snape chọc giận, chú ấy luôn dễ dàng bị chọc giận, rồi sau đó giả vờ như tương đối am hiểu việc chọc giận người khác.
“Này, Snape!” Chú Sirius tức giận nói, rồi nhanh bước theo sau. Tôi không thể không giữ chặt chú ấy, để tránh việc có thể gây tranh cãi hoặc tệ hơn.
Làm tôi cảm thấy vô cùng may mắn là trên lầu ba truyền đến tiếng động của Balise. Cô dừng lại nói chuyện với giáo sư Snape, nghi hoặc từ trên lan can thăm dò nhìn xuống, biểu tình chân thật giống như không biết quan hệ giữa hai người đàn ông này không tốt: “Sao vậy? Có chuyện gì hả?”
“A không,...” Chú Sirius giống như quá bóng bị chọc thủng xẹp xuống. Chú ấy lắp bắp nói “Tôi chỉ.., suy nghĩ một chút, thuốc độc sói của Remus thế nào rồi.”
Cô ấy nhíu mày nhìn chú ấy một lúc: “Vẫn chưa làm xong, ông có biết là Sievert vừa tới.”
“A...đúng vậy... tôi biết..à ý tôi là...” Chú Sirius nói năng lộn xộn, tôi gần như có thể thấy óc của chú ấy muốn sôi trào rồi.
Bộ dạng này thật sự quá đáng thương, rốt cuộc tôi vẫn không đành lòng kéo chú ấy từ trên cầu thang xuống.
Trong mấy ngày chú Sirius trở về, Blaise đối xử với chú ấy bình đẳng như những thành viên khác trong hội Phượng Hoàng, mà khi chú ấy đứng trước mặt cô ấy lại luôn có vẻ xấu hổ và vụng về. Thật giống như cô là nữ chủ nhân của nơi này mà chú ấy thì làm khách nhà người ta vậy.
Đương nhiên tôi biết rõ là vì áy náy, theo lẽ thường phải làm, nếu chú ấy còn bày ra dáng vẻ hợp tình hợp lý ở trước mặt cô ấy, tôi nên để lại chú ấy trên lầu ba mà bản thân thì rời đi.
Tôi vô cùng hoài nghi chú ấy thích làm các nhiệm vụ chiến đấu cũng bởi vì muốn tránh việc gặp mặt xấu hổ này lại còn cùng sinh hoạt trong một tòa nhà, luôn gặp nhau là điều không thể tránh né.
Nhưng tình huống bây giờ sợ rằng sẽ làm chú ấy thấy vọng, trong thời gian này hội Phượng Hoàng hình như rất rãnh rỗi, sau khi Lupin kết thúc biến thân cũng lưu lại nhà Black cũ.
“Cũng không phải nói em không hy vọng mỗi ngày đều nhìn thấy thầy, Remus, thầy có biết.” Trong lúc chúng tôi và hai vị giáo sư môn Phòng chống phép thuật hắc ám dùng trà chiều, Harry nói “Có phải thầy không cần tiếp tục phục vụ cho hội Phượng Hoàng? Em nhớ rõ năm trước thầy vô cùng bận rộn.”
“Em chú ý tới gần đây số lần thành viên hội Phượng hoàng đến đây cũng ít đi.” Tôi nghiêng người tới trước. Ước chừng đã 3 ngày không có thành viên hội Phượng Hoàng đến nhà rồi.”
“Vậy có thể vì tình huống thay đổi.” Giáo sư Lupin để trà vào trong khay “Hiển nhiên đại diện Bộ Phép thuật cũng không hy vọng phù thủy “phái Cụ Dumbledore” nhúng tay vào chuyện có liên quan đến Voldemort, bọn họ cho rằng đó là việc của Bộ Phép thuật.”
“Nhúng tay?” Hermione bất mãn nói “Làm như bọn họ có thể khống chế tình hình vậy.”
“Scrimgeour?” Ron nói “Tớ nhớ rõ trước kia cha tớ nói qua tính tình cường ngạnh của chú ấy.”
Tiếp nhận chức bộ trưởng Bộ Phép thuật quả thật là chủ nhiệm văn phòng Thần Sáng trước kia - Scrimgeour, dien/dan/le/quy@don Nhật Báo Tiên Tri đã từng đăng ảnh chú ấy. Như vậy lúc này tôi vô cùng hiểu vì sao dân chúng phải hy vọng ông ấy làm bộ trưởng.
“Vô cùng cứng rắn.” Chú Sirius yếu ớt vùi trong ghế sofa, bộ dạng uể oải híp mắt nói “Cương quyết cứng đầu. Anh ta giống như rất hi vọng có thể mau chóng làm ra một chút thành tích.”
“Nhật Báo Tiên Tri nói quan hệ chú ấy và cụ Dumbledore không tốt.” Tôi nói.
“A... đúng vậy, ngày ông ấy được tuyển chọn làm Bộ trưởng là ngày bọn họ tan rã trong không vui.” Lupin cười nói.
“Cái gì?” Hermione cảm thấy hứng thú nói “Vì sao?”
“Ông ta muốn gặp mặt Harry. Nhưng cụ Dumbledore cự tuyệt rồi.” Lupin nói.
Ron ngạc nhiên nhìn về phía Harry.
“Muốn gặp em?” Harry kinh ngạc nói “Em thậm chí còn không biết ông ấy.”
“Cho dù cụ Dumbledoro chưa nói với chú về chuyện này, nhưng chú biết nguyên nhân.” Chú Sirius lộ ra một nụ cười khinh miệt “Ông ấy từng đi tìm chú, yêu cầu chú hợp tác với Bộ Phép thuật. Các con biết báo chí và tập san đánh giá chú như thế nào đúng không?”
“Một anh hùng.” Ron nói. Cậu ta hâm mộ nhìn Chú Sirius.
“Ông ấy cho rằng chú nên thỉnh thoảng ra ngoài với Bộ Phép thuật, thể hiện việc chú và Bộ Phép thuật có quan hệ chặt chẽ, để người dân gia tăng tin tưởng đối với Bộ Phép thuật.” Chú Sirius lười biếng nói “Chú cho rằng ông ấy tìm cháu cũng vì mục đích này, Harry.”
“Khả năng là nói dối.” Harry mấp máy miệng “Ở thời điểm Voldermort còn sống người ở Bộ Phép thuật cũng không cần em đứng ra hỗ trợ.”
“A Harry, ba tớ cũng làm ở Bộ Phép thuật.” Ron nói.
“Hửm, thật xin lỗi, tất nhiên ba cậu không tính.” Harry nói.
Hình như Ron có bất mãn đối với lời nói của Harry, nhưng trên cầu thang truyền đến tiếng bước trên ngắt lời cậu ta.
“Chỉ mong tôi không có làm gián đoạn mọi người.” Cụ Dumbledore đi tới, cười hì hì nói. Cụ mặc một bộ áo choàng phù thủy màu tím, nơ con bướm màu hồng nhạt vô cùng chói mắt.
“Không, đương nhiên không có.” Lupin mỉm cười nói. Mà Harry và Ron đã kích động nhảy dựng lên.
“Anh có ổn không, Chú Sirius? Tôi chú ý tới anh ở chung với tiểu thư Hopper cũng không tệ.”
“Tôi chưa bao giờ ổn như thế này.” Chú Sirius nói “Nhưng con gái tôi cũng không phải họ Hopper.”
“Về vấn đề này có lẽ anh có thể tìm tiểu thư Hopper thảo luận một chút.” Cụ Dumbledore nhìn tôi, trong con ngươi màu lam lóe lên, quay đầu lại nhìn Harry “Remus, bây giờ anh có thời gian thảo luận với tôi một chút không?”
“Đương nhiên.” Lupin trả lời. Chú ấy đứng lên đi vào trong một cái phòng gần đó với Cụ Dumbledore.
Chú Sirius cũng đứng lên, đi tới đi lui ở trong phòng khách, hình như sự xuất hiện của Cụ Dumbledore đã châm lên sự nôn nóng trong lòng chú ấy. Khi Lupin và Cụ Dumbledore ra khỏi phòng, ngay lập tức chú ấy ngênh đón.
“Các em thầy phải đi đây.” Cụ Dumbledore khoác áo choàng lên cánh tay, cười nói “Nếu lúc khác, tôi có thể uống một chén với mọi người rồi.”
“Ông có việc gấp cần đi làm ngay sao?” Chú Sirius mẫn cảm nói “Tôi có thể giúp được cái gì.”
“Tôi cho rằng anh nên nghỉ ngơi cho tốt.” Cụ Dumbledore cười tít mắt cự tuyệt “Mà tôi còn cho rằng chuyến tiếp theo do một mình ta đi làm sẽ thỏa đáng hơn.”
“Tôi hoàn toàn không cần nghỉ ngơi.” Chú Sirius kiên trì “Hơn nữa tôi đã nghỉ ngơi rất lâu rồi. Tôi quả thực muốn rỉ sét rồi!”
“Được rồi, được rồi.” Dumledore nhân nhượng nói “Nhưng tôi cần người cực kỳ cẩn thận.d@d@l/q/d Nếu nhất định phải mang theo một người, tôi hi vọng đó là Remus.”
“A, cậu ấy vừa mới biến thân, tình hình thân thể rất kém” Chú Sirius lập tức nói, Lupin bất dắc dĩ nhìn chú ấy một cái. Chú ấy cắm tức nói “Mà ngài còn nói tôi không đủ cẩn thận sao?”
Chúng tôi đồng thời quay đầu nhìn về phía Chú Sirius. Người này có da mặt thật dày mới dám hỏi lại như vậy.
“Có lẽ trước kia có một chút.” Chú Sirius lập tức ý thức được chúng tôi im lặng nghi ngờ. Chú ấy toét miệng cười, tự hào nói “Chẳng qua bây giờ tôi đã làm bố. Ông có biết, Albus, khi làm bố, người ta sẽ có nhiều điều thay đổi.”
Cụ Dumbledore đưa tay áp sát vào thân thể, suy nghĩ sâu xa một hồi “Có lẽ anh nói đúng.”
Chúng tôi chấn động, hoàn toàn không thể tiếp thu cụ ấy lại tin tưởng cách nghĩ của Chú Sirius. Lupin hơi hơi nhíu mày, nhìn qua như muốn cắt ngang lời cụ Cụ Dumbledore. Nhưng cụ Cụ Dumbledore tiếp tục nói “ Như thế được rồi.”
Vẻ mặt chú Chú Sirius vui mừng.
“Chờ tôi một chút, tôi đi lấy áo khoác.” Chú ấy nói xong thì đi lên lầu 3.
Khi chú ấy thực sự theo sau lưng cụ Cụ Dumbledore rời đi, chúng tôi đưa mắt nhìn nhau.
“Vậy là có chuyện gì?” Tôi cau mày. Với sự lỗ mãng của chú Chú Sirius, tôi không thể không lo lắng.
“Có thể là... thần chú gì đi.” Ron nhún vai “Tớ nghe anh Bill nói việc này cần tuyệt đối cẩn thận. Các cậu đều biết, anh ấy ở Ai Cập thường hay làm việc này.”
“Nhưng nhìn qua anh trai cậu một chút cũng không cẩn thận.” Hermione chỉ ra.
“Cậu không thể vì phong cách cá nhân của anh ấy mà có thành kiến với anh ấy”. Ron lập tức bảo vệ nói.
“Tớ nghĩ giáo sư Lupin nhất định biết.” Harry nhìn về phía thầy Lupin “ Thầy Cụ Dumbledore vừa rồi nói gì với thầy phải không?”
“Không sai, thầy biết.” Lupin khẽ cười một chút “Nhưng thầy nghĩ tối hôm nay các em cũng sẽ biết thôi. Có cụ Dumbledore ở đây, không có vấn đề gì cả. Được rồi, các em, chúng ta đã đến giờ tập luyện rồi.”
Thầy ấy có chút lo lắng với những phát hiện của chúng tôi.
Việc luyện tập tiếp theo chúng tôi có chút không tập trung, trong khi thầy Lupin rời đi thif lập tức dừng lại bàn tán xì xào, trao đổi suy nghĩ, ngay cả thời gian dùng bữa tối cũng thành thời gian chúng tôi thảo luận.
Mãi cho đến mười một giờ đêm, bọn họ mới trở lại.
Cụ Dumbledore nhìn qua có chút chật vật, gương mặt già nua có hơi trắng bệch, bước đi không có lực. Mà Chú Sirius, chú ấy vui vẻ ra ngoài, lúc trở lại thì giống như con chó chết bị Fox kéo về.
Chúng tôi vội vàng xông tới, Hermione đỡ Cụ Dumbledore ngồi xuống, Lupin đặt Chú Sirius nằm ngang trên bàn.
“Cảm ơn.” Cụ Dumbledore dựa vào ghế sofa, mệt mỏi thở hổn hển một hơi, ngón tay hơi run.
Tôi nhào vào người chú Chú Sirius. Tay của chú ấy lạnh ngắt, dùng lực cầm ấn xuống cũng không hề phản ứng. Tôi lập tức cảm thấy được máu từ trên mặt rút xuống.
“A.” Ron không biết phải nói ra sao.
“Chú ấy làm sao vậy?” Harry sợ hãi nói.
“Chỉ là hôn mê, không bị thương tổn gì.” Cụ Dumbledore nói “ Các em không cần lo lắng.”
Nghe được Cụ Dumbledore nói như vậy, tôi lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sau đó tôi không nhịn được tức giận.d.d.l.q.đ
“ Tên ngu ngốc này!” Tôi giận đến run người, oán giận trừng mắt nhìn chú Sirius giống như một con chó chết “Chú ấy tự rước lấy phiền toái... một chút cũng không biết tự lượng sức mình...”
“Đừng nói như vậy.” Cụ Dumbledore hơi nghiêng người, mỉm cười nói “Thầy thật may mắn khi mang theo anh ấy đi cùng. Nếu chỉ có mình thầy thì nhất định sẽ gặp rắc rối.”
Tôi quay đầu nhìn về phía cụ Cụ Dumbledore, đột nhiên phát hiện trên ngón tay cụ có thêm một chiếc nhẫn. Nhẫn rất lớn được làm từ vàng, thủ công thô ráp. Mặt trên khảm một khối đá nặng trịch, ở giũa có vết rạn.
Ánh mắt của tôi dừng lại một chút, nhớ tới trước kia thầy ấy không mang nó.
“Hai người đi làvì chiếc nhẫn sao?”
Cụ Dumbledore nhìn vào cái nhẫn “A, đúng vậy.”
“Đó là cái gì?” Harry hỏi.
“Thầy nghĩ bấy giờ không phải là lúc các em nên biết.” Cụ Dumbledore thần bí nói.
Tôi nhíu mày. Tôi rất ghét khi cụ già này ra vẻ thần bí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...