Khuôn mặt lão Hagrid đều bị bầm dập cả học kỳ. Nghĩ đến lực phòng ngự đáng kinh ngạc của người Bán Khổng Lồ, rất nhiều người hoài nghi những vết thương chồng chất của lão ấy.
Không lâu sau khi học kỳ bắt đầu, mụ Umbridge tuyên bố ông ấy bị giám sát tại trường học, về sau càng nhiều người gây sự xuất hiện trong mỗi tiết học của lão ấy.
Không phải ai cũng giống như bọn Harry cảm thấy khổ sở vì chuyện đấy. Thực tế là rất nhiều người hi vọng giáo sư Grubbly Plank trở về. Bao gồm cả tôi.
Thông tin bốn Tử Thần Thực Tử vượt ngục được một số ít người đọc báo loan tin đến mọi chỗ trong trường. Những đứa nhỏ lớn lên trong gia đình phù thùy đều nghe tin về những kẻ này từ bé, họ đều biết rõ tội lỗi của chúng trong lòng bàn tay. Với học sinh thì việc bọn chúng bỏ trốn còn đáng sợ hơn chú Sirius vượt ngục lúc trước, dù sao chú Sirius chỉ giết một người bạn của mình, còn bọn Tử Thần Thực Tử sát hại không chỉ có một người mà rất nhiều người có người nhà học trong Hogwarts.
Mụ Umbridge liên tục hạ lệnh ngăn cản các giáo viên và học sinh nói đến chuyện đó, nhưng mệnh lệnh có khắc nghiệt đến đâu cũng không thể ngăn cản hoàn toàn những lời đồn đãi truyền ra. Có tin vịt nói rằng có người nhìn thấy bọn họ tại làng Hogsmeade, thậm chí còn nói bọn hắn thâm nhập vào trường Hogwarts giống như cách chú Sirius đi vào.
Sơ hở nghiêm trọng này làm lung lay lòng tin của mọi người đối với Bộ pháp thuật, Bộ Pháp thuật cũng không có hành động gì khiến mọi người càng thêm bất mãn. Vào năm học thứ ba, khi chú Sirius vượt ngục, toàn trường Hogwarts tràn đầy Giám ngục, mà tại tình hình nghiêm trọng hiện nay, Bộ phép thuật lại chỉ yêu cầu điều tra viên cấm bàn luận.
Trong tình hình bất mãn hiện tại, hi vọng của mọi người đạt tới đỉnh cao với chú Sirius - nếu không phải chú ấy cùng của với những người bạn Thần sáng của mình đột nhiên cao hứng, thì nhóm Tử Thần Thực Tử vượt ngục không chỉ có bốn kẻ kia. Mọi người hoài niệm thời gian chú ấy làm giáo sư tại Hogwarts, lời nói cử chỉ thậm chí tướng mạo quần áo của chú ấy đều được nói say sưa.
Là con nuôi của người anh hùng, Harry càng được chú ý hơn năm trước nhưng lần này không phải là địch ý và cười nhạo. Trong không khí hoang mang, bất mãn, hoảng loạn mọi người loại trừ không tín nhiệm người có địa vị nhất sau đó họ ý thức được việc cụ Dumbledore và Harry nói từ năm đó mới là giải thích đúng nhất.
Trong không khí sợ hãi, nhóm học sinh nhà Slytherin hình như bị ba nhà khác cô lập.
Tôi không thể nào chối bỏ được việc học sinh nhà Slytherin có quan hệ sâu sắc với Tử Thần Thực Tử hơn ba nhà kia, mà phần lớn những con rắn nhỏ đều kiên định với chủ nghĩa thuần huyết và đều xuất thân từ gia tộc quý tộc thuần huyết.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là bọn họ vui vẻ không gặp khó khăn gì trong sinh hoạt khi bị một đám cực đoan thuần huyết. Thế giới cũng không phải là đen thì là trắng, ghét Muggle không đồng nghĩa là bọn họ đồng ý với những hành động ác độc của bọn Tử Thần Thực Tử.
Tôi định giảm tiếp xúc với bọn Harry, bây giờ ngoại trừ hoạt động tại tổ phòng ngự phép thuật hắc ám, tôi gần như ít khi ở cùng một chỗ với bọn họ. Đồng thời tôi không muốn nghe họ nhắc tới chú Sirius mà trọng tâm đề tài không thể nào tránh khỏi Sirius, nguyên nhân khác là một nhà Slytherin đang bị bài xích, một nữ huynh trưởng Slytherin vẫn tiếp tục thân thiết qua lại với Gryffindor thì sẽ bị họ chú ý.
Sự lo lắng làm cho các hoạt động của tổ phòng ngự phép thuật hắc ám càng chăm chỉ hơn. Quyền lực thì không thể dựa vào, mỗi người đều ý thức được chỉ có nâng cao năng lực của bản thân mới có thể càng an toàn. Neville Longbottom tiến bộ rất lớn, cậu ấy ra sức luyện tập – trừ việc cậu ấy ít nói hơn – nhưng cũng không ai cảm thấy kinh ngạc với chuyện này. Dự báo của Nhật Báo Tiên Tri có thể giải thích vì sao cậu ấy thay đổi.
Bellatrix Lestrange, Rodolphus Lestrange, một người bị nhốt tại phòng chữa bệnh và chăm sóc đặc biệt, còn một kẻ đang lẩn trốn. Tội danh là cực hình hành hạ vợ chồng Frankie cùng Alice Longbottom, dẫn đến hai người vĩnh viễn điên loạn.
Phu nhân Lestrange có tên chữ tôi mơ hồ cảm thấy có chút quen tai.
"Đương nhiên là cậu cảm thấy quen tai!" Draco lười biếng địa nói, "Bà ấy là một người nhà Blake, tên này cũng không thông dụng. Nếu cậu nhìn qua gia phổ gia tộc Blake nên nhớ kỹ tên bà ấy."
"A!" Tôi nhớ ra rồi, "Bà ta là dì cậu!"
"Đúng thế. Chị của mẹ tớ." Draco nói.
Tôi ngồi ở trên giường lật đi lật lại Nhật Báo Tiên Tri, "Trên báo nói nàng trọng thương gần chết."
"Tớ nên cảm thấy thương tâm sao?" Draco trợn trừng mắt. Cậu không kiên nhẫn nói, "Từ khi tớ sinh ra thì chưa gặp nàng!"
"Được rồi, đó là chuyện của cậu." Tôi nhún nhún vai, cúi đầu.
"Thay vì quan tâm đến cái này, " Draco đứng dậy khỏi ghế, "Có lẽ cậu nên chú ý đến Chủ nhật tới tại Hogsmeade."
"Uh." Tôi không tập trung nói xong, lẩm nhẩm báo chí, "Tớ đến Hogsmeade phải mua ít mực nước cùng bút lông chim. Cậu có đi không ?"
Một lúc không nghe thấy câu trả lời, tôi cảm thấy kỳ quái nên ngẩng đầu. Draco lại lùi về ngồi lên ghế, có vẻ uể oải không phấn chấn.
"A..., " hắn buồn bã ỉu xìu địa nói, "Tớ biết là cậu sẽ quên ngày đó là lễ tình nhân."
"... Uhm, bây giờ thì tớ đã biết." Tôi sửa chữa mỉm cười với cậu ấy, "Cậu muốn chocolate có vị cái gì?"
"Tùy tiện, cái gì cũng được." Draco tinh thần sa sút trả lời.
"Cậu thực sát phong cảnh!"
"Rốt cuộc là ai sát phong cảnh?" Draco trợn mắt nhìn tôi."Sau khi khai giảng tớ đã chuẩn bị mời cậu đi cùng… A… Kết quả là cậu không nhớ rõ đó là ngày nào!"
"Uhm... Đó là sai lầm của tớ." Tôi chống cằm, thâm trầm nói, "Chuẩn bị hoa hồng xong chưa?"
Draco tức giận nhìn tôi rồi quay đầu tiếp tục nhìn sách của mình, không thèm quan tâm đến tôi nữa.
Sau trận đấu Quidditch giữa Gryffindor với Hufflepuff, quanh làng Hogsmeade là địa điểm mọi người chờ mong. Bởi vì vừa vặn đúng dịp lễ, đám người đến Hogsmeade càng nườm nượp đông đúc hơn. Hàng loạt hàng loạt học sinh cùng du khách đứng đầy trên ngã tư đường, trước tủ kính các cửa hàng.
Draco mặc một bộ áo choàng màu đen, không nhìn thấy có gì khác với những chiếc áo choàng khác ngoại trừ đường may trên cổ tay áo, nhưng nó vẫn kiêu ngạo bày ra là vẻ sang quý của mình giữa đám đông trong tiệm Công tước mật.
"Tớ sắp hít thở không thông rồi." Tôi vén cổ áo lên thở hồng hộc nói với Draco."Sao trước đây tớ không phát hiện Hogwarts có nhiều đôi tình nhân như vậy?"
Draco bị người người chen lấn thì có vẻ khó chịu. Cậu ấy kéo tay tôi, kéo tôi sang một bên, "Tớ nghĩ chúng ta đã tìm được chỗ vắng người."
"Cậu xác định có loại chỗ đó sao?" Tôi tuyệt vọng địa nói, "Bọn chúng giống như châu chấu không có chỗ nào không! A, nhìn kìa, Blaise! Những nam sinh tại Hogwarts sẽ hận cậu ấy."
Một đám người bên ngoài, vẻ mặt Blaise văn nhã nhu hòa ý cười, cùng nói chuyện cười cười với một đám nữ sinh một chút rồi đi qua.
"Đương nhiên là có, bọn hắn không thể chỗ nào cũng có mặt." Draco không xác định nói. Cậu ấy nhìn thoáng qua chỗ Blaise, lại quay về."Đến chỗ này!"
Theo Draco kéo tay mạnh hơn, tôi rốt cục có thể thoát khỏi đám người.
"Uhm..." Hắn nhìn xem áo choàng tôi mặc đã bị vo thành một nhúm, miễn cưỡng thừa nhận, "Hôm nay tới Hogsmeade có lẽ không phải ý kiến hay."
"Tản bộ trong trường gì gì đó có lẽ còn lãng mạn hơn chút." Tôi đồng ý nói, lục túi lớn trong tay, tìm chiếc kẹo huyết tinh còn có hình dạng hoàn hảo đưa cho cậu ấy.
Gió từ đàng xa thổi tới, xoắn tới mảng lớn mảng lớn đám mây. Chẳng được bao lâu, sắc trời liền trở nên u ám, một giọt hai giọt hạt mưa rơi xuống, dần dần rơi liên tục.
Trên đường vang lên một những tiếng kinh hô, mọi người lấy tay che ngay trước mắt, nhao nhao chạy đến trước cửa hàng tránh cơn mưa đột nhiên tới.
Tôi và Draco đứng trước cửa một cửa hàng bán đồ gia dụng, mỗi người một cây kẹo que, chán đến chết địa nhìn trời mưa cọ rửa đường phố. Một đôi tình lữ đứng sau lưng chúng tôi, coi xung quanh như không có ai tự nhiên hôn môi.
"Thời tiết thay đổi thật nhanh." Mắt Draco nhìn chằm chằm vào một chiếc bút lông chim bị vứt bỏ trong vũng nước.
"Đúng thế." Tôi nói.
"Cậu có biết, trong tháng này thì điều này cực kỳ không bình thường."
"Không sai." Tôi bày tỏ đồng ý.
Im lặng bao trùm.
Draco đột nhiên rút kẹo que từ trong miệng ra, xoay người lại trừng trừng nhìn đôi tình lữ kia, mãi cho đến bọn hắn lưu luyến tách rời nhau ra. Cô gái kia cười khanh khách, lôi bạn trai mình cười đùa chạy vào trong mưa.
"Cậu không có gì để nói à?" Draco tức giận trừng mắt ta nói.
"Uhm?"
"Cậu không muốn làm như bọn họ?"
"Ý cậu là hôn môi?"
"Đúng vậy!" Draco nổi giận đùng đùng nói.
"Tốt, đương nhiên, đúng là..." Tôi trì độn nháy nháy mắt, "Cậu đang đợi nụ hôn của tớ sao? Tớ cho rằng đó là chuyện nam nhân nên chủ động."
"Đương nhiên rồi, " Draco càng ngạo mạn ngẩng cao mặt trong nháy mắt đỏ ửng, "Đúng thế."
Thật sự là cậu ấy quá đáng yêu. Giống như chúng ta chưa bao giờ hôn nhau ấy.
"Nếu cậu thẹn thùng, " ta kiễng chân hôn lên làn môi một phen, liếm liếm môi, "Tớ không ngại chủ động. Ồ! Hương vị huyết tinh kẹo que. Và cậu được phép hôn lại tớ rồi."
"Tớ không thẹn thùng!" Draco giống như bị trêu tức, "Điều này từ trước đến nay sẽ không liên hệ đến một người nhà Malfoy!"
"Đúng, Malfoy nổi tiếng với đời sau nhờ việc da mặt dầy." Tôi cố gắng nuốt ý cười xuống bụng, nghiêm túc gật đầu, "Vậy cậu mặt dầy có thể hôn lại tớ rồi."
Ánh mắt Draco bối rối nhìn nhìn bốn phía, giống như có thứ gì đó đang rình coi. Sau khi quay đầu lại, vẻ mặt cậu ấy giả bộ khủng hoảng, vô cùng ghét nhìn mặt tôi.
"Được rồi, " cậu lầu bầu cúi đầu, "Vì cậu muốn nó."
Tóc của cậu ấy ướt vì mưa, mái tóc bạch kim bết lại, mềm mại phủ lên cái trán trắng ngần, con mắt màu xanh tiến lại gần, bên trong là sự dịu dàng mà khó có thể nhìn thấy trong mắt một Malfoy.
Tôi chuẩn bị cười nhạo cậu ấy, nhưng tôi phát hiện mình không thể nào làm được.
Thế giới giống như chỉ còn lại những tiếng mưa rơi càng ngày càng ro, chúng tôi trốn dưới mái hiên tránh mưa, và bên tai là tiếng tim đập thình thịch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...