1995. 10. 05
Sau ba ngày trăng tròn biến thân, Người Sói thoạt nhìn càng mệt mỏi hơn so với bình thường, mái tóc màu xám rũ xuống trên gương mặt tiều tụy.
Snape khó tin nhìn chằm chằm Lupin một lúc.
"Muốn tôi giúp hắn?" Severus cười lạnh, "Tôi không nghe lầm chứ?"
"Không! Anh không nghe lầm đâu!" Người Sói ôn hòa nói.
"Tại sao anh nghĩ tôi sẽ giúp hắn ta?" Snape lạnh lùng trả lời.
"Cậu ấy hiện nay rất nổi tiếng! Bộ Pháp thuật cho rằng cậu ấy chính là đại diện cho phe phái của Dumbledore. Bất kể cậu ấy làm gì cũng bị họ chú ý. Severus…anh cũng biết tính tình của cậu ấy mà…" Lupin mệt mỏi mỉm cười, "Dù là Dumbledore đích thân nói chuyện với cậu ấy thì cậu ấy cũng sẽ không ngoan ngoãn ở yên tại nhà Black đâu!"
"Tôi cho rằng sự khác biệt giữa một người trưởng thành và một đứa trẻ chưa lớn chính là…" Snape lạnh nhạt nói, "Người trưởng thành có năng lực nhận thức việc gì nên và không nên làm. Hiển nhiên não của cẩu bằng hữu của anh không đủ dung tích để duy trì đến khi hắn trưởng thành, Lupin."
"Tôi không thể không thừa nhận việc đó!" Lupin thành khẩn nói, "Vì vậy chúng tôi mới cần đến sự giúp đỡ của anh, Severus."
"Tôi cự tuyệt." Snape không chút do dự nói.
"Severus… chúng ta cần cậu ấy ở lại Hogwarts, ít nhất cậu ấy có thể trông chừng Harry. Nếu cậu ấy ở bên ngoài…" Người Sói thở dài, "…không có gì làm thì chỉ khiến cậu ấy mang rắc rối đến cho Hội Phượng Hoàng thôi."
"Cũng không khiến tôi cảm thấy ngoài ý muốn!" Snape châm chọc, "Gây chuyện thị phi luôn luôn là sở trường của hắn."
"Ngẫm lại đi Severus! Năm nay Dumbledore đã gặp đủ chuyện phiền toái rồi." Lupin thỉnh cầu.
Snape nhìn Lupin một hồi, khóe miệng cười lạnh.
"Không, tôi cự tuyệt."
--- ------ ------
"Tớ chẳng cảm thấy ngoài ý muốn chút nào!" tôi bất đắc dĩ nói, "Nếu Umbridge muốn giữ chú ấy ở trong trường, như thế mới kỳ quái đấy! Ai cũng biết chú ấy đứng về phía cậu và Dumbledore, Harry."
"Nhưng mà…" Harry tức giận, "Đứng về phía giáo sư Dumbledore không sai."
"Nhưng Bộ hiện nay lại cho là sai!" Tôi nói, "Đừng nóng giận, Harry! Cậu có quát vào mặt tớ cũng vô dụng thôi!"
Harry dùng sức hít sâu, dần bình tĩnh trở lại .
Như vậy, chúng ta sẽ không có giáo sư môn Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám?" Tôi nói, "Được rồi, tôi biết thật ra Bộ càng muốn dẹp luôn nó qua một bên…nếu chương trình học của Hogwarts có thể dễ dàng thay đổi."
"Bộ đương nhiên sẽ không dẹp nó đi!" Harry phụng phịu, "Fudge có cho chúng ta một giáo sư mới."
"Ai?" Tôi hỏi.
"Umbridge." Harry kiệt lực khi phải kềm chế lửa giận.
"Này!" Tôi buồn bã ỉu xìu, "Thật sự là tai họa."
"Cậu không phải là người duy nhất nghĩ như thế!" Harry nói, "Bà ta muốn chú Sirius rời khỏi trường ngay đêm nay! Đêm nay đó!"
"Harry này, chắc cậu cũng biết chú Sirius không sống dựa vào tiền lương dạy học mà, đúng không?" tôi an ủi, "Hơn nữa nói thật ra, chú ấy cũng chẳng để ý đến công việc này đâu! Đừng lo lắng cho chú ấy, chú ấy là người lớn rồi, chú ấy sẽ biết cần phải làm gì mà!"
"Tớ chỉ là muốn…" Harry rầu rĩ không vui, "Tớ không thể thấy chú ấy ở Hogwarts rồi."
"Ít nhất vào ngày nghỉ cậu có thể gặp chú ấy!" Tôi vỗ vỗ vai Harry.
Hiển nhiên chương trình học Animagi của tôi sẽ gián đoạn một thời gian rồi.
Ngày cuối tuần, dfienddn lieqiudoon tôi cuối cùng cũng đã được phép rời khỏi Bệnh thất. Draco nói muốn tới đón tôi nhưng ngay khi tôi vừa nghe Bà Pomfrey nói ‘cháu có thể ra ngoài’, tôi liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc linh tinh rồi trở về ký túc xá Slytherin. Một tuần nay, tôi đã chán muốn phát điên rồi, cho dù Bà Pomfrey không cảnh cáo tôi ‘lần sau còn tiếp tục làm chuyện nguy hiểm như vậy thì không chỉ có một tuần lễ đâu’, tôi cũng tuyệt đối không muốn quay lại đây.
Draco vừa mới thay áo khoác, đang chậm rãi thắt cravat trước gương.
"Sao lại về sớm như vậy?" cậu có vẻ ngoài ý muốn khi trông thấy tôi, "Tớ còn tưởng mình còn nhiều thời gian để chuẩn bị nữa."
Tôi ném túi xách lên thảm, cởi giày ném qua một bên, thả người ngồi vào ghế sa lon, thoải mái thở dài, "Ôi trời! Đúng là phòng mình vẫn tốt hơn!"
Draco tháo cravat vừa mới thắt, định cởi cả áo choàng treo lên.
"Này…" Tôi chần chờ hỏi, "Sirius thật sự đi rồi?"
"Có thể là đi rồi!" Draco không chút quan tâm nói, "Mấy ngày gần đây không thấy ông ta!"
Tôi thở dài.
"Sao thế?" Draco nhíu mày nhìn tôi, tựa tiếu phi tiếu nói, "Khổ sở vì ông ta?"
"À, không!" Tôi thề thốt phủ nhận.
"Tớ còn tưởng cậu giống như đám con gái ngớ ngẩn Nhà Hufflepuff chứ!" Draco chậm rãi nói, "Nghĩ rằng việc giáo sư Black cho dù tình nguyện bị đuổi cũng không khuất phục là hành động anh hùng đến cỡ nào…"
"Một Slytherin sẽ thưởng thức chuyện đó sao?" Tôi nói. Dừng một chút, tôi nhịn không được tức giận nói, "Đám con gái ngớ ngẩn Nhà Hufflepuff khổ sở vì chú ấy?"
Tôi không biết trong lòng tôi rốt cuộc là cảm giác gì. Có chút may mắn nhưng cũng có chút thất vọng.
Cho dù nói không thèm quan tâm cũng không phải là nói thật. Dù sao chúng tôi cũng không phải là người dưng.
Buổi tối không biết tại sao, tôi tự dưng cảm thấy thương cảm, trằn trọc đến nửa đêm mới ngủ được.
Sáng hôm sau, vào lúc bắt đầu tiết học Độc dược, tôi nhịn không được mà cảm thấy tức đến nghiến răng nghiến lợi với người đàn ông xuất hiện ở cửa lớp.
Umbridge đang quan sát lớp học, bà ta ngồi ở cuối lớp, tay không rời quyển sổ. Mà dường như Sirius Black, người đàn ông ngây thơ kia, còn cố ý lúc ẩn lúc hiện ngoài cửa lớp.
Giáo sư Snape quơ quơ đũa phép, các cánh cửa lớp đều đóng lại, nét mặt không chút thay đổi "Cất hết sách vở của các trò vào túi!"
Một tiếng “phanh” rất lớn. Sirius bừng bừng lửa giận đứng ngay ngoài cửa lớp. Giáo sư Snape lạnh lùng nhìn chú ấy.
"Tôi nghĩ…tiên sinh Black…" Umbridge đứng lên đi về phía cửa lớp, dùng giọng nói ngọt ngào của cô bé cất tiếng, "Nếu tôi nhớ không lầm, hẳn vào lúc này tiên sinh đã rời khỏi Hogwarts rồi chứ?"
Sirius chán ghét liếc nhìn giáo sư Snape một cái, lại nhìn về phía Umbridge, khoái trá nói: "À…đúng vậy! Vốn là phải như vậy!"
"Có lẽ tiên sinh có thể giải thích một chút." Umbridge cười giả lả, "Chắc tiên sinh đây cũng biết, Hogwarts không cho phép phù thủy không nhiệm vụ gì lại có thể tự do ra vào. Nếu tiên sinh không thể đưa ra lý do hợp lý, có lẽ tôi không thể không thay mặt hiệu trưởng mà tiễn tiên sinh rời khỏi trường."
"À, tôi rất vinh hạnh khi nhận được…" Sirius bĩu môi, "…lời mời của giáo sư Snape. Giáo sư Snape muốn tôi đảm nhiệm vị trí trợ giáo cho môn Độc dược của anh ấy!"
"Trợ giáo?" Umbridge nhìn về phía bục giảng, mặt giáo sư Snape âm trầm, không nói câu nào.
"Nếu tôi nhớ không lầm, từ trước đến giờ Hogwarts không có chức vụ trợ giáo." Umbridge nói.
"A, Bà Umbridge thân mến! Có vẻ tin tức của bà không được linh thông cho lắm!" Sirius đắc ý, nở một nụ cười khiến chú ấy hết sức anh tuấn, "Thực ra từ năm học trước, Hogwarts đã có chức vụ này. Vô cùng hợp pháp, được đa số thành viên Hội đồng trường thông qua và ký tên xác nhận."
"Thật như thế sao giáo sư Snape? Ông thực sự muốn ông ấy trở thành trợ giáo của ông? Hình như từ trước đến giờ, môn Độc dược chưa bao giờ cần đến trợ giáo!" lời nói của Umbridge tràn ngập tính ám chỉ, nụ cười trên miệng thấp thoáng có thể trông thấy răng nanh của bà ta, "Điều này có phải chứng minh cho việc ông không đủ năng lực cho chức vụ giáo sư Độc dược không?"
"Nếu bà đã hỏi." Giáo sư Snape mất kiên nhẫn trả lời, "Lớp Độc dược của tôi bây giờ đúng là cần một trợ giáo. Tôi dạy cho năm thứ bảy, giáo sư Umbridge, mỗi ngày tôi đều phải chuẩn bị giáo trình và dược liệu mà năm thứ bảy cần cho lớp học ngày hôm sau."
Umbridge nhướng mày.
"Các giáo sư Độc dược khác đều phải làm như thế!"
"Có lẽ bởi vì họ không quan tâm đến ‘Luật bảo hộ lao động phù thủy’." Giáo sư Snape trả lời cộc lốc, giọng điệu tràn ngập oán khí, "Tôi rất cao hứng khi trợ giáo Black có thể hỗ trợ tôi soạn tài liệu và chuẩn bị dược liệu. Anh ta có đủ tư cách bởi vì năm đó, kết quả thi N.E.W.T. dfienddn lieqiudoon của anh ta là một điểm ‘O’ chết tiệt!"
"Và tôi không thể không nhắc nhở hai vị…" giáo sư Snape tiếp lời ngay lập tức, không để ai có cơ hội chen vào, "Hiện đang trong giờ Độc dược của tôi, nếu hai vị có vấn đề tranh cãi, tôi đề nghị có thể giải quyết vào lúc khác."
Giáo sư hướng đũa phép về phía Sirius, quơ quơ một chút, Sirius không kịp đề phòng và bị một lực lượng vô hình đẩy ra khỏi cửa, cánh cửa sập lại nhanh chóng, giáo sư Snape còn phóng lên trên cửa một bùa chú không phát thành lời.
"Giáo sư Umbridge! Tôi đề nghị bà nên quay lại chỗ ngồi của mình!" Giáo sư Snape nhìn đám học trò bằng gương mặt nghiêm khắc thường ngày, "Chúng ta tiếp tục học."
Mãi cho đến hết giờ học, sau bữa tối, khi tôi ngồi vào ghế salon bằng da màu đen trong phòng sinh hoạt chung của Slytherin, tôi vẫn còn cảm thấy mơ hồ.
"Thật sao?" Tôi không thể tin được mà quay đầu hỏi Draco đang ngồi bên cạnh tôi, "Giáo sư Snape thật sự mời Sirius làm trợ giáo?"
Biểu tình của Draco giống như bị đau răng: "Tớ nghĩ là thế!"
"Thực sự là…" tôi khiếp sợ, "…thật khó tin nổi!"
Ai cũng biết mối bất hòa giữa giáo sư Snape và Sirius, giống như bọn họ sinh ra để làm kẻ thù của nhau vậy.
"Mặt khác…" tôi nghĩ nghĩ một chút, chần chờ nói, "Năm ngoái khi Sirius làm trợ giáo của giáo sư Lupin thì chú ấy ở cùng phòng với giáo sư Lupin. Nhưng mà văn phòng Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám và phòng ngủ đã bị Umbridge chiếm dụng, cậu nghĩ chú ấy sẽ ở đâu?"
Trên mặt Draco hiện ra biểu tình bị sét đánh.
"Không! Ít nhất tớ có thể khẳng định chủ nhiệm tuyệt đối sẽ không nhiệt tình tiếp đón và để cho ông ta ở cùng đâu!" Draco kiên quyết nói, "Đình chỉ cái trí tưởng tượng chết tiệt của cậu lại ngay! Ở Hogwarts tuyệt đối sẽ không thiếu phòng cho ông ta!"
Tôi vuốt vuốt đám da gà nổi đầy trên tay, im lặng không nói gì nữa.
Cánh cửa đá cửa Hầm Slytherin mở ra, Blaise cười rạng rỡ bước vào.
"Ah! Draco, Sylvia, hai cậu đều ở đây à? Tớ cho các cậu xem thứ này…" Cậu quay đầu nhìn về phía cửa, cười tủm tỉm, "Knight, vào đây nào!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...