“Blaise đâu?” Tôi từ lầu hai đi xuống nhà, thuận miệng hỏi.
“Chủ nhân đang ở trong phòng bếp làm món điểm tâm ngọt.” Dolly nhún một cái nói.
Hai gò má tôi giật giật, xoay người đi đến nhà bếp. Hồi mà chúng tôi còn chưa chuyển nhà, tôi đã từng hân hạnh được thấy Blaise tâm huyết dâng trào tạo thành hậu quả - việc đó làm tôi tốn mất hai giờ dọn dẹp phòng bếp.
Tôi đã sẵn sàng để nhìn thấy một đống trong nhà bếp giống như hiện trường nơi cơn bão đi qua, bởi vậy khi tôi thấy những đồ làm bếp vẫn sạch bong sáng bóng, trên đó không có bột, Blaise mặc một chiếc tạp dề, trên người sạch sẽ thì tôi vô cùng kinh ngạc.
Cô đeo đôi găng tay, cẩn thận bưng chiếc khay nướng ra, sau đó phóng bùa hạ nhiệt độ vào khay bánh.
Tôi vung ra một bùa chú hạ nhiệt, dựa vào người cô nhìn những chiếc bánh ngọt mà suy xét trong chốc lát nói: “Chắc là Dolly làm giúp mẹ.”
“Đương nhiên là mẹ làm rồi.” Cô đẩy tôi ra ngoài, dùng dao phết lớp bơ thật dày phía bên ngoài, “Sao?”
“Con chỉ ngạc nhiên thôi.” Tôi nháy nháy mắt, “Con nhớ lần trước mẹ còn làm đổ một chậu bột xuống đất mà…”
“Này Sylvia… Nếu con có trí nhớ tốt thì con có thể nhớ đây chẳng qua là tai nạn thôi.” Cô quệt bơ xuống phía dưới, lại cho thêm một viền hoa phía bên ngoài, “Mà hồi đó mẹ chưa có kinh nghiệm. Con yêu, không có một ai làm việc hoàn mỹ khi không có kinh nghiệm cả.”
Tôi nhìn động tác thuần thục của cô, miễn cưỡng thừa nhận, “Được rồi, ít nhất là hiện tại mẹ rất nhiều kinh nghiệm.”
“Đương nhiên.” Dùng miếng hoa quả trang trí, cô dùng bùa cắt để chia chiếc bánh ngọt ra làm mấy miếng, để lên chiếc bàn con, “Thực tế là… điểm tâm ngọt mấy ngày nay con ăn đều là mẹ làm.”
“Thật sự làm con ngạc nhiên quá.” Tôi nói, “Hơn nữa con thấy mẹ sử dụng bùa cắt vừa đủ.”
“Nếu ma lực mỏng manh, như vậy thì mẹ phải thành thạo nó chứ, đúng không?” Blaise xoa tay, tháo tạp dề ra, “À, thế có chuyện gì sao?”
Tôi ngập ngừng rồi đưa hai gói to cho cô.
“Cái gì đây?” Cô cầm lấy rồi hỏi.
“Phấn ẩn thân. Lúc sử dụng thì lấy một nhúm nhỏ vẩy lên người. Hiệu quả rất tốt…” Tôi nói, “Đây là dành cho mẹ và giáo sư Snape.”
“Phấn ẩn thân?” Cô mở túi ra nhìn, “Có lẽ con nên giữ lại cho mình đi. Mẹ không thường ra ngoài, con cũng biết là Snape cũng không cần phấn ẩn thân hoặc áo tàng hình… thì cũng có thể ẩn náu được bản thân.”
“Con cũng có một phần, đủ cho con dùng rồi.” Tôi giải thích, “Hơn nữa phấn ẩn thân cùng với bùa ẩn thân hoặc bùa lẫn lộn không giống nhau… nghe nói bùa dò xét không thể nhìn được.”
“Không thể nhìn được?” Blaise kinh ngạc nhíu mày, lại cúi đầu nhìn nó, “Đúng là đồ tốt. Nhưng vì sao phần của Severus lại đưa mẹ?”
“Lần sau mẹ gặp chú ấy thì đưa cho chú ấy nha. Mà” tôi dùng giọng nói nửa thật nửa giả nói “Chẳng lẽ mẹ không thể gặp được giáo sư? Vậy cũng quá tàn nhẫn, có lẽ con sẽ thuyết phục giáo sư chuyển nơi học về nhà mình?”
“Được rồi, Sylvia, con yêu, con không cần lo lắng cho vấn đề tình cảm của mẹ.” Blaise cười, “Ý mẹ là, tối nay con gặp anh ấy mà, đúng không?”
“Tự tay con giao cho giáo sư?” Tôi rùng mình, cho dù giáo sư Snape trở thành dượng của tôi, tôi vẫn cảm thấy việc tặng quà cho giáo sư là hành động vô cùng khó khăn - đến bây giờ tôi vẫn nhớ đến món quà bất hạnh năm thứ nhất, nó bị bùa Tan biến, “Quên đi…”
“Sylvia, nếu con có thể tự tay đưa cho chú ấy…” Blaise cười nói, “Mẹ tin là Severus sẽ vô cùng vui vẻ.”
“Vô cùng vui vẻ?” Tôi kinh hãi nói, gần như không thể nào tưởng tượng hiệu quả khi sử dụng từ này lên người giáo sư Snape. Tôi không thể nào tin được nhìn Blaise, thấy cô nghiêm túc, tôi chỉ có thể nói lung tung, “A, được rồi, lần sau con sẽ thử… Nhưng lần này mẹ chuyển giúp con nhé, được không? Con phải đi xem thư đây.”
Sau ba ngày tôi gặp Draco, tôi nhận được điện thoại từ giáo sư Snape - tôi có cảm giác vô cùng kỳ dị khi nghe được giọng nói của chủ nhiệm nhà Slytherin, người luôn luôn tâng bốc thuần huyết, khinh bỉ Muggle - nhắn tôi đến nhà Black.
Thời gian hẹn với giáo sư là buổi tối, nhưng Blaise không đồng ý cho tôi ra ngoài ban đêm, nói thật là xung quanh quảng trường Grimmauld cũng không phải là nơi có trị an tốt. Bởi vậy sau khi tôi ăn cơm chiều, đến nhà Black trước khi trời tối.
Mọi người trong nhà Black cũng vừa mới dùng qua cơm tối, bà Weasley đang dọn dẹp nhà bếp. Tôi đi qua thì chào bà rồi đi lên lầu ba.
Cửa phòng Harry và Ron Weasley mở ra, tất cả những người chưa trưởng thành trong căn nhà này đều ngồi ở đây.
Ron đang đau khổ đối diện với đống bài tập về nhà. Ginny đang xem một quyển tạp chí về Quidditch, Hermione múa bút thành văn mà cặp song sinh nhà Weasley đang đùa giỡn nhau.
Harry đang ngồi trên giường mình nhắm mắt lại, hình như đang cố gắng luyện tập Bí quan bí thuật - làm đầu óc trống rỗng, nhưng thật đáng tiếc là có vẻ cậu ấy đang phiền muộn.
“Chào buổi tối.” Tôi đi vào, chào mọi người.
“A, cậu đến rồi, Sylvia.” Hermione nói mà không ngẩng đầu lên, tay vẫn cầm bút viết vẽ không ngừng.
“Sylvia… đêm nay có học môn Bế quan bí thuật à?” Harry mở mắt nói. Cậu ấy càng phiền lòng hơn, “Tần suất này còn cao hơn hồi ở trường… Hồi trước chỉ mỗi tuần một buổi thôi.”
“Trong trường còn có các môn học khác mà bây giờ là nghỉ hè, Harry.” Tôi tìm một cái ghế dựa rồi ngồi xuống, “Được rồi, trước kia mình cũng học một tuần một lần. Nhưng mình nghĩ chương trình học càng nhiều càng tốt.”
“À. Đúng thế.” Harry không tập trung nói.
“Những người khác đâu?” Tôi chú ý thấy ngoài bà Weasley thì ở đây không có một người lớn nào.
“Chú Sirius à? Ở lầu hai. Lupin thì nhốt mình trong tầng hầm. Hôm nay là ngày biến hình. " Hermione vừa tập trung vào bài viết vừa nói, " Những người khác thì đi ra ngoài, hình như có chuyện gì xảy ra ấy. "
" Ôi, Sirius đáng thương ! " Cặp sinh đôi vô cùng đồng cảm nói.
" Tất cả mọi người đều bận… chỉ có chú ấy nhàn rỗi ! " Một người nói.
" Bọn họ luôn để chú ấy ở nhà ! "
" Có thể trách được ai… "
" Chỉ có thể đổ tội cho việc chú ấy rất nổi tiếng ! " Cặp sinh đôi cùng nói, cười rộ lên giống như cảm thấy chuyện gì rất thú vị.
" George ! Fred ! " Ron tức giận kêu lên, " Hai anh không thể im lặng chút sao ? Em không thể nào tập trung làm bài tập. "
" Ôi, Ron bé bỏng của chúng ta. " một người vô cùng thân thiết nói, " Cho dù em có ở một mình, cũng không thể nào làm hết đống bài tập đó đâu. "
Tất cả mọi người đều có chuyện để là, tôi ngồi một mình thì cảm thấy nhàm chán. Nhớ tới Draco từng nói - bùa công kích nhỏ gọn của gia tộc Black, tôi đã có chủ ý, đi ra cửa, gọi Kreacher.
" Kreacher, thư phòng ở đâu ? " tôi nói, " Ngươi có thể mang ta đi xem chứ ? "
" Kreacher vô cùng vui sướng khi được phục vụ cô chủ nhỏ ! " Giọng nói con gia tinh trả lời, nó bước nhanh lên phía trước dẫn đường.
Thư phòng ở lầu hai, ở phía tây, là một nơi vô cùng lớn. Thấy nơi đây từng được dọn dẹp qua, trần nhà còn lưu lại mạng nhện chưa được quét hoàn toàn, chiếc thảm tuy vô cùng cũ nát nhưng ít ra thì nó không chứa con gì.
Tôi cẩn thận xem xét căn phòng này. Tủ sách nhìn rất đầy, bên trong để rất nhiều sách.
Nhìn thư phòng này, tôi đột nhiên hiểu được vì sao gia tộc Sadie lại bị gọi là quý tộc ‘Suy tàn’, thư viện gia tộc Sadie không nhiều bằng gia tộc Black.
Nhìn những quyển sách này, tôi có cảm giác không biết nên lấy từ đâu.
" Kreacher. Ngươi chọn giúp ta vài cuốn sách. " Tôi nhìn tủ sách, không dám tùy tiện lấy chúng, " Ta muốn sách bùa chú công kích, à… cố gắng lấy những quyển không nguy hiểm ấy… "
Một cánh tay trắng nõn thon dài lướt qua đầu vai tôi, mở tủ sách ra.
" Về sách bùa chú công kích… Chú đề nghị nên xem quyển này một chút. "
Tôi giật mình, vội vàng xoay người lại, đối diện là một người mặc áo gió mỏng của Muggle.
Tôi lui ra phía sau vài bước, phiền não xoa xoa mũi - mặc quần áo Muggle lại rất cao, tôi cũng biết được người đó là ai.
Chú Sirius cười với tôi, tay rút ra vài cuốn sách.
" Quyển này là trụ cột, cháu có thể xem qua… đương nhiên, bùa chú của cháu vô cùng đặc biệt nhưng trụ cột có lẽ hơi yếu. Còn có quyển này - chú từng thử qua, rất thú vị. À… quyển này phân tích chú ngữ, còn có quyển này cùng quyển này nữa. "
Chú ấy chồng một đống sách lên nhau, để hết lên tay tôi.
Tôi bất đắc dĩ cầm lấy đống sách này.
Được rồi, với sách bùa chú, thì chú ấy hiểu nhiều hơn Kreacher.
Chúng tôi đứng gần nhau quá, tôi lui vài bước ra phía sau để giãn khoảng cách, làm bộ cúi đầu xem sách để che dấu sự xấu hổ của mình.
Nhìn quyển sách đầu tiên đã làm tôi sửng sốt, sau đó nhanh chóng xem qua toàn bộ tên sách, tôi nhìn Sirius đầy quái dị.
" Sao thế ? " Chú Sirius nói.
" Đây là tiếng Pháp cùng tiếng Latin ? " Tôi hỏi.
" Đúng thế. " Chú Sirius nói, " Còn có một quyển tiếng Đức. Sách đó tuy rằng hơi mỏng nhưng tin chú đi, chú biết sách nào hợp với cháu. "
Tôi lắc đầu, bỏ chồng sách xuống. " Cháu xem không hiểu. "
Sirius cảm thấy nao nao.
“Xin lỗi cháu, Sylvia.” Chú ấy ân hận vội vàng nói, “Chú quên là cháu không nhận được sự giáo dục của quý tộc…”
Chú ấy dừng lại, nhíu nhíu mày.
“Sylvia… Không sao cả.” Mắt chú ấy dịu dàng nói, “Cháu muốn học cái gì, chú sẽ dạy cháu - kể cả học tiếng nước ngoài hay là bùa chú.”
Tôi cảm thấy da đầu ngứa ngáy.
“Không cần đâu ạ.” Tôi sởn gai ốc vì ánh mắt của chú ấy, vội vàng như người chạy trốn rời khỏi căn phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...