Edit: Ashe
Hai tuần sau đó, Trì Kiều đều đi làm thêm ở lớp Anh ngữ, hoạt động phổ biến pháp luật lần hai được thực hiện cùng với các sinh viên chuyên ngành bản xứ khác. Bởi vì hoạt động đạt được hiệu quả tốt hơn so với mong đợi, Trung tâm hỗ trợ pháp lý quyết định đầu tháng tám tổ chức một hoạt động đặc biệt, mời lãnh đạo và truyền thông đến tham dự, mở rộng sức ảnh hưởng, để nhiều người biết đến tập thể non trẻ đã giúp đỡ người khác bằng con đường tắt như vậy.
Trước đó một tuần, Trung tâm hỗ trợ pháp lý đã mở một cuộc họp lên kế hoạch, các sinh viên khoa Báo chí và Tuyên truyền lần lượt tới giúp đỡ, bởi vì hoạt động đặc biệt cần nhiều người, cuộc họp lập kế hoạch cũng yêu cầu bọn Trì Kiều cùng tham gia, thấy một đống thông báo trong nhóm trả lời lại “đã nhận”, Trì Kiều lập tức xin nghỉ ở lớp Anh ngữ.
Cuộc họp lên kế hoạch sẽ được tổ chức ở Trung tâm hỗ trợ pháp lý, trường học rất xa nhà, đúng lúc hôm nay cha Tần phải tới gần đó làm việc, ăn cơm trưa xong, Trì Kiều leo lên xe của ông đến trường trước. Đang kỳ nghỉ hè nên đa số học sinh đều đã về nhà, con phố thương mại trước cổng trường vô cùng vắng vẻ, cuộc họp bắt đầu lúc ba giờ, Trì Kiều đến sớm một tiếng, liền ngồi vào quán Starbucks trên phố thương mại.
Trong lúc vô cùng buồn chán, Trì Kiều đăng lên vòng bạn bè, cho các bạn học ở nơi khác thấy con phố thương mại ngày thường xe điện cũng không chen lấn nổi, nghỉ hè lại không có một bóng người.
Vừa đăng lên vòng bạn bè hơn mười giây, Wechat đã có tin nhắn mới, là Lục Tầm gửi tới - “Em đang ở gần trường?”
Cuộc trò chuyện cuối cùng giữa hai người đã là nửa tháng trước, Lục Tầm nói với cô uống hết bia có thể giữ ấm, cô nhắn lại “cảm ơn”, hôm đó Lục Tầm ngồi chưa được bao lâu đã bị một cuộc điện thoại gọi đi, không chờ xem mặt trời mọc cùng bọn họ, sau đó cũng chẳng liên lạc lại, ngược lại Tần Úy ở quán bar của Chương Dương có gặp anh một lần.
Trì Kiều còn chưa nhắn lại chữ “vâng”, Lục Tầm đã gửi tiếp một tin nhắn tới - “Giúp anh mua cà phê và cơm trưa.”
Thấy tin nhắn này, Trì Kiều hơi khó hiểu, thật sự nghi ngờ Lục Tầm nhắn nhầm người rồi, nhưng sau đó anh lại gửi tiền lì xì tới. Trì Kiều không nhận tiền lì xì, chỉ hỏi: “Anh muốn cà phê gì, cơm gì?”
“Đều được.”
“Đều được” tương đương với “Tùy em”, cô căn bản không biết khẩu vị của anh, phải mua như thế nào… Vừa nghỉ hè, cửa hàng trên con đường này đã đóng cửa hết tám mươi phần trăm, hiện giờ đã qua giờ cơm trưa từ lâu, không có nhiều chỗ để lựa chọn, Trì Kiều suy nghĩ một chút, hỏi: “Latte và sandwich được không?”
“Kiểu Mỹ, hai cái.”
Năm giây sau, anh giải thích: “Anh mới ngủ dậy, đây là bữa ăn đầu tiên.”
Nhớ tới bộ dạng lúc trước anh ăn thịt bò, uống nước suối lạnh, ngoài cà phê và sandwich, Trì Kiều còn mua thêm cho anh một chai Perrier.
Mua xong những thứ này, Trì Kiều chụp ảnh gửi cho Lục Tầm: “Còn muốn gì nữa không?”
Lục Tầm nhắn lại “Cảm ơn ~”, gửi lại một bao lì xì.
Trì Kiều vẫn không nhận, hôm đó lúc Lục Tầm rời khỏi quán bar, đã thanh toán giúp ba người bọn họ, mà rượu Thời Dự mở dường như rất đắt.
Vừa cất cơm trưa của Lục Tầm vào túi, Trì Kiều liền nghe có người gọi sau lưng mình, quay đầu lại thấy một học tỷ và cố vấn ở khoa Luật, Trì Kiều chào họ, ngồi xuống.
Vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến ba giờ, Trì Kiều có thói quen đến sớm, sau khi hàn huyên vài câu liền rời đi, học tỷ khoa Luật nhìn thời gian trên điện thoại, nói với cố vấn: “Cô Đan, thời gian cũng gần tới rồi, chúng ta cũng đi chứ?”
“Mới hai giờ rưỡi, không phải bốn giờ bắt đầu à?”
“Là ba giờ.”
Cố vấn học tập hơi giật mình một chút, cầm điện thoại trên bàn, gọi điện thoại xác nhận với đồng nghiệp, cúp điện thoại, cô nói: “Bốn giờ họp.”
Học tỷ cười cười: “Bọn em nhận thông báo là ba giờ, có lẽ là sinh viên đến sớm một tiếng trang trí hội trường, hôm nay viện trưởng và phó viện trưởng đều tới đây.”
Cố vấn không để ý, “À” một tiếng: “Các em đi đi, tôi ở lại viết luận văn một lát.”
Trung tâm hoạt động của khoa Luật cách cổng trường rất gần, lúc Trì Kiều và học tỷ vào phòng họp mới hai giờ bốn mươi, không có nhiều người, Trì Kiều cũng không phải người của khoa Luật, liền chọn vị trí trong góc ở hàng ghế sau. Trừ một số ít sinh viên nhiệt tình thể hiện ra, đa số những người đến sớm đều chọn ngồi sau, cho nên gần ba giờ, xung quanh Trì Kiều đã đầy người ngồi.
Một bạn nữ cùng lớp Trì Kiều tới muộn, đành phải ngồi vào hàng phía trước, ở giữa học tỷ khoa Luật, sau khi ngồi xuống còn gửi cho Trì Kiều một vẻ mặt khóc lóc trách cô không giữ chỗ giúp cô ấy.
Lúc Lục Tầm đến, cuộc họp lập kết hoạch đã bắt đầu, viện trưởng khoa Luật và hai phó viện trưởng ngồi ở hàng đầu tiên, người cố vấn chủ trì cuộc họp thoáng thấy Lục Tầm bước vào từ cửa sau, không hài lòng trừng mắt liếc anh một cái.
Lục Tầm đứng ở cửa sau, không tìm thấy Trì Kiều, lập tức lấy điện thoại di động ra gửi Wechat cho cô: “Em ở đâu, giơ tay.”
Trì Kiều nào dám giơ tay thật, cô nhìn ra cửa trước, không thấy ai, liền quay đầu nhìn cửa sau. Thấy Lục Tầm đang dựa vào bức tường bên trái cửa sau, cô cúi xuống: “Hàng thứ hai từ dưới lên, thứ tư bên tay trái.”
Vừa bấm gửi đi, Lục Tầm liền đi tới, vỗ vai nam sinh ngồi bên trái cô, nam sinh kia là sinh viên khoa Luật, cũng biết sơ sơ về Lục Tầm, bất đắc dĩ đổi chỗ ngồi cho anh, đứng lên di chuyển đến chỗ trống duy nhất ở hàng thứ tư đếm ngược.
Động tĩnh thay đổi quá lớn làm sinh viên mấy hàng gần đó đều quay lại nhìn, không chỉ là sinh viên, vài giảng viên cũng liên tiếp nhìn sang. Trì Kiều ngồi bên cạnh Lục Tầm, khó tránh khỏi việc bị người khác nhìn chằm chằm, vô cùng mất tự nhiên.
Đây là lần đầu tiên Lục Tầm xuất hiện, vốn dĩ đã làm cho người ta ngạc nhiên, huống hồ còn đổi chỗ với bạn học - để ngồi cùng một nữ sinh từ khoa Báo chí Truyền thông.
Các nam sinh còn đỡ, nữ sinh khoa Luật ngồi gần nhất đã sớm lấy điện thoại ra tám chuyện trong các nhóm chat. Ngoài cao ráo đẹp trai, đầu óc thông minh, có tiền để mặc sức đổi xe sang trọng, Lục Tầm cũng không bao giờ tuân theo nề nếp cũ - đối với những cô gái ở độ tuổi hai mươi, nam sinh hạnh kiểm xấu hấp dẫn hơn những nam sinh thật thà khuôn phép nhiều.
Đáng tiếc Lục Tầm chẳng những chưa từng tỏ ra hứng thú với cô gái nào, ngược lại còn chán ghét những người chủ động tiếp cận anh, cho dù là hoa hậu giảng đường đẹp đến nỗi các nữ sinh khác cũng chảy nước miếng.
Bây giờ, anh chủ động ngồi bên cạnh một cô gái, ăn đồ ăn cô ấy mua, uống nước cô ấy đưa tới, đương nhiên sẽ khiến mọi người thảo luận sôi nổi.
Trì Kiều không biết nội tình, chỉ khi có những sinh viên liên tục nhìn mình vì người nào đó đã đến trễ mười lăm phút, còn ăn trưa ở nơi công cộng. Không ai thích bị người khác vây xem, nhất là Trì Kiều tính cách hướng nội, cô không nhịn được trợn mắt liếc Lục Tầm, người này thật sự không thể hiểu nổi, vì sao phải đổi chỗ với nam sinh ngồi bên cạnh cô, gây ra động tĩnh lớn như vậy?
Nhưng thoáng nhìn thấy cà phê và sandwich trên bàn, cô lại cảm thấy mình mua giúp bữa trưa, anh ngồi ở đây cũng là hợp lẽ… Nói cho cùng chỉ trách cô xen vào việc của người khác, rõ ràng cũng chưa nói chuyện với nhau mấy câu.
Trì Kiều bị những ánh nhìn chăm chú từ bốn phương tám hướng làm cho phiền não, lão đại ở ký túc xá đã gửi Wechat tới: “Có phải cậu và Lục Tầm đã thành rồi không! ! ! ! !”
Chuỗi dấu chấm than làm Trì Kiều choáng váng, cô không hiểu ra sao, trả lời: “Thành cái gì?”
“Không phải hai người đang yêu đương à? Cậu rõ ràng không nói cho chúng tớ biết! May mà tớ nhường cơ hội đưa camera trả anh ấy cho đấy!”
“…Cậu đang nói bậy gì vậy, tớ hoàn toàn không biết anh ta.”
Lão đại gửi tới một bức ảnh - chính là lúc này cô và Lục Tầm ngồi cạnh nhau, nhìn góc độ không phải là tác phẩm của mấy người bạn cùng lớp.
“Học tỷ khoa Luật gửi bức ảnh này hỏi tớ có biết cậu hay không! Cậu không biết anh ấy thì sao mua Starbucks cho anh ấy! Quá lắm, phải bảo em rể mời bọn này uống Starbucks một học kỳ!”
Thoáng thấy Lục Tầm đang xem điện thoại của mình, Trì Kiều chột dạ không thôi vội vàng che màn hình lại, quay đầu trừng anh ta.
Lần đầu Lục Tầm thấy cô lộ ra vẻ mặt tức giận, cảm thấy thú vị, nở nụ cười: “Em trừng anh xong chưa? Anh thiếu tiền em?”
Anh vừa nói xong, sinh viên hàng phía trước lại đồng loạt quay đầu lại, Trì Kiều sụp đổ, nhanh chóng đặt ngón trỏ lên miệng, ra hiệu anh đừng nói.
Phát hiện ngoại trừ bên ngoài trầm tĩnh ra cô còn có một mặt đáng yêu, cảm giác bực bội do thiếu ngủ bị quét sạch, Lục Tầm tâm trạng vui sướng vặn mở chai nước Perrier uống một ngụm, bỗng nhiên nhớ lại mình thật sự thiếu tiền cô.
Đám viện trưởng cũng vội vã, chưa đến một tiếng đã rời đi, Trì Kiều thấy cố vấn học tập gặp ở quán Starbucks lúc nãy tiến vào, chủ nhiệm chính đang phân công nhiệm vụ cụ thể cho mọi người, thấy cô ấy đến, cau mày, vốn định dạy dỗ, lại ngại có sinh viên ở đây, nén lửa giận xuống, giọng điệu hòa nhã hỏi: “Sao giờ em mới đến?”
Cô Đan cầm theo túi đựng laptop vẻ mặt ngỡ ngàng: “Không phải bốn giờ họp sao? Em đến trước mười phút…”
Nghe câu này, lửa giận cố đè xuống của chủ nhiệm lại bùng lên: “Viện trưởng cũng đi rồi, cô bận thì đi đi.”
Cô Đan hơi ngơ ngác, nhìn về phía hàng ghế đầu tiên, nói với cố vấn học tập khác họ Lưu của khoa Luật: “Hôm qua cô nói với tôi bốn giờ họp, lúc hai giờ hơn tôi còn gọi điện thoại hỏi cô.”
Vẻ mặt cô Lưu không hiểu chuyện gì: “Cô Đan, cô nhớ nhầm rồi, tôi đã nói với cô là ba giờ.”
Chủ nhiệm hơi mất kiên nhẫn, bảo cô Đan mau tìm chỗ ngồi xuống, sau đó hỏi mọi người: “Vừa rồi tôi nói đến đâu?”
Cô Đan tính khí nóng nảy, nuốt không trôi cơn tức này, dưới cái nhìn chằm chằm của chủ nhiệm, cười lạnh với cô Lưu một tiếng: “Có phải cô cảm thấy mình rất thông minh không? Thú vị không? Hết lần này đến lần khác! Tôi chịu đựng cô đã lâu rồi!”
Cô Lưu mỉm cười vô tội: “Cô Đan, cô bình tĩnh một chút, đang họp đấy!”
“Ai giả ngu với cô! Tôi đã đợi ở quán cà phê bên ngoài trường từ lúc một giờ, trong lúc đó đã gặp không ít sinh viên, lúc tôi gọi điện cho cô đúng lúc có hai người bên cạnh.” Nói xong câu này, cô Đan nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mặt dừng lại chỗ Trì Kiều và cô gái đi cạnh.
Cô gái lập lức cúi đầu xuống, mím môi không dám nói gì. Cô Đan mặc dù tính tình nóng nảy, nhưng người không xấu, không có ý làm sinh viên khó xử, lập tức thu hồi ánh mắt, quay sang tìm sinh viên khác ở khoa Luật.
Sinh viên thấy hai cố vấn có mâu thuẫn, trong phòng họp nhất thời yên lặng như tờ. Sau khi thấy cô Đan nhìn mình, Trì Kiều do dự cắn môi dưới.
Nhớ lại biểu cảm của Trì Kiều sau khi cô Đan bước vào, trước khi cô đưa ra quyết định, Lục Tầm đã giơ tay lên, dùng giọng điệu đùa giỡn lớn tiếng nói: “Em làm chứng, cô Đan nhận thông báo là bốn giờ.”
Cô Đan và Cô Lưu cùng lúc kinh ngạc nhìn anh, vẻ mặt chủ nhiệm không thể nhịn được nữa, các giáo viên có mặt trong phòng khuyên cô Đan nhanh chóng rời đi trước khi chủ nhiệm nổi bão.
Ba phút sau, cuộc họp lập kế hoạch mới trở lại quỹ đạo, thấy Trì Kiều nghi ngờ nhìn mình chằm chằm, Lục Tầm cười cười, cúi đầu gửi tin nhắn Wechat cho cô.
“Cô Đan lớp bọn anh đấy.”
Thật ra thì, anh sợ, công chúa nhỏ nào đó không đứng ra lại tự trách, đứng ra lại bởi vì lòng tốt không được báo đáp mà hối hận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...