Màu tường vi cho em

Lục Tầm chuẩn bị đón Tết Trung thu một mình trong khách sạn, Trì Kiều không thể tìm cớ không về nhà, cũng không nỡ bỏ rơi anh, để cho anh cô đơn ở lại nơi này một mình.
 
Trì Kiều lúng túng, Lục Tầm thu dọn ít đồ cho cô, cầm chìa khóa xe rồi chở cô về nhà.
 
Vào ngày Tết Trung thu, mẹ Tần không có việc gì làm liền đưa hai cô con gái đi làm bánh trung thu. Tần Úy không có kiên nhẫn, cũng không thích việc bếp núc, ở được mười phút liền trở về phòng chơi game. Trì Kiều ban đầu không có hứng thú lắm, nhưng nhìn thấy ảnh thành phẩm đẹp mắt trong sách dạy nấu ăn mà mẹ Tần đang tìm, liền muốn làm cho Lục Tầm ăn, vì vậy dần trở nên tích cực.
 
Hai mẹ con ở trong bếp cả buổi chiều, cuối cùng đã làm được 4 loại nhân khoai tây tím phô mai, đậu đỏ bí đỏ, hoa hồng, nhân dừa matcha, hồng, xanh, vàng, tím, sau khi hoàn thành đúng là trông rất đẹp mắt. Trì Kiều chọn một chiếc do chính mình làm rồi đặt nó trên một chiếc đĩa sứ trắng, chụp ảnh sau đó gửi qua WeChat cho Lục Tầm xem.
 
“Do em làm đấy!"
 
Lục Tầm gửi tới biểu tượng kinh ngạc: "Bánh bao nhỏ ngốc còn biết làm cả bánh trung thu."
 
"Anh có muốn ăn không? Bốn màu và bốn nhân, khoai tây tím phô mai, đậu đỏ bí đỏ, hoa hồng, nhân dừa matcha, anh thích loại nào?"
 
"Đều thích."
"Vậy ngày mai đến trường em sẽ đưa cho anh, nhưng vừa mới nướng xong ăn rất ngon, nhân cũng mềm, để tới ngày mai mùi vị cũng kém đi nhiều."
 
"Anh không kén ăn."
 
Đúng là Lục Tầm không kén ăn, món nào cũng ngon, nhưng Trì Kiều vẫn muốn dành cho anh những gì tốt nhất. Bảy giờ tối Tần gia mới dùng bữa, bây giờ mới bốn giờ chiều, tới lúc đó vẫn còn ba tiếng nữa, ngồi tàu điện ngầm tới khách sạn rồi quay trở về hình như vẫn còn kịp...
 
Trì Kiều chọn những chiếc bánh trung thu ngon nhất trong số những chiếc bánh trung thu mình làm, cho vào hộp nhựa đựng cơm, thầm nghĩ ăn bánh trung thu uống trà là tốt nhất, vì vậy liền pha thêm chè Phổ Nhĩ* hoa hồng.
*Chè Phổ Nhĩ là một loại chè được làm từ chè đen, qua một quá trình lên men giúp cho các vi sinh vật có lợi phát triển, giống như rượu vang, càng để lâu thì chất lượng càng được nâng cao. Nguồn gốc của chè Phổ Nhĩ từ Trung Quốc, do sản xuất tại thành phố Phổ Nhĩ tỉnh Vân Nam nên mới có tên gọi này.
 
Khi Trì Kiều đang pha trà, Tần Úy tình cờ vào bếp, quay lại thì thấy chị gái đã lấy hộp bánh trung thu của mình chụp sau đó đăng lên vòng bạn bè, rồi cầm lấy một miếng bánh trung thu vị hoa hồng chuẩn bị đưa lên miệng cắn, Trì Kiều thấy vậy lập tức chạy qua chộp lấy.

 
Thấy em gái cẩn thận kiểm tra xem bánh trung thu có bị mình in dấu vân tay hay không, còn chu miệng nói cô ấy ăn chỗ bánh của mẹ làm, Tần Úy có chút ghen tị, "xí" một tiếng, hỏi: "Em định cất đi ngày mai đem tới cho Lục Tầm?"
 
Trì Kiều đặt lại bánh trung thu vào hộp cơm trưa, gật đầu nói: "Bây giờ em đi ra ngoài đưa cho anh ấy, đến lúc ăn cơm tối sẽ quay về."
 
Tần Úy "chậc chậc" hai tiếng: "Cũng vừa mới ở bên nhau, thời kỳ yêu đương nồng nhiệt qua đi, một ngày không gửi tin nhắn cho nhau cũng không nhớ nổi."
 
Trì Kiều rót trà hoa hồng Phổ Nhĩ vào bình giữ nhiệt, cầm lấy hộp cơm, nói với mẹ Tần một tiếng trước khi ra ngoài, mẹ Tần nghe nói Trì Kiều sẽ đi tìm Lục Tầm, liền đưa cho cô thêm hai quả lựu cùng mấy cái bánh trung thu nhân lạp xưởng. Nhìn thấy lựu, Trì Kiều sợ đem tới khách sạn bóc không tiện, liền quay trở vào trong bếp bóc vỏ bỏ vào trong bát, bỏ vào trong hộp thủy tinh.
 
Tết Trung thu chỉ còn một ngày nghỉ, dân văn phòng và học sinh nơi khác cũng không về nhà, lúc này tàu điện ngầm rất đông, Trì Kiều chen chúc trên tàu điện ngầm, trên tay cầm hai hộp đựng cơm, một bình giữ nhiệt, ngay cả chỗ ngồi xuống cũng không có nhưng trong lòng vẫn tràn ngập mong đợi, nghĩ tới dáng vẻ của Lục Tầm vừa mở cửa ra liền nhìn thấy cô thì sẽ kinh ngạc tới mức nào.
 
Đi tàu điện ngầm mất một tiếng, đến khi xuống trạm dừng gần trường cũng đã 5 giờ 30, từ trường đến khách sạn vẫn còn một đoạn khá xa. Nhiều sinh viên ngoại tỉnh không thể về quê nghỉ lễ đã bắt xe vào thành phố để ăn cơm cùng bạn bè dạo phố, vì vậy không dễ gọi được một chiếc xe taxi, Trì Kiều đợi một lúc không đợi được chiếc xe nào, muốn gọi Lục Tầm đến đón, do dự một lúc cuối cùng quyết định cầm một túi nặng đi bộ tới khách sạn, cô rất muốn nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Lục Tầm.
 
Tuy nhiên đứng ở bên ngoài cửa bấm chuông một lúc lâu vẫn không thấy Lục Tầm ra mở cửa. Sau khi Trì Kiều quẹt thẻ phòng đi vào, phát hiện bên trong không có ai, cảm thấy vô cùng thất vọng liền gọi điện cho Lục Tầm. Điện thoại đổ chuông nhưng không có người nghe máy, Trì Kiều đặt túi xuống rồi ngồi ở phòng khách chờ, một lúc sau, Lục Tầm mới gọi lại.
 
“Em ăn chưa?"
 
"Vẫn chưa. Anh đang ở đâu vậy?"
 
“Ở nhà.” Vốn dĩ Lục Tầm không muốn về, bởi vì ngoài ba và em gái, còn có người phụ nữ mà anh không muốn gặp, nhưng ba anh liên tục gọi điện tới giục, anh không muốn ngày lễ như vậy khiến ba mình phải khó xử.
 
Không đợi Trì Kiều lên tiếng, Lục Tầm, đã nghe ra cảm xúc trong giọng điệu của cô, liền hỏi lại: "Tại sao em lại không vui?"
 
"Em đang ở trong khách sạn..."

 
"Em ở khách sạn à? Muốn cùng anh đi ăn tối không?"
 
"Không phải, em muốn anh tới cho anh mấy chiếc bánh trung thu do em làm."
 
Lục Tầm phì cười một tiếng, chỉ cần nghe giọng nói, có thể hình dung ra được dáng vẻ ủ rũ của bánh bao nhỏ lúc này: "Em chờ ở đó, bây giờ anh tới tìm em."
 
"Không cần đâu, hôm nay là Tết Trung thu, anh ở nhà. Em cũng phải về nhà, nhà em bảy giờ ăn tối, nếu em không trở về đúng giờ, mọi người lại phải chờ."
 
"Đừng đi đâu cả, anh lập tức đi ra ngoài. Nếu anh không đi tìm em, không phải miệng của em sẽ dẩu lên sao?"
 
Nghe vậy, Trì Kiều vô thức liếc nhìn chiếc gương trang trí trong phòng khách, làm sao mà Lục Tầm biết được cô đang bĩu môi?
 
Đã gần sáu giờ, đại trạch Lục gia cách xa trường học, cho dù không có tắc đường, Lục Tầm muốn đến khách sạn sớm nhất cũng phải bảy giờ, Trì Kiều không muốn người nhà phải chờ mình về ăn cơm, Lục Tầm nhất định muốn tới, cô suy nghĩ một chút, cuối cùng bảo anh tới biệt thự Tần giờ chờ mình, còn cô cũng mau chóng quay về.
 
Trì Kiều không bắt được taxi, lại đi bộ ra ga tàu điện ngầm, vừa đi ra khỏi ga tàu điện ngầm thì vô tình nhìn thấy Lục Tầm đang đứng dưới cầu vượt chờ mình. Lục Tầm đang uống Coca thì nhìn thấy bạn gái, anh cắm ống hút vào rồi đưa tới miệng cô, nhận lấy túi trong tay cô.
 
 
Trì Kiều vội vàng chạy tới chạy lui gần ba tiếng đồng hồ, sớm đã khát nên uống một ngụm lớn Coca trong tay Lục Tầm. Lục Tầm ra hiệu cho Trì Kiều cầm lấy, tay còn lại nắm lấy vai bạn gái, cười hỏi cô bạn gái đang cúi đầu ụống nước ngọt kia: "EEm bỏ gạch vào trong túi à? Sao lại nặng như vậy."
 
"Bánh trung thu, lựu, còn có cả trà hoa hồng Phổ Nhĩ nữa."
 
Nghe vậy, Lục Tầm liếc nhìn túi của cô đang cầm trong tay mình, thoáng nhìn thấy trong đó có một bình giữ nhiệt, không nhịn được muốn cười: "Em có thể mang theo trà là được, cần gì phải pha rồi mang theo bình giữ nhiệt."

 
“Em thật ngốc.” Trong lòng Trì Kiều đầy ấm ức, cô muốn gây bất ngờ cho Lục Tầm, kết quả hại anh cơm tối còn chưa kịp ăn đã phải từ nhà chạy tới đây… Ấm áp còn chưa tặng được, hai người còn phải vội vội vàng vàng quay về.
 
"Anh nghe Tần Úy nói, bốn giờ em đã ra ngoài?"
 
"Tại sao anh lại gặp chị ấy?"
 
"Anh đứng đợi ở bên ngoài cửa nhà em, thấy cô ấy mang rác đi vứt."
 
Đầu thu sớm trời đã sớm tối đen, vẫn còn mười phút nữa mới tới bảy giờ mà sắc trời đã tối sầm. Sau khi nhận điện thoại từ nhà gọi tới hai người họ liền quay về gần khu nhà của cô, Trì Kiều kéo Lục Tầm đến chỗ công viên bên ngoài khu nhà, ngồi xuống dưới tàng cây hoa quế.
 
Ngửi thấy mùi hương ngọt ngào, tâm trạng Trì Kiều cũng dần tốt lên, cười nói với Lục Tầm: "Có phải là rất ngọt không? Nhiều loại hoa như vậy, em thích nhất là hương hoa quế."
 
Lục Tầm giơ tay bóp má Trì Kiều: "Không ngọt bằng em."
 
Biết Trì Kiều sắp phải về nhà, không đợi cô nói, anh liền lấy bánh trung thu từ trong túi ra ăn, sau đó uống trà Phổ Nhĩ. Từ trước đến giờ Lục Tầm ăn rất nhanh, chưa tới mười phút đã ăn sạch bốn miếng bánh trung thu, còn ăn thêm một miếng bánh nhân lạp xưởng.
 
Trì Kiều nhìn anh với vẻ mặt đầy mong đợi: "Ăn ngon không? Bánh nhân lạp xưởng là do mẹ em làm đấy."
 
Lục Tầm xoa tóc cô rồi khen: "Bánh bao nhỏ của chúng ta đúng là có tiền đồ."
 
Lục Tầm nâng lên cổ tay lên xem đồng hồ, thúc giục: "Mau về nhà đi."
 
Trì Kiều miễn cưỡng phải nói tạm biệt với anh, mặc dù ngày mai bọn họ sẽ sớm phải quay về trường, hai người có thể gặp lại nhau bất cứ lúc nào. Cô không biết mình trở nên thích dính lấy Lục Tầm như vậy từ bao giờ, lúc trước vẫn luôn cảm thấy những người đem yêu đương đặt lên vị trí đầu tiên đúng là không có tiền đồ...
 
Lục Tầm hứa sáng hôm sau sẽ đến đón cô và Tần Úy, lúc này Trì Kiều mới đứng dậy. Chậm rãi đi đến bên ngoài biệt thự mới chào tạm biệt Lục Tầm, Trì Kiều vừa mới bước lên mấy bậc thang đã chạy xuống, thừa dịp xung quanh không có ai, cô kiễng chân hôn lên hai má của Lục Tầm đang đứng bên cạnh xe, cười khanh khách nói: "Trung thu vui vẻ, khi nào về đến nhà nhớ nhắn cho em."
 
 

Sau khi Trì Kiều chạy lên bậc thang lần nữa, trước khi bước vào liền quay đầu lại nhìn về phía Lục Tầm, thấy anh vẫn còn đứng đó liền vẫy ra hiệu anh mau chóng quay về, Lục Tầm ra hiệu "biết rồi", nhưng vẫn không lên xe. Trì Kiều biết nếu mình vẫn còn đứng đó nhất định anh sẽ không chịu về nhà, liền kiềm chế ý nghĩ muốn chạy xuống ôm anh một cái rồi mới vào trong nhà.
 
Cho đến khi ăn xong bữa tối, Trì Kiều vẫn không nhận được tin nhắn của Lục Tầm, mở WeChat lên muốn hỏi anh xem đã về đến nhà hay chưa, lại nhận được tin nhắn của ba Lục Tầm.
 
"Trì Kiều, Tết Trung thu vui vẻ."
 
"Chào chú, Tết Trung thu vui vẻ."
 
"Bây giờ Lục Tầm đang ở bên cạnh cháu sao? Nó vẫn luôn cô độc một mình, cảm ơn cháu đã ở cùng nó."
 
Sau khi nhìn thấy câu này, ánh mắt Trì Kiều lập tức chua xót không thể giải thích được, phải mất một lúc, mới hỏi Lục Tầm, "Anh vẫn chưa về nhà sao?"
 
Lục Tầm nhanh chóng trả lời lại: "Em ăn chưa?"
 
“Mới vừa ăn xong."
 
"Ra ngoài đi, anh đưa em tới bên bờ biển ngắm pháo hoa."
 
Nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng Trì Kiều cảm động, cô chạy đến cửa sổ thấy xe của Lục Tầm vẫn còn ở đó, cô nói với ba mẹ cùng chị gái một tiếng, cũng không kịp chải lại tóc, vội vàng lấy áo khoác mặc vào người rồi chạy nhanh ra ngoài.
 
Tối hôm đó, cả hai chơi ở bên ngoài đến tận 10 giờ rưỡi, Trì Kiều không muốn xa Lục Tầm, liền lấy cớ bãi biển gần với trường học hơn biệt thự Tần gia, nhắn tin cho Tần Úy nhờ cô ấy nói với ba mẹ, nói cô về trường học trước, sau đó nhờ cô ấy thu dọn đồ đạc ngày mai mang tới trường giúp mình, bị Tần Úy giáo huấn đã thông suốt.
 
Sau khi trở lại trường vào ngày hôm sau, Trì Kiều quyết định bắt đầu học hành chăm chỉ, nói với Lục Tầm trong lớp không nhắn tin, giữa trưa dành thời gian nghỉ ngơi, sau khi học xong giờ học buổi chiều mới gặp nhau.
 
Bắt đầu hình thành thói quen mới luôn là điều khó khăn nhất, vất vả lắm mới tới tiết học cuối cùng, Trì Kiều gửi tin nhắn cho Lục Tầm hẹn gặp nhau dưới lầu ký túc xá, vì vậy cô liền thúc giục mấy cô bạn cùng phòng nhanh chóng thu dọn sách vở, quay trở về ký túc sớm một chút.
 
Nào ngờ vừa tới dưới lầu ký túc, người đầu tiên mà cô gặp chính là mẹ Lục Tầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui