Cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Thời Dự đã quá quen thuộc với Trì Kiều, thoáng thấy vẻ kinh ngạc trên gương mặt cô, anh ta bất lực mỉm cười, kéo chiếc ghế dựa trước bàn học của cô ra, ngồi xuống.
"Không muốn nhìn thấy anh như vậy sao?"
"Em nào có..."
Vẻ mặt Trì Kiều không giấu được suy nghĩ trong lòng, tràn đầy khó xử cũng mất tự nhiên, Thời Dự bình tĩnh lại cảm xúc, nói với giọng điệu nửa thật nửa đùa: “Cũng may anh nghe lời Tần Úy, một tháng sau bình tĩnh lại mới tới đây tìm em, lúc ấy phải tới một huyện nghèo khó, biết em nói những chuyện này với anh sẽ trở thành gánh nặng, nhất định sẽ cảm thấy đau lòng."
Nghe câu này, Trì Kiều không khỏi cảm thấy áy náy, cô không ghét Thời Dự, mà là không biết phải giải quyết mối quan hệ với anh như thế nào. Cô cũng muốn tiếp tục làm bạn với Thời Dự nhưng sợ bản thân lại khiến anh càng ngày càng hiểu lầm, khiến anh tiếp tục rối rắm. Trì Kiều không khỏi hâm mộ Tần Úy, người theo đuổi cô ấy rất nhiều nhưng mỗi lần như vậy Tần Úy đều có thể khéo léo xử lý, cũng sẽ không vì chuyện này mà phiền lòng.
“Em với Lục Tầm như thế nào?” Không đợi Trì Kiều trả lời, Thời Dự lại nói, “May mắn năm bốn phải đi thực tập, không cần quay về trường, nếu không còn phải tận mắt nhìn thấy hai người ở bên nhau."
Trì Kiều không biết phải tiếp tục cuộc trò chuyện này như thế nào, lúng túng cười, dừng lại một lúc rồi hỏi: "Anh có về nhà không?"
Vốn dĩ Trì Kiều muốn đổi chủ đề, nhưng sau khi hỏi chuyện này, cô mới nhớ ra Thời Dự bỏ nhà đi vì mình, mà Thời Dự tới đây cùng mẹ, nhất định là đã làm hòa… Hỏi câu không nên hỏi, cô đúng là ngốc.
“Anh về rồi, mới hôm qua.” Gần đến Tết Trung thu, cũng không thể tiếp tục ầm ĩ như vậy, khiến cho bố anh đứng ở giữa phải lâm vào tình thế khó xử.
Nói xong câu này, thấy Trì Kiều cắn môi có vẻ khó xử, Thời Dự dở khóc dở cười: "Chỉ nói chuyện phiếm vài câu, sao lại thành cưỡng ép, bắt nạt em vậy?"
"Thời Dự, thực sự xin lỗi ..."
"Em đúng là nên xin lỗi, lần đầu tiên anh phải đau lòng như vậy. Xin lỗi có ích lợi gì, em tính bồi thường như thế nào?"
Mặc dù Thời Dự đang tươi cười, nhưng phải thật vất vả mới có thể bình tĩnh lại. Anh ta thông minh, gia cảnh lại tốt, tính tình ấm áp, từ nhỏ đã suôn sẻ, trước khi xảy ra sự việc này có thể nói là chưa từng gặp phải sóng gió. Nghe một người bạn nói Trì Kiều và Lục Tầm đang ở bên nhau, phản ứng đầu tiên của anh ta là muốn đi tìm họ, nhưng Tần Úy lại giữ chặt cánh tay anh ta không cho anh ta đi, còn nói, như vậy có lợi ích gì?
Trước khi quen Lục Tầm, Trì Kiều đã trốn tránh anh ta rồi, cho dù anh ta thực sự đi tìm họ, đánh nhau với Lục Tầm, điều đó không chỉ khiến mối quan hệ trở nên căng thẳng và xấu hổ hơn, thậm chí sau này cũng không thể làm bạn, như vậy thì có ích lợi gì. Thời Dự biết Tần Úy nói đúng, lại quá khó, dù biết là vô ích nhưng anh ta vẫn muốn tranh thủ bắt lấy cơ hội cuối cùng, bắt anh ta trực tiếp buông bỏ một cô gái ở bên mình nhiều năm thật sự quá khó khăn.
Trì Kiều suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Hay là ... anh mời em đi ăn tối, loại đắt tiền?"
Lời vừa nói xong, cô lập tức nhớ tới mình là người có bạn trai, không thể một mình ăn cơm tối với Thời Dự, Lục Tầm sẽ không vui, vì vậy còn nói thêm: "Gọi thêm cả Tần Úy nữa, mấy hôm trước chị ấy còn muốn em mời ăn cơm. Em đi hỏi Lục Tầm một chút, nếu anh ấy rảnh, bốn người chúng ta có thể cùng ăn."
"Nhìn thấy em và Lục Tầm, anh ăn không vào." Thấy Trì Kiều sững sờ, Thời Dự không trêu chọc cô, thay vào đó hỏi, "Em thích Lục Tầm ở điểm nào? Đẹp trai?"
Trì Kiều vô thức muốn nói "Em không biết", nhưng đối phương là Thời Dự, cô cân nhắc một lúc, nghiêm túc trả lời: "Em có thể hiểu anh ấy, anh ấy cũng có thể hiểu em."
Giữa bọn họ còn rất nhiều cảm giác khác, những đứa trẻ như Thời Dự và Tần Úy, những người lớn lên trong bầu không khí gia đình ấm áp hạnh phúc, không thể hiểu được. Ngoài sự thấu hiểu, cô vẫn cảm thấy đau lòng cho Lục Tầm.
Thời Dự cúi đầu cười, một lúc sau mới nói: "Cơm sẽ không ăn nữa, sau này em có thể vẫn giống như trước gọi anh một tiếng anh trai là được, đừng nghe thấy tên của anh là muốn trốn, tiền đồ đâu."
“Em vốn là người không có tiền đồ.” Trì Kiều nhỏ giọng nói thầm một câu, lại có chút thương cảm, khi còn nhỏ thật tốt, khi Tần Úy không chấp nhận cô, Thời Dự vẫn luôn là người ở bên an ủi, nói cô đừng quá cưỡng ép. Nếu không có anh ta, những ngày đầu đến nhà Tần gia sẽ càng khó khăn hơn, sao có thể trở thành như bây giờ.
Thời Dự ho nhẹ một tiếng, sau đó hỏi: "Em cùng Lục Tầm bị tai nạn?"
“Làm sao anh biết?” Trì Kiều kinh ngạc, nhỏ giọng nói: “Chuyện này em cũng không nói với gia đình, sợ mọi người lo lắng, anh nhất định phải giúp em giữ bí mật.”
"Anh nghe mọi người nói. Bố của Lục Tầm có một nhà máy không kiếm được nhiều tiền. Ông ấy đã bán nó cho một công ty với giá 200 triệu nhân dân tệ trong khoảng thời gian trước đó. Thỏa thuận được ký sáu lần, giải quyết trong vòng hai năm, nhưng lần đầu tiên ký kết công ty kia đã lợi dụng sơ hở trong hợp đồng, sau đó cũng phát hiện ra ngay từ đầu đối phương đẫ giở trò. Hai trăm triệu không phải là vấn đề lớn đối với bố Lục Tầm, chủ yếu là chuyện bị hãm hại nhưng nhiều năm như vậy cũng không có chuyện gì xảy ra. Vốn dĩ ông ấy không muốn cho qua chuyện này, nói nhất định phải điều tra tới cùng cho nên đối phương mới cố ý đâm vào vào xe của Lục Tầm để cảnh cáo.”
"Trước kia, chúng ta không ai dám đắc tội với người của Lục gia như vậy, bố của Lục Tầm có thể khiến quy mô công ty phát triển tới hiện tại, nhất định phía trên có người chống lưng, mà gần đây người chống lưng cho ông ấy xảy ra chuyện, đoán chừng… Cho dù bố của Lục Tầm cùng người kia không liên lụy tới bên ngoài hoặc sẽ không liên lụy, lợi nhuận hàng năm vẫn lớn như vậy, khiến nhiều người thèm muốn, không có chỗ dựa vững chắc cũng rất khó nói. Anh nghe nói từ nửa năm trước, ông ấy bắt đầu di dời tài sản ra nước ngoài, cũng phòng ngừa chu đáo, vợ lớn cùng con gái lớn hiện tại cũng đang ở Mỹ, còn có một cô con gái cùng mẹ cô ấy năm nay sẽ tới Anh."
Cho nên bố Lục Tầm đã hai lần nhắc tới chuyện Lục Tầm chuyển trường, là bởi vì chuyện này? Liệu Lục Tầm có đi không...
Thấy Trì Kiều ngây ngốc, Thời Dự lập tức nói: "Ý anh là em và Lục Tầm chú ý một chút. Gần đây đừng có đi lung tung."
Trì Kiều dừng một chút mới nói, "Em hiểu rồi."
Gần tới Tết Trung thu, ba mẹ Tần tặng ba mẹ Thời một chút đặc sản. Thời Dự cùng mẹ anh ta mang quà đáp lễ tới, ngồi một lúc, tới bữa trưa thì rời đi. Khi Thời Dự lái xe ra khỏi tiểu khu biệt thự Tần gia, tình cờ đụng phải chiếc Audi R8 màu trắng của Lục Tầm. Thời Dự định dừng lại thì xe của Lục Tầm đã dừng lại trước.
Thời Dự nói với mẹ một tiếng, hạ cửa kính xe xuống nhìn Lục Tầm: "Trùng hợp như vậy?"
Lục Tầm mỉm cười: "Tới đón Trì Kiều."
Khi Thời Dự đang định nói chuyện, Lục Tầm lấy ra một điếu thuốc, qua cửa sổ xe ném về phía Thời Dự: "Đường hẹp, không được dừng xe, đi trước."
Thời Dự xua tay với anh: "Khi nào quay về trường sẽ tìm cậu uống rượu."
Mỗi hộ gia đình trong tiểu khu này có một hai chỗ đỗ xe, trong khu cũng đỗ rất nhiều ô tô nhỏ, Lục Tầm đi một vòng cũng không tìm được chỗ đỗ xe, trong thùng xe có một con cua, hai chai rượu vang đỏ và hai chai rượu trắng, anh lười biếng dừng xe bên ngoài tiêu khu, cũng lười phải mang đồ đi một đoạn, liền chờ ở trong xe, nửa tiếng sau không đợi nổi nữa.
Lục Tầm lần này đi qua không nói trước với Trì Kiều, muốn làm cho cô kinh ngạc một phèn, cũng sợ cô không cho anh tặng rượu và cua, ngoài những thứ này ra, anh còn muốn đón cô về khách sạn sớm hơn.
Lúc Lục Tầm đứng ở cửa, Tần gia đang chuẩn bị ăn cơm, nhìn thấy anh, ba người Tần gia rất kinh ngạc, chào hỏi Lục Tầm mời vào uống trà, trách anh quá khách sáo, mang theo đồ đắt tiền như vậy tới, vừa nói vừa gọi Trì Kiều xuống dưới lầu.
Nhìn thấy Lục Tầm, Trì Kiều kinh ngạc vô cùng, trước mặt người nhà có chút ngượng ngùng, trước khi ngồi xuống còn nhỏ giọng hỏi Lục Tầm sao đột nhiên lại tới đây.
"Tới đón em. Cả sáng nay em chưa gửi WeChat cho anh." Với tính cách của Lục Tầm không phải người thích dính lấy người khác, bình thường buổi sáng không liên lạc cũng không có chuyện gì nhưng nghĩ đến chuyện lúc trước khó tránh khỏi suy nghĩ khác.
“Lâu lắm rồi em mới về, cùng mọi người nói chuyện, thu dọn đồ đạc này nọ.” Nếu cùng sống ở hai bên ký túc xá và khách sạn, quần áo cô mang theo trước đây không đủ.
Lục Tầm "ừm" một tiếng, vừa định nói chuyện, ba Tần đã ngồi lại nói chuyện phiếm với anh. Mặc dù Tần Úy đã có vài người bạn trai, nhưng cô ấy mới học đại học, còn quá sớm để nói chuyện kết hôn, nên tự nhiên sẽ không đưa họ về nhà, vì vậy, Lục Tầm là "bạn trai" đầu tiên của con gái đến đây. Ba mẹ Tần cũng chưa từng tiếp đãi qua ‘con rể’, hơn nữa chuyện khủng hoảng lúc trước được giải quyết cũng nhờ Lục gia, đương nhiên vô cùng nhiệt tình, nghe nói Lục Tầm đã ăn rồi những vẫn khách sáo mới một tiếng.
Trong lúc ba Tần và Lục Tầm đang trò chuyện, Tần Úy đưa Trì Kiều đi xem mấy con cua mà Lục Tầm mang tới, nói mấy con cua hoàng đế to như vậy có tiền cũng chưa chắc đã mua được, Trì Kiều thấy cô ấy ngạc nhiên như vậy cười nói: "Có gì mà phải ngạc nhiên, cua tối hôm qua chúng ta cũng rất lớn."
"Có thể giống nhau được sao? Con cua đực hôm qua chúng ta ăn còn không lớn bằng con cua cái mà Lục Tầm mang tới."
Trì Kiều còn chưa kịp lên tiếng trả lời, đã nhận được WeChat của Tiểu Yêu.
"Mình tới nhà hàng lấy canh, bà chủ nhất định bắt mình phải mang mỹ phẩm về cho cậu, hình như là đồ đắt tiền. Tại sao bà ấy lại tặng mỹ phẩm cho cậu? Mình đã để nó trên bàn của cậu rồi."
Trì Kiều nhìn lướt qua bức ảnh do Tiểu Yêu gửi tới, không khỏi kinh ngạc, những thứ ấy ở tuổi nàng căn bản không dùng được...
Do dự một hồi, cô gửi tin nhắn cho mẹ Lục Tầm: "Dì Hà, cảm ơn món quà của dì, mấy thứ này quá đắt tiền, cháu không dùng."
Mẹ của Lục Tầm nhanh chóng trả lời: "Nếu cháu không dùng có thể đưa cho mẹ dùng, nhỏ thôi, không cần phải áp lực."
Trì Kiều không biết trả lời thế nào gõ xuống rồi lại xóa đi, mẹ Lục Tầm lại hỏi: "Cuối tuần Lục Tầm đang ở đâu vậy?"
"Hiện tại anh ấy đang ở nhà cháu."
"Thằng bé tới nhà cháu ăn cơm? Đúng là làm phiền ba mẹ cháu rồi."
Mặc dù mẹ Lục Tầm không hỏi chuyện nàng có thăm dò Lục Tầm giúp bà ấy hay không, nhưng trong lòng Trì Kiều vẫn cảm thấy nặng nề, vốn dĩ cô lo lắng không biết Lục Tầm có ra nước ngoài hay không, lại nhận được món quà của mẹ Lục Tầm, phiền não trong lòng ngày một nặng.
Nhìn thấy Lục Tầm rời khỏi ghế sô pha, đi về phía nhà bếp, Trì Kiều người đang gửi WeChat cho mẹ Lục Tầm, cảm thấy có chút chột dạ, sau khi mỉm cười một cái, lập tức xóa lịch sử trò chuyện với mẹ Lục Tầm.
Cảm xúc của Trì Kiều đều hiện lên trên mặt, từ xa nhìn thấy bạn gái xóa WeChat, Lục Tầm vô ý hỏi: “Em đang nói chuyện với ai à?"
"Không có, không nói chuyện, chỉ nhìn vòng bạn bè một chút thôi."
Trì Kiều không biết nói dối, khi cô nói câu này, trên trán ghi “Tôi đang lừa dối.” Ngay cả Tần Úy đang tham lam nhìn mấy con cua cũng nhìn ra được manh mối, đưa lưng về phía Lục Tầm, dùng khẩu hình miệng để hỏi “Có chuyện gì vậy”.
Bởi vì Lục Tầm ở đây, phải chuẩn bị thêm đồ ăn, phải muộn một chút mới bắt đầu ăn cơm trưa, Trì Kiều nhanh trí liền chuyển chủ đề: "Có muốn tới thăm phòng của em không?"
Thấy Lục Tầm gật đầu, Trì Kiều liền nói với ba mẹ Tần một tiếng, dẫn anh đi lên lầu. Lúc bình thường, Lục Tầm đương nhiên sẽ có hứng thú với phòng của Trì Kiều, nhưng bởi vì Thời Dự đã ở đây, Trì Kiều lại không liên lạc với anh cả buổi sáng, hiện tại lại khác thường như vậy, anh cũng không thể không nghĩ tới chuyện khác.
Sau khi bước vào phòng của Trì Kiều trên lầu hai, Lục Tầm không nhìn xung quanh như Trì Kiều tưởng tượng mà thay vào đó, anh ngồi trên giường cô rồi nhìn chằm chằm vào cô một lúc. Lục Tầm vốn dĩ muốn đợi cô tự mình nói, nhưng trầm mặc một hồi thấy cô cụp mắt xuống tỏ vẻ khó xử, rồi mới nói: "Anh còn nhớ quán ăn bên ngoài trường không? Chính là bà chủ không lấy tiền, còn tặng thêm đồ cho chúng ta."
"Ừm."
"Anh đoán xem tại sao bà ấy lại mở một cửa hàng ở gần đó?"
Lục Tầm cho rằng Trì Kiều đang chuyển chủ đề, vì vậy anh mím chặt môi, không nói gì.
Lục Tầm không trả lời, Trì Kiều không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục nói: "Bà ấy muốn gặp con trai mình, con trai của bà ấy học trong trường chúng ta, rất nhiều năm sống với ba, bà ấy thực sự rất nhớ con, cho nên mới tới đây mở một nhà hàng. Anh có thấy cảm động không?"
Lục Tầm mặt không chút thay đổi lắc đầu: "Rảnh rỗi."
"..." Nghe được câu này, Trì Kiều thậm chí không biết phải hỏi như thế nào, đành phải nhắn tin cho Tần Úy để xin giúp đỡ.
Sau khi đọc tin nhắn WeChat do Trì Kiều gửi, Tần Úy không nói nên lời: "Em còn lấy đồ của mẹ Lục Tầm sao? Nếu Lục Tầm ghét mẹ anh ấy, có lẽ ngay cả em cũng sẽ không để ý tới."
Trì Kiều gửi tới một biểu tượng cảm xúc khóc: "Không phải em muốn nhận, phải làm sao bây giờ, em sợ trực tiếp nói ra anh ấy sẽ tức giận."
Câu này vừa mới gửi đi, Lục Tầm lên tiếng: "Trì Kiều."
"Ừm?"
"Không phải em có chuyện giấu anh đấy chứ?"
Trì Kiều giật mình, vô thức nói: "Không có."
Vì câu nói thiếu suy nghĩ này mà trước đây cô đã vướng vào mẹ của Lục Tầm, không để ý đến Lục Tầm, sau đó cô nhận ra bạn trai mình có gì đó không ổn, trông không được vui vẻ cho lắm, không, rất khó chịu...
Có phải chuyện cô lừa anh lén liên hệ với mẹ anh đã bị phát hiện rồi không? Trì Kiều cảm thấy chột dạ, liền hỏi: "Có gì phải giấu anh?"
Lục Tầm không nói chuyện, vừa lúc mẹ Tần lên lầu kêu bọn họ xuống ăn cơm, hai người liền đi xuống. Bữa ăn này hai người đều có tâm sự riêng, ai cũng ăn không ngon, thấy Trì Kiều khôngđộng đũa mà vẫn tiếp tục cúi đầu gửi tin nhắn, tâm trạng của Lục Tầm thậm chí còn tồi tệ hơn. Tuy nhiên, anh vẫn phải duy trì vẻ mặt lịch sự, trả lời mấy câu hỏi của ba mẹ Tần.
Ngoài Trì Kiều, Tần Úy cũng đang gửi tin nhắn: "Lục Tầm biết rồi thì phải làm sao bây giờ? Chuyện này còn phải hỏi, bạn trai và mẹ chồng, nhất định phải đắc tội với một người, nhất định là mẹ chồng rồi. Mẹ chồng tức giận, bạn trai không nhất định không còn là bạn trai em nữa, nếu Lục Tầm tức giận, mẹ anh ấy nhất định sẽ không còn là mẹ chồng của em."
"..."
Sau khi ăn xong, Trì Kiều nói dối trong trường có hoạt động, cùng Lục Tầm rời đi. Đến khi ngồi vào trong xe, cô nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Lục Tầm cười ngây ngô, hỏi: "Có phải anh đang tức giận không?"
"Tại sao anh phải tức giận?"
Giọng điệu này rõ ràng là tức giận ... Trì Kiều không còn lúng túng nữa, cắn môi nói: "Em có chuyện muốn nói với anh, trước tiên anh phải đồng ý với em, không được hung dữ với em."
Nhìn thấy vẻ mặt của Trì Kiều, lòng Lục Tấn chùng xuống, trong lòng dấy lên cảm giác sợ hãi không muốn đối mặt, anh lạnh lùng ngắt lời cô, "Em đừng nói, anh không muốn nghe."
Trì Kiều cắn ngón tay hối hận không thôi, ngay từ đầu cô không nên đồng ý với mẹ Lục Tầm, nhàn rỗi quá nên quản nhiều chuyện! Lục Tầm thực sự tức giận, nhưng làm sao anh biết được?
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, cô nhớ ra mình chưa từng đề cập với Tần Úy về chuyện mình và Lục Tầm bị tai nạn, nhưng Thời Dự lại biết chuyện. Cô lén lút liếc nhìn Lục Tầm một cái, nhìn thấy anh đẩy cửa xe ra bên ngoài hút thuốc với vẻ mặt u ám, ấm ức không thôi, Lục Tầm tức giận đáng sợ như vậy, có phải lúc này muốn giải thích cũng đã muộn rồi ...
Trì Kiều cân nhắc một lúc mới xuống xe, đứng bên cạnh kéo tay áo anh nói: "Thật xin lỗi, em không cố ý giấu anh, mẹ anh tới tìm em, thật sự em vô cùng khó xử. Với em mà nói, anh nhất định quan trọng nhưng bà ấy lại là mẹ anh, sao em có thể không để ý tới được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...