Màu tường vi cho em

Không biết là do uống hết phân nửa chai sâm panh hay do đã gần một ngày không được ngủ mà bây giờ có chút mệt mỏi, đêm nay Lục Tầm ngủ nhanh hơn Trì Kiều. Kỳ lạ hơn nữa, Trì Kiều nằm nghiêng nhìn về phía Lục Tầm, nhìn khuôn mặt say ngủ của anh một lúc lâu mới chìm vào giấc ngủ.
Lục Tầm ngủ thiếp đi chưa đến mười giờ, lúc tỉnh lại trời còn tối, sờ điện thoại trên bàn đầu giường kiểm tra thời gian, còn một phút nữa là tới năm giờ. Lục Tầm vừa muốn ngồi dậy, lại phát hiện một cái đầu nhỏ đang áp vào ngực mình, anh đưa tay lên xoa tóc Trì Kiều, thấy cô đang ngủ say, anh cẩn thận nâng đầu cô đặt xuống gối, nào biết bàn tay đối phương vẫn còn gắt gao ôm chặt thắt lưng mình.
Cảm giác giống như có một con vật nhỏ ỷ lại vào mình thật sự rất kỳ lạ, Lục Tầm lại nằm xuống, để đầu Trì Kiều đặt lại trên ngực mình, một tay khẽ vuốt ve phía sau lưng cô. Bất tri bất giác, anh lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Trì Kiều đặt đồng hồ báo thức lúc 6:30, mở mắt ra thấy Lục Tầm vẫn còn ngủ, cô lập tức tắt đồng hồ báo thức rồi chạy vào phòng tắm, bên này gần trường học, bảy giờ thức dậy vẫn còn dư dả thời gian nhưng cô không muốn bạn trai nhìn thấy mình đầu tóc rối bù mặt mày nhếch nhác, thà rằng buổi sáng dậy sớm hơn nửa tiếng, chỉnh trang lại bản thân rồi mới gọi anh dậy.
Khi Lục Tầm tỉnh lại, Trì Kiều đang pha cà phê, nghe thấy động tĩnh, cô quay đầu lại mỉm cười ngọt ngào với anh: "Chào buổi sáng."
Lục Tầm đứng dậy xuống giường, dùng tay cào lên mái tóc rối bù, đi chân trần đến chỗ Trì Kiều, lười biếng ngồi trên sô pha đơn, từ phía sau ôm lấy eo bạn gái, thanh âm có chút lười biếng nói: "Đau đầu quá, em đi tới tủ lạnh lấy cho anh cốc nước đá đi."
Trì Kiều tránh trái tránh phải, xoay người đùng đầu ngón tay lên xoa xoa huyệt thái dương của Lục Tầm: “Anh vừa điều chỉnh là thời gian ngủ, nhất định sẽ cảm thấy không thoải mái, như vậy có tốt hơn một chút nào không?"
Ngón tay của Trì Kiều lành lạnh, nên khi làm như vậy đương nhiên rất thoải mái. Thực ra cũng, không liên quan gì đến việc điều chỉnh lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi, bình thường sau khi thức dậy, Lục Tầm thường bị đau đầu nhưng anh đều không nói ra. Có lẽ Trì Kiều cho rằng, Lục Tầm điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi là vì mình, anh cảm thấy đau đầu hay không thoải mái đương nhiên cô sẽ phải phụ trách. Sau khi xoa huyệt thái dương cho Lục Tầm, Trì Kiều ân cần rót cho anh một cốc nước ấm, để anh uống trước khi uống cà phê.
Sau khi uống cà phê, Lục Tầm đi tắm rửa, động tác của anh nhanh chóng, hai người bước ra khỏi phòng lúc bảy giờ mười lăm phút. Khách sạn gần trường, sau khi thảnh thơi ăn sáng ở trong khách sạn, bọn họ mới đi bộ tới trường.
Vào sáng thứ Năm, Trì Kiều chỉ có hai tiết học. Chuông vào lớp tiết thứ hai vừa vang lên. Một ngày trước Trì Kiều mới gửi tin nhắn cho ba của Lục Tầm đến hôm nay lại nhận được tin nhắn Wechat của ông ấy: "Trì Kiều, xin chào. Chú nghe nói buổi chiều Lục Tầm cũng lên lớp, cũng không còn ngày đêm đảo lộn nữa, nó đã bắt đầu quay trở lại giờ giấc sinh hoạt như người bình thường rồi sao?”
Trì Kiều rất ngạc nhiên, chỉ có một ngày, ba của Lục Tầm đã nhanh chóng biết được, sau khi suy nghĩ, cô liền trả lời: "Đúng vậy, Lục Tầm đã nói với chú rồi ạ?"
“Sao nó có thể chủ động nói cho chú biết được, là giảng viên của các cháu cùng quản lý khách sạn nói cho chú biết. Cảm ơn cháu, bạn của chú vừa gửi tới vài thùng cua ngon. Buổi tối cháu và Lục Tầm cùng về ăn cơm, sau đó lấy thêm một ít mang về cho mọi người trong nhà."
Trì Kiều khách sáo nói vài câu với ba Lục Tầm, thấy ông nhất quyết yêu cầu họ quay lại ăn tối, cô đành phải chụp màn hình lịch sử trò chuyện của hai người gửi cho Lục Tầm.
Lục Tầm một lúc sau mới trả lời lại: "Ông ấy đúng là phiền phức, em đừng để ý đến ông ấy."
Trì Kiều cảm thấy Lục Tầm có hơi quá đáng: "Vì sao anh phải làm như vậy? Mặc dùy bận rộn như vậy nhưng ông ấy cũng rất quan tâm tới con mình giống như những người cha khác."
“ … Nếu không có việc gì ông ấy liền dò hỏi về những người bên cạnh anh, sau đó nhờ những người bên cạnh anh khuyên anh làm những chuyện mà bản thân không không, nếu không anh cũng sẽ không cho ông ấy vào danh sách đen."
Không đợi Trì Kiều trả lời, Lục Tầm đã gửi tới một tin nhắn khác: "Quan hệ giữa ba và anh em không thể nào hiểu rõ được, không cần đứng trên lập trường của ông ấy nói giúp cho ông ấy."

Nhận thấy Lục Tầm có vẻ khó chịu, Trì Kiều có chút ấm ức, dùng lại một chút mới trả lời: "Em biết rồi."
Lão Đại không muốn xin nghỉ, buổi sáng cô ấy đi dép lê nắm tay Tiểu Yêu lên lầu tham gia buổi học, sau khi kết thúc tiết học buổi sáng, Tiểu Yêu đỡ Lão Đại đi về kí túc xá, Trì Kiều tới cửa tiệm kia lấy canh xương cho Lão Đại, thuận tiện mua luôn cơm trưa cho ba người.
Bà chủ tình cờ có mặt trong cửa tiệm, khi nhìn thấy Trì Kiều bước vào, bà ấy nhất quyết trả lại sáu trăm tệ cho cô.
Trì Kiều đương nhiên không chịu nhận: "Cái này là do bạn trai cháu trả, những thứ kia dì đưa cho cháu sáu trăm vẫn còn chưa đủ. Mở cửa tiệm kinh doanh cũng phải tốn một khoản phí, dì lại không lấy tiền, cháu sẽ cảm thấy áy náy, sau này sẽ không đến nữa."
Sự nhiệt tình quá mức của người lạ khiến Trì Kiều có chút khó chịu, cô sẽ không che giấu cảm xúc của mình, tất cả những suy nghĩ trong lòng đều viết lên mặt. Sau khi bà chủ nhìn thấy, muốn nói gì đó lại thôi, miễn cưỡng nhận tiền, sau khi Trì Kiều mang đồ ăn và canh xương rời đi, nặng nề thở dài.
Vì tin nhắn buổi sáng của Lục Tầm, cả ngày Trì Kiều cũng không vui, sau khi kết thúc tiết học buổi chiều nàng rời khỏi khu giảng đường, chuẩn bị trở về ký túc xá với Tiểu Yêu thì cô nhìn thấy xe của Lục Tầm.
Hôm nay Lục Tầm lái chiếc xe Mercedes-Benz màu bạc. Trì Kiều nhớ lần trước anh dùng chiếc xe này đưa mình cùng mấy cô gái về nhà trong kỳ nghỉ, đúng lúc chiếc xe này bị thủng lốp, kể từ đó đây là lần đầu tiên cô thấy anh lái chiếc xe này.
Nhìn thấy Trì Kiều, Lục Tầm mở cửa bước xuống xe, đứng ở bên ngoài nhìn về phía Tiểu Yêu gật đầu chào hỏi, vẫy tay ra hiệu cho Trì Kiều qua đó. Trì Kiều và Tiểu Yêu chào tạm biệt, ôm theo sách vở chạy tới bên cạnh xe.
Trì Kiều lên xe thắt dây an toàn, vừa ngẩng đầu đã thấy Lục Tầm nhìn mình chằm chằm, hỏi: "Anh nhìn em làm gì?"
"Sao lại không vui?"
Trì Kiều vô thức nhìn vào gương chiếu hậu, ngoài miệng nói, "Không có."
Thấy Lục Tầm nhìn mình không nói lời nào, liền hỏi: "Không phải đã nói gặp nhau lúc năm rưỡi dưới lầu ký túc sá, sao anh lại tới tìm em sớm vậy?"
Lục Tầm không trả lời, chỉ hỏi: "Có chuyện gì khó chịu?"
Trì Kiều khó xử một lúc rồi nói: "Em không có, không vui không phải là anh sao?"
Rốt cuộc cũng hiểu được lý do vì sao Trì Kiều lại bĩu môi, Lục Tầm dở khóc dở cười. Anh chỉ không muốn bạn gái mình đứng trên lập trường của ba mình nói chuyện, cũng không có ý trách Trì Kiều, anh chỉ tức giận vì ba mình quá nhiều chuyện. Tin nhắn kia tỏ rõ thái độ không vui vậy sao? Sau này mỗi lần nói chuyện với bánh bao nhỏ có phải nên chú ý tới ngữ khí một chút?
Lục Tầm đưa tay xoa xoa tóc Trì Kiều: "Anh đưa em về nhà ăn cua."
“Không phải anh luôn chê ba mình phiền phức không muốn về sao?"

"Anh không thích ông ấy cả ngày quanh co lòng vòng, có chuyện gì sao không trực tiếp nói với anh."
Trì Kiều cảm thấy Lục Tầm không ghét ba mình mà ngược lại cảm thấy ghét cách quan tâm không cho người khác không gian riêng tư kia, điều này khiến anh chán ghét cho nên mới không muốn quan tâm tới ông, ông rất thích hỏi thăm về chuyện của con trai mình từ những người xung quanh- hai người này thật ra cũng không có mâu thuẫn gì lớn, chỉ là không đủ thẳng thắn với nhau mà thôi.
Lo lắng Lục Tầm không vui, nhìn ra có chỗ không đúng, Trì Kiều không dám xen vào nữa.
Biệt thự Lục gia cách trường học rất xa, Trì Kiều có chút thận trọng hỏi Lục Tầm hôm nay Lục Tây Ninh có về không, cô sẽ thoải mái một chút khi có người quen ở đó.
"Ngoại trừ ba, em gái và mẹ của cô ấy, những chị em gái khác sẽ không ở đó, ở nhà cũng không có chỗ cho họ, bình thường bọn họ chỉ tới nhà bà nội anh.  Lễ Tết hoặc một dịp nào đó, còn lại bọn họ đều ở nhà mình, ba anh sẽ tới chỗ bọn họ ăn cơm."
Nghe Lục Tầm nói, Trì Kiều mới hiểu ba của Lục Tầm không có ‘năm thê bảy thiếp’ như lời đồn đại, ông chỉ ở với một người phụ nữ, sớm đã phân rõ giới hạn với những người phụ nữ khác. Chỉ thường xuyên gặp gỡ và ăn cơm vì con gái, ngoài ra, hàng tháng đưa tiền sinh hoạt phí. Đối với vợ cũ, bạn gái cũ, cho dù đối phương có tình cảm mới hay vẫn còn lưu luyến, ông cũng tận tình quan tâm.
 
So với những gì cô nghĩ thì khác hơn nhiều nhưng vẫn rất hỗn loạn, có nhiều anh chị em cùng cha khác mẹ như vậy, ba của Lục Tầm không kết hôn, sản nghiệp của Lục gia lại vô cùng lớn, mẹ của mấy chị em gái cùng cha khác mẹ của Lục Tầm vì muốn nắm được một chút tài sản mà gây sự, ví dụ như mẹ của Lục Tây Ninh.
Nhà của Lục Tầm ở ngoại ô phía Đông thành phố. Ngay khi xe chạy ra khỏi khu vực trung tâm thành phố, một chiếc xe thương vụ màu đen vẫn luôn bám theo họ. Lục Tầm cảm thấy phiền phức, muốn tăng tốc cắt đuôi bọn họ nhưng chiếc xe kia vẫn đuổi theo sát sườn xe bên trái. Lục Tầm lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn, muốn dừng lại trước khi qua cầu. Thấy Lục Tầm định dừng lại, chiếc xe thương vụ màu đen đột nhiên tăng tốc đâm thẳng vào đuôi xe của họ, trong nháy mắt đuôi xe phía sau bị tông mạnh, Lục Tầm vẫn tiếp tục bẻ lái, trước khi Trì Kiều kịp định hình chuyện gì sẽ xảy ra, xe rung lắc dữ dội, đâm vào trụ cầu.
“Em không sao chứ?"
Trì Kiều giật mình vì tiếng va chạm lớn, khi định thần lại, cô thấy Lục Tầm đang kiểm tra tay chân mình, cố gắng cử động cổ, nói: "Em không sao, còn anh?"
“Không có việc gì."
Tuy ngoài miệng Lục Tầm nói như vậy nhưng thoạt nhìn tay phải không được ổn, Trì Kiều chạm nhẹ vào cổ tay phải của anh, thấy anh cau mày, liền hỏi: “Trật rồi?"
Lục Tầm lại nói "Không sao đâu", lấy điện thoại di động xuống xe gọi điện cho ba anh. Trì Kiều đi theo anh ra khỏi xe, mới phát hiện chiếc xe kia vì cố gắng để xe anh đâm vào trụ cầu mà lực tông rất mạnh khiến cho toàn bộ đầu xe đều biến dạng nghiêm trọng. May mà xe của Lục Tầm thường xuyên được bảo dưỡng, an toàn cao, nếu không chiếc xe này cũng sẽ tan nát mà tuyệt đối bọn họ sẽ không tổn hại một chút nào như thế này.
 

Nghe thấy hai người họ nói chuyện, nói có chiếc xe thương vụ muốn hại bọn họ, muốn bọn họ phải chết, muốn tông xe của hai người họ xuống dưới sông, Trì Kiều mới vô thức sợ hãi.
Ba Lục Tầm nói anh báo cảnh sát trước, nói mình sẽ lập tức tới ngay, sau khi Lục Tầm báo cảnh sát xong, Trì Kiều hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
“Có thể ba anh đã đắc tội với người nào đó, đối phương muốn lấy anh ra để dọa ông ấy. Trước kia cũng đã từng gặp phải chuyện tương tự." Nói xong, Lục Tầm lại một lần nữa kiểm tra Trì Kiều từ trên xuống dưới một lần xem có bị thương hay không, sau khi chắc chắn cô không sao, anh lại nhỏ giọng trấn an cô, nói cô đừng sợ.
Không lâu sau xe cảnh sát tới, xe của ba Lục Tầm cũng dừng lại, hai người họ nói mấy câu rồi bảo anh đưa Trì Kiều lên xe về nhà trước.
Sau khi qua cầu, xe chạy khoảng ba đến năm phút là đến biệt thự Lục gia. Biệt thự Lục gia nằm trong khu biệt thự đắt giá nhất ở bờ biển phía Đông thành phố Z, rộng gấp ba bốn lần biệt thự bình thường những biệt thự ở gần đó. Sau khi xe vào sân trước, tài xe lái xe tới sân sau còn Lục Tầm đưa Trì Kiều vào phòng khác.
Sau khi tới sống ở Tần gia, Trì Kiều cũng từng theo mẹ Tần đến làm khách ở biệt thự của một số người thành đạt nhưng đây là lần đầu tiên Trì Kiều nhìn thấy bên trong biệt thự có lắp thang máy.
Biệt thự của Lục gia rất rộng nhưng Lục Tầm không thường xuyên lui tới, chỉ có ba, em gái và mẹ của cô em gái này sống ở đây. Sau khi vào cửa, Lục Tầm xoa đầu cô em gái đang chạy ra đón nhưng cũng không để ý tới mẹ của cô ấy, trực tiếp đưa Trì Kiều vào trong thang máy.
“Nhà anh chỉ có bốn tầng. Tại sao lại lắp thang máy?"
“Cái này phải hỏi ba anh."
Toàn bộ tầng bốn là nơi ở của Lục Tầm, phía trên tầng bốn có một gác lửng, chỉ có thể dùng thang máy để đi lên. Từ khi lên trung học, Lục Tầm cũng không quay về đây nữa, một thời gian sẽ có người tới quét dọn, vô cùng sạch sẽ.
Lục Tầm đưa Trì Kiều vào phòng ngủ của mình, để cô ngồi trên sô pha đơn, còn mình ngồi lên giường, Trì Kiều liếc nhìn cổ tay anh, hỏi: "Anh có muốn tới bệnh viện không?"
"Không cần, không nghiêm trọng."
Vừa mới đụng xe, Lục Tầm có vẻ hơi lơ đễnh, ít nói hơn bình thường, Trì Kiều trông có vẻ yếu ớt, khi gặp chuyện cũng điềm tĩnh hơn những cô gái bình thường, trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ đã dần bình tĩnh trở lại, liền tìm chủ đề nói chuyện: "Nhà của anh đúng là rất lạnh lẽo."
“Lúc anh vừa mới đến, ba anh còn chưa quen vị dưới lầu kia, nơi này chỉ có ba và chị cả ở. Sau khi chị ấy kết hôn, hai năm sau đó chỉ có ba và anh ở, bà nội anh chỉ thỉnh thoảng mới đến đây."
Trì Kiều ‘ồ’ lên một tiếng, lại tìm đề tài khác. Một lúc sau, ba của Lục Tầm trở lại, sau khi chào hỏi Trì Kiều, ông liền gọi Lục Tầm vào phòng làm việc.
 .…..
Khi Trì Kiều không có ở đó, Tiểu Yêu liền tới cửa tiệm lấy canh cho Lão Đại, nhìn thấy Tiểu Yêu, bà chủ nghĩ do mình quá mức nhiệt tình khiến Trì Kiều cảm thấy khó chịu không tới nữa, trong lòng lập tức chùng xuống, hỏi: "Hôm nay sao cháu lại tới đây, bạn học của cháu đâu?"
“Cậu ấy đi cùng với bạn trai, xe xảy ra tai nạn."
Nghe thấy tai nạn xe, bà chủ lập tức sững sờ, một lúc sau mới bình tĩnh lại, run giọng hỏi: “Người đâu? Bọn họ đâu?"

Phản ứng của bà chủ khiến Tiểu Yêu cảm thấy rất kỳ lạ, Tiểu Yêu có chút khó hiểu nhìn bà ấy một cái: "Xe hình như bị hỏng, mọi người không sao. Nếu cô ấy có việc gì thì sẽ không gọi điện nhắc nhở cháu nhớ lấy canh.”
“Con bé không sao, còn Lục Tầm?"
"Lục Tầm cũng không sao, xe hình như hỏng nặng."
Sau khi Tiểu Yêu rời đi, bà chủ đứng ngồi không yên, trong lòng vô cùng bất an. Tối hôm qua, bà do dự cả đêm cũng không hạ quyết tâm, sau khi nghe tin xe bị tai nạn, cuối cùng bà cũng không do dự nữa, gửi một tin nhắn cho Trì Kiều.
“Cháu và Lục Tầm bị tai nạn xe? Không sao chứ? Có chỗ nào bị thương không?"
 Lục Tầm và ba anh nói chuyện trong phòng làm việc rất lâu vẫn không ra, Trì Kiều vẫn đang đợi trong phòng của Lục Tầm, lúc sau em gái của Lục Tầm đã chạy lên một lần, nấp sau cửa phòng ngủ  nhìn Trì Kiều, hỏi cô có phải là bạn gái của anh trai không.
Trì Kiều thích nhất là những cô gái nhỏ xinh, muốn trêu chọc cô ấy nhưng cô ấy ngại ngùng bỏ chạy. Nhìn thấy tin nhắn của bà chủ, Trì Kiều nghi hoặc một lúc, mới trả lời: "Chúng cháu không sao, cảm ơn dì đã quan tâm. Làm sao dì biết chuyện này?"
"Lục Tầm đâu, cậu ấy thế nào?"
Một màn này khiến Trì Kiều càng cảm thấy kỳ lạ, cô còn chưa kịp trả lời, bà chủ đã gửi một tin khác đến: "Lục Tầm có ở bên cạnh cháu không, có tiện nghe điện thoại không?"
 Trì Kiều khó hiểu gửi một đống dấu chấm hỏi,  một lúc sau, bà chủ trực tiếp gọi tới. Ngay khi Trì Kiều vừa nhấn trả lời, bà ấy liền hỏi lại, "Lục Tầm có ở bên cạnh cháu không?"
“Không có, dì có việc gì không?"
“Dì đã quan sát cháu rất lâu, có thể nhìn ra được, cháu là một đứa trẻ tốt, dì có chuyện muốn nhờ cháu giúp..."
"Xin hỏi, có chuyện gì vậy?"
“Có chuyện dì muốn nói với cháu nhưng cháu cũng đừng nói với Lục Tầm..."
Trì Kiều càng nghe càng bối rối, không đợi bà chủ nói liền hỏi: "Dì có biết Lục Tầm không?"
Bà chủ trầm mặc hai giây mới nói: "Dì là mẹ cậu ấy, nó có từng nhắc tới ta với cháu không?"
Một lúc lâu Trì Kiều mới ngập ngừng hỏi lại: "Dì là mẹ… của anh ấy?"
“Trước tiên cháu đừng nói với nó, đã nhiều năm dì không gặp nó, không biết nó cảm thấy như thế nào.” Nói xong, bà chủ lại hỏi: “Nó đã từng nhắc tới ta với cháu chưa?
"... Cũng chưa từng nhắc tới."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui