"Cậu bạn trai của cháu ở tuổi này đã bị mất ngủ?"
"Cũng không tính là mất ngủ, thời gian sinh hoạt ngày đêm của anh ấy đảo lộn, gần đây đang điều chỉnh lại." Trì Kiều chỉ vào công thức nấu hạt sen hầm thịt và hoa hợp hoan* hấp gan heo, “Trước cứ chọn món này đi, canh thịt hầm hạt sen, hoa hợp hoan hấp gan heo này rất lạ.”
*Hoa Chi Bản (Albizia) là một chi của phân họ Trinh Nữ, thường mọc như cây dại ở các vùng châu Á, châu Phi, Mỹ, Madagascar và Australia, nhưng chủ yếu phát triển tốt ở các vùng nhiệt đới. Ở Trung Quốc loài hoa này được biết với tên gọi Hợp Hoan, còn ở Nhật là Nemu (còn có nghĩa là ngủ), một cách lý giải khác sở dĩ có tên gọi như vậy là vì lá cây khép lại vào buổi tối hay vào lúc trời mưa như đang ngủ. Tên tiếng Anh của hoa là silk flower - hoa Chi Bản xe.
“Thời gian sinh hoạt ngày đêm đảo lộn cũng sẽ giảm khả năng miễn dịch. Nhất định phải thuyết phục cậu ấy đổi mới được. Cháu để lại cho dì tài khoản WeChat, dì sẽ cho người làm canh rồi gọi cho cháu."
Trì Kiều nói "Cảm ơn" với bà chủ, sau đó nói: "Cả hai món súp đều được đặt trong một tuần, phiền dì tính xem tổng cộng bao nhiêu tiền."
Bà chủ cũng không tính, thản nhiên nói: "Một trăm."
“Hả?” Trì Kiều có chút kinh ngạc mà thanh toán tiền.
Vì bạn cùng phòng bị thương, tiết học buổi chiều Trì Kiều xin nghỉ, cô gọi điện cho Tiểu Yêu, nghe nói Lão Đại đang nằm trên giường cắn hạt dưa xem phim không cần cô phải về, Trì Kiều liền gọi cho Lục Tầm.
Tiết học đầu tiên vừa kết thúc liền gọi điện thoại.
Ngay sau khi điện thoại được kết nối, cô bèn hỏi: "Anh đang ở trong lớp?"
"Ừ. Em vẫn còn đang ở trong bệnh biện?" Giọng nói của Lục Tầm mang theo lười biếng, “Em có muốn anh tới đón mọi người không?"
“Em về rồi, đang đứng ở bên ngoài trường mua súp. Có phải anh cảm thấy buồn ngủ không? Em đang đứng gần chỗ Starbucks, để em mua cho anh một ly cà phê đưa cho anh trước tiết thứ ba nhé."
“Tiết ba không có tiết còn chạy tới chạy lui làm gì."
“Em xin nghỉ.” Lục Tầm còn chưa trả lời, Trì Kiều lại hỏi: “Anh rất buồn ngủ sao? Nếu như không đủ giấc cả người sẽ vô cùng uể oải, phản ứng cũng chậm chạp.”
Lục Tầm cũng không có yếu ớt như vậy, chẳng qua cũng chỉ điều chỉnh là thời gian làm việc và nghỉ ngơi mà thôi, nào có chuyện không thích ứng được nhưng khi được Trì Kiều ân cần hỏi han, dừng lại một chút mới nói: "Buồn ngủ, đau đầu."
"Hay là không mua cà phê nữa? Mua sữa nóng cho anh, dù sao em cũng không có chuyện gì để làm, tới lớp giúp anh ghi chép bài, anh có thể nằm xuống bàn nghỉ ngơi một lát?"
Lục Tầm phì cười, “Ừm” một tiếng.
Trì Kiều liếc nhìn thời gian: "Em đứng ở bên ngoài đợi một lát, sau khi kết thúc tiết thứ hai sẽ tới tìm anh."
Bên trong nhà hàng không có thực khác, còn yên tĩnh hơn cả lớp học. Bà chủ lờ mờ nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Trì Kiều và Lục Tầm, thân thiết nói: “Cháu muốn mua sữa nóng? Bên dì cũng có."
Trì Kiều không ngờ tới ở đây còn có cả sữa nhưng lại lên tiếng từ chối: "Không cần phải phiền như vậy, cửa hàng bên cạnh cũng có bán."
“Đừng đi vội, chờ một chút.” Bà chủ coi như không nghe thấy câu này của cô, nhanh chóng đi vào phía trong bếp.
Trì Kiều khó hiểu chờ đợi một lúc lâu mới thấy bà chủ bước ra, đưa cốc giữ nhiệt trong tay cho mình.
“Dì bị mất ngủ nhiều năm. Hoa hồng bảo vệ gan, chống suy nhược rất tốt, rất thích hợp cho người kém ngủ. Dì đã cho hoa hồng xay nhuyễn vào sữa nóng cho bạn trai cháu. Ly giữ nhiệt này chưa dùng đến, vẫn còn mới. Dì cũng không tính tiền, sau này thường xuyên tới là được."
Chiếc cốc giữ nhiệt Trì Kiều này cũng có kiểu dáng tương tự, có giá hơn 300 tệ. Bà chủ vì quá nhiệt tình, hại cô không biết nên làm thế nào, không nhận: "Không cần đâu, ngại quá. Nguyên liệu nấu ăn lần trước cùng súp hôm nay, dì cũng không tính nhiều, cháu thật sự rất áy náy."
Nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của Trì Kiều, bà chủ nói: “Dì cũng chỉ có một đứa con trai, nó sống cùng với ba... Bình thường dì cũng chỉ có một mình, rảnh rỗi nhàm chán cho nên mới tới đây mở một nhà hàng, vốn dĩ cũng không phải muốn kiếm tiền. Con trai dì cũng đang học đại học, tuổi tác cũng không lớn hơn mấy đứa bao nhiêu, dì không được gặp nó, nhìn thấy mấy đứa cũng vui mừng."
Vậy là bà ấy đã ly hôn sống một mình, không được gặp con cái, bà mở một cửa hàng bên cạnh khuôn viên trường đại học để vơi đi nỗi cô đơn, cho nên mới đặc biệt quan tâm đến những người tầm tuổi con trai mình?
Trì Kiều vẫn luôn mềm lòng, thái độ lập tức dịu đi, cầm lấy cốc giữ nhiệt nói: "Cảm ơn dì, nhưng cái này cũng không thể lấy được, cho dù là sữa nhưng cốc giữ nhiệt này rất đắt tiền."
Bà chủ nhất quyết không thu tiền nên Trì Kiều phải cất chiếc cốc giữ nhiệt vào túi xách.
Tòa nhà nơi Lục Tầm đang học gần cổng trường, Trì Kiều đã đứng đợi bên ngoài cửa phòng học, còn một lát nữa mới tan học cho nên cô đứng đợi ở bên ngoài.
Đợi một lúc, cô không nhịn được nhón chân nhìn qua cửa sổ ở phía sau, Lục Tầm đang ngồi ở hàng cuối cùng, Trì Kiều vươn đầu, cậu nhóc đang thất thần nhìn ra bên ngoài nhìn thấy vậy lập tức mỉm cười quay lại chọc vào tay Lục Tầm ý bảo anh nhìn ra bên ngoài xem.
Nghiêng đầu nhìn thấy Trì Kiều, Lục Tầm vô cùng kinh ngạc sau đó khóe miệng khẽ cong lên, làm động tác muốn đứng lên, nhưng cái đầu nhỏ đó đột nhiên biến mất, điện thoại đặt trên bàn của anh đột nhiên rung lên.
Tin nhắn do Trì Kiều gửi đến: "Đừng ra ngoài, một lát nữa là hết tiết rồi."
Lục Tầm liếc nhìn giáo viên đang đối mặt với mọi người trên bảng đen, ra hiệu cho các bạn học bên cạnh nhường chỗ, cầm sách và điện thoại di động bước nhanh ra khỏi phòng học qua cửa sau.
Nhìn thấy Trì Kiều ngồi bó gối trên cầu thang, anh nhẹ nhàng đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô: "Mệt không?"
Trì Kiều đã mấy đêm không ngủ ngon, buổi sáng lại cùng với Tiểu Yêu đưa Lão Đại đến bệnh viện, chạy tới chạy lui mấy tiếng đồng hồ. Sau khi quay về cũng không có thời gian nghỉ trưa liền chạy đến quán ăn bên ngoài trường đặt súp, không chỉ chân mềm nhũn, mà còn buồn ngủ tới mức tường chừng bản thân bị ngăn cách với thế giới bên ngoài bởi một lớp kính, nếu không cũng sẽ không ngồi xuống chỗ cầu thang bẩn như vậy.
Cô nghiêng đầu tựa vào vai Lục Tầm, xoa xoa thái dương nói: "Một chút sức lực cũng không có, hiện tại rất muốn về ngủ."
"Vậy thì về đi, không học lớp sau cũng không sao."
Lục Tầm nhẹ nhàng đẩy đầu cô ra, ngồi xuống bậc cầu thang bên dưới vỗ vào lưng mình nói: "Lên đi, anh cõng em."
"Đây là trường học, sao được."
Lục Tốn xoay người nắm lấy cánh tay Trì Kiều, trực tiếp cõng cô: "Đều ở trong lớp học rồi, không có ai đâu."
Trì Kiều không biết ở hành lang có camera hay không, vẫn cảm thấy không thích hợp, nhưng được Lục Tầm cõng quá thoải mái, cô không nỡ xuống, liền ôm lấy cổ anh nói: “Lần cuối cùng được cõng cũng đã cách đây mười mấy năm, khi đó em bị đau bụng, ba liền cõng em chạy tới bệnh viện.”
Không đợi Lục Tầm lên tiếng, Trì Kiều liền ngả đầu vào vai anh, cô thích mùi hương trên người anh, nhịn không mà đặt một nụ hôn lên cổ đối phương.
Đây là lần đầu tiên Trì Kiều làm chuyện này, cổ của Lục Tầm nhạy cảm nên lập tức dừng lại, quay đầu nhìn cô: "Lại không thành thật?"
Thấy bạn trai nhìn mình chằm chằm, Trì Kiều lập tức rụt cổ, cười nói: "Em cũng không dám nữa."
Lục Tấn ôm chặt cô tiếp tục xuống lầu, Trì Kiều nhắm mắt gối đầu lên vai anh, chỉ hận tòa nhà ba tầng quá ngắn.
Hai người cũng không muốn trở thành tiêu điểm cho người khác, ngay khi bước đi hết cầu thang, Lục Tầm liền đặt Trì Kiều xuống. Hai người đi bộ đến bãi đậu xe, đi được nửa đường mới nhớ ra mình đã đi bộ đến trường lúc sáng, xe để ở khách sạn ...
"Khách sạn xa quá, em không đi bộ được nữa."
“Em tìm một chỗ đứng đợi anh, anh đi lấy xe."
Trì Kiều suy nghĩ một chút: "Không nên quay về, hiện tại nhất định anh rất buồn ngủ, nếu quay về nhìn thấy giường muốn đi ngủ thì phải làm sao bây giờ. Chúng ta nghỉ tạm ở trên khán đài trong sân vận động, sau đó tới quán ăn bên cạnh trường rồi quay về khách sạn, cũng xem như tản bộ một lát."
Sân vận động ở gần đó, Trì Kiều kéo Lục Tầm ngồi xuống khán đài, muốn dựa vào Lục Tầm nhưng thấy xung quanh có nhiều người lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, lấy tay chồng cằm, nói: "Ngồi ở đây có thể thấy núi cùng hồ, tầm nhìn thật sự rất đẹp, lúc còn là sinh viên năm nhất, sáng nào em cũng tới đây học từ mới, còn có thể nhìn thấy anh.”
"Tại sao anh không nhớ?"
“Lúc đó anh không biết em, khi gặp cũng sẽ không chú ý.” Trì Kiều nghiêng đầu cười với Lục Tầm “Có mấy cô gái trong lớp em thích anh, sẽ đăng ảnh chụp anh ở trong nhóm, còn có thêm mấy anh chàng ưa nhìn khác nữa đấy."
Trì Kiều không dám nói đám con gái trong lớp thích Lục Tầm và mấy anh chàng đẹp trai khác, đôi khi cảm thấy nhàm chán cũng sẽ hóng hớt một chút, hiện tại ngẫm lại đúng là rất thần kỳ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lục Tầm đi cùng một cô gái tới sân vận động, một vài chàng trai trên sân bóng biết Lục Tầm liền gọi tên anh.
Lục Tầm đưa tay lên miệng làm động tác im lặng, thấy bọn họ không chịu yên tĩnh, nói với Trì Kiều một tiếng rồi chạy qua đó.
Nhóm con trai không biết đã nói gì với Lục Tầm, liền bị anh nhấc chân đá vào người, khi quay lại cầm theo hai chai Coca. Thấy anh vặn chai Coca, Trì Kiều nhớ đến sữa hoa hồng trong túi, lập tức lấy ra đưa cho Lục Tầm: "Cái này cho anh uống."
"Đây là gì vậy?"
"Sữa hoa hồng, sữa là để hỗ trợ giấc ngủ, hoa hồng là để bảo vệ gan."
Lục Tầm nhấp một ngụm quá ngọt, lại ngấy muốn bỏ đi, thấy Trì Kiều đang nhìn mình chăm chú, đành phải dằn lòng uống thêm một hơi nữa: “Phần còn lại cho em, đây là cho mấy cô gái uống."
Trì Kiều nhấp một ngụm, nhếch miệng nói: "Rõ ràng là rất ngon... Em cũng gọi cho anh một tuần canh thịt nạc hạt sen và hoa hợp hoan, cũng là để xoa dịu thần kinh, giúp anh dễ ngủ."
"..." Lục Tốn cười bất lực, "Ngốc như vậy, anh chỉ thay đổi thời gian ngủ mà thôi, đâu cần an thần."
"Không phải anh nói mình thường xuyên bị đau đầu sao?"
Lục Tầm chỉ muốn nói mình tranh thủ làm nũng mà thôi, nhưng khi từ ‘làm nũng’ này lên đến cổ họng, Lục Tầm đã ngay lập tức cảm thấy chán ghét bản thân, nhưng ngoại trừ lý do này ra, bản thân cũng không thể tìm ra được lý do thứ hai để hình dung tới cảm giác muốn được người khác quan tâm của mình, những người quan tâm tới anh có rất nhiều, nhưng ngoại trừ cảm giác phiền ra thì cũng không có gì khác, chỉ có Trì Kiều là ngoại lệ.
Nghe thấy đám con trai trên sân bóng hò hét đòi Lục Tầm chơi cùng, Trì Kiều nói: "Anh đi đi."
“Không đi, ngồi cùng em một lát rồi đi ăn."
“Em muốn xem anh đá bóng.” Tính tình của Lục Tầm quá lạnh lùng, chỉ có thể ở nơi này cô mới có thể nhìn một mặt ngang ngược của anh.
Lục Tầm đưa Trì Kiều chai Coca vừa vặn: "Anh đi đây?"
Trì Kiều đang định gật đầu, điện thoại đột nhiên có tiếng tin nhắn là ba Lục Tầm gửi tới: "Trì Kiều, xin chào. Hai ngày nay Lục Tầm thế nào?"
"Anh ấy rất ổn."
Sau khi trả lời xong, Trì Kiều ngước nhìn Lục Tầm: "Ba anh gửi tin nhắn cho em hỏi có sao không, em có thể nói với ông ấy anh đang điều chỉnh lại thời gian sinh hoạt được không?"
“Ông ấy hỏi anh, sao lại gửi tin nhắn cho em? Em nói đi, nếu như sau này không sợ mỗi ngày ông ấy đều gửi tin nhắn tới cho em."
Sợ Lục Tầm không vui, Trì Kiều cười nói: "Vậy thì em sẽ không nói."
Ngay khi vừa dứt lời, ba Lục Tầm lại gửi một tin nhắn khác tới: "Tết Trung thu hai đứa về ăn cơm, nếu như Lục Tầm không đến, nhất định cháu phải đến đấy."
Lục Tầm đứng nhìn một màn này, trước khi Trì Kiều kịp trả lời, anh đã cầm điện thoại di động của cô, gửi lại một tin nhắn thoại: "Con biết rồi. Có việc gì ba cứ gọi điện thoại cho con, gửi tin nhắn cho cô ấy làm gì?"
Ba anh cũng nhanh chóng trả lời lại: "Ba đang tìm Trì Kiều, không tìm con."
Thấy Lục Tầm có vẻ muốn chặn ba mình, Trì Kiều nhanh chóng giật lấy điện thoại từ trong tay anh: "Không ổn đâu."
“Còn không phải sợ em bị làm phiền sao."
Nghe thấy mấy chàng trai trên sân bóng lại gọi mình, Lục Tầm bảo Trì Kiều đừng uống quá nhiều Coca lạnh, nói xong liền chạy xuống khán đài.
Ngay sau khi Lục Tầm chạy vào sân bóng, anh nói gì đó với mấy cậu bạn, khiến cả nhóm người nhìn Trì Kiều bật cười, Trì Kiều bị hành động này của bọn họ làm cả mặt nóng lên, muốn hỏi xem Lục Tầm đang luyên thuyên cái gì nhưng khi điện thoại vừa có tín hiệu cô mới phát hiện điện thoại của anh vẫn đang ở chỗ mình.
Trong đó có một cậu chàng giọng nói rất lớn, khoảng cách xa như vậy cũng đại khái nghe được cậu ta nói: "Đi, đi, chúng tôi không động, cho cậu đá vào mười tám quả."
Cho nên vừa rồi Lục Tầm muốn nói bọn họ cho mình chút mặt mũi? Vì cô đang nhìn? Trì Kiều trước kia không nhận ra Lục Tầm lại có một mặt trẻ con như vậy.
Mọi người cùng nhau bắt đầu trận đấu, Lục Tầm nhanh chóng ghi được bàn thắng, thấy anh quay đầu vẫy tay đắc thắng với mình, Trì Kiều xoa xoa má, làm động tác ngượng ngùng.
Không đợi nhìn thấy Lục Tầm đáp lại, cô lại nhận được một tin nhắn. Trì Kiều nghĩ là ba Lục Tầm lại gửi tin nhắn tới, đến khi nhấp vào phát hiện ra là bà chủ của nhà hàng.
"Súp của bạn trai và bạn cùng phòng cháu làm xong rồi. Cháu tới đây lấy hay là dì đưa tới trường?"
Trì Kiều đã đặt hàng trưa mai mang đi, không ngờ bà chủ đã nấu xong vào lúc này, cô nhắn một tiếng "Cảm ơn" rồi nhắn: "Không sao, lát nữa cháu sẽ tới lấy. Súp xương của bạn cùng phòng phiền dì đóng gói lại còn súp thịt nạc hầm hạt sen hoa hợp hoan thì không cần, đợi lát nữa cháu và bạn trai tới tiệm ăn cơm sẽ dùng luôn ạ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...