Nghe người khác khen ngợi bạn trai, Trì Kiều lại cảm thấy giống như chính mình được khen, vô thức khiêm tốn nói: "Không sao, không phải rất đẹp trai."
“Có ảnh chụp không?” Nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Trì Kiều, bà chủ cười bổ sung nói, “Tôi có chút tò mò.”
Nghe vậy, Trì Kiều mới nhận ra trong điện thoại của mình không có ảnh chụp của Lục Tầm, liền lắc đầu.
“Ảnh của Lục Tầm có thể thấy trên mạng.” Lão Đại cầm điện thoại di động, tùy tiện tìm kiếm, thấy một bài đăng về việc ba Lục Tầm thực sự có bao nhiêu xe sang.
Trì Kiều có hứng thú tầm mắt dừng về phía này, thấy có người chụp được ảnh xe của Lục Tầm, trào phúng thân thế của anh, cô lập tức trả lại điện thoại cho Lão Đại: "Có nhiều người nhàm chán quá."
Bà chủ quán cũng thu hồi tầm mắt khỏi màn hình điện thoại, lại cười với Trì Kiều: "Cháu muốn mua nguyên liệu à?"
Thấy Trì Kiều gật đầu, bà chủ nhiệt tình chào hỏi rồi tự mình vào bếp. Tiệm này không lớn nhưng trang trí rất ấm áp, rất hợp với khí chất của bà chủ, phía sau bếp cũng sạch sẽ giống như phía trước, rõ ràng chuyện làm ăn diễn ra rất bình thường, lại chỉ có ba người.
Trì Kiều ban đầu chỉ muốn mua một ít rau và thịt viên, nhưng bà chủ quán lại ân cần hỏi cô có muốn mua đồ làm thuốc hay không.
"Súp bán riêng?"
"Ở đây cũng có sủi cảo. Tôi sẽ gói riêng cho cháu. Cháu có thể lấy về nấu. Nước dùng ở đây được làm từ các nguyên liệu thật, bao gồm nước luộc gà, nước dùng bò và nước hầm xương. Mỗi thứ một phần?"
Trì Kiều xua tay nói không cần, cô chỉ muốn nấu một nồi cho Lục Tầm giống như lần trước, một loại canh là đủ rồi. Cô suy nghĩ một hồi rồi quyết định không mạo hiểm mà dùng món canh xương đã ăn vào buổi trưa.
Nghe nói rằng Trì Kiều muốn phần súp cho bốn người, bà chủ đã cho thêm hai chiếc xương rồi quay lại giới thiệu các món ăn khác. Trì Kiều không giỏi tán gẫu với người lạ, dù mua gì đi chăng nữa, cô cũng không thích những người bán hàng quá chu đáo, muốn tự mình quyết định là được rồi.
Trì Kiều chọn cá viên, thịt viên, trứng cút, tôm, oden*, thịt bò thái mỏng và các loại rau. Thấy cô sử dụng bột mì cùng củ sen, bà chủ lại nói với bác gái phụ bếp cắt thêm một ít bí đao, nói bí đao má, Trì Kiều liền lấy thêm hai phần.
*Oden: một món ăn của người Nhật có tên là chả cá hầm.
Trì Kiều chọn gần 20 món, thêm súp cho bốn người và cơm cho ba người, sau khi nghe bà chủ nói "tổng cộng 50 tệ”, Trì Kiều đã rất ngạc nhiên, nhanh chóng trả tiền, rồi nói “Cảm ơn”.
Súp, cơm và rau được chất đầy trong hai túi ni lông, bà chủ đích thân đưa Trì Kiều ra ngoài, hỏi: "Mấy đứa có thể nấu ăn trong ký túc xá không?"
"Không thể."
“Vậy cháu nấu ăn ở đâu, ở nhà của bạn trai?"
Trì Kiều cảm thấy người lạ hỏi câu này cho mình có chút mạo phạm nên không trả lời. Thấy cô không nói chuyện, bà chủ cũng không hỏi nhiều, ngược lại nói: "Ngoài cơm nóng, chúng ta cũng có thể gọi món, ví dụ như muốn ăn sườn xào chua ngọt thì có thể đặt hàng trước một ngày."
Từ trong quán ăn đi ra, Tiểu Yêu hỏi: "Hai gói này bao nhiêu tiền?"
"Năm mươi."
“Rẻ như vậy?” Tiểu Yêu nhìn Lão Đại, “Hay chúng ta cũng mua nồi cơm điện về nấu đi? Cơm đã làm sẵn, chỉ cần ném vào nồi là được.”
“Ngày mai đi, buổi trưa vừa mới ăn xong, buổi tối mình không muốn ăn nữa."
Trì Kiều liếc nhìn túi ni lông trong tay: "Đúng là rất rẻ, hai phần xương, sáu con tôm cùng thịt bò mà mới có năm mươi tệ. Quán này nhỏ như vậy, người đến ăn cơm cũng không nhiều, ngoại trừ bà chủ, phía sau bếp còn có thêm ba người nữa, sẽ thu được bao nhiêu chứ?"
“Thật như vậy, một phần cơm cũng chỉ có mười lăm tệ, nhất định là không thu được bao nhiêu. Chúng ta phải tranh thủ tới đây ăn nhiều hơn trước khi nó đóng cửa."
"Quán mì bò bên cạnh khi mới mở cũng chỉ có mười lăm tệ một tô. Có nhiều thịt bò hơn mì. Chờ tới khi nó được nhiều người biết đến nó hơn, liền đổi giá ba mươi tệ một bát, nói không chừng quán ăn này cũng sử dụng cách kinh doanh này."
“Thoạt nhìn bà chủ quán là người có tiền, có thể do ở nhà làm bà chủ quá nhàm chán, mở cửa hàng để giết thời gian.” Tiểu Yêu mỉm cười nhìn Trì Kiều, “Sau này khi cậu kết hôn với Lục Tầm, cũng sẽ biến thành phu nhần vừa nhàn rỗi lại vừa có tiền."
Trì Kiều nghe vậy không khỏi mỉm cười: "Mình cũng sẽ không trở thành phu nhân nhàn rỗi tới mức hỏi thăm người lạ tới đâu nấu cơm đâu."
Trì Kiều đặt túi ni lông trở lại ký túc xá, sau khi học xong hai tiết học buổi chiều liền chạy đi tìm Lục Tầm. Đến căn hộ nhỏ do Lục Tầm thuê mới bốn giờ, đương nhiên anh còn đang ngủ, Trì Kiều nhẹ nhàng đặt túi đồ trong tay xuống, xem nguyên liệu bên trong túi mới phát hiện nước canh bên trong vẫn còn nóng, chỉ cần đổ rau và thịt vào nồi. Đơn giản như nấu mì gói, căn bản cũng không được tính là nấu cơm.
Trì Kiều có chút tiếc nuối, tuy rằng tự mình chuẩn bị rất phiền phức, nhưng khi ở một mình nấu cơm sẽ thú vị hơn. Cô suy nghĩ một chút, quyết định ngoại trừ món canh xương hầm dùng trứng cùng tôm làm thành một món khác.
Lục Tầm ngủ không sâu, nghe thấy động tĩnh dưới lầu liền tỉnh dậy, muốn xuống lầu uống nước, ôm Trì Kiều một cái rồi mới lên lầu ngủ, nhưng khi nhìn thấy cô, anh lại cảm thấy bình thường hai người chỉ gặp nhau ở trường học, khó khăn lắm mới có thời gian ở riêng với nhau, nếu dùng để ngủ thì quá lãng phí.
“Em đánh thức anh? Anh có đói bụng không, hiện tại có muốn ăn cơm không?"
“Mới hơn bốn giờ, đã ăn cơm?” Lục Tầm mở nắp chai nước khoáng, uống một hơi cạn nửa chai, nắm lấy tay Trì Kiều nói: “Anh buồn ngủ tới mức không mở được mắt, em theo anh lên lầu ngủ một lát."
“Bây giờ em không muốn ngủ, buổi tối không ngủ được.” Tuy ngoài miệng Trì Kiều nói như vậy, nghe thấy Lục Tầm nói không nhìn thấy cô anh không ngủ được, Trì Kiều vẫn chấp nhận theo anh đi lên lầu.
Trì Kiều muốn ngồi bên cạnh anh, nhưng khi cô vừa bước lên lầu đã bị Lục Tầm đè lên giường.
Lục Tầm phủi đi mấy sợi tóc vương trên mặt Trì Kiều, dùng đầu ngón tay vuốt ve hai má cô hỏi: "Đã bao lâu anh không hôn em rồi?"
"Một ngày rưỡi." Mà bọn họ vẫn chưa gặp nhau còn chưa tới 72 tiếng.
“Chỉ một ngày rưỡi thôi?” Tại sao anh lại cảm thấy bản thân mình đã phải chịu đựng rất lâu rồi, “Chúng ta nói tới chuyện chuyển tới gần trường học, thuê một căn phòng lớn, sau khi học xong liền qua đó, không chạy loanh quanh ở bên ngoài, muốn làm cái gì cũng không cần lo lắng chuyện bị người khác nhìn thấy."
Trì Kiều dời tầm mắt không nhìn anh, đưa tay đẩy nhẹ vai Lục Tầm: "Em không muốn đâu. Anh mau đứng dậy đi, xương của em sắp gãy rồi."
Lục Tầm hơi chống tay lên nhưng người vẫn chưa đứng dậy, lúc anh hôn Trì Kiều, tay anh đã buông má cô ra rồi di chuyển xuống bên dưới, dừng lại trước ngực cô. Nhận thấy Trì Kiều không vùng vẫy dữ dội như khi ngồi trong xe, Lục Tầm dùng ngón tay móc đuôi móc khóa phía trước, cả bàn tay luồn vào bên trong.
Lòng bàn tay của Lục Tầm rất nóng, sự tiếp xúc trực tiếp giữa da thịt khiến Trì Kiều phát điên. Chuyện lần này, từ nhỏ cô đã là người chậm chạp khác xa với đám bạn cùng tuổi, từ nụ hôn lần trước đến ba ngày tiếp xúc thân mật, Lục Tầm lần lượt xé rách phòng tuyến của cô, khó khăn lắm cô mới thuyết phục được bản thân mình chấp nhận, Lục Tầm lại càng được nước lấn tới.
Nhưng lúc này cô thực sự tức giận: "Không thể cứ như vậy được."
Nghe thấy vẻ không hài lòng trong giọng nói của Trì Kiều, Lục Tầm lập tức thu tay lại, vốn dĩ định nói "Anh xin lỗi", nhưng khi nhìn thấy cô nghiêm túc cau mày, anh nhịn không được bật cười: "Không thể thế nào? Nói ra anh nghe xem."
Nghe được câu này, Trì Kiều càng cảm thấy tức giận, cắn chặt răng không chịu nói.
“Nếu em không muốn nói, anh không đoán ra được, làm sao có thể thay đổi?” Nhiệt độ lòng bàn tay của Lục Tầm vẫn còn lưu lại, xoay người nằm xuống giường, nghiêng người quay sang nhìn cô, "Em quá gầy."
Cho dù Trì Kiều có ngốc đến đâu, cũng có thể nghe ra được hàm ý đằng sau câu nói mình gầy của Lục Tầm, cô đẩy anh thật mạnh, nói "Anh thật phiền phức" rồi quay lưng lại với đối phương. Người ngày thật sự quá xấu lại lưu manh, nếu anh không giải thích, cô cũng không cần phải để ý đến anh.
Tuy nhiên, đợi một lúc lâu, Trì Kiều cũng không nghe thấy Lục Tầm nói chuyện, sau khi tức giận ban đầu qua đi, Lục Tầm không đáp lại, cô không khỏi ngẫm lại xem có phải hành động của mình có chút ầm ĩ hay không.
Sau một lúc nữa, Trì Kiều nhịn không được quay đầu lại nhìn Lục Tầm, chỉ thấy anh đang mỉm cười nhìn mình, nào có dáng vẻ mất hứng. Lục Tầm vươn tay bóp chặt cái miệng đang vô thức mím chặt của của Trì Kiều, hỏi: "Em rất tức giận sao?"
“Ở đây không được sao?” Lục Tầm không dám trêu chọc Trì Kiều nữa, đưa tay trái lướt qua ngực cô, dừng ở eo cô, kéo cả người cô lại gần, đối mặt với chính mình, “Cứ để ở đây đi. Không được náo loạn, mau ngủ đi."
"..." Rõ ràng mỗi lần đều là anh quá phận, cuối cùng lại biến thành cô là người ầm ĩ.
Vòng tay của Lục Tầm quá ấm, lại ngửi thấy mùi hương của anh, mấy đêm trước Trì Kiều ngủ không ngon, ban ngày cũng không dám ngủ gật, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mà Lục Tầm dần dần cũng không còn cảm thấy buồn ngủ.
Khi Trì Kiều tỉnh lại thì trời đã tối hẳn, cổ họng khô khốc, liếc nhìn Lục Tầm đang nằm bên cạnh chơi game, nhỏ giọng nói: "Em muốn uống nước."
Lục Tầm nghe vậy nghiêng đầu nhìn cô một cái, đặt điện thoại vào tay cô, nói "giúp anh chơi một lát", xuống giường đi xuống lầu lấy nước.
Trì Kiều chưa bao giờ chơi mấy trò chơi như vậy, không hiểu chơi như thế nào bèn hỏi: "Làm thế nào để chơi vậy?"
"Cứ ấn nút nào mà em muốn."
Trước khi Trì Kiều tìm ra nơi cần bấm, nhân vật của Lục Tầm đã gục xuống đất không đứng dậy nổi. Đồng đội của Lục Tầm dường như đều là bạn của anh, ngay lập tức gửi tin nhắn tới hỏi: "Đại thiếu gia, cậu đang làm cái gì vậy?"
Lục Tầm cầm lấy chai nước khoáng, ngồi xuống giường, cầm điện thoại trả lời: "Vừa rồi là bạn gái, có việc, phải đi một chút."
Trì Kiều đang ở gần, khi nhìn thấy câu nói này, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào không thể giải thích được- Lão Đại từng nói chị dâu của cậu ấy mang thai, đau bụng sắp sinh, gọi chồng đưa mình tới bệnh viện, anh trai cậu ấy đang chơi game, đầu cũng không thèm ngẩng lên lớn tiếng nói chị ấy chờ thêm một lát, chờ anh ta chơi xong ván này rồi nói.
“Đã hơn sáu giờ rồi, anh có đói bụng không? Em đi nấu cơm."
Giọng điệu của Trì Kiều dịu dàng hơn bình thường, Lục Tầm có chút kinh ngạc: "Em không còn tức giận nữa sao? Anh còn muốn đưa em đi đi ăn một bữa lớn để bồi tội đấy."
"Tại sao em lại tức giận?"
Thấy Trì Kiều ngơ ngác nhìn mình, Lục Tầm mỉm cười nhéo mũi cô: "Em đúng là cá vàng? Quay đầu lại quên mất. Nếu em có trí nhớ tốt nói không chừng anh còn phải quỳ xuống đất để dỗ dành."
Trì Kiều rất ít khi tức giận, lúc tức giận xong cũng rất nhanh quên, lúc này nghe thấy anh nói như vậy liền nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước khi ngủ, bĩu môi nói: "Em đã mua rất nhiều nguyên liệu để nấu cho anh một bữa ngon rồi. Không cần phải đi ra ngoài. Em đi nấu cơm."
Tuy ngoài miệng Lục Tầm nói phải bồi tội, nhưng ban đầu thật sự cũng không mấy để ý, Trì Kiều tính tình quá mềm yếu, lúc này mới cảm thấy áy náy, nghe cô nói "nấu đồ ăn ngon cho anh", trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác xúc động không thể giải thích.
Biết rõ Trì Kiều ngượng ngùng xấu hổ còn bắt nạt cô như vậy, hình như vừa rồi anh đã làm ra chuyện quá phận. Lục Tầm cũng không biết phải làm như thế nào, từ trước đến nay anh có thói quen làm việc gì cũng dựa vào tính tình, hiếm khi quan tâm tới cảm nhận của người khác cho nên mới cố tình trêu chọc Trì Kiều như vậy. Nếu như Trì Kiều cứng rắn hơn một chút anh nhất định sẽ dừng lại. Trước kia anh chỉ biết bản thân mình ương bướng, không ăn mềm không ăn cứng, hiện tại mới hiểu được mềm mỏng là như thế nào. Quả thực Trì Kiều là do ông trời phái xuống để khắc chế tính tình của anh.
Lục Tầm bước xuống lầu nói với Trì Kiều đang bận rộn đứng trong bếp: "Anh đi tắm, ăn cơm xong em giúp anh thu dọn hành lý thu dọn xong chúng ta chuyển đi."
“Hành lý của anh tại sao lại muốn em dọn? Anh với Tần Úy rất giống nhau, đều bắt nạt em."
“Anh thích em cho nên mới bắt nạt em."
Vừa nói lời này, Lục Tầm lập tức nhận được một cái nhìn khinh thường. Mặc dù nghe có vẻ khó chịu, nhưng kể cả lần trước khi đi ngủ, anh thực sự muốn nhìn thấy cô đỏ mặt, giống như yêu cầu cô làm điều này điều kia, không phải vì anh không biết làm những việc này, nhưng anh thích nhìn thấy dáng vẻ chịu ấm ức của cô.
Lục Tầm đứng bên cửa phòng tắm, từ xa nhìn Trì Kiềuli đang nấu ăn cho mình trong bếp, trong lòng thầm nghĩ, sau này nên đối xử cẩn thận với cái bánh bao nhỏ này.
Nguyên liệu đã có sẵn, Lục Tầm từ phòng tắm đi ra, cơm nóng bưng ra khỏi nồi. Nghe Trì Kiều nói chuẩn bị ăn cơm, Lục Tầm tùy tiện lau qua tóc, sau đó nghiêng người nhìn vào trong nồi, thấy nồi cơm nóng hổi này, Lục Tầm mỉm cười: "Em nói muốn nấu món ngon cho anh ăn, là món cơm thừa này?"
“Sao lại là cơm thừa? Đây gọi là cơm nóng.” Canh và rau gần như giống nhau, Trì Kiều đổ cơm vào.
“Hộp cơm trắng này không phải còn sót lại từ bữa trước sao?” Thấy Trì Kiều đang nhìn chằm chằm vào mình, Lục Tầm lại sửa miệng nói, “Anh thích ăn cơm thừa nhất. Trước đây cùng vậy, trong nhà lúc trước toàn đổ cơm thừa đi trong lòng cũng rất tiếc, nhưng khi anh còn chưa cao bằng cái bàn đã có thể ăn hai bát.”
Cho dù đúng như vậy, Lục Tầm từ khi sinh ra đã mang số mệnh thiếu gia “Trước đây khi nhà anh còn nghèo khó”, anh nói ra rất có cảm xúc.
Trì Kiều mỉm cười: “Không phải anh ăn cái gì cũng đều ăn hai bát sao? Trưa nay em chọn món. Em muốn chọn món anh thích, nhưng đột nhiên anh nhận ra chúng ta đã cùng nhau ăn rất nhiều bữa rồi. Thật ra em cũng không biết anh thích gì, bởi vì anh ăn được tất cả mọi thứ."
“Anh cũng không biết em thích ăn cái gì, giống như cái gì cũng không thích ăn."
Ngay khi Trì Kiều vừa tắt bếp, Lục Tầm bưng nồi lên bàn, cầm thìa ăn một miếng, khen tay nghề nấu nướng của Trì Kiều có tiến bộ, còn nói: "Anh không kén ăn bởi vì khi còn bé có một quá khứ không mấy tốt đẹp."
Trì Kiều bữa trưa ăn nhiều, bữa tối chỉ ăn nửa bát, cô đặt bát xuống, ôm má nhìn Lục Tầm ăn, không biết khi thích một người có dễ trở nên vô lý hay không, bất luận đối phương làm gì bản thân cũng sẽ cảm thấy đẹp, ngay cả khi mới rời giường đầu tóc rối, hay dáng vẻ khi buồn ngủ cũng khiến người ta cảm thấy hấp dẫn.
Vốn dĩ Trì Kiều muốn nấu cho ba người ăn, nhưng có quá nhiều nguyên liệu, thêm gạo trắng vào là một cái nồi lớn, Lục Tầm hiển nhiên thích món canh hơn trứng hấp tôm, ăn gần hết.
Trì Kiều không quen lãng phí, hơn nữa còn nhấn mạnh không được để thừa, kiên trì nếu Lục Tầm không ăn hết thì không được đứng dậy.
Lục Tầm không có nhiều đồ, chưa tới nửa giờ đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, trước khi rời đi liền nhìn thấy Trì Kiều đang chụp ảnh, bèn hỏi: "Em chụp cái gì vậy?"
“Chụp ảnh căn phòng này, sau này mỗi lần nhìn thấy bức ảnh này có thể nhớ tới những kỷ niệm thú vị với nó."
Lục Tầm không phải người lưu luyến với cái cụ, hoàn toàn không giống với Trì Kiều vì vậy chỉ nói câu “Ngốc”, liền lôi theo vali nắm tay cô đi ra ngoài.
Tám giờ cũng không còn tắc đường, chỉ sau một tiếng, Lục Tầm đã lái xe vào khách sạn gần trường học.
Trước khách sạn có hồ nước, tuy là nhân tạo nhưng diện tích rộng, cứ cuối tuần là người dân đến dã ngoại, thả diều. Khách sạn này được xây dựng cách đây 3 năm, cơ sở vật chất còn rất mới, trang trí sang trọng hơn khách sạn khác, nằm ở ngoại thành, vị trí tương đối hẻo lánh, không có nhiều người ở, mỗi loại phòng đều còn trống rất nhiều.
Lục Tầm là người thích mới mẻ, khi còn ở trong khách sạn cạnh biển nhiều nhất cũng chỉ có hai tuần, khung cảnh của khu khách sạn kia khác xa so với bên này, chỗ nào ở hay không ở anh cũng không lựa chọn quá nhiều, hoàn toàn không giống với Trì Kiều.
Con gái nhiều đồ, đi qua đi lại cũng không tiện, vẫn nên chọn phòng trọ dài ngày. Anh liếc nhìn điện thoại, thấy còn sớm nên quản lý Dương dẫn bọn họ đi xem xét từng dãy phòng một lượt rồi bảo Trì Kiều chọn cho mình một căn phòng mà cô thích nhất.
Khách sạn này có 5 loại phòng, diện tích từ 50 mét vuông đến hơn 200 mét vuông, Trì Kiều xem xét một vòng, cuối cùng chọn một phòng 89 mét vuông, đứng trong phòng có thể nhìn ra ngoài hồ. Căn phòng này không lớn không nhỏ vừa đủ, đồ đạc và nội thất cũng là phong cách yêu thích của cô.
Sau khi người quản lý rời đi, Trì Kiều cười hỏi Lục Tầm, "Cứ ở khách sạn mãi có phải là quá xa xỉ rồi không?"
“Cũng không thể xem là như vậy được."
"Ở đây gần trường hơn nhiều. Sao trước đây anh lại ở xa như vậy?"
Lục Tầm lấy một chai Coca ra khỏi tủ lạnh, ngồi trên ghế sô pha trước cửa sổ kính trong suốt sát đất: "Anh không muốn ở gần quá, hơn nữa ở mãi một chỗ ít nhiều cũng cảm thấy buồn chán."
Vì vậy, bây giờ anh chuyển đến đây để có thể dành nhiều thời gian hơn cho cô ... Trì Kiều hào hứng nhìn xung quanh, vào phòng tắm rồi vào minibar nghiên cứu máy pha cà phê.
Lục Tầm đi theo phía sau lưng cô, nâng cổ tay cô lên nhìn đồng hồ: "Đã gần mười một giờ, đi ngủ đi."
Trì Kiều không dám thức cả đêm, vì vậy cô lập tức đặt hạt cà phê xuống rồi đi vào phòng tắm. Cô vừa tắm xong thì Lục Tầm đang pha cà phê còn gọi cô tới đây uống sữa.
Sữa có chút nóng, Trì Kiều thổi một hồi lâu mới nhấp một ngụm, nhìn thấy Lục Tầm đang ngồi pha cà phê đen, cô đột nhiên thở dài, "Em uống sữa trước khi đi ngủ, còn anh uống cà phê để tỉnh táo."
Lục Tầm đợi cô nói tiếp, nhưng sau câu nói này, thì Trì Kiều cũng không nói thêm nữa.
Trì Kiều cuộn tròn trên ghế, ngồi trên ghế uống sữa, chừng nửa tiếng sau bên trong cốc vẫn còn một nửa.
Lục Tầm liếc nhìn cốc của cô, bất lực nói: "Cho dù không ăn nhiều cơm, một cốc sữa em cũng không địn uống đến ngày mai đấy chứ?"
“Em không nỡ uống hết,” Trì Kiều cúi đầu nói nhỏ, thấy Lục Tầm đang nhìn mình, “Uống xong sẽ đi ngủ, còn anh thức, em không nỡ ngủ.”
Trong lòng Lục Tầm mềm nhũn vươn tay xoa tóc Trì Kiều, thật ra anh cũng nghĩ như vậy, nghĩ cô còn tỉnh thức cũng không nỡ đi ngủ.
“Nếu không anh sẽ sửa lại thời gian làm việc cùng nghỉ ngơi."
Trì Kiều có chút kinh ngạc, đặt ly sữa lên bàn, hỏi: "Vì sao trước đây anh ngủ ban ngày còn ban đêm thức vậy?"
“Trước khi học đại học anh đã có một thời gian nghỉ hè ở nhà của ba, cảm thấy họ phiền phức, vì vậy ban ngày sẽ ngủ, đến khi bọn họ ngủ mới thức dậy. Sau đó lại phát hiện ban đêm thích hợp với mình hơn, có thể yên tĩnh làm việc mình muốn, cho nên vẫn giữ nguyên tới bây giờ."
“Em cũng thích buổi tối hơn, nhưng ban ngày lại phải lên lớp. Chờ tới kỳ nghỉ đông, em sẽ cùng với anh ngày ngủ đêm thức. Hiện tại anh có thể theo em được không?" Trì Kiều xòe tay nhẩm tính với Lục Tầm, "Mỗi người chúng ta sau khi đã ngủ bảy tiếng, cũng không còn nhiều thời gian, hơn nữa còn phải dành thời gian để học, làm những việc khác… Nếu như anh điều chỉnh thời gian nghỉ ngơi làm việc thích hợp, mỗi ngày chúng ta có thể dành nhiều thời gian cho nhau hơn."
Lục Tầm phì cười, "Cũng chỉ là đổi thời gian ngủ mà thôi, nếu em muốn anh thay đổi, không phải chỉ cần nói với anh một câu là được rồi sao, còn phải tính toán như vậy có ngốc không?"
Trì Kiều chưa bao giờ nghĩ có thể thuyết phục Lục Tầm dễ dàng như vậy, cô đang định lên tiếng, liền nghe thấy anh nói: "Anh đã quen với thói quen này hơn hai năm rồi, trong chốc lát cũng không kịp thích ứng, ít nhất cần phải một tuần, em phải ở bên cạnh anh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...