Rạng sáng mới ngủ được một chút đến năm giờ sáng liền ngủ, tối hôm trước còn thức suốt đêm, buổi sáng hôm nay trong tiết học Trì Kiều đã ngáp liền mấy cái, nhưng tinh thần lại rất hào hứng. Mỗi phút mỗi giây cô đều nghĩ tới Lục Tầm, đã kiềm chế không biết bao nhiêu lần mới không gửi tin nhắn cho anh trong giờ học.
Khoa mà Trì Kiều học chính là khoa văn, tương đối dễ học thuộc lòng trước khi thi, thi cũng sẽ không phải không đậu, muốn xin học bổng hoặc giới thiệu, không chỉ chăm chỉ mà còn phải tích cực tham gia vào các hoạt động thực tế khác nhau. Gần đây nhà trường muốn làm một bộ phim tài liệu về lễ kỷ niệm thành lập trường nên đã nhờ tòa soạn báo giúp đỡ, nếu như là lúc trước, Trì Kiều nhất định sẽ tranh thủ một chân, nhưng gần đây cô không có ý định làm việc khác, trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới chuyện ở cùng với Lục Tầm đương nhiên sẽ không tham gia.
Năm thứ nhất, Trì Kiều thường xuyên tới thư viện tự học từ thứ Hai tới thứ Sáu, còn cuối tuần sẽ dành ra thời gian nghỉ ngơi, còn dễ dàng hơn đám bạn cùng phòng tới gần kỳ thì mới bắt đầu học tương đối vất vả nhưng ít nhất cũng thoải mái hơn mấy năm trung học rấy nhiều, ít nhất là cô đi ngủ trước mười một giờ, cuối tuần còn có thể đi dạo phố xem phim. Sau năm ngày vất vả hai ngày nghỉ ngơi còn hơn người khác ngày nào cũng chơi, nhưng kể từ khi Lục Tầm xuất hiện, thói quen này của cô đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Lo lắng gấp gáp nhưng phần nhiều là vui sướng, cái loại kích động này, cảm giác mọi thứ trước mắt bỗng nhiên đẹp đẽ là lần đầu tiên Trì Kiều trải qua, ngay cả đi trên đường cũng cảm thấy bản thân nhẹ như bay. Cả buổi sáng một chữ cũng không nghe vào đầu, Trì Kiều cảm thấy mình không thể ham mê như thế này được nữa, cuối tuần nhất định phải kiềm chế nó lại rồi điều chỉnh từ tuần sau.
Hôm nay là thứ Ba, tính ra cô vẫn có thể buông thả bản thân thêm năm ngày nữa.
Tiết học cuối cùng của Lục Tầm vào buổi sáng kết thúc lúc 11:10, Trì Kiều không có tiết thứ ba. Trong giờ không có lớp, cô muốn đến phòng học của Lục Tầm để tìm anh, nào biết bản thân cùng một vài người khác lại bị phụ đạo viên gọi tới hỗ trợ.
Sau khi người thứ tư ra khỏi lớp, Trì Kiều muốn dùng mười phút giải lao để tới bãi đậu xe tìm Lục Tầm. Tòa nhà nơi cô đang học ở lưng chừng núi, nếu đi nhanh cũng phải mất năm phút mới có thể đến được đó. Cô gửi tin nhắn WeChat cho Lục Tầm, yêu cầu anh đến bãi đậu xe đợi anh ngay lập tức, không đợi anh trả lời lại đã bước ra khỏi lớp, chạy một mạch đến bãi đậu xe.
Khuôn viên của trường đại học Z ở ngoại ô, diện tích rất lớn, khu dạy học nơi Lục Tầm học nằm ở đầu kia của trường, cách bãi đậu xe phía này vô cùng xa, Trì Kiều một đường chạy tới chỗ đậu xe của Lục Tầm nhưng không nhìn thấy anh, muốn gọi điện thoại cho anh. Nào biết vừa lấy điện thoại ra, Lục Tầm đã gọi tới.
“Vừa rồi anh không nhìn thấy tin nhắn, hiện tại đang đứng ở phía dưới chỗ em học, em đứng yên đó anh tới tìm em."
"..."
Chỉ còn bốn phút trước khi đến lớp tiếp theo, Trì Kiều cũng không còn cách nào khác để đứng yên đó. Cô không cúp máy, cô chạy đi xác định vị trí của Lục Tầm, chạy hơn hai phút, rốt cuộc hai người cùng đã nhìn thấy nhau.
Vốn dĩ Trì Kiều là người không thích vận động lúc này thở hổn hển, Lục Tầm mỉm cười: "Nếu muốn gặp anh có thể gọi điện, anh tới tìm em. Em còn tự mình chạy lung tung."
Sau khi xúc động qua đi, Trì Kiều định thần lại, cũng cảm thấy mình có bao nhiêu ngốc, chạy qua chạy lại khắp nơi.
Còn chưa đầy hai phút nữa là tới lớp kế tiếp, cô không dám dừng lại, vừa đi tới phòng học vưa hỏi Lục Tầm: "Sao anh lại tới đây?"
“Em nói xem."
Có phải trước khi đi ngủ muốn nhìn thấy cô một chút không? Trước khi đi ngủ thật sự cô cũng muốn nhìn thấy anh. Lục Tầm đưa cho cô thanh chocolate trong tay mình: "Có người khác đưa."
Trì Kiều liếc nhìn, một hộp rong biển muối, một hộp mơ chua ngọt, vừa nhìn cũng biết đây là khẩu vị nữ sinh. Lục Tầm quen thuộc với từng biểu hiện nhỏ của Trì Kiều, thấy môi cô hơi dẩu lên, anh lập tức nói: "Đây là của phụ đạo viên đưa cho, lúc trước bạn của cô ấy kết hôn đi nhờ xe của anh. Biết chuyện của anh và em, hơn nữa cũng không ai ăn nên đưa cho anh."
Trì Kiều ngẩng mặt lên, cười với anh: "Đến lúc tan học anh muốn đưa nó cho em."
“Em cũng đừng có chạy lung tung, sau khi ngủ dậy thu dọn xong hành lý anh sẽ tới tìm em, hôm nay chúng ta sẽ tới một chỗ gần đây. Sau này buổi chiều em không có lớp cũng tiện tới tìm anh hơn."
“Hôm nay em muốn đi, có năm ngày để thả lỏng, bắt đầu từ cuối tuần này em sẽ học hành chăm chỉ."
Khi nói ra những lời này, biểu hiện của Trì Kiều rất đáng yêu khiến Lục Tầm phì cười: "Thật sao? Vậy những ngày này đừng về ký túc xá nữa, em có thể ở lại với anh không?"
Vẻ mặt Trì Kiều ngưng trệ, cụp mắt xuống như đang suy nghĩ điều gì đó. Lục Tầm chỉ thuận miệng trêu chọc cô, không ngờ cô lại rất nghiêm túc, anh đang định lên tiếng thì chuông vào lớp đột nhiên vang lên.
Phòng học ở lầu ba, Trì Kiều vẫn đứng ở sảnh lầu một, không thèm nói chuyện, vẫy tay với Lục Tầm cầm lấy thanh chocolate rồi chạy lên lầu, Lục Tầm chậm rãi theo cô lên lầu, đứng phía sau cửa nhìn cô. Trì Kiều ngồi xuống, chia thanh chocolat kia cho mấy người bạn cùng phòng, lấy tay làm quạt hai má nóng bừng, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía này.
Nhìn thấy Lục Tầm đứng ở cửa sau, Trì Kiều thoáng ngạc nhiên, cầm điện thoại di động trên bàn lên và ra hiệu cho anh nhìn, Lục Tầm không muốn thu hút sự chú ý của mọi người và ảnh hưởng đến lớp của Trì Kiều, vì vậy anh liền ra hiệu bằng tay với cô nói rằng mình đã ‘biết’ sau đó rời đi.
“Nếu như thường xuyên không trở về ký túc xá cũng không được, bạn cùng phòng cũng sẽ để ý. Hôm nay, thứ năm, thứ sáu ở cùng với anh, thứ tư ở ký túc xá, thứ bảy về nhà, chủ nhật em sẽ quay lại ở cùng anh, bắt đầu từ tuần sau em sẽ bắt đầu chăm chỉ học tập!"
Nhìn thấy những điều này, người trước giờ không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt như Lục Tầm, không khỏi bật cười, vốn dĩ cô nói rằng cô sẽ về nhà vào thứ bảy , ở cùng anh những ngày khác, còn thứ Tư quay về ký túc xá, nhưng cuối cùng không phải cô vẫn đi theo anh đấy thôi? Lần đầu tiên Lục Tầm phát hiện ra từ "bịt tai trộm chuông"* là một câu đáng yêu như vậy.
*Câu truyện xuất phát từ tập “Lữ Thị xuân thu- Tự tri”. Thành ngữ ” Yểm nhĩ đạo chung ” bị nói lái thành “Yễm nhi đạo linh” (Bịt tai trộm chuông), dùng để chỉ những hành vi che đậy tự lừa dối chính mình.
“Tập trung học tập, đừng lúc nào cũng ngây ngốc.”
...
Tiết học thứ năm vừa vặn kết thúc lúc 12 giờ, lúc này thức ăn trong nhà ăn cùng không còn nhiều đừng nói đến những món ngon, Trì Kiều liền theo nhóm bạn cùng phòng đi ra bên ngoài trường tới khu dành phố đi bộ.
Một quán ăn nóng mới mở ở phố đi bộ, Lão Đại mới nếm qua một lần đã cảm thấy hợp khẩu vị cho nên mới lôi kéo Trì Kiều với Tiểu Yêu tới đây. Trì Kiều vốn dĩ không có hứng thú với những món ăn có nước, cũng không thích ăn canh chua thịt bò do Lão Đại đề nghị, cho nên tùy tiện gọi một phần súp xương.
Nào ngờ món súp xương lại ngon hơn rất nhiều so với Trì Kiều nghĩ, nước dùng không quá ngọt, vừa miệng, đậm đà và không nhiều dầu mỡ, cơm mềm nhưng không bị ngấy. Thịt viên, trứng cút, dăm bông và măng, nấm enoki,… Rau ăn kèm đủ tươi.
Trì Kiều không ăn nhiều, ăn hết rau và canh, chỉ để lại một nửa cơm. Sau này nhất định sẽ giới thiệu nơi này với Tần Úy, cô cắn ống hút nói: "Món này có vẻ không khó làm, nếu không buổi chiều mình không làm món chân gà cùng Coca với món sườn xào chua ngọt nữa mà sẽ làm món này."
Lão Đại nuốt miếng cơm trong miệng xuống, cười nói: "Món gì không quan trọng, mà nó do cậu tự làm. Thiếu gia như Lục Tầm, cả ngàu ở trong khách sạn, sớm đã ăn hết những món sơn hào hải vị bên ngoài rồi cũng không cảm nhận được cảm giác ấm áp của gia đình, đột nhiên có người vì anh ta nấu cơm, không cần nói cũng biết nhất định sẽ rất cảm động."
Lão Đại cao giọng, lời này vừa nói ra, không chỉ những thực khách xung quanh mà ngay cả bà chủ đi ngang qua cũng nhìn họ, Trì Kiều đỏ mặt.
Bữa sáng hôm qua mang về ký túc xá khiến Trì Kiều có chút khó xử, bữa sáng hôm đó nào là tố yến, hải sâm, cá muối khiến Lão Đại cùng Tiểu Yêu đều cho rằng bữa sáng của Lục Tầm rất xa xỉ, cả ngày cảm thán người giàu đúng là khác với những người nghèo như bọn họ, mặc cho Trì Kiều có giải thích như thế nào cũng không chịu tin.
Buổi chiều có tiết học cho nên phần lớn sinh viên đều ăn trưa trong nhà ăn của trường, buổi tối mới đi ra ngoài, thêm vào đó, quán mới mở nên thời điểm này chưa có nhiều thực khách.
Bà chủ nhân lúc rảnh rỗi, liền tiến tới ngồi xuống hỏi ba người họ xem món ăn có hợp khẩu vị hay không.
“Rất ngon ạ” Nói xong câu này, Tiểu Yêu liền nhìn về phía Trì Kiều mỉm cười, “Không phải cậu định làm món này cho Lục Tầm sao? Cậu thử hỏi xem bà chủ có bán nguyên liệu hay không, nếu không sau giờ học cậu lại phải chạy tới siêu thị mua nguyên liệu rồi xách túi lớn túi nhỏ chen chúc trên tàu điện ngầm.”
Trì Kiều cũng thấy như vậy rất tiện, vừa tiết kiệm thời gian đi siêu thị lại có thể lựa chọn thêm một vài nguyên liệu.
Trì Kiều định hỏi bà chủ có bán nguyên liệu không nhưng lại nghe thấy Lão Đại nói: "Dù gì cậu cũng được xem là bạch phú mĩ*, hiện tại cũng đang ở với Lục Tầm, tại sao còn phải đi tàu điện ngầm? Giống như hai người, trong tiểu thuyết không phải đều có lái xe riêng sao. Khi thiếu gia còn đang ngủ sẽ để cho quản gia cùng lái xe tới đón bạn gái."
*Bạch phú mỹ: Bạch (trắng trẻo), Phú (giàu có), Mỹ (xinh đẹp). là 1 mẫu hình lý tưởng mà các cô gái đều muốn hướng đến. Là một cụm từ lóng trong tiếng Trung.
Nhìn thấy những thực khách ở bàn bên cạnh cùng bà chủ đều đồng loạt nhìn về phía này, Trì Kiều đỏ mặt, thấp giọng giận dữ nói: "Cậu nhỏ tiếng một chút, cũng đừng nhắc tới tên anh ấy nữa được không?"
Từ trước đến nay Lão Đại là người cẩu thả, bật cười: "Hiện tại cậu rất nổi tiếng, những người biết anh ta đều biết tới cậu, mới đề cập tới một cái tên quả nhiên đã thấy được hiệu quả."
Bà chủ ngồi ở phía đối diện Trì Kiều nhìn cô một lát rồi hỏi: "Lục Tầm mà mấy người nhắc tới có phải là người nhà họ Lục rất có tiền kia đúng không? Đại học năm ba khoa luật?"
Nghe vậy, Trì Kiều có chút kinh ngạc: "Làm sao cô biết anh ấy?"
Bà chủ do dự một lúc rồi nói: "Tôi nghe mấy cô gái tới đây ăn cơm nhắc đến, nghe nói rất đẹp trai."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...