Màu tường vi cho em

Chuyện lần này khiến Lục Tầm nhất thời sửng sốt, anh nhìn Trì Kiều một lúc lâu rồi mỉm cười. Hai tay Trì Kiều vẫn đang ôm lấy cánh tay của Lục Tầm, vì xấu hổ mà áp mặt vào người anh, không chịu nhìn anh lần nữa.
Trong lòng Lục Tầm trở nên mềm mại, nhẹ giọng nói: "Chỉ vì chuyện này thôi, sao em lại đi ra?"
Nghe được câu này, Trì Kiều nghĩ đến dì quản lý ký túc liền sửng sốt, cũng không còn quan tâm đến chuyện ngại ngùng, ngẩng đầu khó xử nói: "Trực tiếp chạy ra đây... Dì quản lý ký túc giống như đang tức giận, chuyện này xong rồi, dì ấy nhất định sẽ báo với giáo viên phụ trách.”
Về muộn rồi đột nhiên chạy ra ngoài còn nghiêm trọng hơn là không về vào buổi tối, về nguyên tắc, trường đại học Z không cho phép sinh viên ở bên ngoài trường, Lục Tầm là một ngoại lệ. Cho dù buổi tối không về cũng phải báo cáo nhưng không phải ngày nào cũng kiểm tra, ngẫu nhiên mỗi tháng ngẫu nhiên kiểm tra hai lần. Sớm biết như vậy vừa rồi cũng sẽ không trở lại...
Lục Tầm nhìn Trì Kiều cười: "Anh đưa em về trước, giúp em giải thích một chút."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh là con trai, tới giải thích không phải lại càng phiền phức hơn sao? Hôm nay dì quản lý ký túc là người đặc biệt bảo thủ. Nếu nhìn thấy mấy nam sinh viên đứng trước cửa nói chuyện với sinh viên nữ sẽ ho khan mấy tiếng, nếu như nắm tay hay ôm nhau thì lại càng phiền phức hơn, lúc trước anh đưa em về, nhất định là đã bị dì ấy nhìn thấy, thái độ đối với em cũng không tốt hơn. "
“Vậy thì làm sao bây giờ?"
Trì Kiều cắn môi không nói lời nào. Cô thà vào phòng tự học 24/24 để ngồi cả đêm còn hơn bây giờ quay về bị mấy bạn trong khu ký túc xá nhìn thấy. Cô muốn tới chỗ Lục Tầm ở nhưng Lục Tầm không đề nghị trước, "Qua chỗ anh ở một đêm đi", cho nên cô không chủ động nói ra.
Lục Tầm kiên nhẫn chờ Trì Kiều lên tiếng trước, đợi một lúc sau chắc chắn không thể ép buộc để nghe được lời muốn nghe, bèn rút cánh tay ra, dắt tay cô đi vào ký túc xá nữ của ngành Báo chí và Truyền thông.
“Sợ cái gì, anh đưa em vào, giáo viên quản lý của em tên là gì? Anh đi tìm họ nói chuyện."
Nghe vậy, Trì Kiều cảm thấy buồn bực, nhưng không chịu để Lục Tầm nhìn thấy: "Em không về ký túc xá, đi tìm Tần Úy. Ký túc xá của Học viện Mỹ thuật bọn họ quản lý lỏng lẻo, hơn nữa chị ấy cũng có quen biết với dì quản lý."
Tần Úy có kỹ năng giao tiếp cá nhân rất tốt, cô ấy thường trò chuyện với dì quản lý ký túc, thỉnh thoảng cũng hối lộ vài món quà, cô ấy thường xuyên đi đêm không về ký túc, nhưng cũng không bị trách mắng, hiện tại tới tìm Tần Úy, chị ấy nhất định có cách để dì quản lý cho cô vào phòng, cô cũng có thể vào ký túc của Tần Úy ngủ nhờ một đêm.
 
Lục Tầm “ừm’ một tiếng, nói: "Được."
Trì Kiều rút tay ra, quay người đi về phía ký túc xá của Tần Úy, thấy cô không quan lại, Lục Tầm lúc trước vẫn còn nghiêm túc liền nở nụ cười: "Trì Kiều."

Lục Tầm trầm giọng, Trì Kiều đang buồn bực, coi như không có nghe thấy, nhìn thấy cô ôm cặp đi về phía trước càng bước càng nhanh, anh bèn lớn tiếng gọi, cô không thể không quay đầu lại: "Có chuyện gì không?"
Nhìn thấy Lục Tầm đút hai tay vào túi quần nhìn mình cười, Trì Kiều càng tức giận hơn.
“Lại đây.” Lục Tầm rút tay ra khỏi túi, vẫy tay ra hiệu với cô.
Lục Tầm thường làm vậy với cô. Trì Kiều luôn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lúc này, cô lại trở nên bướng bỉnh nhất định không chịu di chuyển, cô cũng không phải là cún con, không phải người khác vừa mới vẫy tay lại chạy tới.
“Có việc gì không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn thấy đôi mày cau có của Trì Kiều, Lục Tầm cũng không trêu chọc cô nữa, đột nhiên dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía Trì Kiều. Trì Kiều đi mất nửa phút trong khi Lục Tầm chỉ mất có ba bốn giây, cho nên Trì Kiều còn chưa kịp nhìn rõ đã bị anh ôm chặt vào trong lòng.
“Đi theo anh."
"Đi đâu?"
“Em muốn đi đâu.” Lục Tầm cúi đầu nhìn cô, “Vừa rồi anh chỉ trêu em thôi, đã hôn anh rồi, nếu muốn theo anh về tại sao không nói với anh?”
Trì Kiều muốn phủ nhận nhưng Lục Tầm sớm đã nhìn thấu cô từ lâu rồi, miệng có cứng đến đâu cũng không cứu được thể diện, vì vậy cô chỉ bĩu môi: "Đáng ghét."
Lục Tầm cũng cảm thấy bản thân thật đáng ghét, thời gian quý giá, nhanh chóng đuổi theo bắt lấy cô ôm vào trong lòng thật tốt, biết cô vốn là người bảo thủ nhút nhát, hơn nửa đêm nhất thời bị bắt đứng trong gió lạnh khiến cô tức giận. Nhưng anh thích nhìn thấy cô nghĩ một đằng nói một nẻo, không biết phải làm sao, còn bị người khác nhìn thấu tâm tư tức giận mà giậm chân.
Anh dùng tay chọc vào hai má phồng lên của cô: "Hồi nhỏ không có cơ hội trẻ con, bây giờ ở bên cạnh em xem như bù lại."
 Nghe vậy, Trì Kiều vốn đang cúi đầu hờn dỗi, ngay lập tức không còn tức giận nữa, cảm thấy càng thêm đau lòng. Nhìn thấy ánh mắt thương hại của cô, Lục Tầm không biết phải làm như thế nào, ý nói khi còn bé chưa từng gặp người mình thích, nhìn thấy đám con trai xung quanh cố tình bắt nạt một cô bé, chỉ cảm thấy làm như vậy rất thiểu năng, bây giờ anh mới biết làm những chuyện ngớ ngẩn như vậy mới khiến người ta cảm thấy hứng thú.
 
Đối mặt với sự đồng tình mạnh mẽ của bạn gái, Lục Tầm vốn chưa bao giờ cho rằng mình khổ cực, cũng không biết nói gì mới phải, vòng tay ôm chặt lấy cô: "Bánh bao nhỏ ngốc."

"Tại sao anh luôn gọi anh là bánh bao nhỏ?"
“Chị gái của em gọi trước, anh thấy nó cũng rất hợp.” Thấy Trì Kiều đang lườm mình, Lục Tầm lại sửa lời nói, “Bánh bao nhỏ bướng bỉnh.”
Trì Kiều mặc kệ anh, thấy anh đưa mình đến bãi đậu xe, hỏi: "Chúng ta không đi tới cổng phía Bắc mua đồ ăn khuya sao?"
Lục Tầm quay đầu nhanh chóng đặt một nụ hôn lên trán cô, trong giọng nói không có ý muốn che giấu: "Lên xe trước đi, anh không thể đợi được nữa rồi."
Lần này đi cắm trại nhiều người mà xe lại ít, Lục Tầm lái một chiếc Land Rover có thể chở được nhiều người, hai ghế ở hàng trước của xe quá xa nhau nên Lục Tầm đã mở khóa xe kéo Trì Kiều ngồi ở ghế sau. Mới đóng cửa xe, điện thoại di động của Trì Kiều liền có thông báo, là Lão Đại bạn cùng phòng của cô nhắn tới.
“Dì quản lý ký túc vừa tới, hỏi cậu có ở cùng phòng với bọn mình không."
Dù quản lý ký túc không biết cô nhưng trong tay mỗi người đều có sổ dán ảnh thẻ sinh viên, chỉ cần đối phương kiên nhẫn thì nhất định có thể tìm ra mọi thông tin về cô. Trì Kiều đã chuẩn bị sẵn tâm lý ngày mai bị phụ đạo viên gọi tới nói chuyện, nghe vậy, cô bình tĩnh nhắn lại: "Tối hôm nay mình sẽ không về."
“Mình biết rồi. Vừa lúc nãy bị dì quản lý hỏi bất ngờ như vậy mình cũng không biết trả lời như thế nào, may mắn Tiểu Yêu phản ứng nhanh, nói cậu ở ký túc bên cạnh chơi, hỏi dì quản lý tìm cậu có chuyện gì không, cậu ấy nói có thể gọi giúp, dì quản lý còn chưa kịp trả lời, cậu ấy đã lấy ảnh của Tái Tái ở phòng 316 tới, hai người họ diễn như thật, dáng vẻ của Tái Tái với cậu một chút cũng không giống, dì quản lý cuối cùng cũng tin.”
Đây quả thực là một chuyện bất ngờ, Trì Kiều thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn rất nhiều. Trưa mai mình sẽ mời các cậu cùng Tái Tái ăn cơm."
Thấy Trì Kiều tắt điện thoại, Lục Tầm nói: "Họ thích cái gì, em có thể chọn, anh sẽ trả tiền xem như quà cảm ơn."
Không đợi Trì Kiều trả lời, anh lại nói thêm: "Chọn mấy thứ đăt tiền, sau này em đi theo anh, thường xuyên phải làm phiền họ."
Trì Kiều từ nhỏ đã là một học sinh ngoan, tuân thủ nội quy của nhà trường, chưa bao giờ đến muộn, lần này cô lại phá lệ đuổi theo Lục Tầm, chuyện này đối với Trì Kiều mà nói quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng anh biết cô đang lo lắng, còn cố ý trêu chọc cô, Trì Kiều nghĩ đến vẫn cảm thấy ấm ức, nghe vậy liền trừng mắt nhìn anh nói: "Không cần, không có lần sau nữa đâu."
 

Lục Tầm ghé sát vào Trì Kiều, cọ chóp mũi sau tai cô hỏi: "Lời này là thật?"
Trì Kiều không lên tiếng, cổ ngứa ngáy, cảm thấy người này thật phiền phức nhưng cô lại không muốn né tránh.
Lục Tầm phì cười, dùng đầu ngón tay xoa xoa má cô: "Thừa nhận chuyện thích anh, muốn được ở bên cạnh anh khó như vậy sao? Mới mười phút trước, ai đó hai mắt rưng rưng hỏi anh có tức giận không, còn không bồi đủ, mới quay đầu lại đã chê anh phiền. Đúng là chỉ có mình em khiến anh cả ngày phải chịu ấm ức."
Lúc trước cô thực sự rất sợ Lục Tầm tức giận, trong lòng vô cùng áy náy. Bây giờ xem ra, dường như anh không có một chút tâm trạng không vui nào nhỉ? Vẫn khiến người ta cảm thấy đáng ghét như vậy. Rõ ràng là anh đang cố tình chọc giận cô, đổi trắng thành đen. Trì Kiều cũng không phải người nhanh mồm nhanh miệng, thật sự nghĩ không ra nên phản bác lại như thế nào, lúc này cô thật sự cảm thấy hâm mộ chị gái mình vô cùng.
Không đợi Trì Kiều lên tiếng, ánh đèn pin liền soi về phía này, cô phản ứng chậm chạp cho đến khi Lục Tầm kéo mình ngã xuống ghế sau, cô mới vừa đẩy anh vừa hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Lục Tầm thở dài một tiếng: “Bảo vệ tới đây tuần tra."
Ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh sáng kia càng ngày càng đến gần, Trì Kiều lập tức trở nên căng thẳng. Lúc này hai người họ không trở về ký túc xá mà còn ở trong xe, ngay cả khi nhân viên bảo vệ không đưa họ đến phòng trực để thẩm vấn thì đến ngày hôm sau cũng sẽ bị truyền ra ngoài, so với chiếc này của anh thì Lục Tầm càng nổi bật hơn. Nếu như thật sự bị phát hiện, chỉ sợ ngày mai nửa trường sẽ biết chuyện này.
Lục Tầm cũng không chịu yên phận, không chỉ hôn môi cô, mà tay anh cũng men theo xương quai xanh chậm rãi thăm dò xuống phía dưới. Trì Kiều lo lắng vừa sợ, sợ mình gây ra tiếng động sẽ khiến bảo vệ chú ý, bị ức hiếp cũng không dám lên tiếng, đành phải im lặng chịu đựng.
Khi nhân viên bảo vệ đi đến bên cửa sổ, cầm đèn pin soi vào trong xe, động tác của Lục Tầm dừng một chút, trước khi nhân viên bảo vệ quay người bước đi, anh lại hôn xuống. Trì Kiều vẫn không cử động để mặc anh vuốt ve, một lúc lâu sau, khi chắc chắn rằng nhân viên bảo vệ sẽ không quay lại nữa, cô mới giơ tay đẩy anh ra.
“Anh điên à?” Trì Kiều tức giận ngồi dậy trong bóng tối, quay lưng về phía Lục Tầm, chỉnh trang lại quần áo nhưng khi vừa ngước mắt lên liền phát hiện miếng chắn phía sau vẫn chưa hạ xuống, đến khi bật đèn lên nhìn phía bên kia cũng giống như vậy.
Cửa kính phía sau được dán miếng phản quang, cho dù tấm chắn sáng được kéo xuống, chỉ cần không bật đèn bên trong xe, cho dù nhân viên bảo vệ có cầm đèn pin soi một lúc lâu cũng không phát hiện ra... Thoáng nhìn thấy nụ cười của Lục Tầm, Trì Kiều mới biết anh cố ý.
 
Trước khi Trì Kiều mất bình tĩnh, Lục Tầm mới mở khóa một lĩnh vực mới liền cầm lấy tay cô hôn xuống: "Em đói không? Đi kiếm gì ăn đi."
Khi hai người họ mở cửa xe mới phát hiện bên ngoài trời đang mưa, trời mưa như vậy chắc chắn những người bán hàng trong chợ đêm ở cửa Bắc cũng đã thu dọn hàng quán, Lục Tầm liền ngồi vào ghế lái, lái xe ra ngoài.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, khi họ trở về căn hộ kiểu khách sạn mà Lục Tầm thuê, trong gara ngầm đã tích tụ một vũng nước, Trì Kiều bước ra khỏi xe, đôi giày của cô lập tức ướt sũng. Muốn đi thang máy phải lội qua một vũng nước lớn, Lục Tầm quay đầu lại hỏi cô muốn anh cõng không, Trì Kiều lắc đầu, nắm tay anh rồi cùng nhau bước qua.
Vừa bước vào căn hộ, Trì Kiều không chịu nổi cảm giác ẩm ướt đã vội vàng chạy vào phòng tắm, dùng vòi hoa sen rửa chân, sau khi giặt giày xong mới bước ra ngoài. Lục Tầm đang ngồi trên ghế sofa xem ứng dụng gọi đồ ăn ngoài, Trì Kiều bước ra liền hỏi: "Em muốn ăn gì?"
Trì Kiều liếc mắt nhìn mưa to gió lớn bên ngoài cửa sổ, nói: "Mưa to quá, chạy xe đi giao đồ ăn cũng không an toàn. Đừng gọi đồ ăn bên ngoài, ở đây có gì thì chúng ta ăn cái đó."
Thấy Lục Tầm kinh ngạc nhìn mình, Trì Kiều hỏi: "Có phải anh muốn nói em là thánh mẫu đúng không?"

Tần Úy thường nói như vậy. Mấy năm trước gia đình họ sống trong chung cư, thang máy hỏng, cô cũng không dành lòng để Tần Úy đặt đồ ăn bên ngoài bắt người ta phải đi cầu thang bộ hơn hai mươi tầng giao cơm, Tần Úy đành phải xuống lầu ăn cơm cùng cô, vừa bước xuống cầu thang vừa cằn nhằn nói cô đúng là thánh mẫu.
Lục Tầm đặt điện thoại xuống, vỗ vỗ vào bên cạnh ghế sofa, ra hiệu cho cô đi tới: "Vậy em đói thì phải làm sao, anh ăn em được không?"
Những lời này khiến Trì Kiều nghĩ đến chuyện xảy ra ở trong xe, đỏ mặt trừng mắt nhìn anh, sau đó xoay người đi vào trong phòng bếp, mở cửa tủ lạnh chỉ thấy bên trong còn hai gói mỳ ăn liền và một quả trứng, một mình Lục Tầm có lẽ không đủ ăn.
Trong khi Trì Kiều đang nấu mì trong bếp, Lục Tầmđi tắm, bước ra khỏi phòng tắm, vừa lau đầu vừa nhìn Trì Kiều cho trứng vào nồi.
"Lần trước em tới đây, anh hoàn toàn không có nhìn ra em thích anh."
“Đó là do anh ngốc.” Lời vừa nói ra, Trì Kiều lập tức cảm thấy hối hận, cô không nên nói câu này, nói như vậy sẽ khiến Lục Tầm càng thêm đắc ý.
“Vậy em để ý đến anh từ khi nào?"
Trì Kiều không trả lời mà hỏi: "Còn anh thì sao?"
“Có thể anh còn sớm hơn, cụ thể khi nào thì không biết, nếu anh không thích em sao có thể tùy tiện hôn em như vậy?” Sau khi thành công nhận được ánh mắt xem thường, Lục Tầm cười tiếp tục nói, “Có thể lần đó em cùng Tần Úy, Thời Dự uống rượu, em không nhìn ra? Anh luôn cho rằng việc mình thích em hay không nhất định em sẽ biết, anh đối với em rõ ràng là không giống với những người khác. Nếu như anh không thích em, vì sao lại giúp chị em sửa xe? Tại sao lại ở bên em nhiều như vậy, cùng em đi ra ngoài, hơn nữa còn đưa một đống người về nhà?"
“Làm sao em biết được. Không phải anh thừa nhận chỉ coi em như tấm chắn thôi sao..." Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng khi nhớ tới từng chuyện nhỏ nhặt từ khi quen biết Lục Tầm, khi biết những hành động mập mờ kia không phải trêu chọc cô, không phải vì nhất thời cảm thấy hứng thú. Trong lòng Trì Kiều  tràn đầy ngọt ngào, thấp giọng nói: "Em cũng không biết từ khi nào, rõ ràng ngay từ đầu đã cảm thấy anh vô cùng đáng ghét."
“Hiện tại không phải cả ngày em đều chê anh đáng ghét?"
Ngay khi Trì Kiều tắt bếp, Lục Tầm đặt nồi lên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ kiểu Pháp.
Lục Tầm đưa đôi đũa duy nhất cho Trì Kiều: "Em ăn trước."
Bữa tối hầu như Trì Kiều không ăn gì, bây giờ cô cảm thấy rất đói, cô biết Lục Tầm cũng vậy. Hai gói mì và một quả trứng cũng không đủ cho Lục Tầm ăn, cô liền ăn hai miếng rồi đặt đũa xuống nói mình no rồi.
“Mèo còn ăn nhiều hơn em.” Lục Tầm cầm đũa của Trì Kiều, kéo nồi thủy tinh qua, cúi xuống bắt đầu ăn.
Trì Kiều chống hai tay lên má nhìn Lục Tầm ăn, đột nhiên nhớ tới ba. Khi còn nhỏ, mỗi lần tới lúc nhận lương, ba sẽ mua những món mà cô thích ăn nhất, hoặc một con cua vàng ươm, một đĩa tôm nhỏ, hoặc một miếng bánh nhỏ, hoặc là những loại hoa quả rất đắt. Ba luôn nói ba không thích ăn những thứ này, ba chỉ thích nhìn cô ăn. Thực ra cô biết ba không nỡ ăn, chỉ cần nghĩ những thứ đó không ngon sẽ không còn cảm giác muốn ăn nữa.
Ngoài cửa sổ mưa ngày càng to, hai người ngồi đối diện nhau trước một cái bàn tròn nhỏ, Trì Kiều vẫn còn đói bụng nhưng khi nhìn người trước mặt đang ngồi ăn mì gói cùng trứng chần nóng hôi hổi, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Cuối cùng cô cũng hiểu được ba, vì cảm giác hạnh phúc lúc này còn gấp mười lần được thưởng thức một phần mai cua đầy ắp gạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận