Khuôn viên của trường đại học Z nằm ở ngoại ô, điểm dừng chân thứ hai của tuyến đường này, vào ngày bắt đầu kỳ học mới, rất nhiều sinh viên cùng bạn bè tới nội thành đi dạo phố rồi tụ tập lại với nhau, bởi vậy trên tàu lúc này đều là sinh viên đại học Z.
Trì Kiều đứng bên cây cột, hai tay ôm cây cột qua cánh tay Lục Tầm nhìn ra bên ngoài, phía bên trái có một cặp đôi ngồi chung một chỗ, cô gái đang ngồi trên đùi chàng trai, ôm cổ đối phương hơn nữa còn thỉnh thoảng hôn môi không để ý đến những người xung quanh, Trì Kiều luôn không thích những hành vi quá thân mật ở nơi công cộng như vậy, nhưng khi tàu điện ngầm đến ga, trên tàu hơi lắc lư, cô cũng va vào người của Lục Tầm.
Lục Tầm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tay phải nắm cây cột, tay trái đút trong túi quần jeans. Bị Trì Kiều va vào người như vậy, anh theo bản năng rút tay trái ra khỏi túi quần, vòng qua ôm lấy cô. Trạm này không có người xuống nhưng lại có rất nhiều người lên, khi tàu điện ngầm bắt đầu chạy, không gian trong toa càng nhỏ hơn.
Lục Tầm ôm chặt lấy cô, chính là hận không thể để cả người Trì Kiều dính trên người mình, mấy cô gái bên phải không biết có biết Lục Tầm hay không, nhưng từ khi lên tàu đến giờ vẫn luôn nhìn về phía hai người bọn họ thì thầm to nhỏ. Trì Kiều đỏ mặt, nhấc tay lên cũng không đẩy được, đành phải ngẩng đầu lên nói nhỏ với Lục Tầm vẫn đang nhắm mắt: "Tỉnh dậy đi, buông."
Lục Tầm nghe tiếng mở mắt, ngáp một cái, cúi đầu xuống nhìn Trì Kiều. Một người ngẩng đầu lên một người cúi xuống, chóp mũi của hai người liền cọ vào nhau, Trì Kiều nhanh chóng né tránh, nhíu mày nói: "Anh mau buông tay ra."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Tầm buông Trì Kiều ra, tay trái lại đút vào túi quần, nhưng không ngẩng đầu lên. Khoảng cách giữa hai người quá gần, Trì Kiều đã quay mặt đi nhưng trán vẫn chạm vào vai anh, mà Lục Tầm vẫn cúi đầu xuống, miệng cùng chóp mũi đương nhiên cũng cọ vào tóc và vành tai của cô.
Trì Kiều có thể nghe rõ tiếng thở của Lục Tầm, ngửi được trên người mùi xà phòng sạch sẽ, điều hòa trong tàu điện ngầm rất lạnh, cô luôn sợ lạnh, nhưng lúc này lòng bàn tay lại ướt đẫm mồ hôi.
Trì Kiều khó khăn giơ tay lên, đẩy mặt Lục Tầm ra, ngẩng đầu hỏi: "Hiện tại anh sống ở đâu? Có phải vẫn là khách sạn lần trước không?"
“Không phải."
Lục Tầm nói ra một địa chỉ, Trì Kiều kiễng chân nhìn lướt qua bản đồ đường đi, nhíu mày nói: "Còn nhiều trạm lắm."
"Tàu điện ngầm bên trường thường đông như vậy?"
"Thường thì không sao, lúc trước vẫn còn có thể tìm được một chỗ, hôm nay đặc biệt đông. Trước kia anh chưa từng đi à?"
Lục Tầm lắc đầu, anh chỉ thích xe buýt buổi sáng, tàu điện ngầm vừa đông đúc lại vừa buồn chán, chỉ có thể nhìn thấy người.
Thấy anh phủ nhận, Trì Kiều cũng không thường xuyên đi giày cao gót nên có chút không quen, bắp chân cũng bắt đầu đau nhức, oán giận nói: "Bị tâm huyết dâng lên của anh hại chết."
Lục Tầm phì cười, lại cúi đầu xuống, nói vào tai Trì Kiều: "Anh cảm thấy khá ổn, đông người như vậy rất ấm áp, anh rất hài lòng."
Nghe thấy ý đồ xấu trong giọng điệu của người nào đó, Trì Kiều lập tức lui về phía sau, Lục Tầm dường như đã đoán trước được phản ứng của cô, anh đưa tay lên vòng qua người cô, đồng thời đối với người phía sau suýt chút nữa bị cô đụng phải lên tiếng “xin lỗi”.
Không đợi Trì Kiều lên tiếng, Lục Tầm đã thu tay lại, ngẩng đầu lên, vẻ mặt đứng đắn nói: "Nhiều người, đừng ồn ào."
"..."
Khi hai người bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, bên ngoài trời đã tối hẳn, thấy Lục Tầm thay đổi chỗ ở, Trì Kiều hỏi: "Anh thay đổi chỗ ở nhiều như vậy, thu dọn đồ đạc chuyển đi không thấy phiền sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không phải lúc nào cũng đổi, anh vẫn ở cùng một khách sạn, nhiều lắm cũng chỉ là đổi sang một phòng khác, anh cũng không có nhiều đồ."
“Vậy tại sao anh lại sống ở đây?” Nơi này cách khách sạn nơi anh ở rất xa.
"Sợ phiền phức."
"Có chuyện gì vậy?"
Trì Kiều rất ít khi hỏi thăm chuyện của anh, nghe thấy câu hỏi này, Lục Tầm có chút ngạc nhiên, nhưng anh vẫn trả lời: "Có một người bạn gặp chuyện rắc rối không có chỗ ở, anh giúp cô ấy thuê phòng ở một vài ngày. Cũng không muốn ở gần quá sợ bị cô ấy làm phiền, chờ đến khi cô ấy rời đi rồi sẽ quay về."
Nghe vậy, trong lòng Trì Kiều có chút vui mừng thì ra Lục Tầm không phải đặc biệt thích cô gái đó, chẳng qua vì từ nhỏ đã là chị em, cho nên mới không thể không chú ý tới người ta?
Thấy Lục Tầm đang nhìn mình chăm chú, sợ anh sẽ nhận ra mình có suy nghĩ khác, Trì Kiều đổi chủ đề nói: "Đói quá, chúng ta ăn gì?"
"Nơi anh đang ở có thể nấu ăn, chúng ta đi siêu thị mua đồ trước."
Trì Kiều không thể đi giày cao gót quá lâu, đứng trên tàu điện ngầm gần một tiếng đồng hồ cũng không muốn tiếp tục chạy qua chạy lại nữa, nghe cô kêu mệt, Lục Tầm chữa lời nói: “Em đến chỗ anh nghỉ một lát, anh đi siêu thị mua đồ."
Lục Tầm sống trong một khách sạn kiểu căn hộ hai tầng tổng cộng 70m2 , tầng dưới là phòng khách, phòng tắm và phòng bếp kiểu mở, tầng trên là phòng ngủ và phòng quần áo. Nho nhỏ cũng rất ấm áp, Trì Kiều vừa nhìn thấy đã nói thích nơi này.
Lục Tầm thuận miệng nói: "Em thích? Vậy anh sẽ thuê lâu dài."
Thấy Trì Kiều sững sờ nhìn mình, Lục Tầm không khỏi nghi ngờ thời gian trước cô không để ý tới mình bởi vì hành động tặng cừu nhỏ cùng dây chuyền quá rõ ràng, anh quyết định kiên nhẫn, từ từ giải quyết, nhanh chóng chuyển hướng chủ đề: "Em muốn ăn cái gì, anh đi siêu thị mua."
“Cái gì cũng được.” Chân Trì Kiều rất đau, Lục Tầm chưa kịp tìm dép dùng một lần cho cô thì đã cởi giày cao gót, đi chân trần vào phòng khách.
Lục Tầm chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn vừa đi đến cửa, anh đứng lại nói với cô trong tủ lạnh có đồ uống và hoa quả, sau đó rời đi.
Một ngày trước Trì Kiều còn nghĩ mình và Lục Tầm sẽ không liên lạc nữa, nhưng bây giờ lại đi tới chỗ ở của anh, cảm giác vô cùng kỳ diệu. Căn phòng rất sạch sẽ, trên bàn không có chai nước khoáng trống rỗng, thùng rác trống rỗng, có lẽ khi Lục Tầm đi vắng đã có người vào đây quét dọn, nhưng quần áo và đồ dùng cá nhân của anh vẫn còn nguyên ở chỗ cũ.
Trì Kiều vào phòng tắm rửa tay, lau khô tay, nhìn những món đồ Lục Tầm đặt trên bồn rửa mặt, mỗi một đồ vật, thậm chí cả mùi vị của kem đánh răng đều khiến cô cảm thấy mới lạ. Trên giá có một chiếc khăn tắm lớn, nhìn màu sắc thì hẳn là do anh mang tới, Trì Kiều cầm lên ngửi, mùi hương xà phòng quen thuộc khiến cô cảm thấy quen thuộc không thể giải thích được.
Khi Lục Tầm quay lại mang theo hai túi lớn, Trì Kiều đang gọt táo, thấy vậy cô giơ về phía anh hỏi anh có ăn không, Lục Tầm cúi đầu cắn một miếng rồi bỏ đồ trong tay xuống, đi vào trong phòng tắm rửa tay.
Anh đói hơn Trì Kiều, sau khi rửa tay xong cũng không lau khô, liền đem quả táo ba cắn, năm cắn chỉ còn lại ruột. Siêu thị ở tầng dưới có chế biến đồ ăn tươi, Lục Tầm mua hai con cua còn tươi để đầu bếp ở đó xào thành cua cay, tôm da muối tiêu, sò điệp bún tỏi và một hộp nem chay.
"Vừa làm xong, còn nóng ăn đi, anh đi nấu mì ăn liền."
Lục Tầm vừa nói vừa nhéo một miếng cua cay rồi lấy một túi ni lông đi vào bếp, Trì Kiều đã nghỉ ngơi đủ rồi đứng dậy nói: "Em đi nấu mì gói, hai gói mì hai người ăn có đủ không?"
Lục Tầm không khách sáo, đưa túi ni lông cho cô xong, anh bước đến trước bàn trà, cầm đĩa sò điệp bún tỏi theo Trì Kiều vào bếp, dựa vào tủ bát nhìn cô đun nước bỏ mì cũng túi gia vị vào trong nồi.
“Anh đứng đây nhìn em làm gì vậy?"
Lục Tầm không trả lời, ăn xong hai con sò điệp liền gắp một con đưa đến bên miệng Trì Kiều, thấy Trì Kiều lắc đầu bảo không ăn, anh lại đặt lên đĩa.
Lúc trước Trì Kiều cũng đã từng nấu cho Lục Tầm ăn, nhưng lúc đó cô khó chịu trách thiếu gia coi mình như người giúp việc, hoàn toàn không giống như bây giờ trong lòng tràn đầy vui vẻ nấu mì cho anh.
Lúc trước cô luôn chê Tần Úy mỗi lần yêu đương không lý trí, nhưng bây giờ cô lại phát hiện mình so với Tần Úy lại càng khoa trương hơn, cho dù là Lục Tầm cắn táo hay rửa tay, trực tiếp dùng tay nhéo cua cay hay là lúc ăn sò điệp lười tìm giấy ăn lau tay mà cũng xử lý luôn mấy đầu ngón tay cũng khiến cô cảm thấy cực kỳ đẹp, cực kỳ đáng yêu. Chuyện này so với khi Tần Úy theo đuổi Chương Dương cũng đâu có gì khác nhau...
Nấu xong mì ăn liền, hai người phát hiện chỉ có một cái nồi mà không có bát, Lục Tầm đặt cái nồi lên bàn, đưa đũa cho Trì Kiều: "Em ăn trước đi, còn lại anh sẽ ăn."
Trì Kiều cũng không phải người không biết xấu hổ để Lục Tầm ăn đồ ăn thừa của mình, xếp tôm muối tiêu cùng nem rán chung với nhau, dùng hộp đóng gói để đựng phần mì gói của mình.
Ăn xong bữa tối cũng đã hơn chín giờ, Trì Kiều nhanh chóng dọn dẹp bàn, rửa sạch nồi, chuẩn bị quay về trường học. Lục Tầm nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Tòa nhà ký túc xá đóng cửa lúc mười giờ đúng không? Bây giờ cũng đã chín rưỡi, đi tàu điện ngầm từ đây phải mất một giờ, quay lại trường em cũng không vào được ký túc xá. Em ở lại đây đi, sáng mai cùng nhau quay lại trường."
Nhớ tới thời gian đóng cửa ký túc xá, trong lòng Trì Kiều cả kinh, nén giận hỏi Lục Tầm: "Sao anh không nhắc em sớm hơn?"
“Anh không biết em còn muốn quay về."
Lời này là có ý gì, giống như cô đồng ý cùng anh đi về đây ăn cơm, chẳng khác nào chuẩn bị ở lại đây qua đêm... Trì Kiều có chút buồn bực, cắn chặt môi dưới, nói: "Đương nhiên là em muốn trở về! Nếu không vào được ký túc xá cũng sẽ tới phòng tự học mở cửa cả ngày.”
Thấy Trì Kiều cau mày vẻ mặt phòng bị, Lục Tầm mới hiểu ra cô đang lo lắng điều gì. Đó hoàn toàn là hiểu lầm, anh thậm chí không có bất kỳ ý nghĩ xấu nào, anh chỉ đơn giản là muốn ở bên cô mà thôi. Ban đêm anh cũng không ngủ được, cả tầng trên đều để cho cô. Ngày mai dậy sớm một chút, bắt chuyến xe buýt sớm nhất trở lại trường, cùng nhau ăn sáng, tất cả những việc anh muốn làm chỉ có như vậy.
Ban đầu Lục Tầm không có ý định giải thích, hơn nữa chuyện này càng giải thích lại càng không thể cứu vãn được, liền mở ngăn kéo tìm chìa khóa xe, nói với Trì Kiều: "Đi tàu điện ngầm không kịp, để anh lái xe đưa em về."
“Không phải xe của anh đang để ở trường sao?” Lời vừa ra khỏi miệng, Trì Kiều lập tức nhớ ra Lục Tầm cũng không phải chỉ có một chiếc xe.
Hai người bước ra khỏi phòng, Lục Tầm nói Trì Kiều đợi ở ven đường rồi tự mình đến bãi đậu xe ngầm lấy xe. Đứng ở ven đường đợi Lục Tầm lấy xe, trong lòng Trì Kiều đầy phiền muộn. Cô sợ rằng Lục Tầm sẽ coi thường mình, xem mình giống như loại con gái tùy tiện qua đêm ở nhà đàn ông...
Mặc dù đối với anh có chút tức giận, nhưng cũng có chút hối hận, cảm thấy giống như mình đã chuyện bé xé ra to.
Lục Tầm đỗ một chiếc xe thể thao mà Trì Kiều chưa từng nhìn thấy trước đó ở bên đường, hạ cửa kính xe xuống nói cô lên xe. Sau khi Trì Kiều lên xe ngồi bên ghế phó lái, Lục Tầm lập tức khởi động xe quay về trường.
“Lúc này đường không bị tắc, cũng sẽ nhanh tới nơi thôi.” Nói xong, Lục Tầm liền bật đài.
Khi hai người ở bên nhau tương đối trầm mặc cũng là chuyện bình thường, nhưng Trì Kiều lo lắng Lục Tầm không vui, lần đầu tiên không cố ý hỏi một câu: "Buổi tối anh không ngủ được sẽ làm gì?"
"Anh cũng không thường xuyên ở nhà, thỉnh thoảng sẽ tìm một vài người bạn hoặc lái xe quanh thành phố."
"Luôn ở một mình, anh không cảm thấy cô đơn sao?"
“Lúc trước thì không."
“Hiện tại thì sao?"
Lục Tầm chỉ cười mà không trả lời. Vì vậy cho nên mới muốn em ở lại.
Khi Lục Tầm lái xe đến ký túc xá, cũng đã hơn 10 giờ 5, dáng vẻ Trì Kiều ngoan ngoãn, dì quản lý cũng không làm khó cô, lập tức mở cửa. Quay sang nói cảm ơn với dì quản lý, Trì Kiều mới nhớ ra mình vội xuống xe kêu cửa cũng không chào tạm biệt Lục Tầm.
Trước khi lên lầu, cô đứng ở góc tầng một gửi cho Lục Tầm một tin nhắn WeChat: "Cảm ơn anh đã đưa em về, lái xe cẩn thận, khi nào tới nơi nói cho em biết.”
Chờ một lúc lâu không thấy anh trả lời lại, biết anh vẫn đang lái xe nhưng Trì Kiều vẫn có chút khó chịu, đi tới một nơi không có người gọi điện thoại cho chị gái.
Tần Úy không về ký túc xá, thuê một phòng ở gần trường học, cùng một vài người bạn đánh bài, sau khi nghe em gái tâm sự xong coi như không có gì nói: "Nếu Lục Tầm thực sự có ý khác, lúc trước cũng sẽ không bị người ta nghị luận về xu hướng giới tính đâu."
“Em không phải vì vậy, chỉ là cảm thấy thái độ của anh ấy rất tùy tiện, em cũng không muốn anh ấy nghĩ mình là người dễ dãi. Hơn nữa, hôm nay cách nói hay cách thức thực hiện giống như chuyện lúc trước chị nói với em cách lừa con gái về nhà, em cũng không phải đang nghi ngờ anh ấy... "
"Vậy em đang rối rắm chuyện gì?"
“Thái độ của anh ấy đối với em, tại sao vẫn luôn không rõ ràng..."
“Thích em."
“Nhưng cũng chưa thổ lộ."
“Em thích anh ta cũng đâu có thổ lộ."
“Chuyện này không giống.” Cô là người nhút nhát, nhưng nhìn dáng vẻ của Lục Tầm có giống như người nhút nhát chút nào? Làm ra những hành động quá giới hạn, lời nói cũng như vậy, cũng không trực tiếp nói thích cô, cô có thể cảm nhận được anh không hề nghiêm túc, thật sự xem mình thành đối tượng để trêu đùa.
Tần Úy tính tình nóng nảy, không muốn nói đi nói lại, trực tiếp nói: "Không phải em chỉ muốn âm thầm thích anh ta sao, còn chưa sẵn sàng ở bên nhau? Nếu là như vậy, em cũng đừng quan tâm tới thái độ của anh ta đối với mình như thế nào."
Không đợi Trì Kiều lên tiếng, cô ấy lại nói tiếp: "Nếu em muốn làm bạn gái của anh ta, chị giúp em. Cuối tuần, chúng ta sẽ hẹn Chương Dương, Lục Tầm, chị Lục Tầm, em gái Lục Tầm và gọi vài người bạn đi cắm trại. Chị cũng muốn nhân cơ hội này để đầu óc tỉnh táo, em cũng có thể làm rõ rốt cuộc mối quan hệ giữa Lục Tầm và cô chị gái kia là gì."
Vừa mới nghe thấy lời này, Trì Kiều chỉ cảm thấy ý nghĩ của Tần Úy rất viển vông: “Chị đi đâu hẹn chị gái của Lục Tầm? Đừng ầm ĩ."
“Nếu đã muốn hẹn thì nhất định sẽ hẹn được. Trước thứ sáu vẫn còn vài ngày nữa, em cứ cẩn thận xem xét đi."
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tần Úy, Lục Tầm cũng vừa lúc trả lời lại: "Mau ngủ đi, đừng nghĩ lung tung, anh mặt dày sẽ không giận em đâu."
Trì Kiều không ngờ Lục Tầm có thể nhìn ra được sau khi cô tức giận lại có chút băn khoăn, dường như cô không chỉ muốn thầm thích anh nữa. Được anh ôm như vậy trên tàu điện ngầm, cô thực sự không tức giận mà có chút hạnh phúc nếu anh là bạn trai của cô.
Trì Kiều do dự một lúc, sau đó gọi lại.
Lục Tầm có chút kinh ngạc, vừa nhận điện thoại liền hỏi: "Đồ vật rơi ở chỗ của anh sao?"
"Không có."
“Vậy sao em lại gọi cho anh?"
Trì Kiều không tìm được lý do, bèn hỏi ngược lại: "Ai đang nghĩ đến chuyện đó? Em chọc giận anh chỗ nào?"
Lục Tầm nở nụ cười: "Là anh đang nghĩ, là anh chọc giận em. Ngủ sớm đi, ngủ ngon."
“Ngủ ngon."
Lúc trước, Trì Kiều cũng không biết, trái tim mình cũng có thể mềm mại như bây giờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...