Trì Kiều không lên tiếng, vẫy tay với Lục Tầm rồi xoay người đi về nhà.
Sau khi bước lên bậc thềm, cô không khỏi liếc mắt lại nhìn Lục Tầm một cái, thấy anh không đứng đó đợi cô vào cửa rồi mới rời đi như mấy lần trước, sự ghen tuông trong lòng càng thêm rõ ràng.
Sau khi cô gái kia rời nhà trốn đi kéo vali chạy tới tìm Lục Tầm, cô ta ở khách sạn Lục Tầm ở, nghĩ tới chuyện Lục Tầm cơm cũng chưa ăn vội vã chạy đi giải quyết phiền toái mà cô giá kia gây nên, tưởng tượng đến khi hai người gặp mặt nhau, cô gái ấy sẽ chạy về phía anh khóc lóc rồi làm nũng, sự phấn khích và ngại ngùng lúc ban nãy liền biến mất. Trở lại phòng ngủ, Trì Kiều cất con búp bê và vòng cổ vào tủ quần áo, cả người chui vào trong chăn.
Loay hoay mãi, Trì Kiều cũng không ngủ được, miên man suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mình lại bị cuốn theo - Lời nói và việc làm của Lục Tầm quá mơ hồ, vì vậy cô không thể đoán ra được liệu anh có một chút thích mình hay không, cho nên sau khi cô gái đó xuất hiện, cô mới cảm thấy không được tự nhiên như thế. Nếu anh chưa từng vượt qua ranh giới, tại sao cô ta lại đến đây ...
Anh nói muốn tặng thứ gì đó cho cô, muốn nhìn thấy cô trước khi đi ngủ, đây là đang mập mờ đùa giỡn hay sao? Tần Úy luôn cho rằng không rõ ràng còn thú vị hơn là yêu, còn trách cô không đủ bản lĩnh để chơi trò này. Về mặt lý trí, cô cảm thấy Lục Tầm không có vấn đề gì, nhưng trong lòng lại nhịn không được buồn bực trong lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trì Kiều cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô sẽ càng lún sâu, tối hôm đó liền giục ba mẹ Tần và Tần Úy thu dọn đồ đạc, sáng hôm sau cả nhà đến khu nghỉ dưỡng của bạn ba Tần. Khi xe chạy ra khỏi thành phố Z, Trì Kiều gửi cho Lục Tầm một tin nhắn WeChat: "Tôi sẽ đi khỏi thành phố vài ngày. Buổi chiều không thể cùng anh về nhà ăn cơm, thật có lỗi."
Mất một lúc, Lục Tầm mới trả lời: "Em đi đâu vậy?"
"Cùng gia đình đến làng du lịch trên núi nghỉ dưỡng."
“Đi chơi vui vẻ. Đến nơi gọi điện cho anh."
Trì Kiều không trả lời, khi đến nơi, sợ bản thân mình không kìm lòng được, nên đã tắt điện thoại di động. Bình tĩnh được ba ngày, cô không còn mất ngủ hay suy nghĩ linh tinh nữa, mở điện thoại lên nhìn thấy tin nhắn của Lục Tầm, nhưng cô không biết phải trả lời như thế nào.
Chỉ có hai tin nhắn, vào buổi tối ngày đầu tiên cô đến khu nghỉ dưỡng, Lục Tầm đã gửi đến một tin nhắn, "Anh vừa mới ngủ dậy, em đã đến nơi chưa?". Sau vài tiếng, anh lại nhắn lại hỏi "Sao em lại tắt máy?", còn có hơn chục cuộc gọi nhỡ của anh.
Trì Kiều không muốn nói dối, cũng nghĩ không ra lý do trả lời chuyện mình tắt máy với Lục Tầm như thế nào, đang lúc rối rắm thì nghe thấy tiếng Tần Úy gõ cửa bảo cô xuống nhà ăn cơm, liền vứt điện thoại sang một bên, mở cửa đi ra ngoài.
Cả nhà đang ăn cơm, điện thoại di động của Tần Úy đột nhiên vang lên, cô ấy liếc nhìn màn hình, "Hừ" một tiếng, hỏi em gái, "Lục Tầm gọi cho chị là vì em không mang điện thoại ra ngoài đúng không?"
Nhìn thấy chị gái mình đưa điện thoại tới, Trì Kiều do dự một lúc rồi mới đưa tay ra nhận lấy, đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng. Sau khi nhấn trả lời, đợi hai giây đồng hồ vẫn không nghe thấy giọng nói của Lục Tầm, cô đành phải chủ động hỏi: "Này, anh đang tìm em sao?"
Lục Tầm "ừm" một tiếng, một lúc sau mới hỏi: "Vẫn còn đang chơi ở bên ngoài?"
"Đúng vậy."
“Rất vui?"
“Rất vui."
“Không có gì, anh không liên lạc được với em, sợ em xảy ra chuyện."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Tầm không hỏi cô tại sao không nghe điện thoại hay trả lời tin nhắn, ngược lại khiến Trì Kiều có chút băn khoăn, chủ động nói: "Tín hiệu trên núi không tốt."
Lời vừa nói ra, cô cảm thấy mình thật ngốc, tín hiệu trong phòng rất kém, chỉ là không có 4G, gọi điện nhắn tin vẫn có thể được. Khi bước ra khỏi phòng, tín hiệu 4G rất tốt, mấy ngày nay Tần Úy không có việc gì làm, gửi rất nhiều ảnh tự chụp lên vòng bạn bè, mà Lục Tầm có thể nhìn thấy vòng bạn bè của Tần Úy. Trì Kiều không mở điện thoại, không theo dõi vòng bạn bè của chị gái, nhưng khi Tần Úy chụp ảnh cũng có cô bên cạnh, trong bức ảnh đăng lên có sự xuất hiện của cô...
Lục Tầm nghe thấy đầu bên kia nói như vậy đại khái nghe ra được sự ngượng ngùng của cô, chủ động nói lời chốt hạ: "Đi chơi vui vẻ, anh ra ngoài ăn cơm."
Cúp điện thoại xong, Trì Kiều liền đánh vào đầu mình mấy cái, thật sự là ngốc hết thuốc chữa. Cô quyết định trở lại như bình thường, lần sau Lục Tầm gửi tin nhắn hay gọi điện sẽ nhắn tin trả lời ngay, tuy nhiên gia đình ở lại nghỉ dưỡng gần nửa tháng, cho đến khi trở về thành phố Z, Lục Tầm không hề liên lạc lại với cô một lần nào nữa.
Sau khi trở về từ khu nghỉ dưỡng, trước khi quay lại trường còn hai ngày, Tần Úy bị ba mẹ giám sát cả một kỳ nghỉ hè, sớm đã không còn kiên nhẫn nổi nữa. Cô ấy lấy cớ làm bài tập muốn sớm quay lại trường học, vốn dĩ muốn rủ Trì Kiều cùng về, nhưng thấy Trì Kiều từ chối, sau khi hiểu rõ nguyên nhân, quả thực khiến Tần Úy không chống đỡ nổi.
“Chị nói này gần đầu chị thấy em vẫn không được tự nhiên là vì cái gì! Chỉ có chuyện này. Con gái ở trong giai đoạn mập mờ phải bình tĩnh lạnh lùng là đúng rồi. Đừng chủ động để ý đến Lục Tầm. Mối tình đầu của chị hồi cấp hai không phải là một tên ban thảo* cùng lớp sao? Nhiều cô gái trong lớp đều thích hắn, hắn ta thích chị đồng thời còn thích một cô gái khác trong lớp, chị còn cạnh tranh với tình địch của mình một thời gian, nhưng khi tỉnh táo suy nghĩ lại, dựa vào cái gì mà bản thân phải làm như vậy, cho nên liền quyết định không để ý đến hắn nữa."
*Ban thảo: dùng để chỉ những nam sinh đẹp trai nhất lớp được mọi người công nhận hoặc bầu chọn
“Hắn cùng một lúc thích cả hai người, trêu ghẹo cùng một lúc hai người, sau này chị rời khỏi, hắn lập tức cảm thấy khó chịu, không chấp nhận được chuyện này, cố sống cố chết muốn cứu vãn. Bất luận là nam hay nữ, mọi người đều là như vậy, dễ dàng có được sẽ không để ý đến khi mất đi mới cảm thấy nó là tốt nhất. Em nhất định phải bình tĩnh, đừng để cho anh ta biết là mình đang ghen, đang để ý. Chị gái của anh ta không ngừng quấn lấy anh ta như vậy, em lại càng phải tỏ ra cao ngạo, lạnh lùng.” "Từ bao giờ trở thành chuyện em muốn cạnh tranh với người khác? Không liên quan tới Lục Tầm, em chỉ đang suy nghĩ linh tinh thôi." Trì Kiều không muốn dùng mưu mô cùng kỹ xảo để xử lý mối quan hệ với Lục Tầm.
“Kia không phải càng đơn giản, nếu như đã không có gì, muốn liên lạc thì liên lạc, thấy anh ta phiền thì không thèm đoái hoài đến nữa, còn rối rắm cái gì?”
Chỉ là đã quá mười ngày không liên lạc, cô cũng không biết nên nói gì. Lục Tầm cũng đã nhìn ra sự lảng tránh của cô, cho nên cũng không muốn để ý tới nữa?
Trước khi bước vào kỳ học chính thức một ngày Trì Kiều mới quay về trường, sau khi thu dọn đồ đạc vào ký túc xá, cô và bạn cùng phòng đi lấy sách mới, từ xa cô đã nhìn thấy chiếc R8 màu trắng của Lục Tầm đậu bên ngoài phòng tự học.
Lục Tầm đang dựa vào cửa xe cùng với hai nam sinh nói chuyện phiếm, những người đi ngang qua, dù là giáo viên hay bạn học, nam hay nữ đều sẽ vô thức nhìn anh. Bên trong trường học anh cũng chỉ là một nam sinh bình thường, nhưng khi ở bên ngoài lại càng nổi bật hơn.
Ban cùng phòng “a” lên một tiếng, nói: “Đây không phải là Lục Tầm nhà cậu sao” mới nói được một nửa, đã bị Trì Kiều bịt miệng lại. Lục Tầm ở cách đó khá xa đột nhiên nhìn về phía này, không hiểu vì sao, Trì Kiều cảm thấy chột dạ hai chân mềm nhũn, nhờ cô bạn cùng phòng giúp mình đi nhận sách, sau đó liền nhanh chóng chạy trốn.
Vì bạn cùng phòng giúp mình nhận sách, đến giờ cơm trưa, Trì Kiều liền mời cô ấy, nhưng Trì Kiều chưa bước vào bên trong nhà ăn liền nhìn thấy Lục Tầm đứng bên hàng rào đá ngoài nhà ăn mà họ thường hay đến. Trong ấn tượng của Trì Kiều, hình như có ai đã từng nói qua, Lục Tầm thường không ăn cơm trưa trong nhà ăn bởi vì phải về ngủ...
Lần này, không đợi bạn cùng phòng nhìn thấy Lục Tầm, Trì Kiều đã kéo tay cô ấy bỏ chạy. Nghe thấy bạn cùng phòng vẻ mặt kinh ngạc hỏi mình tại sao lại phải chạy trốn, cô cũng không thể nói ra được. Cô thực sự không biết mình bị làm sao, tại sao khi vừa nhìn thấy Lục Tầm, chân cô liền mềm nhũn, rõ ràng là muốn bước tới gần anh thoải mái chào hỏi một tiếng.
Lớp đầu tiên của học kỳ là tin tức phỏng vấn, Trì Kiều luôn là một học sinh ngoan, chăm chú đến lớp nghe giảng, còn là một sinh viên tốt, luôn ngồi ở vị trí hàng thứ ba có tầm nhìn tốt.
Một ngày trước ba người cùng phòng ký túc xá ra ngoài ăn tôm càng đỏ, trước khi ký túc xá đóng cửa bọn họ mới quay trở về. Cả một kỳ nghỉ hè không gặp nhau, lão Đại cùng Tiểu Yêu gần sáng mới ngủ, lúc này buồn ngủ quá không mở mắt ra được, một lúc sau mới vào lớp, đương nhiên là vào muộn.
Tin tức phỏng vấn học ở một giảng đường lớn, hai lớp cùng học. Ngay khi Trì Kiều ngồi xuống, một cậu bạn ở lớp kế bên đã từng gặp nhưng không nhớ được tên ngồi xuống cạnh cô. Trong ấn tượng của Trì Kiều, người này không thường xuyên lên lớp, lại đột nhiên ngồi ở hàng ghế đầu rất kỳ lạ, hơn nữa người ở ký túc xá thường đến sớm, trên hàng ghế đầu còn rất nhiều chỗ trống.
Thấy chàng trai không nhìn mình, cũng không có ý định bắt chuyện, Trì Kiều liền coi anh ta như không tồn tại.
Khi chuông vào lớp vang lên, Trì Kiều đang đọc tài liệu bài giảng thì đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào từ hàng ghế sau truyền đến. Cô quay đầu nhìn lại, Lục Tầm từ cửa sau bước vào. Anh nhanh chóng bước từng bước xuống bậc thang đi thẳng đến hàng ghế thứ 3. Giữa lúc nhịp tim của Trì Kiều đang không ngừng đập loạn, Lục Tầm gõ mạnh xuống mặt bàn, nói với cậu chàng bên cạnh Trì Kiều một tiếng: "Cảm ơn".
Sau khi anh ta phản ứng lại liền tháo tai nghe ra, nhìn Lục Tầm cười cười, đứng dậy, vỗ vai anh rồi đi về phía hàng ghế sau. Lục Tầm cũng không nhìn Trì Kiều, mặt không chút thay đổi mà ngồi xuống bên cạnh cô.
Hầu hết học sinh hai lớp đều biết Lục Tầm, nhưng chỉ một số ít nghe các đàn chị khoa luật trong trường sau kỳ nghỉ hè liền kể về chuyện của Trì Kiều và Lục Tầm, lúc này nhìn thấy hai người họ ngồi cùng nhau, điên cuồng nhìn về phía bên này, miệng không ngừng xôn xao bàn tán, trong giảng đường không ngừng vang lên những tiếng xì xào, cho đến khi giảng viên bước lên bục gõ bàn hai lần để cảnh cáo, mới dần im lặng.
Trì Kiều đã tắt chuông điện thoại, nhưng nhìn thấy lời nhắc WeChat, không cần nghĩ cũng biết là do nhóm bạn cùng phòng gửi tới. Cô không muốn xem điện thoại, nhưng cứ cứng ngắc bên cạnh Lục Tầm như thế này lại càng đáng sợ hơn, đành phải nhìn vào điện thoại để che giấu sự thấp thỏm trong lòng.
Tiểu Yêu: "Hôm qua không phải cậu nói là không quen với Lục Tầm sao?"
Lão Đại: "Buổi đầu tiên của đầu kỳ, Lục Tầm lại học ở lớp mình? Cậu gạt bọn mình không tính, hỏi cậu, cậu còn nói dối. Đúng là không có lương tâm! Vì nể mặt em rể tới tham gia lớp học, tạm thời không so đo với cậu, cơm trưa sẽ do mình sắp xếp."
Trì Kiều tắt giao diện WeChat, trộm liếc nhìn Lục Tầm, thấy anh đang nhìn về phía giảng viên, không những không nhìn vào điện thoại di động mà ngay cả khóe mắt cũng không muốn nhìn cô, trong lúc nhất thời lại nhịn không được mà thầm nghĩ -đây có phải là đang đợi mình chủ động chào hỏi không?
Trì Kiều đang cắn bút nghĩ xem nên mở lời như thế nào, Lục Tầm đột nhiên lấy cây bút trên tay cô, mở vở ra, viết xuống đó một hàng chữ.
Sau khi anh ta trả lại cuốn sổ ghi chú, Trì Kiều nhìn xuống, nhìn thấy dòng chữ được viết trên đó vô cùng tự nhiên: "Em thử chạy thêm một lần nữa cho anh xem."
Trì Kiều suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời: "Em chạy khi nào..."
Nhìn thấy câu này, Lục Tầm quay đầu lại liếc cô một cái thật sâu, cầm lấy bút và quyển sổ, lại bắt đầu viết, một lúc sau liền mới ngừng lại, Trì Kiều vươn cổ qua nhìn, Lục Tầm cư nhiên đang ghi chép lời giảng của giảng viên...
Trì Kiều còn chưa kịp định thần thì đã nghe thấy Lục Tầm đang nghiêm túc ghi chép, trầm giọng nói: "Em nhìn anh làm gì, nghe giảng đi."
"..."
Bút và sổ của cô đều nằm ở trong tay anh, muốn cô thật sự nghe giảng hay ghi chép cẩn thận cũng không được, vì vậy cô đành phải lấy ra một cây bút đánh dấu để viết trông chẳng khác nào đang viết thư pháp cả.
Sau hai tiết học tin tức phỏng vấn là đến hai tiết của chủ nghĩa Mác, Lục Tầm vẫn chưa có ý định rời đi, khi tiếng chuông tan học vang lên, lão Đại liền nhắn WeChat cho Trì Kiều nói: "Học kỳ này, Lục Tầm chuẩn bị học ở lớp chúng ta?"
Ngay sau khi Trì Kiều vừa định trả lời lại "Làm sao mình biết được anh ta thế nào", cô liền nhận được một mẩu giấy trên đó là chữ viết của Lục Tầm: "Tiết này không cần nghe, anh chọc giận em chỗ nào? Nói anh nghe một chút."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...