Edit: Annie
Trì Kiều vừa lên xe, Thời Dự liền mở nhạc, một bản nhạc phim mà cô thích. Hai người đã biết nhau mười mấy năm, dù là yên lặng ngồi cạnh nhau cũng sẽ không thấy lúng túng.
Mặc dù chưa ai nói gì, nhưng suy nghĩ của Thời Dự, Trì Kiều hiểu, thái độ của Trì Kiều, Thời Dự cũng biết. Lớn lên cùng nhau từ nhỏ, muốn đối phương biết ý đồ của mình có quá nhiều phương pháp có thể dùng để tránh khó xử.
Bởi vì Trì Kiều chống đối và cự tuyệt, Thời Dự ngược lại không vội thổ lộ. Anh làm gì cũng thong thả ung dung, có rất nhiều kiên nhẫn, tình nguyện dây dưa như vậy.
Mấy năm gần đây Trì Kiều cố ý tránh Thời Dự, không giống như khi còn bé gặp chuyện gì cũng tìm anh giúp, nhưng mà hai nhà qua lại thân thiết, thường xuyên ăn cơm cùng nhau, bọn họ lại đều học trong đại học Z, một tháng dù sao cũng sẽ gặp nhau vài lần.
Phát hiện Thời Dự lái xe tới bờ biển, Trì Kiều mới mở miệng: “Sao lại không đi về nhà em?”
Thời Dự không đáp, quay lại hỏi: “Ngay cả bạn trai của bạn tên gì em cũng không biết, chỉ có một mình cũng dám xông vào trong?”
“Nếu giữa đường gặp phải chuyện này, em nhất định sẽ không quan tâm, xen vào việc của người khác nguy hiểm như thế nào em đã hiểu được mấy ngày trước rồi. Nhưng cô ấy mở miệng nhờ em giúp, không xảy ra chuyện thì thôi, lỡ như có chuyện gì bất ngờ, em sẽ áy náy. Với lại em đã gọi điện thoại cho anh rồi mà, nếu có khó khăn, có thể nói tên của anh ra.”
Thời Dự cười: “Nếu thật sự gặp kẻ khó chơi, nói tên anh ra thì có ích lợi gì. Nữ sinh như Lý Mạn trong trường chúng ta có một ít, nhưng dùng tên thật đi giao du cũng chỉ có cô ta. Cô ta không phải người bình thường, em nên chú ý một chút.”
Nghe được câu này, Trì Kiều đột nhiên hiểu tại sao Lý Mạn nhờ mình giúp đỡ: “Cô ấy có phải đã biết anh không? Khó trách cô ấy nhắn Wechat nhờ em hỗ trợ.”
“Từng gặp, không quen biết.” Dừng một chút, Thời Dự bổ sung, “Anh và nhóm của Tưởng Hạo không phải người cùng đường.”
Trì Kiều biết ẩn ý của Thời Dự, lại không lên tiếng.
Thời Dự nghĩ tới điều gì, hỏi: “Lý Mạn tại sao lại biết chúng ta… Em đã nói với cô ta về anh?”
“Không có. Em không thân với cô ấy.”
“Vậy thì chính là từ chỗ này biết anh, biết anh sẽ nghe nói tới em.” Thoáng nhìn vẻ mất tự nhiên trên mặt Trì Kiều, Thời Dự cười, liếm môi một cái, “Bảy tháng, em đã bảy tháng chưa chủ động liên lạc với anh, lần này vẫn là vì người không quen biết.”
Trong giọng nói của Thời Dự tràn đầy bất đắc dĩ, Trì Kiều sinh ra mấy phần áy náy: “Lâu như vậy sao…”
“Anh chưa ăn cơm tối, đói bụng rồi, em mời anh ăn lẩu đi.”
Không đợi Trì Kiều gật đầu, Thời Dự liền lái ô tô vào hầm đỗ xe của trung tâm thương mại, trước mắt đã gần 11 giờ, anh dĩ nhiên phải nhắc nhở Trì Kiều gọi điện thoại cho người nhà.
“Không cần, bọn họ đều về quê rồi, chỉ có em ở nhà.”
Nghe được câu này, Thời Dự lại đổi chủ ý: “Hay là mua ít đồ, về nhà em nấu?”
Bọn họ cùng nhau về nhà nấu lẩu, nếu bị mẹ Thời Dự biết được không biết sẽ nói cái gì nữa, Trì Kiều cự tuyệt: “Đã tới đây rồi, ăn ở đây đi.”
Thời gia và Tần gia qua lại thân thiết với nhau, sau khi biết Thời Dự thích cô, lúc hai nhà tụ họp, thái độ khinh thường và phản đối của mẹ Thời Dự rất rõ ràng, Trì Kiều trong lúc vô tình còn nghe được mẹ Thời Dự nói với mẹ Tần rằng mình có tâm cơ, mẹ Tần vì bảo vệ cô, đã phá lệ tranh cãi với mẹ Thời Dự.
Tám tuổi cô đã đến Tần gia, mười mấy năm qua ba Tần, mẹ Tần và Tần Úy đều coi cô như con gái, em gái ruột. Mặc dù bọn họ chưa từng nói với cô chuyện lần đó vì cô mà gây ra tranh chấp với mẹ Thời, cô cũng như cũ không muốn bọn họ khó xử, rốt cuộc Tần gia trên phương diện làm ăn còn phải dựa vào Thời gia.
Ngũ quan Thời Dự cũng không quá xuất sắc, nhưng vóc người cao ráo khí chất tốt, từ trung học đến đại học vẫn luôn được hoan nghênh. Hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Trì Kiều không phải chưa từng động lòng, nhưng đối với thứ không thuộc về mình, cô có thói quen sẽ tránh xa.
Hai người đã rất lâu không ăn cơm riêng với nhau, ánh mắt Thời Dự trong suốt bữa cơm không rời khỏi cô. Trì Kiều không muốn đối mặt với anh, ăn hết những đồ Thời Dự gắp vào bát mình, không còn gì khác để làm đành cúi đầu chơi điện thoại, giấu đi sự bối rối.
Lướt xong Weibo, Trì Kiều lại mở Wechat, kéo qua bảng tin của Tần Úy mới phát hiện ra một nhóm chat mới.
Trung tâm hỗ trợ pháp lý khoa luật trường đại học Z sắp kỉ niệm 20 năm thành lập, trường chuẩn bị mở hoạt động phổ biến pháp luật trong bốn tháng, tháng bảy tháng tám đi đến các cộng đồng dân cư, tháng chín tháng mười tới các trường trung học và tiểu học, cuối cùng là tổng kết thành quả đạt được, góp phần vào lễ kỷ niệm 20 năm thành lập. Thành viên của Trung tâm hỗ trợ pháp lý chủ yếu là sinh viên năm 3 khoa luật và nghiên cứu sinh, bởi vì tháng 7 tháng 8 được nghỉ hè, người tự nguyện tham gia không đủ, sinh viên người bản xứ theo nguyên tắc đều phải tham gia.
Nhóm chat này là vì chuẩn bị cho hoạt động phổ biến pháp luật mà lập ra, Trì Kiều phụ trách chụp ảnh, viết bản thảo tin tức, làm việc với phóng viên của tòa báo, là người duy nhất không “có” luật ở đây.
Thấy trong nhóm có người @ cô nói chào mừng em gái khoa báo chí tuyên truyền, Trì Kiều đáp lại một cái icon mỉm cười.
Icon vừa mới gửi đi, lập tức có người hỏi có biết người này người nọ trong khoa hay không, trò chuyện được vài câu, thầy quản lí nhóm nhắc nhở mọi người không nên nói chuyện không liên quan đến công việc, đồng thời nhắc lại thời gian tập hợp ngày mai.
Sau khi gửi dòng chữ “Nhận được” đi xong, đột nhiên có người gửi tin “Ngày mai mấy giờ kết thúc?”, dừng lại mấy giây, ai đó hỏi ngược lại “Lục Tầm, cậu cũng tới?”
Thấy câu này, Trì Kiều ngẩn ra một lúc mới nhớ vị Lục thiếu gia này cũng là sinh viên bản xứ đang học năm 3 khoa luật.
Lục Tầm không đáp, hỏi lần nữa “Mấy giờ?”
Trì Kiều nhấn vào ava của anh ta, tên Wechat chính là “Lục Tầm”, vừa thấy hai chữ này, trong đầu cô liền hiện lên dáng vẻ anh ta cười lười biếng vẫy tay gọi mình, nhẹ nhàng “phụt” một tiếng, thoát khỏi Wechat.
…
Tên Wechat của Trì Kiều là “Kiều Tiểu Trì”, hình ava là ảnh một bên mặt, kỳ thật so với người thật không giống chút nào, lúc cô trở về với khuôn mặt tươi cười, Lục Tầm nhìn một cái liền nhận ra. Hoạt động buổi chiều 5 giờ sẽ kết thúc, anh định đặt báo thức lúc 4 giờ, dậy được thì tới đó xem một chút.
Hai giờ chiều hoạt động bắt đầu, sau 2 tiếng tọa đàm pháp luật là thời gian đặt câu hỏi xin cố vấn. Trì Kiều vốn tưởng rằng sẽ không có quá nhiều người hỏi, nào biết đã 5 giờ rồi vẫn còn hơn mười người xếp hàng chờ được cố vấn.
Tới xin cố vấn đa số đều là người lớn tuổi, hoặc là con cái không phụng dưỡng, hoặc là mua ba thứ thực phẩm chức năng không tác dụng, hoặc là bị lừa trong việc quản lí tài sản, cũng có hai người tàn tật và một người nợ đầy đầu muốn ly hôn vợ mình.
Sau khi giải đáp đơn giản, các bạn học còn phải thẩm tra án kiện, đưa những người có điều kiện phù hợp đến trung tâm hỗ trợ pháp lý để nộp đơn xin trợ giúp.
Bọn họ đã chuẩn bị một trăm cuốn sách tuyên truyền có số điện thoại của Trung tâm hỗ trợ pháp lý, nhưng vì số người đến xin trợ giúp nhiều hơn dự kiến nên không đủ. Chụp ảnh và viết thông cáo báo chí xong xuôi, Trì Kiều là người rảnh rỗi duy nhất trong sự kiện, liền chủ động xin quay về trường lấy thêm.
Thầy quản lí nhóm hỏi: “Em biết lái xe không? Lái xe của thầy đi.”
Trì Kiều lắc đầu, mặc dù đã lấy bằng lái năm ngoái nhưng cô đã rất lâu chưa chạy thử, nào dám đi ra đường.
“Vậy đừng đi, sách tuyên truyền rất nặng, không có xe sẽ bất tiện,” thầy quản lí nhìn quanh bốn phía, cau mày nói, “Lục Tầm tại sao chưa tới?”
Một nữ sinh nghe vậy liền tiếp lời: “Anh ấy ngày đêm đảo lộn, buổi sáng mười một mười hai giờ mới ngủ, chạng vạng tối thức giấc, ban đêm không ngủ, lúc này chắc chắn chưa dậy được đâu.”
Thầy “a” một tiếng: “Cậu ta mấy giờ ngủ mấy giờ dậy mà em cũng rành quá.”
Nữ sinh lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Lục Tầm chưa bao giờ đi học buổi chiều, mọi người đều biết.”
Sau khi thầy giáo rời đi, nghe mấy nữ sinh bên cạnh nói chuyện Trì Kiều mới biết, mấy môn học sắp xếp vào buổi chiều, Lục Tầm chưa từng đi học hôm nào nhưng vẫn có điểm thi lọt top 10 của môn học, bởi vậy học phần bình thường tuy rằng bằng 0, cộng trung bình lại vẫn không trượt.
Trường đại học Z là 985*, khoa luật lại là con bài chủ chốt của trường, sinh viên thi được vào đây đều không ngu ngốc, hoàn toàn không đi học mà vẫn đứng top 10 môn học, thật là thần kỳ.
(*) Khác với các trường nằm trong dự án 211 là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc, các trường thuộc dự án 985 là những trường đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm. Các trường đại học trong dự án 985 được gọi là đại học 985. Đại học 985 có thể nói là những trường đại học tối trọng yếu và có thực lực nhất Trung Quốc. (Theo gg)
Trời quang đãng, nhiệt độ không khí lại trở về 35 độ, ở bên ngoài phòng chờ một buổi chiều, cả người đều ướt đẫm mồ hôi. Sau khi nước mang tới đã uống hết sạch, Trì Kiều đang muốn tới siêu thị nhỏ ở phố đối diện, liền thấy một chiếc SUV màu bạc đi đến.
“Ồ, xe của Lục Tầm?”
Lúc này đã là năm giờ mười lăm phút, thầy quản lí thấy anh dừng xe, đang đi tới muốn dạy dỗ sinh viên, lại thấy anh lấy ra từ trong xe một chồng sách tuyên truyền, lại khênh một thùng nước xuống. Không biết anh nói gì mà thầy giáo vốn đang cau mày lập tức nở nụ cười.
Lục Tầm gọi một bạn học nam khác, cùng nhau bê sách tuyên truyền và nước uống đến trước khu vực cố vấn, sau đó trở về trong xe. Cách cửa sổ xe, anh lập tức liền thấy được Trì Kiều đứng trong đám người. Cô không phải loại nữ sinh đẹp xuất sắc, nhưng lại có khí chất làm người ta cảm thấy yên tĩnh. Bởi vì có cô ở đây, ánh mặt trời nóng nực, tòa chung cư cũ nát, khu đất trống nhỏ hẹp, đám người ồn ào, mùi mồ hôi tràn ngập trong không khí cũng không làm người ta phiền não, cả thế giới tựa như đều yên tĩnh lại.
Lúc tiễn người xin cố vấn cuối cùng đã là sáu giờ, khi mọi người dọn dẹp Lục Tầm không xuống xe, trước khi rời khỏi một nữ sinh đanh đá nhất trong nhóm đi qua gõ gõ cửa kính xe anh, tức giận cười nói: “Lục thiếu gia, anh ngồi ở trong xe bật điều hòa nhìn đám nữ sinh chúng tôi ở dưới ánh nắng chói chang khuân vác làm việc nặng, không đỏ mặt sao?”
Lục Tầm chưa bao giờ nói chuyện phiếm với nữ sinh, cũng không phải người dễ sống chung, nghe được câu này, mấy nữ sinh bên cạnh nhao nhao nhìn sang.
Mặt Lục Tầm đầy thản nhiên: “Tôi không phải thành viên Trung tâm hỗ trợ pháp luật, cũng không cho rằng trường có thể cưỡng ép người không hứng thú tham gia.”
Nữ sinh nhướn mày nói: “Anh cảm thấy không phù hợp sao lại tới, sợ thầy phát hiện ư?”
Lục Tầm không lên tiếng đáp lại, giống như có chút không kiên nhẫn. Một nữ sinh khác giảng hòa nói: “Lục Tầm tới để sưởi ấm cho chúng ta.”
Nữ sinh gõ cửa kính xe không biết nhìn sắc mặt người, nghe vậy bèn cười ha ha: “Vậy còn phải cảm ơn Lục thiếu gia, anh có lòng tốt như vậy, dứt khoát đưa chúng tôi về nhà đi.”
Những nữ sinh khác thay cô ta đổ mồ hôi, vốn tưởng rằng Lục Tầm sẽ không để ý, trực tiếp rời đi, không ngờ dừng mấy giây, thế nhưng anh lại nói: “Lên xe.”
Nữ sinh gõ cửa kính xe mặt đầy ngạc nhiên, kéo hai người bạn khác ngồi vào trong, ngoài xe chỉ còn Trì Kiều và một nữ sinh nữa.
Xe của Lục Tầm dừng ở cạnh bến xe buýt, nữ sinh cuối cùng khách sáo vài câu rồi cũng chen vào ngồi phía sau, Trì Kiều đợi xe buýt nên lùi lại mấy bước, giống như là muốn vạch rõ giới hạn với chiếc xe này. Thế nhưng xe vẫn chậm chạp chưa di chuyển, Trì Kiều khó hiểu nghiêng đầu nhìn, đúng lúc Lục Tầm xuống xe.
Anh đưa lưng về phía nắng chiều, hai tay đút trong túi quần, cười như không cười nói: “Bạn học này, khách khí cái gì, lên xe.”
Trì Kiều bị ánh mặt trời sau lưng anh làm chói mắt, thừ người trong chốc lát rồi mới giơ tay lên vẫy vẫy, không chờ cô nói ra câu “không cần”, một nữ sinh đã tùy tiện bước xuống, nói “Không cần khách khí, đây là bạn học lớp chúng tôi”, liền kéo Trì Kiều ấn vào ghế sau, lại tự mình ngồi lên chỗ trống duy nhất cạnh ghế lái.
Ý đồ của nữ sinh này quá rõ ràng, mà Lục Tầm lại giống như không ngần ngại chút nào, trừ Trì Kiều, ba nữ sinh ngồi phía sau không hẹn mà cùng có suy nghĩ, Lục Tầm cũng không có khó tính như vậy.
Nghe được Lục Tầm hỏi địa chỉ của mọi người, Trì Kiều báo cái gần nhất, vốn nên là người đầu tiên xuống xe, nào biết Lục Tầm chạy xe lên cầu vượt rồi mới nhìn gương chiếu hậu nói với Trì Kiều: “Xin lỗi, đi qua nhà em rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...