Trì Kiều ngẩng đầu lên, liếc nhìn bầu trời đầy mây đen, biết mình không còn lựa chọn nào khác, liền "Ừm" một tiếng, "Nói không chừng cơn mưa này sẽ kéo dài suốt đêm."
Lục Tầm bước xuống bậc thềm trước, Trì Kiều theo sát phía sau anh đi vào trong mưa. Những hạt mưa rơi nặng hạt khiến tóc và quần áo của Trì Kiều nhanh chóng bị ướt. Khách sạn nhỏ chỉ cách đây hai ba trăm mét mà đi bộ thế này, chưa kể quần áo, giày thể thao cũng ướt sũng.
Lục Tầm thấy Trì Kiều đi quá chậm nên quay lại nắm lấy tay cô, nhận thấy sự phản kháng của đối phương, anh bất đắc dĩ mỉm cười, thả tay ra nắm lấy cánh tay của người kia. Suốt dọc đường đi bị Lục Tầm kéo đến trước bậc thang của khách sạn nhỏ, áo phông và quần jean của Trì Kiều gần như đã ướt đẫm, cô nghiêng đầu nhìn Lục Tầm, dường như anh cũng không khá hơn là bao.
Vừa mở cửa khách sạn nhỏ, một mùi khói nồng nặc xộc thẳng vào mặt. Tầng một của khách sạn nhỏ là một quán cà phê Internet gần như kín chỗ, liếc mắt nhìn một cái có thể thấy thanh niên hơn hai mươi tuổi chiếm đa số, ngồi chơi game thâu đêm, có cả những gã thanh niên cởi trần khắp người đều là hình xăm, thỉnh thoảng văng ra những lời thô tục.
Da Trì Kiều trắng nõn, lại xinh đẹp, đột nhiên một cô gái xinh đẹp dáng dấp như sinh viên đại học bước vào bên trong một nơi như vậy, quả nhiên thu hút không ít sự chú ý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một người đàn ông mặc áo hoa không tay huýt sáo với cô, Trì Kiều vô thức nhìn qua, bắt gặp ánh mắt trần trụi không hề kiêng kị của người đàn ông này, trong lòng cô liền dấy lên một trận ghê tởm.
Lục Tầm quay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông kia, sau đó vỗ nhẹ vào lưng Trì Kiều, dặn: "Em đi lên cầu thang trước đi, chờ anh."
Trì Kiều gật đầu, quay người về phía cầu thang, đi được hai bước, nhớ tới lần trước lớp trưởng tóc ngắn từng nói Lục Tầm khi còn bé luôn đánh nhau, lại càng khiến cô cảm thấy lo lắng, lùi về sát lại gần Lục Tầm, thấp giọng nói: “Những người này nhìn thế nào cũng không thấy đứng đắn, anh đừng để ý đến bọn họ, ngộ nhỡ xảy ra xung đột, hai chúng ta không phải người ở đây... "
Lục Tầm cười xùy một tiếng: "Biết."
Khi bước đến chỗ cầu thang mùi khói thuốc cũng đã nhạt đi không ít, Trì Kiều vừa cảm thấy hô hấp của mình thông thuận được một ít, liền nhìn thấy ở phía trên cầu thang có người đàn ông to béo bước từng bước loạng choạng xuống dưới cầu thang. Khi người đàn ông đi ngang qua Trì Kiều, anh ta đột nhiên dừng lại, ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người anh ta khiến Trì Kiều không khỏi cảm thấy lo lắng, định quay lại để tìm Lục Tầm, may mắn thay có một cặp đôi trẻ, cũng không biết có phải là học sinh trung học hay không sóng vai nhau bước xuống dưới lầu, mới đi được một nửa cầu thang, bọn họ đột nhiên dừng lại, đứng ở đó không hề để ý những người có mặt ở đây mà hôn đến nghiêng trời lệch đất.
Tầm mắt của người đàn ông to béo kia lập tức chú ý tới trên người đôi tình nhân trẻ này, Trì Kiều nhẹ nhõm thở ra một hơi, cô cảm thấy có chút xấu hổ mà hạ tầm mắt xuống, chăm chú nhìn vào mũi giày ướt đẫm của mình.
Trì Kiều đợi gần mười phút mới thấy Lục Tầm cầm một túi ni lông bước tới, trong mười phút này, ngoài người say rượu cùng đôi tình nhân trẻ, cô còn nhìn thấy người lỗ kim trên tay, đeo kính râm ngồi trong phòng, vẻ mặt đờn đẫn, đoán không chừng là một con nghiện. Vì vậy, sau khi nhìn thấy Lục Tầm, Trì Kiều, cuối cùng mới cảm thấy an tâm, tức giận nói: "Sao lâu vậy?"
"Mua một chút đồ vật này nọ, nơi này còn tồi tàn hơn so với tưởng tượng."
Hai người một trước một sau đi lên tầng ba, Lục tầm lấy chìa khóa mở cửa rồi bước vào bên trong, Trì Kiều đứng bên ngoài cửa hỏi: "Phòng của tôi ở đâu?"
Lục Tầm lấy trong túi nhựa ra một chai nước khoáng, mở nắp, nói: "Chính là ở đây."
Trì Kiều bước vào phòng, Lục Tầm uống nước, đặt chai nước khoáng lên bàn, đi tới cạnh cửa, rồi đóng cửa lại. Trì Kiều không rõ tại sao người này không chịu rời đi, đành phải lên tiếng đuổi khách: "Tôi phải nghỉ ngơi."
"Nơi này giường không thể ngủ, dưới lầu cũng không mua được khăn trải giường, anh đã mua khăn trải bàn dùng một lần, em trải lên giường dùng tạm một đêm."
Trì Kiều đã đứng bên ngoài một ngày đã vô cùng mệt mỏi, cho dù trong phòng đầy mùi ẩm mốc, cô có thể ngủ được, nhưng Lục Tầm không rời đi, cô sẽ tắm rửa như thế nào rồi ngủ ...
"Cảm ơn, tôi tự mình làm được, anh về phòng nghỉ ngơi sớm một chút."
"Anh chỉ thuê có một phòng."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Duy nhất, chỉ còn lại có phòng này?"
Thấy Trì Kiều nhìn mình chằm chằm vẻ mặt đề phòng, Lục Tầm bất đắc dĩ cười, kéo ghế dựa đặt ở bên cạnh ngồi xuống: "Nếu ở một nơi tồi tàn này làm ăn được, ông chủ có thể đổi lầu một thành quán cà phê Internet được không?""
"Có phòng, tại sao anh chỉ thuê một phòng?"
“Hai chúng ta ở hai phòng, để người khác biết được em ở một mình một phòng, em có thể ngủ được, nhưng anh không yên tâm."
Trì Kiều chưa kịp nói thì có tiếng nắm cửa rung lên bên ngoài, nghĩ đến đám người lộn xộn ở dưới lầu, Trì Kiều lập tức căng thẳng.
Người bên ngoài lắc tay nắm cửa vài lần nữa, sau đó nhét mấy tờ giấy vào khe cửa. Trì Kiều nheo mắt nhìn xuống đất, hóa ra là mấy tờ giấy quảng cáo rất nhiều màu sắc, trên đó cũng có số điện thoại...
Ngoại trừ vàng thau lẫn lộn, có mùi ẩm mốc, nhà trọ nhỏ này cách âm cũng không tốt, phòng bên cạnh có mấy người đàn ông uống rượu đánh bài, thỉnh thoảng chửi bậy một vài câu khẩu âm địa phương rõ rệt. Nếu ở một mình, cô nhất định sẽ sợ hãi, nhưng căn phòng này nhỏ như vậy mà còn có cả Lục Tầm, cô cũng không ngủ được, nếu sớm biết như vậy, còn không bằng đứng ở bên ngoài một đêm.
Nhìn thấy vẻ rối rắm trên mặt Trì Kiều, Lục Tầm giải thích nói: “Cả ngày nay anh đã ngủ rồi, giường nhường cho em, anh có cái ghế dựa này là được rồi."
Nhớ tới thói quen ngày đêm đảo lộn của Lục Tầm, Trì Kiều thả lỏng một chút.
Lục Tầm đứng dậy, lấy khăn trải bàn dùng một lần từ trong túi nhựa ra, ném cho Trì Kiều một cái: "Sao đứng ngốc vậy, còn chưa đi ngủ à? Cùng nhau dọn dẹp giường đi."
Trì Kiều đặt túi lên bàn, bước tới dọn giường cùng anh, khi anh cầm chăn bông lên thì khăn trải giường cũng được vén lên, khăn trải giường nhìn sạch sẽ, nhưng nệm bên dưới thì không được như vậy, không chỉ có tóc rụng, mảnh vụn thức ăn, còn có vết máu đã nhạt màu.
Hình dạng và vị trí của vết máu khiến Trì Kiều nhớ đến cặp đôi nhỏ tuổi mà mình nhìn thấy ở dưới lầu, nhớ tới Lục Tầm cũng ở đó, cô có chút xấu hổ lập tức đặt lại khăn trải giường xuống.
Lục Tầm vờ như không nhận thấy bất kỳ dấu vết nào trên nệm, đặt khăn trải bàn chưa trải xuống, xoay người vào phòng tắm. Ngay sau khi Trì Kiều dọn giường, anh mượn máy sấy tốc rồi quay về phòng. Sau khi tìm được ổ cắm bên cạnh giường, Lục Tầm ngồi trên giường, vỗ xuống bên cạnh, ra hiệu cho Trì Kiều đi qua.
"Làm, làm gì đấy?"
"Quần áo ướt đẫm có khó chịu không?"
Lúc này, Trì Kiều hiểu ra: "Cám ơn, tôi tự mình làm được"
“Đừng suy nghĩ lung tung được không?” Lục Tầm bật máy sấy tóc đứng cách Trì Kiều một thước, duỗi tay giúp cô sấy tóc.
Sợ anh phải duỗi tay như vậy sẽ cảm thấy mỏi, Trì Kiều chủ động tiến lại gần hơn. Không khí ấm áp trong máy sấy tóc phóng đại hương thơm trên người Trì Kiều, ngay cả nín thở Lục Tầm cũng ngửi thấy. Anh quay mặt đi, thổi hai lần, đặt máy sấy tóc lên giường rồi trốn sang một bên: "Cũng sắp xong rồi."
Trì Kiều nói lời cảm ơn, nhặt máy sấy tóc lên tiếp tục sấy. Sau khi sấy khô mọi thứ, cô do dự hỏi Lục Tầm đang ngồi trên ghế: “Có muốn tôi giúp anh không?"
"Không cần."
“Phía sau lưng anh vẫn còn ướt?"
Lục Tầm không nói lời nào, cởi áo phông ném lên giường cho cô sấy. Mặc dù lúc trước đã từng nhìn thấy Lục Tầm ở trần, Trì Kiều vẫn cảm thấy không được tự nhiên, đứng dậy đi vào trong phòng tắm.
Lục Tầm không ngẩng đầu lên, nhưng đoán được cô muốn đi rửa mặt, liền nhắc nhở: "Trong túi ni lông có bàn chải đánh răng và khăn tắm."
Trì Kiều muốn rửa mặt với súc miệng qua, sau đó lấy khăn giấy lau sạch, nghe vậy liền lấy bàn chải đánh răng, cốc nhựa, xà phòng và khăn tắm từ trong túi ni lông ra. Đột nhiên nghĩ đi tắm nước nóng đột nhiên nảy lên trong đầu. Tuy nhiên, khi bước vào phòng tắm, cô thấy trên gạch có vết ố, lại nghĩ tới Lục Tầm ở bên ngoài, cho nên đơn giản lau qua một chút.
Động tác của Trì Kiều rất chậm, khi bước ra khỏi phòng tắm, Lục Tầm đã sấy khô áo quay trở lại ghế ngồi, sợ Trì Kiều xấu hổ, anh xoay bàn ghế ngồi quay lưng lại giường.
Nghe thấy tiếng Trì Kiều từ phòng tắm đi ra, anh nói: "Đi ngủ sớm đi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ rời đi."
Trì Kiều “ừm” một tiếng, rút chiếc khăn choàng mang theo từ trong túi xách làm chăn, ngồi trên giường. Tiếng cười và tiếng mắng mỏ bên cạnh không ngừng vang lên, cùng với Lục Tầm ở đây, Trì Kiều vốn luôn bảo thủ, không khỏi cảm thấy xấu hổ khi ở chung phòng với người khác giới, sau khi lăn qua lộn lại một lúc, vẫn không thể ngủ dược.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, Lục Tầm hỏi: "Em lăn qua lộn lại một hồi không thấy mệt sao?"
"Nơi này thật kỳ quái, còn không bằng đứng ở chỗ cũ kia một đêm."
Nghe thấy những lời oán giận của Trì Kiều, Lục Tầm dù có thể ở bất cứ đâu cũng vô cùng bất lực, bản thân cũng không nghĩ tới có lòng tốt không được báo đáp.
Anh đứng dậy khẽ ho một tiếng, để Trì Kiều có đủ thời gian để sắp xếp trước khi quay người lại bước đến bên giường. Nhìn thấy Lục Tầm đang đi về phía mình không nói một lời liền ngồi xuống, Trì Kiều đang ngồi ở trên giường không tự chủ được mà sinh ra cảm giác khẩn trương.
Nhìn thấy dáng vẻ giống như đối mặt với kẻ thù của cô, Lục Tầm cúi người mỉm cười đeo tai nghe vào tai cô: "Căn phòng này nhỏ cũng ngột ngạt quá. Anh ra ngoài hít thở một lát. Anh không đi xa, ở phía bên ngoài cửa, em yên tâm ngủ đi."
Trì Kiều chưa kịp lên tiếng, Lục Tầm đã để lại điện thoại di động cho cô, đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi đeo tai nghe vào, tiếng ồn từ phòng bên cạnh đã giảm đi rất nhiều, Lục Tầm chọn một bài hát ru cũng để điện thoại di động ở lại.
Sau khi anh rời đi, Trì Kiều ngay lập tức cảm thấy có lỗi. Lục Tầm không mang theo điện thoại di động, như vậy chỉ đứng bên ngoài cả đêm sẽ rất mệt mỏi cũng nhàm chán? Hôm nay anh cùng cô đi ra ngoài tìm cô gái nhỏ, lại gặp phải mưa lớn chuyện này cũng là cô liên lụy Lục Tầm. Thiếu gia đã quen sống trong căn phòng của một khách sạn 5 sao có view nhìn ra biển cũng chưa từng lên tiếng oán giận, cô thì có cái gì mà phải già mồm, trước đó tính tình cũng không được tốt...
Trì Kiều nằm trên giường một lúc lâu vẫn không ngủ được, có chút do dự, choàng khăn choàng, chỉnh lại tóc, đi ra ngoài cửa tìm Lục Tầm.
Động tác mở cửa của Trì Kiều rất khẽ, Lục Tầm đang ngẩn người không nghe thấy. Nhìn thấy Lục Tầm dựa vào bậc thang cũ kỹ hút thuốc, trong lòng Trì Kiều đột nhiên tràn đầy cảm động, lúc trước cô từng nghĩ anh ở cùng bọn Chương Dương sẽ bị ảnh hưởng, nhất định không phải hạng người tốt đẹp gì, chỉ sau bọn xã hội đen thực sự mà thôi, lần này Trì Kiều mới ý thức được trước đây mình có quá nhiều thành kiến với anh.
Trong một khác sạn nhỏ bẩn thỉu hỗn loạn nơi xứ người như vậy, người trước mặt cho cô cảm giác an toàn, nếu thực sự có được một người bạn trai như vậy, sẽ rất tốt.
Trong lúc lơ đãng vô tình nhìn thấy Trì Kiều, thấy cô đang đứng ở trước cửa phòng quấn khăn choàng, rụt rè nhìn mình, Lục Tầm sửng sốt, anh dụi tắt điếu thuốc, cười hỏi: "Làm sao vậy?"
Bởi vì ý tưởng vừa rồi đột nhiên xuất hiện trong đầu, lại chợt nghe thấy tiếng của Lục Tầm, Trì Kiều lập tức đỏ mặt, nhẹ giọng nói: "Anh mau vào đi, cũng không thể đứng ở bên ngoài cả một đêm như vậy được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...