Trì Kiều nhất thời sửng sốt, hỏi: "Tại sao?"
Bởi vì anh cảm thấy mình không được tự nhiên, nghi thần nghi quỷ. Lục Tầm quay mặt đi nhìn cảnh phố bên ngoài nói: "Tất cả mọi người đều cho rằng em là bạn gái của anh."
Trì Kiều suy nghĩ một lúc mới hiểu ý của Lục Tầm, cô khẽ hừ một tiếng nói: "Tôi đã định sẽ không tiếp xúc quá nhiều với Thời Dự nữa, nhưng đó là chuyện của tôi và anh ấy, cũng không phải vì thể diện của ai đó."
"Ai vì thể diện?"
“Vậy anh cho là vì cái gì?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy Trì Kiều đang chăm chú nhìn mình chờ câu trả lời, hai người họ cứ nhìn nhau một lát như vậy, Lục Tầm cảm thấy mặt nóng bừng, giơ tay lên, dùng ngón trỏ chọc vào trán cô: "Tự mình suy diễn. Ngốc."
"Anh mới đúng là đồ ngốc. Này, sao mặt anh lại đỏ vậy?"
Lục Tầm nhìn người khác khó xử đã quen, cực kỳ ghét cảm giác này, nói "nóng" rồi bước tới cầu thang trước.
Nóng ở đâu? Điều hòa vẫn đang bật, cô còn cảm thấy lạnh nữa. Trì Kiều sửng sốt một lát, trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ, nhưng đã nhanh chóng bị phủ nhận, cho dù là người khác cũng không thể là Lục Tầm.
Cô Đan ở cùng phòng với người khác, Lục Tầm sợ bất tiện nên không gõ cửa, anh đứng bên cửa sổ lối đi trên lầu ba gọi điện thoại hẹn cô ấy ra bên ngoài.
Nhìn thấy Lục Tầm và Trì Kiều đứng cạnh nhau, cô Đan hạ kính hỏi: "Tìm cô có chuyện gì? Đại thiếu gia ở lại đây không chịu nổi, cho nên muốn về sớm?"
Không đợi Trì Kiều lên tiếng, Lục Tầm đã nói qua những chuyện xảy ra, nghe nói đại thiếu gia chưa bao giờ chủ động tham gia họp lớp lại vì tình yêu mà làm những chuyện này, cô Đan mỉm cười nhìn Trì Kiều: "Tuy rằng thầy cô không nên khuyến khích học trò yêu đương, nhưng em lại có ảnh hưởng tích cực đến cậu ấy, rất tốt, rất tốt. Làm việc chăm chỉ hơn, quản lý cậu ấy cho thật tốt, đừng để sau khi vào năm học cậu ấy lại nghỉ học buổi chiều nữa."
Trì Kiều chỉ cười mà không nói lời nào.
Cô Đan thay đổi giọng điệu giễu cợt, nghiêm nghị nói: "Chuyện này cô biết rồi, ngày mai sẽ nói với chủ nhiệm, phải giúp họ, để sau này tới Triển lãm Thành tựu Kỷ niệm 20 năm có thể tuyên dương. Bên phía phóng viên Trần kia các em cũng không cần lo lắng, hiện tại truyền thông chính là như vậy, cô ấy có thể làm gì được sinh viên của trường chúng ta."
Từ khách sạn đi ra, Lục Tầm hỏi: "Mẹ của cô bé làm việc ở đâu?"
"Ban ngày làm việc ở siêu thị, buối tối làm việc ở nhà hàng."
Siêu thị rất gần trường trung học quận nên cô bé thường đưa em trai mình đến chơi gần đó, công việc buổi tối làm ở nhà hàng rất xa, Lục Tầm và Trì Kiều đứng đợi ở trước cửa siêu thị một lúc lâu vẫn không bắt được xe taxi, đành phải đi bộ về phía quảng trường nhộn nhịp ở phía trước.
Trời đã tối hẳn, những cửa hàng trên đường cũng không còn nhiều, chỉ còn lại một vài cửa hàng vẫn chưa đóng cửa, nhưng cũng không có ý muốn bán hàng, cửa cuốn kéo xuống một nửa, có người đang ở bên trong kiểm kê lại hàng hóa.
Đèn đường vốn dĩ rất ít, có thêm hai cái đèn bị hỏng, ánh sáng xung quanh rất mờ, thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy qua. Hai người đi cạnh nhau, không ai nói tiếng nào. Trì Kiều đang cúi đầu suy nghĩ chuyện gì đó, Lục Tầm đang đi bên trái đột nhiên nắm lấy tay cô.
Trì Kiều sửng sốt, dùng sức muốn rút tay ra: "Làm gì vậy?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy Trì Kiều không ngừng giãy dụa, Lục Tầm sợ cô bước vào chỗ nắp cống bị hỏng nên một tay chạm vào thắt lưng cô mạnh mẽ kéo cô về phía mình. Sau khi đã ổn định lại, Lục Tầm mới thả tay ra, ý bảo Trì Kiều quay đầu lại nhìn xem: "Anh sợ em bị rơi vào đó."
Trì Kiều bị cận nhẹ, tối hôm nay cô cũng không mang kính sát tròng, nheo mắt nhìn kỹ lại thì thấy chỉ còn một phần ba nắp cống. Cô vừa sợ vừa xấu hổ, nhỏ giọng nói "cảm ơn".
Lục Tầm liếc xéo cô một cái: "Em cho rằng tôi muốn là gì?"
Trì Kiều cắn môi, không nói gì. Lục Tầm phì cười: "Lại muốn nhắc tới chuyện anh có tiền án sao?"
Trì Kiều ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn đối phương, xung quanh không có ánh sáng, Lục Tầm mỉm cười cúi xuống nhìn cô, không hiểu sao Trì Kiều lại cảm thấy bầu không khí lúc này rất giống với một buổi tối nào đó. Cô do dự một chút, tức giận nói: "Có thể nói thẳng cho tôi biết nắp cống bị hỏng, nam nữ khác nhau anh có hiểu không? Từ trước đến nay anh vẫn luôn tùy tiện như vậy sao?"
“Suốt dọc đường em đều thất thần, tôi lên tiếng, chờ đến khi em kịp nhận ra thì đã giẫm vào rồi. Cái gì gọi là tùy tiện?"
“Tùy tiện nắm tay con gái, còn có tùy tiện… Hôn người khác."
Nhìn thấy Trì Kiều tức giận như vậy, Lục Tầm mỉm cười: "Tôi từng hôn em, kéo em, như vậy đã coi như tùy tiện?"
Nghe câu này, Trì Kiều sững sờ, vấn đề lâu nay vẫn muốn hỏi rốt cuộc cũng nói ra: "Tại sao trước đây anh lại đột ngột hôn tôi? Cũng không phải là do anh say."
"Bởi vì tôi muốn hôn em."
"Hả?"
Lục Tầm không nhìn cô nữa, hơi cúi đầu xuống, tiếp tục bước đi, thỉnh thoảng đá những hòn đá trên đường: "Vị phóng viên Trần kia là người xấu xa, ích kỷ, lạnh lùng, không biết đồng cảm với người khác. Cô ta chỉ coi đó là tư liệu sống để viết bài, muốn thông qua nó hấp dẫn ánh mắt của người khác, để nhận được sự thương cảm, hoàn toàn không hề lo lắng hay dằn vặt nghĩ xem vấn đề này có thể khiến người khác bị tổn thương hay không, cũng không lo lắng xem có phải cô bé bởi vì vấn đề của cô ta nên mới rời đi. Kỳ thật tôi cũng là một người như thế, muốn gì sẽ trực tiếp hành động, cũng sẽ không suy xét tới cảm xúc của người khác."
“Anh không giống với cô ấy.” Lục Tầm thực ra là người tốt, chỉ có điều muốn hôn liền hôn là có ý tứ gì…
Trì Kiều là người khi gặp phải chuyện gì cũng sẽ không thể giấu được, phát hiện cô đang suy nghĩ lung tung, Lục Tầm vội chuyển đề tài: “Phóng viên giống như cô ta có rất nhiều, anh cũng đã từng gặp qua. Vào ngày nhập học của sinh viên năm nhất, một phóng viên đến trường phỏng vấn hỏi sinh viên năm nhất chọn chuyên ngành gì, tại sao lại chọn chuyên ngành này. Khi người này hỏi đến anh, câu trả lời của anh chính là ngẫu nhiên lựa chọn, cô ấy liền tắt máy ghi âm đi, hỏi càng cụ thể hơn ‘có phải cậu cảm thấy học ngành luật sau này sẽ có tiền đồ hơn, thu nhập cũng cao hơn đúng không?’ Anh nói không phải, cô ấy lại càng muốn có được đáp án rõ ràng hơn mà hỏi ‘cậu không trả lời có phải cho rằng học nghành luật sẽ tìm được công việc tốt hay không?’, sau đó liền mở bút ghi âm ra chờ anh trả lời.”
Lục Tầm mỉm cười: "Mắt người này đúng là không tốt, nhìn trên người anh mà xem, có nơi nào giống như sẽ phải lo lắng tới chuyện tìm việc sau này hay không?"
"Những phóng viên có ý thức về công lý thực sự chiếm đa số, sau này tôi tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện như vậy."
“ Sau khi tốt nghiệp em muốn làm phóng viên tin tức? Đây không phải là mỗi ngày lo chuyện bao đồng rồi sao."
Khi hai người họ tìm được nhà hàng nhỏ cũng đã hơn mười giờ, bên trong cũng không có nhiều khách lắm, chỉ có hai bàn, một người phụ nữ đang dọn dẹp bát đĩa trên bàn. Có một chiếc TV trong nhà hàng nhỏ, cô gái nhỏ ngồi trên ghế đang xem TV, cậu em trai đang nằm trong vòng tay của cô nhóc mà ngủ.
“Chính là bọn họ?"
Trì Kiều gật đầu, mỉm cười: "Mọi việc diễn ra tốt đẹp."
Bước chân Lục Tầm dừng lại: "Anh không vào trong, anh sẽ đợi em ở đây."
Trì Kiều “ừm” một tiếng rồi tự mình bước vào, làn da trắng trẻo, quần áo đẹp đẽ, vừa nhìn thấy liền đoán ra được không phải là người vùng này. Ngay khi bước vào nhà hàng nhỏ, cô đã thu hút sự chú ý của thực khách.
Lục Tầm dựa vào cửa, châm một điếu thuốc, nhìn Trì Kiều đi tới chỗ cô gái nhỏ, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ đầu gối, mỉm cười với cô bé. Không biết cô đã nói gì với cô gái nhỏ, cô bé lập tức đứng dậy chạy tới gọi mẹ.
Sau khi nghe Trì Kiều giải thích về ý định của mình, trên gương mặt đờ đẫn của người phụ nữ hiện lên một tia hy vọng, sau đó liên tục hỏi Trì Kiều đang làm gì. Trì Kiều rút trong túi ra tờ đơn xin trợ giúp pháp lý, ngồi vào bàn ăn, kiên nhẫn giúp họ điền.
Tại sao khi đó nhiều người như vậy, cô gái nhỏ này chỉ tìm một mình Trì Kiều, đại khái Lục Tầm cũng đã đoán được. Bởi vì cô là người dịu dàng ôn hòa nhất, sẽ không bao giờ coi thường bất cứ ai.
Những người ở tầng chót của xã hội khi gặp khó khăn thường dễ nghi ngờ, càng khó tin mình có thể gặp được chuyện may mắn như vậy, nếu hôm nay có người khác chủ động tìm đến cửa thì rất có thể sẽ bị bà mẹ này nghĩ thành kẻ lừa đảo muốn lừa tiền, muôn hình vạn trạng, nhưng Trì Kiều lại rất dễ được người khác tin tưởng, Lục Tầm cảm thấy dù tâm tư phức tạp đến đâu, người ta cũng không thể nghi ngờ động cơ của cô, từ khi sinh ra trên người cô đã có loại khí chất thiện lương trời sinh.
Bà mẹ nắm tay Trì Kiều,không ngừng hỏi, phải hơn nửa tiếng sau Trì Kiều mới bước ra khỏi nhà hàng nhỏ. Nhìn thấy cô đi ra từ phía xa, Lục Tầm đứng dưới đèn đường cúp điện thoại bước tới.
"Bạn của ba anh có nhà máy ở đây, lương không cao, nhưng có nhà trẻ miễn phí cho nhân viên. Em thử đi hỏi mẹ của cô bé, nếu như cô ấy đồng ý, hai ngày nữa cô ấy có thể đi làm. Dù có suôn sẻ như thế này đi chăng nữa thì từ khi khởi tố tới khi chấp hành ít nhất cũng phải nửa năm."
Trì Kiều tỏ vẻ vui mừng: "Nhanh như vậy anh đã giúp cô ấy tìm việc? Lợi hại như vậy. Nếu em trai đi nhà trẻ, chị gái có thể đi học."
"Chuyện này có gì lợi hại."
Trì Kiều quay người chạy về quán nhỏ báo tin cho mẹ cô bé, mẹ cô bé vô cùng ngạc nhiên, cảm thấy giống như bản thân mình đang nằm mơ. Nghe nói người tìm việc cho mình đang ở ngoài cửa, cô ấy nhất định muốn bước ra cảm ơn, khi Trì Kiều cùng cô ấy bước ra khỏi nhà hàng nhỏ thì Lục Tầm cũng không còn ở đó nữa.
Trì Kiều tìm một vòng cũng không tìm thấy anh, trong lòng rất nhiều nghi hoặc, muốn lấy điện thoại di động gọi cho anh, chưa kịp bấm số thì thấy tin nhắn anh vừa gửi tới: "Chờ em ở ngã ba đường."
Trì Kiều tạm biệt cô gái nhỏ và mẹ cô bé, vội vàng đi tìm Lục Tầm, nhìn thấy anh đang đứng dưới đèn đường hút thuốc, từ phía sau lưng bước tới vỗ vào vai anh: "Sao anh lại đi?"
“Không muốn nói những điều vô ích với người lạ.” Anh không thích phải khách sao hay phải nhận sự cảm kích từ người xa lạ.
"Vậy thì tôi sẽ thay họ cảm ơn anh."
"Không cần, anh không phải vì bọn họ."
Trì Kiều đang định nói thì trời bỗng đổ mưa.
Cả hai núp dưới mái hiên bên đường, muốn đợi mưa tạnh rồi mới bắt taxi, nhưng mưa càng lúc càng nặng hạt. Chờ gần nửa tiếng, Lục Tầm trở nên mất kiên nhẫn: "Phía trước có một khách sạn nhỏ, trông hơi cũ, nhưng vẫn còn hơn đứng ngốc ở đây. Lúc này cũng sẽ không có ai đi ra ngoài, làm sao bắt được taxi? Ở tạm một đêm, ngày mai rồi quay về."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...