Edit: Annie
Đêm đó mẹ Thời Dự nổi giận đùng đùng trở về từ Tần gia, đem chuyện gặp Trì Kiều và Lục Tầm nói với Thời Dự. Tuy cảm thấy khả năng không cao, nhưng Thời Dự vẫn lập tức gọi điện cho Trì Kiều.
Sau khi biết ý đồ của Thời Dự và thái độ của mẹ anh ta, Trì Kiều vẫn một mực né tránh anh ta, tin tức đều rất ít, càng không chịu nghe điện thoại. Thời Dự không nhịn được, quay lại gọi cho Tần Úy.
Từ trước đến giờ Tần Úy không có thiện cảm với mẹ Thời Dự, thêm mắm dặm muối kể lại ngọn nguồn, khiến cho sau khi cúp điện thoại Thời Dự làm ầm lên với mẹ một trận, đêm đó rời khỏi nhà.
Mẹ Thời Dự đối xử với chồng, đối ngoại với người ngoài rất lợi hại, duy chỉ đối với con trai là không có biện pháp, cách hai ngày không thấy anh ta trở về, lại không gọi điện được cho anh ta, lòng nóng như lửa đốt, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua mặt mũi gọi cho mẹ Tần nhờ giúp đỡ.
Sau khi hỏi qua Tần Úy, biết chuyện này liên quan đến cô, mẹ Tần tự nhiên muốn quở trách con gái. Tần Úy lấy điện thoại của mình gọi cho Thời Dự không được, lấy điện thoại Trì Kiều, nhưng vẫn không tìm được anh ta.
Là bạn bè từ nhỏ lớn lên cùng nhau, vòng giao hữu có nhiều bạn chung, Tần Úy lần lượt gọi cho từng người bạn của Thời Dự, rốt cuộc cũng hỏi được tung tích của anh ta. Mặc dù chuyện do Tần Úy gây ra, nhưng gốc rễ vẫn là bởi vì Trì Kiều. Một mặt trốn tránh không phải là biện pháp, dưới sự khuyên bảo của Tần Úy, Trì Kiều cuối cùng quyết định đi tìm Thời Dự, giáp mặt nói rõ với anh ta.
Tần Úy yêu quý cả hai, dĩ nhiên hy vọng bọn họ ở bên nhau. Trước khi Trì Kiều rời nhà, Tần Úy vẫn còn khuyên cô đừng để ý đến mẹ Thời Dự. Tính cách Trì Kiều rất tốt, ấy vậy cũng có một mặt bướng bỉnh, quyết định chuyện gì sẽ không tùy tiện thay đổi.
Mở cửa thấy Trì Kiều, ánh mắt Thời Dự sáng lên, tâm tình lập tức trở nên tốt. Liếc thấy vẻ mặt anh ta thay đổi, cảm giác áy náy của Trì Kiều càng tăng thêm.
Cô không lập tức đi vào, đứng ở cạnh cửa cau mày nhìn về phía anh ta: “Tại sao anh không trở về nhà?”
Thời Dự học năm 4, lớn hơn Trì Kiều hai tuổi, ngoài mặt ít người chú ý lại được dẫn dắt, từ nhỏ đã có thể thuận nước thuận thuyền*, được người bên cạnh nâng niu nuôi lớn, khó tránh khỏi tâm tư đơn thuần. Thấy Trì Kiều không chịu đi vào, anh ta dứt khoát đưa tay kéo cô.
(*) Gốc 顺风顺水 (xuôi gió xuôi nước): Làm gì cũng thuận lợi, thành công
Sau khi đóng cửa phòng, Trì Kiều rút cánh tay lại, không vui liếc Thời Dự một cái. Thời Dự không ngần ngại chút nào toét miệng cười, gọi Trì Kiều ngồi lên ghế salon, mình thì ngồi vào giường: “Nếu anh về nhà, liền không đợi được em rồi.”
Thấy Trì Kiều chuẩn bị mở miệng nói chuyện, biết cô sẽ không nói điều mình thích nghe, Thời Dự giành mở lời trước: “Lúc anh ra ngoài không mang ví và giấy chứng minh, cũng không lái xe, tiền phải tìm bạn bè mượn, nơi ở cũng là do bạn giúp đỡ, bây giờ người không có đồng nào, sắp chết đói rồi, em mời anh ăn cơm đi.”
“Chết đói thì về nhà.”
Cái gì cũng không mang, xe cũng không lái là để thể hiện quyết tâm sao? Vay tiền cũng phải ở khách sạn năm sao, đây chính là khi đại thiếu gia biết tự lập ư…
Hai người quen biết mười mấy năm, Thời Dự hiểu rõ Trì Kiều, vừa thấy biểu cảm của cô đã biết cô đang suy nghĩ gì. Anh cầm chai nước trên bàn uống một hớp, cúi đầu nói: “Sau khai giảng anh sẽ đi thực tập, không cần tới trường, có thể tìm việc làm, tìm được sẽ thuê nhà dọn ra khỏi khách sạn.”
Thấy Trì Kiều cắn môi, Thời Dự quen thuộc hết thảy động tác nhỏ của cô lập tức thu lại vẻ mặt nghiêm túc, cười đánh trống lảng: “Gần đây em vẫn luôn đi làm thêm, có được phát tiền lương không?”
“Đã phát, em còn cất lại một ít, chờ lát nữa lấy ra cho anh.”
“Ui, em còn có tiền gửi tiết kiệm ư? Ai muốn mượn tiền em, em mời anh ăn cơm đi.” Số tiền anh ta cho vay đã đòi lại được khoảng 30%, trong chốc lát anh ta sẽ không cần rầu rĩ vì tiền.
“… Anh muốn ăn gì?”
Thời Dự suy nghĩ một chút: “Không xe, không đi xa, ăn ngay tại khách sạn này đi.”
Thời Dự lấy trong tủ quần áo ra hai món đồ, xách vào phòng vệ sinh: “Anh thay quần áo, em chờ một chút.”
Lúc rời nhà đi đại khái anh ta cũng không mang quần áo thay đổi, bởi vì trong tủ đồ còn chưa đóng treo toàn trang phục mới cùng một nhãn hiệu, cũng chưa cắt mác. Tuy đại học Z là trường nổi tiếng, nhưng sinh viên đại học năm 4 chưa tốt nghiệp sẽ không thể tìm được công việc có tiền lương cao, theo thói quen của Thời Dự, tình nguyện ném đi cũng sẽ không tự mình động tay giặt đồ, một tháng mấy ngàn đồng đừng nói thuê nhà ăn uống, sợ là mua quần áo còn không đủ.
Trì Kiều vốn tưởng rằng Thời Dự muốn tới nhà hàng buffet, nào ngờ anh ta lại chọn tiệm cơm Tây. Hai ngày nay anh ta cảm xúc kém, không ăn nhiều cơm, lúc này đói bụng, một miếng thịt bò bít tết còn chưa no, lại muốn một dĩa nữa. Không tính những thứ đồ khác và phí phục vụ, hóa đơn hai miếng thịt bò bít tết này đã ăn luôn của cô hơn một ngàn đồng.
Trì Kiều ngày thường tiết kiệm thế nào Thời Dự tất nhiên biết, nhưng không giải thích được, cô càng chi li, anh ta lại càng thích dỗ cô tiêu tiền vì mình, xong việc lại nghĩ cách bù đắp gấp năm gấp ba lần.
Trước khi ăn miếng thịt bò bít tết thứ hai, Thời Dự mở điện thoại đã tắt máy mấy ngày ra, chụp một tấm đăng lên vòng bạn bè. Vừa đăng liền có người trêu chọc: “Không phải Dự ca nghèo túng sao?”
“Có người mời.”
“Đừng nói là em gái Kiều nhé, dù có ăn Mãn Hán toàn tịch* cũng chưa từng thấy cậu chụp ảnh.”
(*) Một trong những bữa tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa, bao gồm 108 món độc đáo.
Thời Dự lười đáp lại, đóng điện thoại, cắt miếng thịt đưa tới bên môi Trì Kiều. Trì Kiều đang đau lòng ví tiền của mình, nào có thể nuốt trôi, tức giận quay đầu đi nói: “Em không đói bụng.”
Thịt bò theo tiếng đáp của cô rơi trên bàn, Thời Dự tức cười nhìn cô: “Ô, một trăm đồng mất rồi.”
“…”
Bữa cơm này ăn hơn một tiếng đồng hồ, đợi Thời Dự ăn xong, Trì Kiều mới chính thức nói chuyện với anh ta: “Thời Dự, anh như vậy làm em áp lực rất lớn.”
Thời Dự đã sớm đoán được cô muốn nói gì, vốn chỉ định đùa một chút xí xóa qua chuyện, nhưng khi thấy sắc mặt Trì Kiều, trong lúc nhất thời cũng không cười nổi, cách một lát, mới nâng tay xoa xoa tóc cô: “Ai khiến em áp lực? Anh nguyện ý làm gì, không liên quan đến em.”
“Em và anh không thể, thật xin lỗi, lời này hẳn là em nên nói sớm một chút.” Kỳ thật cô đã muốn nói từ lâu, nhưng nhiều lần còn chưa mở miệng đã bị Thời Dự chặn lại.
“Bởi vì mẹ anh, hay là bởi vì chưa từng thích anh?”
Nửa câu sau hỏi rất kỳ quái, hại Trì Kiều ngẩn ra một giây: “Cả hai.”
Một giây thất thần này của cô khiến cảm xúc của Thời Dự lại một lần nữa tốt lên.
Thời Dự cầm cái ly dính son môi đỏ lên nhấp một ngụm, một lúc lâu sau mới nói: “Trách anh không sớm nói với em.”
Ban đầu anh ta nhẫn nại không nói, là sợ ảnh hưởng cô thi vào đại học. Anh ta và Tần Úy không quan tâm, nhưng Trì Kiều lại quan tâm. Cô không chỉ quan tâm đến thành tích của mình, còn để ý Tần Úy. Nếu không có Trì Kiều nhìn chằm chằm, làm sao Tần Úy có thể đỗ vào khoa mỹ thuật đại học Z.
Lúc trước Tần Úy bài xích cô, cũng bởi vì chú Tần thuận miệng nói với Tần Úy, đón em gái về nhà để cùng chơi cùng đi học với cô ấy mà Trì Kiều mỗi ngày đều nghiêm túc đốc thúc người sách không thèm mang về nhà như Tần Úy làm bài tập, kiên trì suốt chín năm. Tần Úy lười biếng cũng không chịu nổi Trì Kiều âm thầm ôm sách và quyển bài tập đứng trước mặt mình.
Bất kể ai đối tốt với cô, cô cũng phải nghĩ cách đền đáp lại, chưa bao giờ kiêu căng buông thả chút nào. Thật ra cô không quá thông minh, thi đỗ đại học Z đều dựa vào chăm chỉ, cho nên anh ta không muốn cô phân tâm, chờ cô học đại học mới nói sau. Nhưng không ngờ còn chưa tốt nghiệp trung học cô đã bắt đầu trốn tránh anh ta, sau mới biết được là bởi vì mẹ nhìn ra tâm tư của anh ta, nói với cô cái gì đó…
Chuyện thầm thích Thời Dự, ngay cả Tần Úy, Trì Kiều cũng chưa từng nói qua. Cô hoàn toàn không ngờ Thời Dự lại biết, châm chước hồi lâu, rốt cuộc nói: “Em không thích anh, sau này cũng sẽ không, em chỉ coi anh như anh trai. Nếu anh có thể nghĩ thông, chúng ta vẫn là bạn bè.”
“Nếu không thì sao, em muốn tuyệt giao với anh?”
Trì Kiều không biết nên đáp ra sao. Lúc nhỏ quá thèm ăn, cô đã lén uống một hộp sữa chua bác gái mua cho em họ, lúc ăn cơm tối bác gái ngay trước mặt cả nhà lớn tiếng mắng mỏ cô “Ai mua mày cũng uống”, từ đó về sau cô liền nhớ kỹ, thứ không thuộc về mình, có thèm muốn đến thế nào đi nữa cũng không thể chạm vào.
Thời Dự tốt như vậy, làm sao cô có thể hoàn toàn không rung động. Nhưng anh ta giống như hộp sữa chua khi xưa, căn bản không nên thuộc về cô. Trung học bài vở căng thẳng, cô vốn không có nhiều tâm tư yêu đương, bị mẹ Thời Dự quấy nhiễu, nửa điểm cũng không còn, trộm thương tâm một hồi xong, khi thấy Thời Dự liền chỉ muốn tránh đi. Có lẽ đây chẳng qua là ỷ lại và hảo cảm, không tính là chân chính thích.
Không đợi được Trì Kiều trả lời, Thời Dự cười, lần nữa xoa tóc cô: “Em ngốc hay không ngốc đây, trời sắp tối rồi, mau về nhà đi.”
…
Lục Tầm tỉnh lại lúc 6 giờ kém 15 phút. Anh mở chai nước trên đầu giường, uống hết một nửa mới sờ tới điện thoại nhét bên gối.
Anh xem qua thời gian, đang muốn rời giường, bỗng nhiên từ trong đống tin nhắn liếc thấy tên Trì Kiều, bấm vào thì thấy cô nói đang ở gần đây, liền gọi điện cho cô. Điện thoại không thông.
Trong khi chờ máy, Lục Tầm lướt qua vòng bạn bè, bất ngờ gặp phải bài đăng kia của Thời Dự, người trêu chọc Thời Dự kia vừa vặn cũng quen biết anh. Vừa liếc thấy đối thoại của hai người, điện thoại của Trì Kiều đã gọi tới.
Kết thúc cuộc gọi, Trì Kiều đang muốn rời khỏi khách sạn lại đi vào thang máy một lần nữa.
Cửa phòng Lục Tầm mở, có lẽ là đang đợi cô. Cô và Lục Tầm không tính là thân quen, sợ không tiện, chưa dám tiến vào, đứng ở bên ngoài gõ cửa một cái.
“Đứng ngốc ở đó làm gì, vào đi.” Không đợi Trì Kiều đi tới, anh đã hỏi, “Em đến nơi này để tìm Thời Dự?”
Trì Kiều nghe vậy ngẩn ra: “Làm sao anh biết?”
Lục Tầm đi tới bên cửa, hai tay nghiêng nghiêng đút trong túi quần, hơi cúi người nhìn cô trong chốc lát: “Vẻ đau lòng trên mặt em không phải là vì anh ta chứ?”
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Kiều: Em không đau lòng mà?
Lục Tầm: Hừ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...