Chiếc Cadillac màu đen lạnh nhạt dừng lại trước cổng lớn của tòa nhà khang trang. Trước cổng là mười người đồng phục véc đen chỉnh chu đứng nghiêm trang, mặt ai cũng lạnh lùng vô cảm.
Thái Mi ngồi trước tay lái bước ra khỏi xe, cô không thèm đưa mắt nhìn đám người trên dưới một màu đen đang bày ra ánh mắt kinh ngạc xen lẫn cảnh giác dán chặt vào cô. Không vội vàng, một cách trật tự và nguyên tắc đưa tay mở cánh cửa xe, cô khom người cung kính: “Đại thiếu gia!”
Một tiếng ừ trầm thấp đáp trả, Long Huy Vũ lạnh lùng nhìn Thái Mi rồi từ từ bước xuống xe.
Đám người mặc véc đen vừa nhìn thấy Huy Vũ, tia kinh ngạc vừa thoáng hiện liền bước tới, hai hàng người song song đồng loạt cúi người: “Đại thiếu gia!”
“Đại thiếu gia!” Lại một tiếng chào hỏi mang tia kinh ngạc từ phía sau vang tới. Thái Mi nhìn thấy ba người đàn ông gương mặt ướt đẫm mồ hôi từ bên trong cánh cổng vội vàng chạy ra, cô đoán họ là người đứng đầu nơi này. Huy Vũ đột nhiên xuất hiện nơi đây, bọn họ không cuống cuồng mới lạ.
Huy Vũ gật đầu, không nói một lời bước ngang qua ba người đàn ông, Thái Mi lập tức theo hắn vào bên trong. Ba người đàn ông nhìn nhau sau đó cũng vội bước theo sau.
Ngồi trên ghế trung tâm, Huy đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn ba người đàn ông đang đứng cúi đầu trước mặt hắn. Thái Mi đứng bên cạnh liếc nhìn Huy Vũ, bọn họ đã vào đây được hơn mười phút vậy mà hắn lại không mở miệng nói lời nào, mà ba người đàn ông kia ngoại trừ dáng vẻ nghiêm trang cúi đầu vẫn không dám liếc mắt nhìn lên.
Nhích chân lại gần hơn với Huy Vũ, một cách âm thầm Thái Mi đưa ngón tay gõ gõ vào lưng hắn. Cảm giác phía sau lưng có điều khác thường, Huy Vũ ngẩng đầu nhìn Thái Mi đang trừng trừng đôi mắt đầy cảnh cáo vào hắn. Khóe môi Huy Vũ bất giác cong lên tia cười yêu diễm, hắn rời mắt khỏi Thái Mi chiếu thẳng vào ba người đang đứng trước mắt, cất giọng âm trầm: “Mộtmáy bay chiến đấu và đội không quân hùng hậu, tôi muốn sau một tiếng sẽ dùng đến.”
Thái Mi khẽ nghiêng đầu nhìn Huy Vũ với ánh mắt đầy kinh ngạc. Đông Ba, một trong ba người đang đứng chính là người đứng đầu cầm quyền nơi đây ngẩng đầu nhìn Huy Vũ, thắc mắc lên tiếng hỏi: “Đại thiếu gia, thiếu gia cần máy bay vào lúc này để làm gì?”
Đôi mắt Huy Vũ lập tức nheo lại, ánh mắt lạnh lùng mang sát khí giết người trừng trừng nhìn vào Đông Ba khiến ông toát mồ hôi lạnh. Thái Mi nhíu mày lên tiếng quát: “Thiếu gia làm việc gì cần phải báo cáo với ông. Ông chỉ cần làm theo lời của thiếu gia, những chuyện khác ông không có quyền hạn hỏi đến.”
Nhìn thấy sợi dây chuyền mang mặt hình chữ nhật có khắc họa hình con rồng nổi, đó là tượng trưng của Tô Chí Khanh, người phụ nữ này chắc hẳn là Hà Thái Mi, em gái kết nghĩa của Tô nhị thiếu. Đông Ba cúi đầu trước Thái Mi, ông lên tiếng: “Hà tiểu thư! Tôi biết giới hạn của mình. Chỉ là…”
Nói đến đây thì dừng, ông đưa mắt nhìn Huy Vũ, bên mép môi giật giật rõ ràng là muốn nói nhưng lại không dám mở miệng. Người đứng bên cạnh Đông Ba thấy vậy liều lĩnh nói: “Thiếu gia, chúng tôi vốn nhận được tin thiếu gia cùng Tô nhị thiếu, Phạm tam thiếu và Lý ngũ thiếu đã đến Thái Bình Dương. Việc thiếu gia đột ngột xuất hiện ở đây lại muốn chúng tôi chuẩn bị…”
“Lẽ nào tôi không thể?” Huy Vũ nhìn chằm chằm người bên cạnh Đông Ba, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo.
Sau câu hỏi của Huy Vũ đã khiến tòa nhà chính rơi vào trạng thái im lặng, một luồng khí lạnh từ người hắn bao trùm cả căn phòng khiến ba người Đông Ba tay chân luống cuống mềm nhũn toàn thân. Ngay cả Thái Mi vô can đứng bên cạnh cũng bị sát khí từ Huy Vũ mà nổi da gà.
Người đứng bên cạnh Đông Ba sắc mặt tím ngắt, vội vẫy tay lia lịa: “Không phải, thiếu gia, ý tôi không phải thế…”
“Đây là phần tính toán trong kế hoạch. Các người còn đứng đây thắc mắc, khiến kế hoạch của thiếu gia bị trì hoảng, để xem các người lấy gì chuộc tội?” Người đàn ông nói chưa hết câu đột nhiên phía trước có tiếng nói vừa lạnh lùng vừa uy hiếp từ Thái Mi vang ra.
Đoàn… Tiếng súng tại sao lại vang ra vào lúc này, Thái Mi giật mình nhìn về phía người đàn ông đứng cạnh Đông Ba bất ngờ ngã quỵ xuống nền nhà. Chân phải của ông bị thủng một lỗ đạn, máu đang không ngừng túa ra ướt cả ống quần. Thái Mi cả kinh quay mặt nhìn sang Huy Vũ đang cất súng vào lại bên trong áo, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo khẽ nhếch mép: “Dám nghi ngờ tôi.”
Dịch chuyển mắt nhìn về phía Đông Ba đang mồ hôi chảy khắp mặt, cơ mặt căng cứng hoàn toàn không còn hột máu, Huy Vũ buông một câu lạnh lùng: “Đông Ba, có phải cái ghế đang ngồi ông không muốn nữa. Lúc này tôi không ngại đổi cho ông một cỗ quan tài.”
Hai chân mềm nhũn như không xương sống lập tức quỳ gối trước Huy Vũ, Đông Ba hoàn toàn đánh mất phong độ vốn có của bản thân. Ông không sợ chết, nhưng khiến đại thiếu gia tức giận, là cả dòng họ nhà ông đều cùng chung số phận với ông. Và điều chắc chắn rằng cái chết đến với ông sẽ không được mấy nhẹ nhàng. Vội vã lên tiếng cầu xin: “Thiếu gia, là Đông Ba tôi không hiểu chuyện. Xin thiếu gia tha tội. Tôi sẽ đi làm ngay những điều thiếu gia căn dặn.”
Đối diện với nộ khí của Huy Vũ, Đông Ba cứ như bản thân sắp chết đến nơi. Không nghe thấy Huy Vũ lên tiếng, Đông Ba không dám ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sát thần của Huy Vũ chỉ dám len lén đưa mắt cầu cứu Thái Mi.
Thấy vậy Thái Mi lên tiếng quát: “Còn không mau đi chuẩn bị.”
“Vâng vâng! Thiếu gia, Hà tiểu thư, tôi sẽ đi ngay.” Đông Ba dáng vẻ cuống cuồng đứng lên xoay người bỏ đi ra ngoài, ông không dám nén lại lâu chỉ sợ thiếu gia một khi đổi ý liền giết ông cũng nên lắm.
Người đàn ông bị bắn vào chân được người bạn dìu đỡ đứng lên cúi đầu trước Huy Vũ và Thái Mi sau đó cũng nhanh chóng chuồn gấp.
Không còn ba người Đông Ba, bầu không khí trong tòa nhà chính lại trở về trạng thái yên tĩnh vốn có. Thái Mi lườm mắt nhìn người ngồi bên cạnh: “Tôi không biết là anh cũng biết diễn kịch.”
Nói xong bước sang ghế bên cạnh ngồi xuống, hoàn toàn biến mất dáng vẻ uy nghiêm như khi ở trước mặt ba người Đông Ba. Khắc Kiệt nghe vậy nhoẻn cong môi cười, vẻ mặt lạnh lùng sát thần hoàn toàn biến mất mà trở về lại với nụ cười nho nhã đầy cuốn hút.
Chuyện là tối qua sau khi rời khỏi bãi biển, Khắc Kiệt cùng Thái Mi về lại trung tâm thành phố tìm một nhà hàng vào ăn điểm tâm. Sau đó Thái Mi một mực không chịu cho Khắc Kiệt rời khỏi cô. Tự ý thuê ba phòng sát nhau bắt buột anh phải ở lại, nếu không làm theo cô sẽ kêu Hào Cường tống cổ anh ra khỏi Phương gia. Nghe thấy lời uy hiếp chẳng ra gì của Thái Mi, Khắc Kiệt tuy nói là miễn cưỡng nhưng vẫn muốn ở lại xem cô định dỡ trò gì.
Theo như thông tin mà Khắc Kiệt điều tra giúp Thái Mi thì sáng nay đám người Huy Vũ đã lên tàu xuất phát đến Thái Bình Dương. Không thể liên lạc để báo tin đến đám người Huy Vũ, Thái Mi chỉ còn cách là tìm đến báo tin trực tiếp. Thái Mi liền nghĩ đến việc đi vào bản doanh của Long gia ở Macau để mượn máy bay và vũ khí. Sợi dây chuyền Chí Khanh tặng cô có thể giúp cô đi đến bất kì nơi đâu thuộc quyền kiểm soát của Long gia. Thuộc hạ Long gia tất nhiên sẽ kiêng dè kính nễ cô, nhưng để mượn máy bay và nhân lực thì Thái Mi vẫn không có được bản lĩnh đó. Đang mãi đau đầu suy nghĩ thì đập vào mắt cô là gương mặt mang nụ cười cuốn hút của Khắc Kiệt. Đáy mắt Thái Mi lóe lên tia sáng ngời ngợi, như con mồi đói chớp được món mồi ngon. Cô bắt ép Khắc Kiệt phải đóng giả là Huy Vũ, cùng cô tiến vào bản doanh Long gia. Tiếng nói của cô không có uy lực nhưng chỉ cần Huy Vũ lên tiếng, đừng nói là dùng đến máy bay và nhân lực, bảo bọn họ chết bọn họ cũng không dám trái lệnh.
Khắc Kiệt nghe xong như không dám tin, anh ta bật cười khà đưa tay phớt lờ ý kiến của Thái Mi. Từ khi bước chân ra giang hồ, Chu Khắc Kiệt anh đi không đổi tên ngồi không đổi họ, muốn anh dùng gương mặt này giả danh người khác, chuyện này đồn đại ra giang hồ quả thật rất mất mặt. Thái Mi vì vô tình không hay biết người mang gương mặt giống hệt với Long Huy Vũ chính là Chu Khắc Kiệt nổi danh trên hai giới hắc bạch đạo, nên mới nhờ anh đóng giả. Nên nhớ rằng kế hoạch ra tay với đám người Huy Vũ lần này do chính anh lập nên. Nhờ kẻ thù đi cứu đối phương, Khắc Kiệt càng nghĩ càng thấy đầu đau vô cùng.
Chu Minh lập tức lên tiếng phản đối, muốn thiếu gia của ông vào ngay trung tâm sào huyệt Long gia, nếu chuyện bại lộ khác nào mang mạng sống trao tận tay bọn họ. Chuyện nguy hiểm này tất nhiên một thuộc hạ như ông dù không được quyền hạn vẫn muốn lên tiếng ngăn cản.
Không biết trong đầu Khắc Kiệt đangtính toán điều gì, anh ta không những không làm theo lời của Chu Minh còn không cho phép Chu Minh theo cùng. Chu Minh là tâm phúc của Khắc Kiệt, tất nhiên nhiều người đều đã biết mặt. Có Chu Minh theo cùng chẳng khác nào tự thừa nhận anh ta không phải là Long Huy Vũ mà chính là Chu Khắc Kiệt. Thế nên Khắc Kiệt thẳng tay đuổi Chu Minh rời đi, anh ta còn làm theo lời Thái Mi lệnh Chu Minh tìm một chiếc Cadillac giống hệt với xe của đám người Huy Vũ để việc giả mạo có phần thuyết phục hơn.
Suốt cả một buổi tối cùng phòng với Khắc Kiệt, Thái Mi bắt anh ta phải cất đi nụ cười cuốn hút kia, trên gương mặt phải luôn bày ra sát khí đằng đằng như thế mới giống với Huy Vũ lạnh lùng tàn nhẫn. Thái Mi còn lo sợ Khắc Kiệt vào đây vì sợ hãi trước đám người Long gia mặt mày vô cảm nên dạy anh cách nói chuyện. Nhưng mọi chuyện đều đi ngược với dự tính chỉ có kết quả là như mong đợi. Khắc Kiệt không hề có thái độ hoang mang sợ hãi như cô tưởng, mà người sợ hãi phải cúi đầu vâng dạ lại chính là đám người Đông Ba.
Đó là do Thái Mi không biết thân phận thật sự của Khắc Kiệt. Khắc Kiệt cũng là một thiếu gia, cũng là một lão đại tương lai trong một gia tộc hắc đạo lớn nhất thế giới. Lẽ tất nhiên tác phong hành sự, phong độ của người đứng đầu và sát khí áp chế đối phương đều không thua kém với Huy Vũ.
“Tôi có thể diễn không đạt, suốt cả buổi tối không được ngủ đều bị cô hành hạ.” Khắc Kiệt bày ra gương mặt bất mãn.
Tối qua anh nhiều lần đuổi cô ra khỏi phòng không thành, thậm chí trên dưới không quá năm lần anh chui lên giường đấp chăn phủ kín người vẫn bị cô lôi ra lảm nhảm. Lúc này Khắc Kiệt cảm thấy vô cùng nễ phục đám người Huy Vũ, bọn họ làm sao có thể chịu đựng được khi ở cùng một nhà với người như cô ta. Nhưng Khắc Kiệt không thể không nễ phục Thái Mi, giả mạo Huy Vũ vào tận bản doanh mượn máy bay và nhân lực. Cô ta không những thông minh mà còn rất bạo gan, liều lĩnh đến ngốc nghếch. Tô Chí Khanh tìm đâu ra một phụ nữ lí tưởng đến vậy?
“Vừa rồi anh không cần phải ra tay với người đàn ông đó.” Thái Mi liếc mắt nhìn Khắc Kiệt, ngay khi Khắc Kiệt rút súng bắn người đàn ông kia, Thái Mi có nhìn thấy đôi mắt anh ta lóe lên tia sáng đáng sợ, một tia sáng khiến người nhìn phải có cảm giác sợ hãi và cúi đầu cung phục. Trên gương mặt luôn thoáng hiện tia cười nho nhã nhưng khi ra tay thủ đoạn không hề thua kém với Huy Vũ. Người như vậy rõ ràng không thuộc dạng tầm thường, thái độ co giản bất thường không hề cho đối phương có được sự chuẩn bị phòng thân.
Thái Mi cảm thấy cô vẫn thích loại người như Huy Vũ hơn, tuy hắn sát khí đằng đằng nhưng cô vẫn có thể nhìn mặt hắn mà đoán biết thời tiết. Sự vui buồn hay lúc hắn nỗi giận Thái Mi đều có thể nhìn mặt mà đoán được, như vậy cô rất dễ tìm cơ hội lẫn trốn. Có lẽ cô đã quen rồi cũng nên, thế nên khi nhìn người có gương mặt giống Huy Vũ lại có tác phong trái ngược với hắn nên cô mới không thuận mắt.
Khắc Kiệt trầm mặc tựa người vào ghế, vắt chéo hai chân rồi chậm rãi nhếch môi: “Nếu tôi không ra tay bọn họ đã có ý nghi ngờ sẽ càng nghi ngờ hơn. Tôi làm như vậy hoàn toàn giống với tác phong của Long Huy Vũ.”
Nghe vậy Thái Mi gật đầu, đúng thật đây mới chính là tác phong hành sự của Huy Vũ. Khắc Kiệt cũng chỉ muốn diễn cho giống, nếu không may bại lộ mạng sống của hai người chẳng phải sẽ bị uy hiếp. Nếu vừa rồi là Huy Vũ, chỉ e viên đạn không phải bay vào chân mà bay vào đầu cũng nên lắm.
Thấy Thái Mi cứ tần ngần suy nghĩ, Khắc Kiệt nở nụ cười thu hút với cô: “Thái Mi, tôi mạo hiểm giúp cô, cô lại không có lấy một lời cảm ơn.”
Thái Mi cất giọng thản nhiên: “Anh cần những lời lẽ không no bụng đó sao? Xong việc tôi sẽ nói với Chí Khanh trả ơn cho anh.”
Ra đời bao nhiêu năm, đối với Thái Mi hai chữ “cám ơn” không thay đổi được gì. Nó không giúp cô no bụng, không khiến túi tiền của cô đầy hơn. Lời nói xuông đuột không bằng thay thế hành động. Khắc Kiệt có công tất nhiên Chí Khanh sẽ không tiếc rẽ mà đền đáp hậu hĩnh.
“Tôi làm việc này là vì cô, người trả ơn tất nhiên phải là cô.” Khắc Kiệt đưa tay phớt lờ.
Thái Mi chỉ liếc một mắt: “Tôi có gì có thể trả ơn anh?”
Khắc Kiệt ánh mắt sáng ngời, anh ta tiến sát người vào cạnh bàn, khuôn mặt mỗi lúc một sát gần với Thái Mi, thầm thì vào tai cô: “Cô chưa từng nghĩ vì sao tôi lại phải mạo hiểm vì cô sao? Tôi không phải là người của Long gia, mạng sống của đám người Huy Vũ đối với tôi đều không quan trọng.”
Mặt đối mặt sát gần với Khắc Kiệt, Thái Mi không cảm giác ngượng ngùng hay tức giận. Cô cứ như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười nói: “Vậy đối với anh đâu mới là quan trọng?”
Khắc Kiệt đưa lưỡi lím môi, mắt nhìn xuống cổ áo lấp kín phần ngực của Thái Mi rồi lại nhìn cô: “Tôi là con trai một trong nhà, ông già lâu rồi đã nhiều lần bắt tôi cưới vợ. Tôi nhìn thấy cô cũng vừa mắt, chi bằng giúp tôi hoàn thành tâm nguyện của ông.”
Thấy Khắc Kiệt nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng, ôn tình, Thái Mi lặng im trong chốc lát liền lên tiếng hỏi: “Tôi có nên xem đây là lời cầu hôn?”
Khắc Kiệt gật đầu: “Có thể cho là vậy!”
Thái Mi cong môi cười cười, vô cùng vui vẻ, ngón trỏ bên tay phải đưa lên nhẹ nhàng lướt ngang qua bờ môi của Khắc Kiệt, lên tiếng dịu dàng: “Anh thích tôi sao?”
Khắc Kiệt chợt đanh mặt, nhìn kiểu cười đầy mê hoặc của Thái Mi, đây dường như không phải tính cách cô ta. Cảm thấy sự bất thường từ người phụ nữ đối diện khiến Khắc Kiệt có cảm giác nguy hiểm anh ta lập tức lùi người về sau. Hành động của Khắc Kiệt nhanh nhưng không nhanh bằng Thái Mi, ngay khi ngón tay đang lượn lờ trên bờ môi của đối phương, cô liền đưa lên dùng hai ngón kẹp lấy mũi anh ta.
Khắc Kiệt đau điếng vội hét toáng lên: “Thái Mi, cô làm gì vậy, buông ra!”
Thái Mi càng bóp chặt hơn, rõ ràng là cố dùng lực để bóp nghẹn Khắc Kiệt: “Anh và Phương Hào Cường, thuộc hạ nào thì chủ nấy. Hà Thái Mi tôi không phải loại nữ nhân dễ dãi, muốn tìm phụ nữ thì tốt nhất nên loại tôi ra.”
“Buông… buông ra. Tôi biết rồi!” Mũi của Khắc Kiệt đỏ ửng, anh ta đau điếng nhưng Thái Mi dùng lực quá mạnh anh ta không tài nào rút ra được.
Thấy Khắc Kiệt chịu phục, Thái Mi mới dè dặt buông tay, cô liếc mắt lạnh lùng nhìn Khắc Kiệt lên tiếng đe dọa: “Anh còn thế này tôi cắt mũi anh.”
Khắc Kiệt nhăn mặt nhíu mày đưa tay sờ sờ trên mũi, cũng may đó là mũi thật. Nhưng may mắn hơn là anh ta đang trong thân phận Long Huy Vũ, nếu xui rủi bị ai nhìn thấy và nhận ra anh là Chu Khắc Kiệt chẳng phải thanh danh cả đời bị mất sạch trong tay Thái Mi. Cô ta nhìn vậy mà hung dữ quá, vốn chỉ muốn trêu ghẹo cô một chút mà cô đã biến anh thành thằng hề mũi đỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...