“Ngươi còn nhớ đường về sao ~?! Ngươi còn nhớ rõ còn cái nhà này và chúng ta cơ à ~!?”
Ta mới vừa bước vào cửa, Thất Tịch đã xổ ra một tràng như vậy.
Ta không để ý đến nàng, tự nhiên ngồi xuống bến bàn nhấc cái lồng che đồ ăn lên, bắt đầu ăn cơm.
“Ta giặt quần áo, nấu cơm cho ngươi, chịu mệt nhọc làm trâu làm ngựa. Ngươi nói ta làm chuyện gì có lỗi với ngươi hả?! Hả?! Sao ngươi có thể đối xử với ta như thế ~!”
Thất Tịch một chưởng đập xuống ghế, cả phòng vọng lại tiếng vang.
Ta cầm cái đũa chỉ chỉ vào nàng: “Thất Tịch, câu nói cuối cùng của ngươi không có cảm xúc lắm.”
“Hả?” Thất Tịch lúc này mới dời sự chú ý lên người ta: “Ta cảm thấy phải hơi dằn vặt một chút mới được.”
Ta xúc hai thìa cơm: “Ngươi phải nói bi thương hơn một chút.”
“Ồ.” Thất Tịch lên tiếng, nói lại cái câu “Sao ngươi có thể đối xử như vậy” tăng thêm một chút biểu cảm nữa: “Tiểu Nặc, ngươi xem lần này như thế nào?”
“Không tồi.” Ta gắp miếng dưa chuột: “Ngươi đang diễn kịch gì thế?”
“《Lệ nương mạnh mẽ chém trượng phu vô tâm, băm vằm thây thành ngàn mảnh bán vào chợ.》”
“Hả ——” Nghe Thất Tịch nói xong ta không còn muốn ăn uống gì nữa.
“Gần đây giang hồ cũng không có đại sự gì, thái bình đến mức khiến người khác đau lòng ~!”
Thất Tịch buồn bực khổ sở than thở.
“............”
Ta rót chén trà đổ vào miệng, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
“Thất Tịch, ngươi chẳng lẽ khể giúp ta điều tra hơn mười năm trước ở trên giang hồ đã từng xảy ra chuyện lớn gì.”
“Hơn mười năm trước?” Thất Tịch suy nghĩ một chút: “Ta ngày mai sẽ lập tức đi hỏi thăm các lão nhân ở Ngũ Lương phái cho ngươi.”
“Được!”
“Còn có chuyện gì khác không Tiểu Nặc?”
“Không có.”
“Như vậy ta tiếp tục diễn tập ~!”
“............”
Thất Tịch lại tiếp tục diễn tập mấy lời thoại bi ai thảm thiết kia cả buổi tối.
Ánh nắng vàng chiếu xuống lấp lánh lấp lánh nhảy nhót trên sân.
Một buổi sáng sớm ta vừa bò dậy, không do dự lại tiếp tục chạy đến chỗ La lão đầu.
La lão đầu vẫn tiếp tục giả vờ không có.
“............”
Ta phải càng khó càng tiến ~!
Đứng trước biệt viện vắng ngắt, ta nắm chặt nắm tay.
La lão đầu ông chờ xem ~! Ngày mai ta lại đến ~!
Ta muốn cho ông xem xem, cái gì gọi là sức mạnh của nữ nhân~!
Ha ha ha ha ha ha ——
Ta tự vác đao ngửa đầu lên trời cười, không thèm chấp mấy trò mèo của La lão đầu ~!
Trong suốt ba ngày ta ngày nào cũng chạy tới chỗ La lão đầu, không gặp ai khác cũng không sao nhưng còn thường xuyên nhìn thấy Tề Ngôn đang nhìn lén sư tỷ hắn.
Lần này, ta rốt cục không nhịn được nữa chạy tới chỗ đó nhìn sư tỷ hắn một cái, xem rốt cuộc có cái gì đẹp không?
“Tiểu Nặc, ngươi nhìn cái gì thế?”
Thất Tịch cứ như ma bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau ta.
“À.” Ta miệng chỉ về phía hai người kia: “Tề Ngôn lại ở đây nhìn lén sư tỷ hắn.”
“Ồ.” Thất Tịch có vẻ không quá ngạc nhiên: “Ôn Uyển sư tỷ à...... Một tiểu mỹ nữ đần độn chán ngắt. Tất cả mọi người trong Ngũ Lương phái đều biết Tề Ngôn thích nàng nhưng chính nàng ta lại không biết.”
“Hả? Tề Ngôn thích nàng?”
Trong lòng ta cảm thấy có chút là lạ.
“Đó là một chuyện cũ lằng nhằng từ năm xưa rồi, hai người bọn họ cứ như vậy đã nhiều năm. Aizzz...... Xem ra Ngô Lương sư huynh ở chỗ đó không còn cơ hội quay về nữa rồi......”
Thất Tịch ánh mắt xa xăm.
“............”
Ta cũng nhìn vào vô định.
Một ngày đẹp trời.
Buổi chiều lặng gió.
Trong hầm chứa rượu của Ngũ Lương phái.
Ta tìm thấy La lão đầu.
Thế giới thật nhiều kì tích.
Cảnh này khiến cho ta vui mừng khôn xiết.
Thời gian không phụ lòng người nha.
Ngay ta cũng bị bản thân mình làm cảm động.
Nhịn không một phen rớt nước mắt tự nể.
Lão nhân chắc ông cũng bị ta làm rung động đi.
..................
La lão đầu cầm một cái chổi, cứ ở chỗ đất trống quét quét trên mặt đất khiến cho người khác thật ngột ngạt.
“Gia gia buổi chiều an ~!” Ta ngọt ngào gọi một tiếng rồi chạy đến đỡ lấy cái chổi trong tay ông: “Gia gia đi đến bên cạnh nghỉ ngơi đi ~! Để Tiểu Nặc giúp ông quét cho ~~”
La lão đầu không lên tiếng, lui xuống trú dưới bóng râm của mái hiên.
Ông mới vừa buông lỏng tay, ta thiếu chút nữa thì cùng cái chổi ngã sấp xuống đất.
Cái chổi rất nặng đấy!
Ta nâng cái chổi kia lên, đầu đổ đầy mồ hôi.
Không phải chỉ là cái gậy trúc thôi mà, sao lại nặng như vậy chứ!?
Khi ta đang tính ném cái chổi kia đi thì La lão đầu mở miệng.
Ông nói: “Không phải ngươi tới giúp ta quét rác sao?”
La lão đầu, chính là ông bức ta phải lên Lương Sơn!
Quét thì quét! Ai sợ ai!
Ta âm thầm vận khí, nhớ lại tâm pháp mẫu thân dạy, kéo cái chổi kia, bắt đầu cố hết sức quét rác.
Phía trước......
Mặt sau......
Bên trái......
Bên phải......
Mặc dù hơn ba tháng nay kể từ khi xuống núi ta không có thời gian luyện công nhưng cũng may vốn dĩ là thứ không mất đi được, chuyện quét rác này còn có thể miễn cưỡng chống đỡ được.
Nhưng chỉ quét được một lúc, ta đã thở hồng hộc đổ mồ hôi đầm đìa.
“Quét sạch rồi gia gia.”
Ta nói rồi trực tiếp đem cái chổi ném xuống mặt đất. Hiện tại nói ta đem cái chổi nhặt lên, sợ là không còn khí lực.
Quay đầu nhìn về phía La lão đầu, ta thấy ông nhíu chặt chân mày.
Có cái gì không đúng sao?
Ta bắt đầu phân tích ý nghĩa vẻ mặt này của ông.
Cũng không chờ ta nghĩ xong, La lão đầu đã phi thân đến trước mặt ta, năm ngón tay chụp lấy vai ta.
Ta giật mình kinh hãi, không kịp suy nghĩ gì nhiều lách người tránh sang một bên thoát được chiêu này của ông.
La lão đầu sắc mặt lại tiếp tục biến đổi, đổi tay đánh về phía bên hông ta.
Chân nhún một cái ta đẩy người cách xa được hai trượng, lại tránh được chưởng này của ông.
Tất cả mọi thứ nhanh như đốm lửa, diễn ra trong nháy mắt.
La lão đầu không có ra tay nữa, chỉ có đứng thẳng lưng nhìn chằm chằm ta.
Thừa lúc này ta vội vàng vỗ vỗ ngực để lấy lại bình tĩnh.
Hai chiêu này của La lão động khiến ta kinh tâm động phách, chỉ cần sơ suất một chút thôi thì Trần Nặc rất có thể đã thành cô hồn dã quỷ rồi.
Khá lắm, lão nhân ra tay độc ác thật!
Không biết sau bao lâu, La lão đầu mới mở miệng phá tan sự im lặng này.
Ông lẩm bẩm hỏi:
“Ngươi cùng ma giáo Hủ Chi Thần Giáo trước kia có quan hệ gì?!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...