N [Bị mất tên - Lời của editor]
Thỉnh thoảng mọi người nhìn tôi như thể tôi rất lạ lùng. Tôi để ý thấy bọn họ nhìn trừng trừng và tôi rùng cả mình. Bọn họ cứ liếc háy tôi, và tôi nghĩ mình đang bị dò xét. Hình như họ không chấp nhận tôi. Bạn thân của tôi, Mariah, không bao giờ nhìn tôi như thế. Chúng tôi thậm chí còn trái nghịch nhau – tôi dành hết thời gian cho việc đọc sách, đắm mình vào các câu chuyện, trong khi nó thì lúc nào cũng đàn đúm với bọn con trai và phải lòng tụi nó – nhưng chúng tôi vẫn chơi rất thân với nhau. Không hiểu sao, những điều khác biệt của chúng tôi luôn bù trừ cho nhau để tạo thành một tình bạn thắm thiết và dễ chấp nhận nhau.
Vào cái ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau ở trường trung học, Mariah và tôi cùng đang trên đường đến trường. Ngày đó tôi rất nhát gan, cho nên tôi cảm thấy rất vui khi có Mariah bên cạnh. Khi cùng rẽ vào lớp học đầu tiên, chúng tôi cùng thấy anh ấy. Anh thật đỏm dáng. Chúng tôi cùng cười khúc khích như những đứa con gái nhỏ và bước theo. Khi anh đi khuất, chúng tôi cùng thở dài tiếc rẻ, ước gì anh lại đi qua lối chúng tôi đi.
Sau khi tan lớp, cả hai chúng tôi cùng chờ ở trạm xe buýt, trao đổi với nhau về những sự kiện trong ngày, nhâm nhi tất cả những gì còn sót lại của buổi ăn trưa hôm đó, và cùng cười thoải mái. Đang nói dở câu, tôi nhìn ra, và trông thấy anh đang đứng kế bên! Tôi vội quăng trái chuối đang ăn dở và bối rối hết sức.
Tôi là một đứa nhát cáy, nhưng Mariah thì lại không. Tôi đứng như trời trồng khi anh nhìn tôi, còn Mariah thì đi một cách hiên ngang đến và hỏi tên anh. “Jonathan,” anh vừa nói vừa luồn tay vào mái tóc, chải ngược nó ra sau để lộ cặp mắt xanh nhạt. Ngay lập tức tôi thấy mình đã phải lòng anh, mặc dù tôi chẳng biết tí gì về anh. Và đó là lần đầu tiên trong đời, cả Mariah và tôi đều cảm thấy rung động.
“Thế anh từ đâu đến hả… Jonathan?” Mariah hỏi, nhấn mạnh vào cái tên. Khi xe buýt trờ tới và chúng tôi cùng bước lên xe, tôi để ý thấy ánh mắt của Mariah. Nó nháy mắt, và tôi lại cười khúc khích. Jonathan ngồi đối diện với tôi, và khi ngồi xuống, anh đã mỉm cười với tôi. Tôi cười đáp lại một cách ngượng ngùng.
Điều đó bắt đầu cho một thói quen mà tôi đã thực hiện trong suốt cả tuần: gặp anh ở hội trường, ngồi cạnh anh một cách rụt rè trên xe buýt, và gọi cho Mariah hằng đêm để kể lại mọi chi tiết. Lần ấy trường tôi dự định tổ chức một buổi khiêu vũ, và ngày hẹn đã gần kề. Mariah quyết định cùng đi với Jonathan, nhưng nó cũng có sẵn một danh sách dài những thằng con trai khác, phòng trường hợp anh không tham gia. Tôi cười, cơ hội Jonathan mời tôi đi cùng là từ hiếm cho đến không, nhưng mơ mộng đến điều đó cũng thấy vui vui.
Thế rồi, một buổi chiều, chúng tôi cùng bước lên xe buýt, và như mọi khi, cả hai đều mong được ngồi càng gần Jonathan càng tốt. Nhưng chiều hôm đó thật là khác. Tôi đã không phải cố gắng ngồi sát anh, vì tự anh đã đến ngồi sát bên tôi rồi. Tôi bắt gặp ánh mắt của Mariah và ném cho nó một cái nhìn hơi đắc thắng. Tôi tự nhủ, Trước giờ chưa ai thích mình, thế anh chàng này định làm gì đây?
Câu hỏi của tôi đã được trả lời ngay lập tức. Anh ngả người qua tôi và thì thầm, “Này, em nghĩ thế nào nếu anh đưa em đi đến buổi khiêu vũ vào thứ Sáu?” Đó thật sự là một đề nghị chứ không còn là một câu hỏi nữa. Tôi gần như nghẹn lời.
Tôi chỉ có thể trả lời lí nhí, “Vâng, được thôi, em đoán là… ý em là, nếu anh muốn.”
Anh mỉm cười và nói, “Hay quá.”
Không nói một lời, Mariah ra hiệu cho tôi xuống xe ở trạm của nó. Tôi nhanh chóng đánh giá tình hình: chàng trai vẫn làm tôi thắc mắc thế là đã chính thức rủ tôi đi chơi. Tôi như đang ở trên chín tầng mây. Hai đứa tôi vẫn giữ bình thản cho đến khi chiếc xe buýt khuất dạng, và sau đó, khi bờ biển hiện ra, chúng tôi chụp lấy nhau và nhảy cẫng lên. Nhất thời, tôi cảm thấy không có gì khác. Mariah hét lên, “Danielle, tuyệt qua-a-a-a-a-á!”
“Mình biết. Cậu thấy mình có run không?
Nó ôm tôi. “Không. Cậu bình tĩnh lắm. Cậu làm tốt lắm.” Chúng tôi chia tay nhau ở đầu đường và vẫn giữ tâm trạng ấy. Tôi đã làm rất tốt.
Vào buổi tối khiêu vũ, tôi cảm thấy như không còn tâm trí. Cố gắng trang điểm một cách vội vã và cùng lúc nói chuyện với Mariah qua điện thoại, tôi nghe mẹ tôi gào lên vì tôi đã sắp trễ rồi. Chẳng lâu sau bố mẹ của Mariah thả nó xuống trước nhà tôi.
Trên đường đi đến dạ tiệc, chúng tôi gặp bồ của Mariah, Ben. Khi chúng tôi đến trường, Jonathan vẫn chưa đến, vì thế tôi đứng chờ bên ngoài và ra hiệu cho Mariah và Ben cứ vào trước. Tôi ngước lên và trông thấy anh. Anh đứng đó, vẫn với cặp mắt xanh nhạt, mái tóc mềm mượt, làn da mịn màng và nụ cười ngọt ngào. Anh vẫn đứng đó… nhưng với một đứa con gái khác. Anh không đi một mình, và rõ ràng là không phải anh đang chờ tôi.
Tôi nấp mình sau gốc cây. Làm sao mà mình lại ngốc đến thế? Lẽ ra tôi nên biết đến cái sự thật phũ phàng này thì tốt hơn. Anh quá nổi tiếng, còn tôi thì chẳng ai biết đến. Tôi tự cảm thấy mình xấu tệ và không được ai ưa. Nhưng tệ hơn thế nữa, tệ hơn cái cảm giác bối rối và xấu hổ, là cảm giác tim tôi đã vỡ tan!
Tôi bước ra từ gốc cây vừa kịp nhìn thấy hai cái lưng của họ cùng đi vào phòng khiêu vũ. Tôi vội bước về nhà và đi vào phòng mình, không thèm trả lời câu hỏi của mẹ vì sao tôi lại về quá sớm. Ngồi một mình trên giường, những tiếng nói trong đầu vang lên làm cho tôi khó chịu không ít, giọng nói đó bảo với tôi rằng tôi thật xấu xí và khó ưa làm sao.
Sau đó, chuông điện thoại vang lên. Đó là Mariah. Tôi biết rằng nó không gọi tôi để làm cho tôi đau đớn thêm về các chi tiết của buổi dạ vũ, mà chính là để an ủi tôi. Đây là lần đầu tiên tôi bước vào thế giới yêu đương, và tôi đã đau khổ. Nó cũng biết như thế và những lời nói thấu hiểu êm ái của nó đã giúp băng bó trái tim nhức nhối của tôi, làm cho giọng nói trong đầu tôi tắt hẳn, giọng nói nãy giờ vẫn bảo với tôi rằng tôi thật không thu hút. Có lẽ Jonathan nghĩ rằng tôi không thu hút, nhưng thế thì đã sao nào? Mariah luôn bảo tôi rằng đời vẫn luôn có nhiều con trai. Nó nói rằng tôi cũng đẹp như ai, hơn hết là, cũng thật đáng yêu. Cái giọng tự ti trong đầu tôi bỗng nhiên tắt hẳn. Có lẽ Mariah và tôi rất khác nhau, thậm chí còn quá cách biệt nhau, nhưng nó đã chấp nhận chính con người tôi, chính bản tính tôi, và nó chính là người bạn hoàn hảo nhất.
DANIELLE EBERSCHLAG
Mọi việc không phải như xưa nữa
Tôi ước rằng mọi người chấp nhận tôi bằng chính con người của tôi.
Vincent van Gogh
Michelle và tôi là đôi bạn rất thân nhau kể từ khi học lớp bốn. Nó là một cô gái đẹp từ trong ra ngoài, là một trong những người tử tế nhất mà tôi từng gặp. Chúng tôi khắng khít với nhau như giấy và hồ vậy – hoàn toàn không thể tách rời nhau.
Bước vào năm đầu tiên trung học, cuộc sống xã hội mới đã có một sự điều chỉnh khắc nghiệt, nhưng tình bạn của chúng tôi vẫn bền chặt, và chúng tôi vẫn ở bên nhau. Tôi cảm thấy thật thoải mái khi tâm sự với Michelle mọi thứ và luôn tin tưởng ở nó.
Năm lớp sáu qua đi, rồi đến năm lớp bảy, và bây giờ chúng tôi đang học lớp tám. Đó là năm mà mọi việc dần thay đổi giữa chúng tôi. Tôi đã trở thành con bướm bay nhảy, luôn dập dìu theo những đám bạn khác nhau, tán gẫu chuyện tầm phào thời sự nhất và thích thú với sở thích mới của tôi là được “nổi tiếng.” Mặc dù có thêm rất nhiều bạn mới trong năm đó, tôi vẫn rất nhớ Michelle và muốn nó tham gia vào nhóm bạn mới đông đảo của tôi. Tôi đã cố gắng lôi kéo nó vào các buổi họp mặt nhóm, nhưng tôi nhanh chóng nhận ra những ánh mắt không chấp nhận và lời xì xầm về Michelle – cái thông điệp dễ nhận ra nhất là Michelle không đủ “chịu chơi” để có thể gia nhập nhóm.
Những đứa được coi là bạn mới của tôi đã bịa ra những tin vịt và đồn đại về Michelle nhằm cắt đứt mối quan hệ của tôi với Michelle. Và có một lúc nào đó, tôi đã sụp vào bẫy của chúng. Tôi bắt đầu nhận ra rằng tôi không nên làm bạn với Michelle vì tụi bạn tôi không ưa nó.
Một buổi tối nọ, một đứa bạn mới của tôi, Jamie, đến bên tôi sau khi tan học. Tôi đang run vì sợ nó muốn qua nhà tôi để chơi. Sau vài giờ cười đùa vui vẻ với nhau, chúng tôi bắt đầu bàn tán về Michelle. Một cách chậm rãi, một cái cười tinh quái hiện trên nét mặt của Jamie. Vì nhớ ra rằng Michelle đang si một đứa con trai tên là Zach, Jamie bảo tôi nói với Michelle là nó đang hẹn hò với Zach. Sợ rằng tụi bạn mới sẽ ghét tôi nếu tôi từ chối, như thể chúng đã làm với Michelle, tôi nhấc điện thoại lên, quay số của Michelle và nói với Michelle điều đó. Nó buồn bã, đau đớn, và giận dữ hơn tôi tưởng, và khi tôi nghe tiếng khóc dữ dội của Michelle trong điện thoại, tôi chợt nhớ ra tình cảm gắn bó của chúng tôi bấy lâu nay. Chính lúc đó, tôi nhận ra tình cảm của nó đáng quý đến nhường nào, và hành động độc ác của tôi thật đáng nguyền rủa. Tôi cần phải suy nghĩ về hành động tôi mới vừa làm, nên tôi gác ống nghe.
Ngay lập tức tôi gọi lại cho Michelle và nói hết sự thật. Zach không đi chơi với Jamie, và tôi hết lời xin lỗi vì tôi đã phản bội nó. Tôi xin lỗi vì đã không còn bầu bạn gần gũi nó trong nhiều tháng nay, và xin lỗi vì đã để cho tụi bạn ép tôi đối xử tệ với nó trong những tình huống như thế này. Tôi vẫn muốn là bạn tốt của nó như ngày nào. Nhưng nó không dễ dàng tha thứ như tôi hy vọng. “Không dễ dàng như thế đâu,” nó nói một cách nghiêm nghị.
Trong vài tuần tiếp đó, tôi đã làm mọi cách để hàn gắn lại tình bạn của chúng tôi. Tôi đã gửi cho nó hàng ngàn lời xin lỗi, tôi gửi cho nó những tấm ảnh hai chúng tôi chụp chung, và hàng đêm tôi lại gọi cho nó. Thậm chí tôi còn chấm dứt giao du với bọn bạn độc ác với Michelle. Dù sao bọn chúng cũng không phải là bạn tốt.
Một tối nọ, khi tôi đang ngồi trên giường làm bài tập về nhà thì chuông cửa vang lên. Không biết ai đang đến nên tôi chỉ mở cửa một cách thận trọng, và Michelle đã đến. “Mình bỏ qua cho cậu,” nó nói. “Mình chỉ muốn báo thế cho cậu biết.”
“Thật không?” Tôi hỏi lại một cách mừng rỡ. “Vậy cậu có muốn vào không? Cậu ở lại ngủ với mình nhé, và chúng ta lại trò chuyện với nhau?”
“Không, mình không ở lại được. Mình không muốn đâu,” nó nói.
“Có lẽ chúng mình đi xem phim vào cuối tuần nhé,” tôi nói một cách khẩn khoản.
“Không,” nó trả lời.
“Mình nghĩ cậu đã tha thứ cho mình rồi mà, Michelle,” tôi nói mà không thể che giấu sự thất vọng.
“Mình chỉ tha thứ cho cậu thôi. Những gì mà cậu làm với mình đã làm thay đổi mọi thứ của chúng ta bấy lâu nay và ngay cả bây giờ. Những hành động của cậu đã làm cho lòng mình trống rỗng; mọi việc sẽ không còn như thế nữa.”
Nó quay đi. “Mình sẽ còn gặp lại cậu,” nó nói, và không thèm quay mặt lại.
Thỉnh thoảng, Michelle và tôi có chạm mặt nhau trong trường, và nó chỉ đưa tay chào mà không nói một lời. Tôi lúc nào cũng nuôi niềm hy vọng là tình bạn của chúng tôi sẽ lại như xưa. Nhưng điều đó đã không xảy ra và mọi việc giữa chúng tôi đã không còn như cũ nữa. Tôi đã đánh mất người bạn thân nhất, và trái tim tôi đã thay đổi mãi mãi. Tôi ước gì có thể hàn gắn được sự tổn hại và lấy lại những gì tôi đã làm. Tôi sẽ chẳng bao giờ để cho ảnh hưởng của kẻ khác có thể xen vào tình bạn tinh khiết của tôi được nữa. Tôi đã nợ Michelle.
CELINE GEDAY
Đôi bạn kỳ lạ
Tôi nhớ lại lúc họ giới thiệu với chúng tôi. “Đây là một trong những bạn gái đến từ đất nước Thụy Điển,” người giám hộ của tôi nói như thế, bằng tiếng Tây Ban Nha, “Tên cô ấy là Ellen.”
Tôi nhìn nó và mỉm cười. Tôi cố gắng giới thiệu về mình bằng tiếng Anh còn lọng cọng, nhưng người giám hộ của nó đã dịch lại giùm tôi, bằng tiếng Thụy Điển. Ellen mỉm cười một cách khiêm nhường, và tôi cũng cười lại. Nó mắc cỡ chìa bàn tay nhợt nhạt ra, và tôi bắt lấy một cách hăm hở. Chúng tôi cùng nhau bước vào khu rừng bên cạnh trong khi những người giám hộ nhìn chúng tôi đầy ngạc nhiên.
Họ đã giới thiệu chúng tôi theo đúng nghi thức, nhưng họ không nghĩ rằng chúng tôi sẽ hợp nhau, tôi đoán như thế. Dù sao, cũng chẳng đứa nào trong chúng tôi nói tiếng Anh thông thạo cả, và chúng tôi cũng chẳng thể nào khác hơn.
Nhưng tôi chưa bao giờ gặp ai như Ellen, vẻ đẹp của nó đã mê hoặc tôi. Mắt của nó có màu xanh xám đục, còn tóc thì vàng óng. Tôi nhìn vào nước da màu sô-cô-la sậm của tôi rồi lại so với cái bàn tay mảnh dẻ của nó và có thể tưởng tượng rằng thật không thể có sự tương phản nào hơn.
Tôi thật sự ước gì vốn tiếng Anh của tôi khá hơn để tôi có thể hỏi nó về cái xứ sở đã sản sinh ra thứ búp bê bằng sứ xinh đẹp đến như thế. Nhưng nó lại thích thú muốn tìm hiểu về tôi hơn là nói về nó. Nó say mê nói về mớ tóc xoăn đen của tôi mà nó đang cầm trong bàn tay và nhìn chằm chằm vào chúng với sự ngạc nhiên sâu s
Chẳng mấy chốc tôi nhận ra rằng có nói tiếng Anh giỏi hơn cũng không giúp được gì nhiều cho tôi vì vốn tiếng Anh của nó cũng không khá hơn gì tôi. Tôi không tìm thấy điểm gì chung giữa thứ tiếng Thụy Điển trữ tình của nó với tiếng Tây Ban Nha của tôi, và vì thế mà không thể nói chuyện với nhau theo cách thông thường được.
Nếu như có thể nói chuyện được với nhau, tôi sẽ nói về những bãi biển Hoduras lý tưởng, nơi mà ngày nào đại dương ấm áp cũng ve vuốt những bờ cát mịn và mang lại những kho báu kỳ lạ cho bọn trẻ con. Và nó sẽ nói cho tôi biết về những tấm chăn tuyết trắng muốt che phủ các ngọn núi và về những bông tuyết nhỏ xíu đẹp tuyệt từ trên trời cao rơi xuống hàng năm. Tôi sẽ kể cho nó nghe về những căn nhà duyên dáng bằng gạch thô chạy dọc theo những con đường nắng nóng miền nhiệt đới trong những thị trấn của chúng tôi, và nó sẽ nói về những tòa nhà sắp sửa chạm lên tới trời xanh ở những thành phố vĩ đại của nó.
Nhưng chúng tôi không thể trò chuyện với nhau, nên thay vào đó chúng tôi chỉ mỉm cười và cầm tay nhau, hái hoa đặt vào tay nhau, và cười rồi lại cười. Chúng tôi men theo những con đường mòn trong khu rừng im vắng của khu trại hết lần này đến lần khác, tìm kiếm sự đồng điệu trong sự hiện hữu gần như lặng câm của nhau.
Chúng tôi không thể rời xa nhau, và việc đó làm cho mọi người ngạc nhiên. Chúng tôi còn cùng nhau bò vào giường khi đã đến giờ ngủ, và cùng lắng nghe giọng nói của những đứa trẻ khác và những người giám hộ kỳ lạ. Chúng tôi không thể hiểu rằng họ đang cố gắng tự giải thích cho nhau sự thân thiết giữa Ellen và tôi.
Nếu có thể hiểu họ, chúng tôi sẽ nói cho họ biết rằng đó chỉ là hai đứa con gái xa lạ cùng dự trại hè quốc tế và cùng chia sẻ với nhau sự gần gũi cũng giống như bất cứ đôi bạn gái nào khác.
Giờ đây tôi không còn nhỏ nữa, và tôi đang ở quê nhà Honduras. Vốn tiếng Anh của tôi khá hơn trước và Ellen cũng vậy, và chúng tôi thường viết thư cho nhau. Nó vẫn là một trong những đứa bạn gái thân nhất của tôi, và chúng tôi hiện giờ không còn xa lạ nhau như cái lúc ban đầu ấy. Mặc dù giờ đây đã có thể liên lạc với nhau bằng lời nói, chúng tôi vẫn gửi cho nhau thật nhiều những bức tranh trong các lá thư (mặc dù chẳng đứa nào trong chúng tôi vẽ giỏi cả). Chúng tôi biết, tốt hơn bất cứ ai khác, rằng cái đẹp vượt qua ngôn ngữ và nền văn hóa. Chúng tôi đều biết rằng để chia sẻ cho nhau một điều gì đó, thì tất cả những gì mà bạn cần có chỉ là một trái tim rộng mở.
MELISSA CANTOR
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...