Màu sắc cầu vồng


2
TÌNH BẠN
Hãy sống trọn vẹn với con tim. Chia sẻ với mọi người. Và câu chuyện của bạn sẽ khiến mọi người xúc động và chữa lành nỗi đau tinh thần những người ấy.
Melody Beattie
Người bạn thân nhất của tôi
Hãy nhìn vào đôi mắt này, đôi mắt xanh nước biển trong veo như những viên pha lê pha chút màu xanh lá cây. Tôi cảm giác như những hàng lông mi dài kia như đang vươn đến với tôi. Ô, trời ơi! Anh ấy đang nhìn về phía này ư? Không, thật là ngớ ngẩn. Tôi đang nhìn vào anh ấy; vì vậy mà chẳng thể nào có chuyện anh ấy nhìn vào tôi. Có nghĩa là, điều đó không hề xảy ra. Hoặc cũng có thể anh ấy đang nhìn tôi! Không, không, chẳng qua đó chỉ là sự tưởng tượng đã đánh lừa tôi. Vâng, bạn không biết được đâu, chỉ là những chuyện điên rồ…
“Có gì thế, Katie?”
“Ờ, chào,” tôi trả lời khi cô bạn thân nhất của mình, Michelle, bất ngờ cắt ngang những ý nghĩ trái ngược nhau giữa trí óc và con tim tôi.
“Vậy tối nay cậu sẽ để mắt đến ai đây? Mình thấy hình như những ý nghĩ đó cứ lẩn quẩn trong đầu cậu đấy. Có lẽ tối nay cậu sẽ bị những ý nghĩ ấy đưa đẩy cho mà xem!”
“Cậu đang nói về điều gì đấy? Chẳng hề có những ý nghĩ đó trong đầu mình. Mình hoàn toàn hài lòng với chính mình ngay lúc này và chẳng để ý đến ai khác.”
Tôi rõ ràng có thể thấy điều giả dối trong con người mình khi nhìn thẳng vào mắt Michelle. Trước đây tôi chưa bao giờ giả dối với nó cả, và tôi không hiểu sao lúc đó mình lại làm cái điều giả dối ấy. ó nghĩa là, tôi coi nó là người bạn tốt nhất, và tôi luôn bị ám ảnh về sự si mê quá đáng của mình đối với Tommy. Nhưng có điều gì đó ngăn cản tôi nói cho nó biết về con người mà mình đang nghĩ tới. Tôi thật sự thích con người này, và tôi không muốn bất cứ đứa bạn nào của mình làm ầm chuyện lên. Thậm chí mỗi lần tôi đề cập việc tôi nghĩ đến một gã con trai dễ thương thì Michelle lập tức biến ngay thành bà mai và sẽ không bao giờ chịu bỏ cuộc cho đến khi nó làm xong việc. Nó làm cho sự phải lòng của tôi biến thành một phi vụ lớn đến nỗi tôi trở thành hoàn toàn nhút nhát khi ở gần người con trai mà lúc đầu tôi thích, và kết thúc là anh ta nghĩ tôi hoàn toàn là một con ngớ ngẩn. Lần này tôi nhất quyết không để cho điều ấy xảy ra nữa.
“Được thôi, cậu muốn nói thế nào cũng được. Thôi tụi mình đi nói chuyện với Tommy đi, trông cậu ta thật hấp dẫn!”
Nó đã nói gì thế. Tommy?!! Làm sao nó biết được điều đó? Thậm chí lần này tôi cũng không nói cho nó biết mà. Không! Lần này thì nó lại sắp làm bà mai nhỏ và sẽ xới tung mọi chuyện lên cho mà xem. Có lẽ tôi đã phản ứng quá mức. Có lẽ nó chỉ nghĩ là Tommy thật dễ thương mà thôi. Không, thật khủng khiếp! Chúng tôi không thể cùng theo một gã con trai. Michelle sẽ không bao giờ thích Tommy. Tommy quá lùn so với nó. Được thôi, không có chuyện gì phải lo lắng.
“Nhanh lên, Katie! Anh ấy sẽ đi mất bây giờ!” Michelle cười phá lên khi nó kéo mạnh vào chiếc áo jacket bằng da nhỏ nhắn, dễ thương của tôi.
“Được thôi, được thôi. Đi thì đi.”
Vâng, giờ thì chúng tôi đang đi gặp anh ấy. Chân phải của tôi như muốn mắc vào chân trái. Bây giờ thì trái, phải, trái, phải. HÃY NGƯNG CÁI TRÒ NÀY ĐI! Anh ấy cũng là một con người như mình thôi. Đúng, nhưng anh ấy lại là một anh chàng đẹp trai. Cứ nhìn vào thân hình anh ấy thì biết. Tôi thấy như mình bất lực.

“Chào Tommy. Công việc thế nào?” Ôi trời ơi, giọng tôi nghe có vẻ lạ lẫm thế nào ấy!
“Chuyện gì vậy, Katie? Này, Michelle. Tối nay các bạn gái tuyệt quá. Có chuyện gì vui vậy?”
Giọng của anh nghe quyến rũ quá. Và anh còn nói tôi trông thật tuyệt nữa!! Nhưng anh lại nói “cácccc” bạn gái. Anh không thể tán tỉnh cả hai chúng tôi được. Điều đó không chấp nhận được.
“Ô, Tommy, thôi đi. Cậu ngớ ngẩn quá. Ha ha. Cậu làm tớ buồn cười quá.”
Tiếng cười của Michelle lớn đến nỗi làm cắt ngang tất cả các cuộc chuyện trò ở buổi tiệc. Tôi không thể nào tin được nó dám tán tỉnh Tommy trắng trợn như thế. Tệ hơn nữa, Tommy còn tán tỉnh ngược lại nó! Đây là người bạn thân nhất và là chàng trai trong mơ của tôi – nhưng Michelle không biết điều đó – và chàng trai trong mơ của tôi cứ mỗi giây phút lại đang từ chối tôi nhiều hơn. Tôi không thể nào kéo Michelle sang một bên và bảo nó thôi đi. Điều đó sẽ làm cho mọi việc càng tồi tệ hơn. Nó sẽ nổi điên với tôi vì đã không nói cho nó biết trước hoặc thậm chí nó cũng không thèm tin tôi. Tôi chỉ còn cách cứ thế mà ngồi im thin thít.
Trên suốt con đường lái xe về nhà, Michelle cứ luôn mồm khen ngợi Tommy tuyệt vời. Nó đã hoàn toàn “si” Tommy rồi.
“Cậu có thấy cái cách anh ấy tán tỉnh mình không? Mình nghĩ anh ấy thích mình rồi. Bọn mình tâm tình với nhau hàng giờ liền và anh ấy dường như chẳng còn để ý đến ai khác nữa! Cậu không vui mừng cho mình à?”
Tôi luôn luôn ngưỡng mộ sự tự tin của Michelle khi gặp bọn con trai. Nếu nó thích ai, nó sẽ “tấn công” ngay. Lần này giọng của nó nghe ngạo mạn quá, như thể chỉ có đứa con trai nào ngu ngốc mới không thích nó. Tôi chỉ nghiến chặt răng, gật đầu và tiếp tục lái xe.
Sau một chuyến lái xe tưởng chừng như dài nhất trong lịch sử loài người, cuối cùng cũng về đến nhà Michelle. Tôi thả nó xuống, và khi nghe tiếng cánh cửa đóng lại, tôi bắt đầu tự chửi rủa.
Tại sao điều này có thể làm mình nổi đóa lên được cơ chứ? Nó là bạn thân của mình mà. Mình phải vui cho nó chứ. Nhưng tại mình nghĩ lần này là đến lượt mình. Mình đã chuẩn bị gặp Tommy và nói vài chuyện với anh. Michelle lại không thích cái cách mình làm. Nhưng đã quá trễ để có thể nói được điều gì. Mình với Michelle đã hứa với nhau là không bao giờ để cho đứa con trai nào xen vào chuyện của hai đứa. Mình nghĩ đây là liều thuốc thử.
Tôi bị đánh thức vào sáng hôm sau bởi một cú điện thoại mà tôi nghĩ là của Michelle gọi để nói với tôi thêm về chuyện Tommy.
“Alô,” tôi nói trong khi đầu vẫn còn chuếnh choáng, với cái giọng có nghĩa là tôi-không-muốn-trả-lời-nhưng-bắt-buộc-phải-trả-lời vậy.
“Chào, Katie à?” một giọng nam ở đầu dây bên kia, và tôi biết ngay đó là Tommy.
Tại sao anh lại gọi cho mình? Nếu chỉ gọi để hỏi số của Michelle thì mình sẽ cúp máy ngay. Không, mình cần phải chín chắn hơn về vấn đề này. Mình phải tỏ ra dễ thương… Không, đúng rồi, chàng trai, tôi cóc cần tỏ ra dễ thương với bất cứ ai.
“Katie, có phải em đó không?”
“Vâng, vâng, em đây.”
“À, thế em khỏe không?”

Anh ấy muốn biết mình thế nào! Mình sẽ nói cho anh biết mình ra sao! Mình là một cô gái tuổi mới lớn bị thất vọng khi nghĩ rằng mình có cơ hội đến với một chàng trai tưởng là rất thanh cao, nhưng giờ đây lại biết được anh đang yêu người bạn gái thân nhất của mình. Mình đã than vãn và trăn trở suốt cả đêm như thể cố gắng vượt qua cơn vật vã, và việc nghe giọng nói của anh lúc này càng làm cho mình điên tiết lên, bởi vì nó gợi cho mình nhớ lại mình thích anh đến mức nào.
“Ô, em khỏe, vừa mới chợp mắt được một chút.” Thật ngạc nhiên là làm thế nào lời nói dối lại tuôn ra ngay khỏi miệng tôi như thế.
“Anh xin lỗi nếu anh đã đánh thức em dậy. Anh chỉ muốn gọi… à… như có sự thôi thúc anh phải gọi…”
Mình đã đoán ra rồi! Mình sẽ cho số của Michelle!
“Được rồi, là thế này. Em có muốn đi xem phim hay đi đâu đó với anh tối nay không? Có thể em nghĩ số phận đã khiến anh nói như thế ngay cả khi chúng ta chưa nói chuyện nhiều với nhau. Nhưng thấy em lạnh nhạt quá, và anh nghĩ mình phải chờ cơ hội. Nếu em không thực sự muốn thì được thôi, anh sẽ tự hiểu. Anh chỉ nghĩ là…”
Ô Trời ơi! Điều gì đang diễn ra vậy? Anh ấy rủ mình đi chơi. Điều gì đã xảy ra cho Michelle vậy? Không thể như thế được. Nhưng đúng là như thế! Như thế! Như thế! Mình cần phải nói một điều gì đó. Hít một hơi. Bình tĩnh. Hành động như một người ôn hòa.
“Nghe tuyệt quá, Tommy à. Anh nghĩ đến phim gì chưa?”
Phim gì ư?! Sao mình lại nói thế? Phim nào thì có vấn đề gì đâu!
“Anh chẳng biết nữa. Anh sẽ đón em lúc bảy giờ và cùng đi xem phim gì đang chiếu nhé?”
Giọng anh nghe có vẻ bình thản quá. Mình không biết giọng mình có bình thản như thế không.
“Được thôi. Em sẽ đợi anh lúc bảy giờ. Tạm biệt nhé.”
“Tạm biệt.”
Mình sắp hẹn hò với TOMMY!!! Mình không thể tin điều này là sự thật. Thật là ngạc nhiên và bất ngờ, thật là…kinh khủng! Michelle sẽ như thế nào? Nó sẽ giết mình mất. Mình phải gọi cho nó.
“Michelle. Mình cần phải nói cho cậu biết.” Giọng tôi run lên cũng như người tôi đang run vậy, nó phải biết chuyện gì đang xảy ra.
“Có chuyện gì thế? Cậu ổn chứ?” Nó đang lo lắng cho tôi. Tuyệt thật. Tôi sắp sửa làm cho đứa bạn thân phải đau khổ.

“Ừ. Rất khỏe. Mình chỉ muốn nói cho cậu biết là Tommy đã gọi cho mình. Anh ấy muốn…”
“Anh ấy muốn biết số điện thoại của mình chứ gì? Mình biết mà!”
“Không, không hẳn như thế. Anh ấy có vẻ như thế, ừ, mình chẳng biết nữa… anh ấy rủ mình đi xem phim tối nay đấy.” Lời nói thốt ra chậm hơn tôi tưởng tượng nhiều. Tôi nghĩ mình sẽ bị tấn công bằng sự sôi máu của Michelle. “Trước khi cậu nổi xung, mình muốn giải thích một tí, và cậu phải tin mình.”
Tôi hoàn toàn thành thật với Michelle. Tôi giải thích với nó là tôi đã thích Tommy từ lâu như thế nào và xin lỗi tới tấp vì đã không nói cho nó biết sớm hơn. Tôi nói cho nó biết cái bệnh hay làm mai của nó và tôi đã thổn thức suốt đêm qua như thế nào. Tôi thuật lại từng lời trong cuộc nói chuyện với Tommy và lại tiếp tục xin lỗi tới tấp. Tôi đã trút được gánh nặng, nhưng tôi nghĩ mình đã trút gánh nặng này qua cho nó. Khoảng im lặng dài tiếp theo làm cho tôi tin rằng Michelle không dễ dàng gì chấp nhận lời xin lỗi của tôi nhanh đến như vậy.
Không thể nào để cho sự im lặng kéo dài thêm, tôi lên tiếng hỏi, “Cậu ổn chứ? Cậu đang nghĩ gì thế? Cậu có ghét mình không? Cậu có muốn mình bỏ hẹn không? Cậu muốn gì? Ít nhất cũng cho mình một ý kiến chứ.”
Tiếng thở nặng nề ở đầu dây bên kia sắp trở thành tiếng nức nở khi tôi nghe một tiếng tách. Nó không thèm nói một tiếng nào, chỉ gác máy mà thôi. Suốt cả ngày hôm đó tôi đã gọi cho nó có đến năm mươi lần nhưng toàn nghe tiếng máy trả lời rằng đừng bao giờ gọi cho nó nữa. Tôi chưa bao giờ cảm thấy lòng mình tan nát như thế. L đầu tiên có điều thú vị thật sự đến với tôi thì điều đó lại phá vỡ tình bạn thắm thiết nhất của chúng tôi từ trước đến nay. Michelle và tôi luôn nghĩ rằng chúng tôi không bao giờ để cho điều này xảy ra. Tình bạn của chúng tôi thật thắm thiết, đến nỗi không có gã con trai nào có thể phá vỡ được. Chúng tôi cố gắng không để giống như bọn con gái khác, lúc nào vắng nhau cũng sẵn sàng châm chọc và đâm sau lưng nhau.
Tôi gọi cho Tommy và kể lại toàn bộ sự việc. Anh cảm thấy thật kinh khủng và đồng ý hủy bỏ cuộc hẹn tối nay. Anh thất vọng nhưng cũng đã hiểu được vấn đề. Trong suốt ba tuần tiếp theo sau đó, ngày nào tôi cũng có cảm giác như đang trong cuộc rượt đuổi không dứt. Tôi luôn đuổi theo Michelle bất cứ khi nào có thể để thuyết phục nó nói chuyện lại với tôi. Nhưng lần nào tôi cũng thất bại. Lần nào nó cũng ném cho tôi cái cười khẩy và những lời thô thiển cay độc hoặc mắng nhiếc tôi, hoặc chẳng thèm nói với tôi lời nào. Tôi chẳng bao giờ nghĩ rằng nó lại có thể độc ác như vậy. Sau quá nhiều lần bị từ chối, tôi dần dần bỏ cuộc. Tôi không thể nào tiếp tục theo đuổi cái điều mà nó đã từ bỏ từ rất lâu nay. Điều đó thật phiền toái và làm cho tôi thất vọng.
Tommy thật tuyệt trong suốt cuộc thử thách. Chúng tôi vẫn tiếp tục gặp nhau và càng ngày càng thân thiết hơn. Tôi có thể nói một cách thận trọng, anh là người bạn thân nhất của tôi. Còn về Michelle, sự thù địch của nó đối với tôi dần dần giảm bớt nhưng chúng tôi vẫn chưa thể là bạn với nhau được. Lâu lâu chúng tôi chỉ chào nhau trên hành lang mà thôi. Nỗi đau vì mất đi tình bạn với nó không thể nào tan biến trong tôi được. Đã không ít lần tôi bật khóc khi nhớ lại những gì xảy ra cho tình bạn của chúng tôi. Tôi nghĩ không biết có khi nào nó cảm thấy nhớ tôi không.
Cách đây khoảng một tuần, sau tám tháng kể từ cái ngày u ám đó, tôi lấy hết can đảm mời Michelle đi ăn trưa bên ngoài với tôi. Và thật là bất ngờ hết sức, nó đồng ý. Chúng tôi dành hết cả buổi ăn trưa để nói cho nhau nghe về mọi chuyện. Tôi thật sự muốn hét lên thật to rằng tôi đã nhớ nó nhiều như thế nào. Tôi muốn rủ nó quay trở về nhà, thay bộ đồ ngủ, và cùng tán chuyện với nhau về mọi thứ nhỏ nhặt nhất của mọi chuyện nhỏ nhặt nhất của hai đứa! Tôi muốn cười với nó và cảm thấy thật thoải mái bên nó. Tôi muốn cuộn mình lại và ăn một lúc hết năm muỗng kem khoai tây cà phê Haagen-Dazs trong khi cùng nó xem bộ phim yêu thích nhất mà cả hai đã từng xem cả đến năm mươi triệu lần rồi. Và hơn hết thảy, tôi muốn kiểm chứng cái việc đứa bạn thân nhất của tôi đã quay về
Câu chuyện tán gẫu cứ mãi tiếp tục cho đến khi tôi thả nó xuống xe để nó về nhà. Lần cuối cùng thả nó xuống xe, tôi đã muốn bóp cho nó nghẹt thở vì nó đã khiến tôi bị ám ảnh về Tommy quá mức. Còn lần này tất cả những điều tôi muốn làm là ôm nó thật chặt để nó không còn xa tôi nữa. May mắn thay, tôi không cần phải làm như thế. Khi tôi cho xe chạy sát lề, Michelle nhìn tôi bằng đôi mắt trìu mến và nồng ấm, rồi nói những lời khiến cho nỗi buồn tám tháng qua của tôi hoàn toàn biến mất: “Mình nhớ cậu lắm, Katie!”
Nước mắt bắt đầu rơi và tôi không thể nói được một lời nào. Tôi nhìn vào mắt của nó, chồm người qua và ôm nó một cái thật lâu.
LISA ROTHBARD
Vì sao Rion phải sống
Hãy tin rằng cuộc đời thật đáng sống và niềm tin đó sẽ giúp ta tạo ra những điều tích cực.
William James
Trường trung học không làm cho tôi phải khiếp sợ. Những hội trường rộng thênh thang và hàng trăm lớp học có thể làm cho tôi choáng ngợp, nhưng tôi cảm thấy thật vui sướng khi được bắt đầu một cuộc phiêu lưu mới. Năm đầu tiên của tôi có rất nhiều điều xảy ra và cũng rất nhiều người mới. Giữa một giảng đường với gần hai ngàn sinh viên, tôi - một con bé hồn nhiên ngây thơ bắt đầu tập tành sử dụng thuốc bôi mắt và soni, quyết định làm quen với mọi người.
Tôi gặp Rion trong lớp tiếng Tây Ban Nha. Theo định nghĩa của bọn sinh viên, cậu ta là một “gã bóng”: quần bò đen, áo sơ mi Metallica ủi thẳng thớm, dây chuyền, bóp, và mọi thứ linh tinh khác. Nhưng cá tính và hoàn cảnh gia đình của Rion đã khiến tôi đến với cậu. Không phải là do phải lòng, mà là do tò mò thì nhiều hơn. Nói chuyện với cậu thật là vui, và vừa dứt những cuộc thì thầm bị ngắt quãng, chúng tôi đã lại điện thoại cho nhau hàng giờ liền.
Trong một lần điện thoại vào buổi tối, khi chúng tôi đang bàn luận về mớ tóc ở trán cô giáo Canaple bị cắt ngắn một cách lạ mắt, thì bỗng nghe tiếng hét của ba Rion ở phía sau.
“Đợi tí,” Rion thì thầm trong điện thoại. Tôi đoán chắc rằng cậu cố tình không muốn cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi vẫn có thể hình dung ra sự kinh sợ, như thể căn phòng của Rion là một căn phòng giam u tối. Sau đó cuộc điện thoại bị ngắt.

Rùng mình, tôi lắng nghe tiếng u u của điện thoại và nhẹ nhàng đặt ống nghe xuống, quá kinh hãi đến nỗi không dám gọi lại vì sợ phải nghe cái điều kinh khủng mình không muốn nghe. Tôi đã lớn lên trong một gia đình thật lý tưởng: một người mẹ, người cha, và một người chị gái mẫu mực. Nên bây giờ nghe những điều này tôi thật kinh ngạc, bối rối và bất lực. Ngày hôm sau, khi cha của Rion đã đi ngủ, cậu gọi lại cho tôi để xin lỗi. Rion bảo rằng cha của cậu vừa nhận được lá thư của người vợ trước, tức mẹ của Rion, nói rằng bà không còn trợ cấp cho Rion nữa. Không biết trút giận vào ai, ông bố đã lao thẳng vào phòng Rion trong giận dữ.
“Mình không chịu đựng được nữa rồi. Lúc nào cũng đánh chửi nhau…” Giọng Rion chùng xuống, và nhỏ dần trong đau đớn. “Mình nghĩ chỉ cần một phát súng, rồi mọi thứ sẽ qua thôi.”
“Không!” Tôi thét lên. “Đừng nói thế! Cậu phải biết rằng trên đời này vẫn còn nhiều điều khác đáng sống hơn.” Tôi cảm thấy mỗi giây phút càng lúc càng đáng sợ hơn. Một tiếng cười lạnh lùng bị kìm nén vang lên ở đầu dây bên kia. “Phải, đúng thế,” Rion trả lời tôi. Chúng tôi gác điện thoại sau khi hứa với nhau là phải đi ngủ ngay.
Tuy nhiên, làm sao mà tôi có thể ngủ ngay lập tức được chứ. Tôi luôn lo lắng cho Rion và nghĩ rằng mình chính là niềm hy vọng cuối cùng cho Rion. Cậu đã bao lần nói với tôi rằng ngoại trừ tôi, cậu không thể mở lòng mình cho bất cứ ai. Làm sao mà một người lại không muốn sống cơ chứ? Tôi có thể liệt kê vô số lý do khiến tôi tại sao lại thích thức dậy vào mỗi buổi sáng. Thật điên rồ. Tôi sẽ phải vắt óc để tìm cách thuyết phục Rion về điều này. Và thế là ngọn đèn chùm được bật sáng lên. Tôi tìm một mảnh giấy và ghi lên đó dòng chữ “Tại sao Rion cần phải sống.” Dưới đó tôi bắt đầu liệt kê mọi lý do vì sao một người cần phải sống. Lúc đầu chỉ có vài lý do, nhưng dần dần tôi nghĩ ra đến hai mươi, ba mươi rồi bốn mươi lý do. Đến nửa đêm, tôi đã liệt kê được cả thảy năm mươi bảy lý do để cho Rion cần phải sống. Trong đó, mười lý do sau cùng là:
48) Một mét tám đất đè lên người là khá nặng.
49) Người ta không chơi nhạc Metallica trong đám tang.
50) Dây đeo quần xuống đất là vi khuẩn không phân hủy được.
51) Thượng đế còn thương cậu.
52) Cha cậu cũng yêu cậu, tin hay không thì tùy.
53) Lớp tiếng Tây Ban Nha 1 mới chán làm sao.
54) Còn chưa lấy được bằng lái xe.
54) Tự tử thì phải sống với quỷ Satan suốt đời.
56) Làm sao cậu có thể sống mà không có Twinkies?
57) Cậu không bao giờ được tiếc nuối việc cậu là ai, mà chỉ nên tiếc vì cậu đã trở thành người như thế nào.
Vì tin rằng mình đã cố hết sức, tôi bò vào giường và đợi đến ngày mai để làm nhiệm vụ: cứu lấy đời Rion.
Ngày hôm sau tôi đợi Rion ở cửa lớp học tiếng Tây Ban Nha và trao cho cậu tờ giấy khi cậu bước vào lớp. Tôi quan sát Rion từ phía đối diện khi cậu lén đọc tờ giấy nhàu nát. Tôi đã chờ đợi, nhưng cậu không hề ngẩng mặt lên trong suốt buổi
học. Sau khi tan học, tôi tìm Rion, nhưng tôi chưa kịp mở lời, Rion đã ôm chặt lấy tôi. Cứ thế, cậu ôm tôi một lúc lâu, nước mắt rơi lã chã như thể muốn làm cho tôi mờ cả mắt. Rion quay đi, rồi với một cái nhìn trìu mến, cậu bước ra khỏi phòng. Không cần nói lời cảm ơn, vì nét mặt của cậu đã thể hiện tất cả.
Một tuần sau, Rion được chuyển sang một trường khác để có thể chung sống với bà nội. Suốt mấy tuần sau đó tôi chẳng được tin tức gì của cậu, cho đến một đêm kia chuông điện thoại của tôi vang lên. “Sarah đó à?” tôi nghe một giọng nói quen thuộc ở đầu dây bên kia. Tôi có cảm tưởng như chúng tôi chưa bao giờ xa nhau dù chỉ một ngày. Tôi đã thông báo cho Rion kiểu tóc mới của cô Canaple, và cậu báo cho tôi biết điểm học của cậu đã tăng lên đáng kể, và cậu cũng đang chơi cho một đội bóng đá. Thậm chí hai cha con cậu còn đi đến chuyên gia tâm lý để xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp hơn. “Nhưng cậu có biết phần quan trọng nhất là gì không?” Tôi biết mình đã truyền được niềm hạnh phúc đến trong giọng nói Rion. “Mình không hối tiếc mình là ai, mà thậm chí trở thành người như thế nào mình cũng không hối tiếc.”
SARAH BARNETT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui