Mau Nhường Đường Bổn Vương Phi Đến Diệt Yêu

Lũ yêu ma càng lúc càng lộng hành, kí kết ranh giới của hai bên đã bị phá bỏ, về sau Đông Khởi sẽ cho nhiều biến động.

Mới đó thôi mà trời đã sáng rồi, Trường Ca lại tiếp tục chuyến hành trình của mình. Ngày hôm nay mọi thứ có vẻ đều yên ổn, trên đường không có chuyện gì phát sinh cả. Sau hai ngày đi đường vất vả, Trường Ca cũng đã đến được kinh thành.

Lần đầu đến kinh thành, nàng có chút bỡ ngỡ. Ở đây huyên náo, nhộn nhịp, xe ngựa và người qua lại trên đường phố rất đông. Ngoài đường bày bán đủ các loại mặt hàng, trông vô cùng bắt mắt. Trường Ca là lần đầu trông thấy, liền rất thích thú.

Nàng mãi mê ngắm nhìn các quầy sạp đồ hàng mà vô tình va phải một nam nhân đi gần đó. Vì quá bất ngờ, Trường Ca đứng không vững mà ngã nhào về phía trước. Cũng may nam nhân kia kịp thời đỡ lấy nàng đứng dậy

"- Cô nương, không sao chứ? ". Nam tử kia lên tiếng, giọng nói của vị công tử này khá ấm áp.

"- Đa tạ công tử, ta không có vấn đề gì cả."

Nàng cúi người cảm tạ, khi nhìn lên có chút ngại ngùng. Hắn ta cao ráo, cường tráng, dụng mạo cũng được xem là một mĩ nam. Trường Ca trước giờ chỉ toàn tiếp xúc với yêu ma, lần đầu đứng gần một nam nhân như vậy khiến tim có chút loạn nhịp. Đến khi nàng cảm thấy bình tĩnh hơn, thì sắc mặt lại tối sầm lại. Nam nhân này vậy mà lại mang trong mình mệnh của rồng. Nàng ta liền bấm quẻ, lẩm nhẩm trong miệng rồi lắc đầu. Vị công tử này sợ rằng không thể sống quá hai mươi lăm tuổi, nàng cũng biết được hắn sắp gặp hoạ lớn.

Trong lúc nàng mãi suy nghĩ, từ xa một nam nhân khác hớt hải chạy đến, có vẻ như hắn là tùy tùng của vị công tử này.

"- Vương...công tử! Người nãy giờ đã đi đâu, làm thuộc hạ tìm người mãi. Chúng ta mau trở về thôi."


Vị công tử nhìn lướt qua nàng, không nói gì lẳng lặng cùng người tùy tùng rời đi.

"- Khoan đã! Vị công tử này xin chờ một chút! ".

Trường Ca lên tiếng.

"- Cô nương, người có điều muốn nói với chúng ta sao? "

Gã tùy tùng liền kính cẩn hỏi lại nàng.

"- Đêm nay ngươi hãy cẩn thận một chút, tuyệt đối không được mở cửa cho bất kì ai. Cái này ngươi cầm lấy, lúc cấp bách hãy ném nó về đối phương ".

Nàng đi đến đưa lá bùa cho vị công tử kia.

"- Cô nương! Người nói gì vậy? Chủ tử của ta không nhận đồ của người lạ! ''.

 Tên thuộc hạ khó hiểu nhìn nàng.

"- Sẽ có lúc ngươi cần dùng đến, hãy nhớ lấy! ". Dứt lời nàng liền xoay người rời đi. Cái vị công tử đó, ấy vậy mà lại nhận lấy lá bùa của nữ nhân lạ mặt kia.

"- Công tử, sao người lại nhận món đồ của nàng ấy? Lỡ đâu cô ta là người của nhị hoàng tử thì sao? ".

||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||

"- Nàng ta không phải người của nhị hoàng tử. Ta cũng không tin nàng ấy có thể làm hại ta, trông nàng ta rất đơn thuần."

"- Người nói gì vậy? ". Tên thuộc hạ không còn tin vào tai mình nữa. Công tử nhà hắn luôn một mặt chán ghét nữ nhân, nay lại nhận đồ của nữ tử và còn có ý bênh vực cho cô ả nữa. Nhưng vì là phận nô tài, hắn cũng tặc lưỡi cho qua.

Màn đêm cũng đã buông xuống, vị công tử đó cũng làm như những gì nàng ta chỉ bảo, các cửa ra vào đều được đóng kín.


''- Vương gia người tin lời của nữ nhân đó thật sao? Thuộc hạ thấy đầu óc cô ta là có vấn đề mà! ".

Gã tùy tùng tên Thiết Đoàn kia bắt đầu bè bỉu, không tin lời của Trường Ca.

Vị công tử này thực chất lại là Vương gia Đông Khởi Đế Quốc, tên hắn là Triệu Tư Thành. Hắn cùng thuộc hạ vẫn luôn cải trang thành người dân bình thường để thám thính tin tức.

"- Suỵt!! Im lặng! bổn vương nghe thấy bên ngoài có âm thanh kì lạ! ".

Hắn đưa bàn tay ra hiệu cho Thiết Đoàn im lặng.

Tiếng bước chân đến gần, rồi có tiếng gõ vào cửa nhè nhẹ:

''- Vương gia, nô tỳ mang cảnh gà đến cho người ".

Giọng một nữ tử vang lên.

Triệu Tư Thành nhớ là hắn không dặn mang canh gà đến, mà còn mang đến đây lúc nửa đêm cho hắn. Thật đáng ngờ! Hắn ta nhíu mày lại.

''- Vương gia, người suy nghĩ quá nhiều, tôi tớ hầu hạ chủ tử là hiển nhiên mà!'


 Thiết Đoàn vừa nói vừa đẩy cửa cho nô tỳ kia bước vào, bất chấp sự ngăn cản của vương gia. Cánh cửa vừa mở ra một làn gió thổi vào lạnh sống lưng, Thiết Đoàn lập tức ngất xỉu.

"- Không hay rồi! Triệu Tư Thành đứng phắt dậy.

Bên ngoài cửa, một nữ nhân từ từ bước vào trong phòng. Mái tóc ả xoã dài phủ lấy mặt, nước da tái nhợt. Trên cơ thể của ả ướt sũng, nhỏ giọt xuống nền nhà.

"- Con của rồng, con của rồng! Ta nhất định phải ăn được ngươi "!

Âm thanh lanh lảnh, kì quái phát ra khiến người nghe phải rùng mình. Nhưng Triệu Tư Thành vốn là một nam nhân gan dạ, dũng mãnh, dù cho hắn biết thứ đối diện kia không phải là con người. Hắn không nao núng, cho tay vào áo lấy ra lá bùa mà nàng đưa lúc sáng ném về phía ma nữ. Lá bùa lập tức bốc cháy, cơ thể của ma nữ cũng liền cháy theo. Ả ta hét lên đau đớn, không có cách nào thoát được ngọn lửa. Trong chốc lát đã không còn sự hiện diện của ả nữa.

Thiết Đoàn cũng vừa tỉnh lại, hắn vội vàng chạy đến chủ tử:

"- Vương gia, người có bị làm sao không? Nữ tỳ lúc nãy đã đi đâu rồi? ".





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận