Mười hai năm trước cha ra đi trong đêm, với cơ thể đầy vết thương và những sợi tơ nhện vương trên áo. Chuyện này hẳn không phải ngẫu nhiên. Nàng nghĩ thầm trong bụng.
"- Nhện vương hiện tại hắn đang ở đâu?
Nàng lại tiếp tục hỏi.
"- Đại nhân không bao giờ tiết lộ tung tích của mình. Nhưng với nhiều năm theo hầu hạ ngài, ta đoán ngại ấy đang ở kinh thành. "
Sau khi đạt được mục đích, nàng liền dùng tay búng một cái, yêu nữ liền trở lại hiện thực.
"- Ngươi.... ngươi dám dùng thuật thôi miên với ta sao? ".
"- Chuyện đó có quan trọng hơn việc nhện vương phát hiện ngươi bán đứng hắn không? Ta có một giao kèo, nếu ngươi đồng ý theo ta, cùng ta cứu giúp con người. Oán nghiệp của ngươi sẽ được giải trừ bớt, đến lúc thích hợp ta sẽ siêu độ cho ngươi, lúc đó ngươi sẽ được luân hồi chuyển kiếp. Không lẽ ngươi định cứ tồn tại là hồn ma vất vưởng dưới trướng nhện vương? Ngươi tiết lộ bí mật, hắn có thể sẽ bóp nát hồn phách của ngươi và ngươi mãi không bao giờ được đầu thai. Ngươi hãy chọn lựa đi!."
Trường Ca buông lời đe doạ khiến ả ma nữ cực kì sợ hãi.
"- Ngươi thật sự có thể giúp ta luân hồi chuyển kiếp? ".
Ả ta đã gỡ hết phòng vệ, vẻ mặt lo lắng nhìn về nàng.
"- Ta là đạo sư của Diệp gia. Trăm năm qua Diệp gia ta vẫn luôn nối nghiệp hằng ma diệt yêu. Ta đảm bảo với ngươi việc này ta có thể làm được ".
Nàng kiên định trả lời.
"- Được, vậy ta phó thác tất cả vào ngươi." Ả cuối cùng cũng đồng thuận.
"- Ngươi tên là gì? ". Trường Ca gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
"- Khi còn sống ta tên Trần Tinh Sương."
"- Được, Tinh Sương! tạm thời ngươi hãy vào trong đây, có việc ta sẽ gọi ngươi ra ngoài ".
Nàng lấy ra một cái lọ nhỏ, ả ta nghe lời liền biến thành làn sương trắng chui vào trong chiếc lọ. Nàng liền bịt kín chiếc lọ rồi rời đi.
Quay về nhà, thấy mẫu thân nàng đang lo lắng cho nàng mà đi qua đi lại như người mất hồn.
"- Mẫu thân! Người còn chưa ngủ sao? ".
Thấy nữ nhi của mình đã trở về, bà mừng rỡ.
"- Nữ nhi của ta không sao chứ? ".
"- nữ nhi ra ngoài có chút việc, hiện đã giải quyết xong. Nhưng con có chút chuyện muốn nói với người."
Nàng tiếp lời của mẫu thân.
"- Con nói đi, mẫu thân nghe đây."
"- Con vừa rồi chạm mặt với một ma nữ, cô ta có nhắc đến một đại quỷ là nhện vương. Hắn ta có liên quan tới cái chết phụ thân. Bao năm qua con vẫn luôn cố gắng tu luyện, là muốn được tìm ra sự thật về cái chết của cha.Nữ nhi bây giờ cần đến khinh thành tìm hắn...
Nàng chưa dứt câu thì mẫu thân nàng cản lại.
"- Không được! Thật sự rất nguy hiểm, ta không cho phép con đến đó."
bà dứt khoát từ chối nàng.
"- Mẫu thân, con biết người lo lắng cho con. Nhưng nay con đã trưởng thành, nữ nhi cần có trách nhiệm tìm ra chân tướng, báo thù cho cha."
Nàng cầm lấy đôi tay của bà, rồi nói tiếp.
"- Những thứ này đều không thể tránh khỏi, đây chính là vận mệnh của nữ nhi. Đạo sĩ thì không được phép run sợ, chùn bước, phụ thân đã nói với nữ nhi điều đó ".
Nghe nữ nhi nhắc đến tướng công quá cố, hai dòng nước mắt bà lăn dài trên gò má. Trường Ca tuy là nữ nhi nhưng tính cách, khí chất lại vô cùng mạnh mẽ, giống hệt như cha của nàng.
"- Ta đã mất đi cha của con, giờ ta chỉ còn lại một mình con mà thôi. Ta luôn muốn con sẽ được sống như những nữ nhân bình thường khác. Có thể yêu đương và lấy được một nam nhân tốt, rồi sẽ nhanh chóng cho ta bồng cháu.
Bà nói trong nước mắt.
'- Mẫu thân, chuyện đó ta chưa nghĩ đến. Trước mắt nữ nhi chỉ muốn tìm ra kẻ sát hại cha, không thì cả đời sẽ day dứt. Mẫu thân mong người thành toàn cho nữ nhi ".
Nàng quỳ mọp dưới đất, bà đau lòng ôm lấy nàng vào lòng nức nở:
"- Ta làm sao có thể không thành toàn cho con. Nhưng ta vẫn muốn con có thể chăm sóc tốt cho mình, đừng để bị thương, phải ăn nhiều một chút. Thấy nguy hiểm đừng quá liều lĩnh."
"- Mẫu thân, những lời ngươi căn dặn, con đều ghi nhớ."
Nàng vỗ vỗ vào lưng an ủi bà.
Một đêm cứ thế trôi qua, sáng sớm tinh mơ nàng đã chuẩn bị đồ đạc để lên kinh thành. Mẫu thân nàng mắt đỏ hoe xúc động, ôm lấy nữ nhi trước khi nàng rời đi.
"- Trường Ca con hãy giữ lấy cái này! ".
Bà đưa cho nàng một ống sáo trúc.
"- Cái này chính là kỉ vật mà cha trước khi đi ra ngoài nói là tặng lại cho con. Cha con nói là khi nào thực sự nguy hiểm, hãy thổi sáo lên."
Nàng cầm sáo trúc trong tay, khoé mắt cay nồng, ngay cái thời khắc ấy, cha nàng vẫn còn lo cho an nguy của nàng.
"- Mẫu thân, đến lúc con phải đi rồi, người bảo trọng nhé, con nhất định sẽ trở về với người ".
Nàng nói rồi nắm lấy dây cương, thúc ngựa phi thật nhanh. Mẫu thân của nàng vẫn đứng đó, dõi theo hình bóng của nàng cho đến khi khuất hẳn. Bà thở một hơi dài:
" - Trường Ca, con nhất định phải trở về nhé! ".
Nàng một mình một ngựa băng qua bao nhiêu đồi núi, bao nhiêu con đường. Đến khi mặt trời sắp xuống núi, nàng mới dừng lại trước một nhà trọ.
Mới đặt chân vào cửa, nàng liền cảm nhận được âm khí nề xung quanh.
''- Cô nương, đến thuê phòng sao?
Chưởng quỹ xuất hiện từ đằng sau lưng nàng lúc nào không hay. Trường Ca giật mình quay lại, hắn ta không phải quỷ, nhưng có gì đó rất kì lạ.
"- Đúng vậy, cho ta một phòng ". Trường Ca bình thản trả lời.
Khuôn mặt của gã chưởng quỹ lại không có một chút biểu cảm, cử chỉ là có phần cứng đơ, không linh hoạt.
Nhà trọ này rất không bình thường, để xem thử ở đây có cái gì đang trú ẩn.
Nàng nhíu mày, đi theo sự chỉ dẫn của người làm đến căn phòng.
Những vị khách đến thuê phòng cũng có những biểu cảm kì lạ như gã chưởng quỹ kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...