Mau Nhường Đường Bổn Vương Phi Đến Diệt Yêu

"- Huynh …!!! Ả tức giận nhưng chẳng thể làm gì, phải rời đi nhưng không quên liếc một cái nhìn giận dữ về phía Trường Ca.

‘’- Thành Nhi, sao con lại nặng lời với Hinh Nhi như vậy? Con làm vậy, con bé sẽ bị tổn thương.’’

Nhàn Phi liền lên tiếng bênh vực.

"- Mẫu phi, ta cũng có chuyện muốn nói với người. Người ở vương phủ cũng đã một thời gian rồi, cũng nên trở về hoàng cung thôi. Chuyện của phủ Thành nhi, hãy cứ để ta tự giải quyết.! "

"- Được lắm!! Mới đó thôi mà đã muốn đuổi mẫu thân của ngươi đi rồi sao?

Bà ta tỏ vẻ không bằng lòng.

"- Mẫu thân, người sinh ra con, ơn cao như núi, ta luôn ghi nhớ. Nhưng người làm điều sai trái thì ta cũng không thể dung túng. Ta đã cho người chuẩn bị xe ngựa đưa người hồi cung ".

"- Hừm, chỉ là một nữ nhân hèn mọn mà con cũng muốn làm khó dễ mẫu thân. Được rồi! Ta sẽ trở về hoàng cung, con sẽ sớm tỉnh mộng ngay thôi! "

Bà ta chấp thuận rời đi, để lại câu nói đầy ẩn ý.

"- Thành nhi cảm tạ mẫu phi đã quan tâm, ngoài kia nô gia đã chuẩn bị xe ngựa cho người rồi. Thành nhi thỉnh người hồi cung! ".


Hắn ta mặt lạnh, tỉnh bơ khiến cho bà ta vô cùng tức giận.

"- Được!! ".Nhàn Phi cũng nhanh chóng rời đi, khi đi ngang qua Trường Ca bà còn ghé sát tai nàng nói nhỏ:

“- Bổn cung sẽ không để ngươi được sống yên đâu!!.”

Nàng cũng chẳng sợ hãi bởi những lời đe doạ của bà ta, nghiễm nhiên nhìn thẳng Nhàn Phi mà nói:

"- Nương nương, gây nhiều ác nghiệp tướng mạo sẽ trở nên thô kệch, khó coi. Trường Ca có thể nhìn thấy hiện tại khuôn mặt của người đường nét ngũ quan không hài hòa, sẽ không giữ được thần sắc lâu dài đâu ".

"- Ngươi!!!.. Bà ta không ngờ nàng lại có thể nói những lời như vậy. Giận không thể cho nàng ta một bạt tai, chỉ có thể nén chặt trong lòng chờ thời cơ trả đũa nàng. Nhàn Phi hậm hực rời khỏi vương phủ.

"- Mẫu phi vừa nói gì với nàng? ". Triệu Tư Thành tò mò hỏi.

“- Không có gì, ta chỉ cảm thấy đói rồi, đêm qua đến giờ ta vẫn chưa có cái gì bỏ bụng.”

Nàng ôm lấy cái bụng đang sôi lên của nàng.

“- Trương ma ma! Mau gọi hạ nhân đem đồ ăn lên cho vương phi, nhanh chân lên!!”.

Hắn ta phân phó cho hạ nhân.

Một lát sau, một bàn ăn thịnh soạn được đem ra. Quả là một bữa ăn xa sỉ, giàu có của vương giả. Trên bàn có gà quay, tổ yến chưng, heo quay, tôm hấp…toàn những món mà cả đời một người dân thường Đông Khởi cũng chả thể ăn được.

Hắn ta quay sang nàng nói tiếp:

‘’- Nàng có muốn ăn gì thêm có thể căn dặn hạ nhân lập tức làm cho nàng ".

“- Được rồi, như vậy là quá nhiều rồi, mình ta ăn sao hết, ngài ngồi xuống ăn với ta đi!!”.

Nàng kéo tay hắn ngồi xuống, miệng nở nụ cười vui vẻ khiến cho hắn cũng đỡ cảm thấy áy náy bởi những phiền phức gây ra cho nàng.

Nàng gắp lấy một đùi gà lớn, bỏ vào trong bát của hắn.


“- Vương gia người ăn đùi gà đi! Hương vị rất thơm ngon đó.”

Hắn trước giờ chưa từng ăn thức ăn của người khác đã chạm đũa. Nhưng với nàng, hắn lại không để tâm, trực tiếp ăn chiếc đùi gà mà nàng gắp cho.

"- Trước kia, mỗi lần nhà ta thịt gà, cha và nương luôn để phần đùi gà lại cho ta, họ nói đó chính là phần ngon nhất của thịt gà ".

Nhắc đến người thân, trong ánh mắt nàng gợi lên nỗi nhớ thương, buồn tủi.

"- mẫu thân nàng sắp đến đây rồi, nàng yên tâm. Bổn vương chưa từng nghe nàng nói về phụ thân, ông ta hiện đang ở đâu? " Hắn ta an ủi nàng.

"- Phụ thân ta mất khi ta lên tám tuổi, cha ta là một đạo sĩ có tiếng ở Nam Sơn, luôn hành hiệp trượng nghĩa, được nhiều người yêu quý. Ông mất trong đêm ở bìa rừng, cơ thể dính nhiều tơ nhện…

"- Tơ nhện?? Đừng nói đây là do yêu ma gì đó làm chứ??

Triệu Tư Thành tò mò.

"- Quả nhiên là vậy. Ta có được thông tin kẻ sát hại cha đang ở đây, nhưng bấy lâu nay ta vẫn không thể tìm được tung tích của hắn ".

“- Nàng đừng quá lo lắng, giờ nàng là vương phi báo thù cho nhạc phụ cũng là bổn phận của ta. Chúng ta sau sẽ cùng nghĩ cách tìm được hắn”.

Những lời an ủi, động viên của hắn cũng giúp nàng có thêm động lực hơn.

‘’- Đa tạ vương gia. Ta cũng có một thắc mắc về ngài, người có thể giải đáp được không? ‘’.


"- Nàng cứ nói đi. " Hắn điềm nhiên trả lời.

"- Tại sao mẫu thân người là Nhàn Phi, người lại không là hoàng tử hay thái tử? Lại một mình sống ở vương phủ như vậy? "

“- Mẫu thân ta vốn là phi tần của triều đại trước, khi hoàng đế bây giờ lên ngôi đã ra lệnh sơ tán cả hoàng cung nhưng lại chỉ giữ lại một mình mẫu phi của ta. Lúc đó bà ta đã mang thai ta. Vậy nên khi chào đời ta cũng ở trong hoàng cung, năm mười sáu tuổi ta đánh giặc ngoại xâm được phong hiệu Triệu vương và có được vương phủ này.”

Hắn ta giải thích, nàng nhẹ gật đầu tỏ ra đã hiểu.

Ở bên ngoài đột nhiên huyên náo, một nha hoàn chạy vào thưa.

‘’- Bẩm vương phi, ở ngoài có một vị phu nhân khóc lóc đòi gặp người, nói cần người cứu giúp."

"- Được, để ta ra gặp nàng ấy, ta đi đây vương gia!! Nàng nhanh chân chạy ra ngoài.

Hắn nhìn theo nàng mĩm cười, lắc đầu nàng thật sự rất tốt bụng với mọi người, chả cần biết đó là ai, nàng cũng chẳng mảy may nghi ngờ họ.

" Vương phi của ta thật sự tốt bụng đến ngây ngốc".

Hắn thầm nghĩ trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận