Mau Nhường Đường Bổn Vương Phi Đến Diệt Yêu

Phi Yến sau đó liền tìm tới phòng của Nhàn Phi:

"- Mẫu Phi, ta đến tìm ca ca.!

Nàng vờ như không biết chuyện gì xảy ra, vẻ mặt ngây thơ.

"- Thành nhi không có ở chỗ ta, không phải ca ca của con còn ở trong thư phòng sao? ".

Nhàn Phi cũng ngạc nhiên nhìn Phi Yến.

"- Thật kì lạ! Cả Diệp tỷ cũng chả biết đã đi đâu? " Phi Yến nó rồi lém lỉnh liếc nhìn mẫu phi của nàng ta. Nhàn Phi liền suy nghĩ, như vừa nghĩ tới điều gì đó, liền hớt hải đứng dậy:

"- Không được rồi! Con mau đưa mẫu phi đến chỗ nữ nhân kia ở, mau lên! ".

Biết bà đã cắn câu, Phi Yến liền nhanh chóng dẫn bà đến Thanh Trúc viện.

"- Diệp Trường Ca! Mau lăn ra đây cho bổn cung!!!

Bà ta đẩy cửa vào trong la hét.

Triệu Vương và nàng bị tiếng ồn của Nhàn Phi làm cho tỉnh giấc. Vừa mở mắt ra, hai người liền chạm mặt nhau, Trường Ca đang nằm trong lòng của hắn, tay còn ôm lấy eo của vương gia nữa.

"- Các người đang làm chuyện gì vậy hả?? ‘’. Nhàn Phi tức giận chỉ vào hai người.


"- Ca Ca, Diệp tỷ? Hai người sao lại nằm chung giường, quần áo lại không chỉnh tề…??

Phi Yến liền tỏ vẻ ngạc nhiên với tác phẩm của nàng ta.

Trường Ca vội sửa sang lại quần áo, vẻ mặt lúng túng:

"- Ta…ta không biết chuyện gì xảy ra. Ban nãy ta cùng vương gia có uống chút rượu, tỉnh dậy liền thấy đã nằm trên giường…

Nàng cố gắng phân trần.

‘’- Nữ nhân đê tiện này, dám bày mưu trèo lên giường của Thành nhi, ta đánh chết ngươi!!!"

Bà ta nổi giận, vung tay lên định cho nàng một bạt tai, thì Vương gia liền nắm lấy tay bà ngăn lại:

"- Được rồi! Chuyện này là lỗi của hài nhi.Ta đã mời nàng ấy uống rượu và không khống chế được bản thân. Mẫu Phi người hãy suy xét lại, chuyện đã như này rồi nên làm sao cho đúng lẽ ".

"- Vậy con tính xử lí như thế nào? Bà ta cũng có chút nguôi giận khi nghe hài tử nói.

"- Bổn vương sẽ chịu trách nhiệm với nàng ấy! ". Hắn ta dõng dạc trả lời.

Lời của hắn khiến cho Trường Ca vô cùng ngạc nhiên. Không phải hắn yêu Hứa Tâm Ninh sao? Thế mà hắn lại đồng ý chịu trách nhiệm với nàng?

“- Con nói thật chứ? Cô ta chỉ là một dân nữ tầm thường, sao có thể môn đăng hộ đối với con.”

Bà ta cố khuyên ngăn Triệu Tư Thành.

‘’- Mẫu phi, chuyện đã như vậy, người muốn thiên hạ đồn vương gia ta là kẻ hèn hạ, bạc tình bạc nghĩa sao? Hơn nữa nàng ấy có tài năng xuất chúng, sao lại gọi là tầm thường?

"- Thành nhi, con không nghe lời của mẫu phi sao?

Không cứng rắn được bà chuyển sang mềm mỏng khuyên nhủ.

“- Mẫu Phi, nếu chuyện này đồn ra, nàng ấy sao có thể xuất giá?? Bổn vương chỉ làm những thứ nên làm mà thôi. Ngày mai ta sẽ lên cầu hoàng thượng ban hôn cho ta và Trường Ca.”

Thấy chuyện sắp thành, Triệu Phi Yến cũng bồi thêm:

"- Phải đó mẫu phi, tỷ ấy xinh đẹp, lại từng cứu mạng ca ca. Chúng ta không thể vong ân bội nghĩa, vương phủ sẽ mất uy với thiên hạ! ".

"- Các người…!!! Hừm!! Bà ta bất lực nói được mấy chữ liền rời đi trong bực tức.


“- Vương gia … thật ra ngươi không cần phải làm vậy, chúng ta vẫn chưa xảy ra chuyện gì mà.”

Trường Ca lên tiếng.

"- Dù cho là như vậy, nhưng lời đồn ra sẽ làm hỏng thanh danh của nàng. Ta sẽ cho người về Nam Sơn, rước mẫu thân của nàng lên đây để thưa chuyện ".

Biết nàng băn khoăn về mẫu thân ở quê nhà có chấp nhận mối hôn sự này không, hắn liền muốn cho người đến rước mẫu thân nàng ấy về kinh thành.

Hắn không nói thêm nữa mà rời đi, chỉ còn lại Phi Yến và nàng ở lại.

"- Diệp tỷ!! Vậy là tỷ sắp trở thành đại tẩu của ta rồi, ta thực sự rất vui ".

Phi Yến cầm tay nàng mỉm cười.

“- Như vậy thực sự có tốt không?” Ánh mắt nàng băn khoăn hướng về phía xa xa qua bầu cửa sổ.

"- Sao lại không chứ! Nữ nhân trong thiên hạ này đều muốn gả cho huynh ấy. Ca Ca của ta anh tuấn, trí dũng song toàn, tỷ không bằng lòng sao?

Nàng lắc đầu:

"- Không phải! Ta với hắn không có tình cảm, về sau sợ không có hạnh phúc. Hơn nữa hắn đã có bạch nguyệt quang trong lòng hắn, ta không muốn là kẻ cản trở tình cảm của hắn.

“- Tỷ nghe ta nói nè, tuy hai người họ thân thiết, nhưng giờ tỷ đã sắp trở thành vương phi rồi, chính huynh ấy cũng đã đồng ý hôn sự này rồi mà”.

Phi Yến cố gắng thuyết phục nàng

"- Thôi được rồi, ta mệt rồi, ta muốn nghỉ ngơi, muội trở về viện trước đi ".


Nàng ôm lấy đầu thở dài.

“- Vậy tỷ nghỉ ngơi đi, ta đi đây.”

Phi Yến trông thấy nàng mệt mỏi cũng không nói tiếp nữa.

Ngồi một mình trong phòng, nàng vẫn cứ mãi suy nghĩ.

"- Ta có nên gả cho hắn không?? Câu nói đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu nàng. Bỗng nhiên nàng nhớ đến mẫu thân của mình. Bà đã từng nói muốn nàng có thể yên bề gia thất, xem chừng nếu như nàng kết duyên cùng hắn, mẫu thân có thể yên lòng về nàng? Nàng coi như cũng trả hiếu, ơn nuôi dưỡng của mẫu thân.

Mới nghĩ ngợi đó thôi, trời cũng đã sáng rồi. Vương gia từ sớm đã rời khỏi vương phủ vào đại điện tìm đến hoàng thượng.

‘’- Bệ hạ, Thần có việc cầu kiến người."

"- Triệu Vương ngươi có việc gì cầu đến Trẫm??

Hoàng thượng uy nghiêm ngồi trên cao đại điện.

"- Bẩm hoàng thượng, có phải người từng hứa với thần nếu đánh tan giặc Hải Cương năm đó sẽ ban thưởng điều mà thần muốn đúng không? Chuyện là thần cùng với một nữ tử ở Nam Sơn nảy sinh cảm tình, nàng ấy cũng đủ tuổi để gả đi, mong hoàng thượng ra chiếu chỉ ban hôn cho thần và nữ nhân Nam Sơn Diệp Trường Ca ngay bây giờ.

"- Đây là điều mà ngươi muốn trẫm thực hiện? Cưới một dân nữ thôn quê không lai lịch sao?

"- Bẩm bệ hạ, tổ tiên nàng ấy nhiều đời theo nghiệp đạo sư, đã cứu lấy rất nhiều bá tánh, con dân của Người. Là người được dân chúng tin tưởng, ngưỡng mộ. Thần không thấy có gì bấp bênh ở đây cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận