Mau Nhường Đường Bổn Vương Phi Đến Diệt Yêu

"- Ta chỉ muốn dặn dò nàng ấy một chút. Vương gia có gì chiếu cố Trường Ca nhé. Muội ấy thích ăn bánh đậu đỏ, đêm ngủ cũng hay mộng du nữa, phiền ngài chăm sóc nàng ấy."

Lý Vu Hiển có vẻ càng thích chọc giận vương gia hơn.

"- Ngươi nói gì vậy? Ta mộng du hồi nào!!"

nàng nhéo vào tay hắn đau điếng. Thế nhưng trong mắt Vương gia lại như cặp tình nhân đang trêu đùa.

"- Được, ta sẽ chăm sóc nàng ấy thật tốt sau khi ngươi rời đi!."

Triệu Tư Thành không bằng lòng, nhưng hắn cũng không thể nào nói ra. Vì hắn và nàng chẳng là gì, nên nàng có thân thiết với ai, đó là chuyện của nàng.

Chiều hôm đó, phụ tử họ Lý rời khỏi vương phủ trở về nhà. Nàng cũng tự mình ra tiễn đưa hai người trước cổng phủ. Sau đó liền trở về phòng, ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống qua khung cửa sổ.

"- Ngươi là đang nhớ Lý Vu Hiển sao? " Triệu Tư Thành lên tiếng.

Nàng giật mình quay lại phía sau, hắn đã ở trong phòng từ lúc nào không hay.

"- Ta và hắn không thân thiết như ngài nghĩ, ta cũng chỉ mới gặp qua hắn vài lần mà thôi."

Nàng cố gắng giải thích cho hắn hiểu. Hắn cũng cảm thấy mình có vẻ quan tâm quá mức, nên cũng thôi, lái đi sang chuyện khác:


"- Ngày mai mẫu phi của ta sẽ ghé qua phủ. Ngươi hãy ngoan ngoãn một chút, đừng gây chuyện với bà ấy ".

"- Vương gia, ngài làm như ta rất thích đi gây chuyện sao? Bà ta không đụng chạm ta thì dĩ nhiên ta không hại bà ấy ".

"- Được rồi, không còn sớm nữa, ta về đây, cần gì cứ gọi hạ nhân đến ".

Hắn ta nói xong câu đó cũng rời đi luôn, nàng ngơ ngác nhìn theo hắn. Không lẽ hắn đến chỉ để nói với ta những lời này thôi sao? Thôi không bận tâm nữa, phải làm một giấc trước đã! Nghĩ rồi nàng liền leo lên giường và ngủ thiếp đi."

Trời vừa hửng sáng liền có nha hoàn vào phòng gọi lớn:

"- Diệp đại sư, người mau thức dậy đi!!! "

Nàng chau mày, kéo chăn lên rồi xoay lưng lại:

"- Vẫn còn sớm mà, để ta ngủ thêm chút nữa ".

"- Diệp đại sư, mau dậy đi thôi! Nếu phu nhân trông thấy người như vậy, sẽ quả trách người thiếu giáo dưỡng đó! ".

Nô tỳ tên Lan Nhi có vẻ lo lắng cho nàng. Trường Ca mệt mỏi ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở còn ngái ngủ, nhưng cũng phải theo lời nàng ta.

"- Để nô tỳ vấn tóc cho Diệp đại sư. Nếu như người chỉnh chu một chút, khéo léo một chút, sẽ lấy được lòng phu nhân đó".

"- Tại sao ngươi lại nói điều này với ta? Nàng ngạc nhiên khi thấy Lan Nhi nhắc nhở cho nàng.

"- Lan Nhi là phận hạ nhân, nhưng bản thân cũng muốn có một chủ tử tốt. Hứa tiểu thư suốt ngày bám riết vương gia, tính tình hung hăng với hạ nhân, nô tỳ đã thấy rõ bản chất của Hứa tiểu thư rồi. Ta thấy người tốt tính, lại có thuật pháp cao minh, cũng có thể trở thành nữ chủ nhân của vương phủ mà".

Nghe những lời này của Lan Nhi, nàng gượng gạo cười:

" - Sao ngươi lại nghĩ ta muốn trở thành chủ mẫu của vương phủ?? Với lại ta chỉ là dân đen từ quê nghèo, làm sao xứng với hoàng tộc?? ".

"- Diệp đại sư, đừng nghĩ như vậy. Vương gia ta tuy cốt cách hoàng tộc nhưng ngài ấy thương yêu dân chúng hết lòng. Chúng ta đều là những kẻ nghèo hèn, nô lệ bị bán đi, ngài ấy chuộc chúng ta về sau đó trả khế ước, để chúng ta rời đi. Nhưng các hạ nhân ở đây đều nhất quyết muốn ở lại vương phủ hầu hạ ngài ấy."

Trường Ca nghe Lan Nhi nói, liền có chút thay đổi suy nghĩ về hắn. Hắn ta trông như vậy, nhưng cũng là người có tình, có lý, không như những vị quan tham ô mà cha ta từng kể trước đây.


"- Đã xong rồi, Diệp đại sư mau ra ngoài thôi, phu nhân đã trở về rồi.

Lan Nhi hối thúc nàng. Trường Ca cũng không dám chậm trễ, tiến nhanh đến sảnh lớn. Trông thấy một nữ tử tuổi tầm trung niên, dáng người quý phái, nàng đoán ra liền chính là mẫu phi của hắn.

" - Tiểu nữ bái kiến Nhàn Phi nương nương!! "

Trường Ca đến quỳ trước mặt hành lễ.

Bà ta nhìn thật kĩ nàng, sau đó mới nói:

"- Ngươi là Diệp Trường Ca mà Thành nhi nhắc đến sao? "

"- Hồi bẩm, là tiểu nữ ". Nàng cung kính trả lời.

"- Quả nhiên là trông không thể giống các tiểu thư đài các được nhỉ? Nếu ngươi từng cứu mạng Thành nhi của ta, có thể ở đây làm khách. Tuy nhiên nếu ngươi dám có tư tình với Thành Nhi, bổn cung sẽ có cách khiến ngươi phải hối hận ".

Nhàn Phi khinh thường nàng xuất thân thôn quê, liền tìm cách ngăn cho nàng không được có cảm tình với vương gia.

"- Bẩm nương nương, tiểu nữ vào kinh thành có việc cần xử lý, rồi sẽ trở về Nam Sơn. Ta không có ý định muốn trở thành ai trong phủ Triệu vương cả."!

Đáp lại đe doạ của bà ấy, nàng cũng nói rõ mục đích của bản thân.

"- Được, bỏ qua một bên đi. Bổn cung đến phủ ở lại đây vài ngày cùng Thành nhi rồi sẽ rời đi. Nếu không còn chuyện gì, ngươi có thể rời đi được rồi ".

Nhàn Phi không một chút thiện cảm với nàng, liền kêu nàng rời đi chỗ khác.


Cả ngày hôm đó, vì muốn tránh mặt Nhàn Phi, nàng đã ở luôn trong viện. Vương gia lại nghĩ nàng đau ốm bèn mang một bàn ăn đến cho nàng bồi bổ.

"- Vương gia, sao người lại ở đây? Sao lại đem nhiều thức ăn đến như vậy? "

"- Ta không thấy ngươi ra ngoài, nghĩ rằng ngươi bị bệnh nên cố tình mang nhiều đồ ăn bổ qua cho ngươi. Nếu như ngươi không sao....thì ta và ngươi ăn hết chỗ thức ăn này vậy ".

Hắn lấy ra một bình rượu nhỏ:

"- Loại rượu này cực kì quý hiếm, ở Đông Khởi không có, một người bằng hữu ta ở Kim Minh Quốc gửi tới, nàng có muốn thử không? "

"- Nó thực sự quý hiếm sao? Vậy ta cũng muốn uống thử."

Nàng tò mò nhìn bình rượu trong tay hắn. Hai người chẳng mấy chốc mà say khướt, nói cười thật thoải mái. Lát sau, cả hai ngủ gục luôn trên bàn. Phi Yến lúc này qua thăm Trường Ca, liền trông thấy ca ca và Diệp tỷ đang say khướt. Bỗng một ý định loé lên trong đầu nàng. Phi Yến cố gắng lôi hai thân thể kia lên giường, cởi áo ngoài của hai người ra.

"- Diệp tỷ tha thứ cho muội nhé, nhưng muội muốn tỷ làm đại tẩu chứ không phải ả Hứa Tâm Ninh."





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận