Lúc này thị tỳ dâng rượu trắng lên, hắn bưng một chén: "Thẩm Xán Nhược ta thề với đất trời, nếu như trong lần đi này, lòng xuất hiện ý nghĩ khác thường, sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh, trời đất không tha." Hắn uống cạn một hơi, lại mạnh mẽ đập chén xuống dưới..
Tiếng vỡ vụn cùng lời thề vang lên lanh lảnh, trong lòng mọi người sục sôi, tất cả bưng rượu thề theo.
"Tốt, lên ngựa!" Sau khi thết rượu, Thẩm Xán Nhược xoay người nhảy lên lưng ngựa, giành được sự ủng hộ.
Kỵ binh lập tức rối rít lên ngựa, tất cả đã sẵn sàng.
Lý Giám đứng trước màn cửa, nhìn bóng dáng khỏe mạnh của hắn, không thể kiềm chế sự rung động.
Thẩm Xán Nhược lập tức chắp tay: "Xin Khang vương hạ lệnh!"
Lý Giám nhìn chăm chú, đôi mắt hai người nhìn nhau thắm thiết, tất cả không cần nói.
"Lên đường!"
Khuôn mặt Thẩm Xán Nhược nở nụ cười khiến người ta hít thở không thông, quát "Đi", giơ roi ra ngoài đầu tiên.
Chuyến đi này, cũng là lúc sóng gió bắt đầu, dù tâm sáng như gương, cũng không chống cự nổi tạo hóa trêu ngươi.
Lâm Phi dò đường phía trước, Việt Minh chú ý phía sau, hai người Thôi, Phùng Nhị đi bên trái phải, một nhóm hơn tám mươi người ra khỏi thành Hoài Đô, chạy thẳng tới đất phương Bắc.
Ngày xưa, đời thứ mười ba của Hách Liên vương triều, bởi vì xa hoa tột đỉnh mà bị Trấn Uy tướng quân, cũng chính là hoàng đế bây giờ đoạt giang sơn, tắm máu hoàng cung, không ngờ chưa tới hai mươi năm, lịch sử lại tái diễn lần nữa.
Ngựa không ngừng vó chạy một ngày đường, bọn họ đi tới trước một ngọn núi nhỏ vô danh. Thẩm Xán Nhược hạ lệnh tạm thời nghỉ ngơi. Khuôn mặt chư tướng đều nhuốm mệt mỏi, thấy Thẩm Xán Nhược tinh thần phấn chấn, trong bụng không khỏi âm thầm chặc lưỡi hít hà.
Ánh mắt Thẩm Xán Nhược lấp lánh, khoanh tay nhìn đường núi, đăm chiêu. Lúc này, hắn nghe thấy có tiếng người gọi, quay đầu lại, thấy một đại hán bưng một khay điểm tâm được làm rất đẹp dâng lên, trong khung cảnh này rất là quái dị.
Đại hán kia nói: "Thẩm công tử, đây là đồ Khang vương phân phó chuẩn bị cho người, Khang vương nói, công tử bên ngoài ăn gió nằm sương, ngàn vạn lần phải bảo trọng thân thể. Nếu thiếu một cọng tóc nào sẽ chặt đầu tiểu nhân xuống làm bóng đá."
Trái tim Thẩm Xán Nhược khẽ đập chậm lại, cầm một miếng bánh, đặt vào trong miệng. Mặc dù không được so được với bánh vừa ra lò, nhưng trong lòng hắn còn gấp nghìn lần. Hắn liếc mắt nhìn người nọ, hỏi "Chúng ta đã từng gặp mặt hay chưa?"
Đại hán kia phịch một tiếng, quỳ xuống đất, "Tiểu nhân là Uý Thanh, đã từng gây khó dễ cho công tử, xin công tử tha mạng. . . . . ."
Thẩm Xán Nhược nâng hắn lên: "Ta đã sớm không để chuyện ngày xưa ở trong lòng rồi."
"Đa tạ công tử, tiểu nhân nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp công tử."
Thẩm Xán Nhược khẽ mỉm cười: "Ngươi nói quá lời rồi. Đây là chuyện nhỏ. . . . . ."
"Đối với công tử là chuyện nhỏ, nhưng đối với tiểu nhân mà nói cũng là chuyện lớn, nếu như không được công tử tha thứ, lần này trở về, tiểu nhân cũng không còn mặt mũi nhìn Khang vương. . . . . ."
Thẩm Xán Nhược nhìn dáng vẻ gấp gáp của hắn, không khỏi bật cười khiến Uý Thanh nhất thời choáng váng, miệng vốn đang thao thao bất tuyệt, há to không khép lại được. Lòng hắn nói: khó trách Khang vương coi công tử như trân bảo, nụ cười này, chỉ cần nhìn thấy một cái, thì có vì hắn mà chết cũng cam lòng.
"Vậy thì, tối nay ngươi đi theo ta một chuyến."
Nửa ngày sau hắn mới tỉnh lại, chỉ nghe được câu này, ngơ ngác hỏi "Công tử muốn đi đâu?"
Thẩm Xán Nhược phun ra hai chữ: "Địa phủ."
Hắn rùng mình một cái, lúc nhìn lại, Thẩm Xán Nhược đã xoay người bước đi.
Vào đêm, trừ tiếng lửa cháy, cũng chỉ có mấy tiếng chim chỉ có ở trong núi kêu quái dị.
Úy Thanh theo Thẩm Xán Nhược đi trên con đường núi u ám, không hiểu sao vốn chỉ là núi đất, sao đến tối lại đáng sợ như vạy. Mà Thẩm Xán Nhược không gọi tứ đại phó tướng dậy, ngược lại chỉ mang một mình quân sĩ nho nhỏ là hắn theo, thực sự khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
"Công tử. . . . . ."
"Đừng ầm ĩ." Tay Thẩm Xán Nhược cầm bảo kiếm, tiến vào trong bụi cỏ.
Úy Thanh im lặng, cầm cây đuốc trong tay, làm cái chức đế nến rất tốt.
"Két ──" một bóng đen nhào tới, hắn kêu lên sợ hãi, cây đuốc trong tay rơi xuống, bị người đón lấy giữa không trung.
Thẩm Xán Nhược quay đầu lại, cười khổ nói: "Úy Thanh, nếu ngươi sợ, hãy đi về trước đi."
"Ta muốn bảo vệ công tử!" Giọng Úy Thanh run run nói, nhưng hàm răng vẫn không nghe sai khiến mà đập lập cập vào nhau.
Thẩm Xán Nhược cảm thấy có chút hối hận, hắn không ngờ hình dáng cao lớn thô kệch dũng mãnh như Trương tam ca(*) của Uý Thanh lại sợ bóng tối, giờ phút này để hắn trở về là không thể, nhưng rất khó đoán được con đường phía trước, hắn không biết có thể bảo vệ cho hắn an toàn không.
(*): Trương tam ca ở đây chỉ Trương Phi, đã kết nghĩa vườn đào với Lưu Bị và Quan Vũ.
Để chứng minh lời mình nói, Uý Thanh đi mấy bước tới bên cạnh hắn: "Công tử, người không cần phải để ý đến tiểu nhân...tiểu nhân sẽ không quấy rầy công tử nữa."
Thẩm Xán Nhược thầm than một tiếng, chỉ đành đi tiếp, lúc này một bóng đen xẹt qua từ bên mình.
"Con chim này sao cứ bay tới bay lui không yên thế! Muốn làm Uý Thanh ta sợ thì không có cửa đâu!" Úy Thanh rút đao ra định chém. Ai ngờ con "chim" này" lại phát ra tiếng cười như con người, hơn nữa hình như còn rất quen thuộc.
Úy Thanh cả kinh nói: "Lâm phó tướng!"
Thẩm Xán Nhược khẽ vuốt trán: "Tất cả các ngươi ra đi."
"Tham kiến Thẩm công tử." Từ bốn hướng truyền đến bốn giọng nói khác nhau, Uý Thanh giơ đuốc lên, quả nhiên toàn bộ tứ đại phó tướng đều đến đông đủ.
"Công tử không gọi chúng ta, ngược lại lại mang theo cái tên tiểu tử lỗ mãng này, xem thường chúng ta sao?" Tính cách Thôi Viêm Vũ nóng nảy, hỏi rất thẳng thắn.
Việt Mnh tay cầm quạt lông, rất có vài phần Ngọa Long tiên sinh: "Lời ấy của Thôi huynh sai rồi, chẳng qua là công tử thấy bóng đêm tối nay mê người nên ra ngoài tản bộ thôi."
Trường tiên quấn quanh cẳng tay, Phùng Ngộ Xuân không nói một lời, nhưng sắc mặt dưới ngọn lửa mờ tối có vẻ cực kỳ âm trầm.
Lâm Phi nhảy hai ba cái, nháy mắt đã tới trước người Thẩm Xán Nhược, đôi mắt đảo qua rất nhanh: "Công tử, Khang vương giao cho bốn người chúng ta nhiệm vụ lớn nhất chỉ là bảo vệ công tử...công tử muốn làm cái gì, xin hãy nói cho chúng ta biết một tiếng, chúng ta giúp người hoàn thành. Dù không thể làm tốt thì cũng hãy cho chúng ta theo, nếu người có sơ xuất gì, bốn người chúng ta phải cắt cổ tạ tội với Khang vương mất." Hắn nói xong rất nhanh, như sét đánh ruỳnh ruỳnh cái đã xong rồi, Uý Thanh còn chưa kịp hoàn hồn trở lại.
Tầm mắt Thẩm Xán Nhược nhìn từng khuôn mặt của bọn họ, những khuôn mặt khác nhau, nét mặt khác nhau, nhưng đều có thể nhìn ra lòng trung thành ẩn dưới nó. Lòng hắn nói: Lý huynh ơi Lý huynh, huynh được những người như thế này giúp đỡ, sao có thể không giành được thiên hạ?
Hắn giả vờ thở dài,di/end'anl;eq/uyd.on nói: "Một khi đã như vậy, mọi người đi theo ta thôi."
Lâm Phi kêu một tiếng, hân hoan, nhảy nhót như đứa bé: "Công tử đồng ý! Công tử đồng ý!"
Thẩm Xán Nhược nghiêm mặt nói: "Chỉ là có mấy lời ta không thể không nói, ta chưa bao giờ đến đấy, chắc chắn là nguy hiểm trùng trùng, nếu như hơi có gì khác thường, thì phải nghe lệnh lui khỏi ngay, không được chần chờ chút nào."
"Công tử nói thế nào thì chúng ta sẽ làm thế đó, đúng không?" Lâm Phi quay đầu sang ba hướng khác.
"Điều đó còn cần phải nói." Thôi Viêm Vũ cất cao giọng nói.
Việt Minh cầm quạt khom người nói: "Nguyện ý nghe sai bảo của công tử."
Phùng Ngộ Xuân hơi gật đầu, coi như là đáp lời.
Thẩm Xán Nhược xoay người: "Được, vậy thì theo ta!"
"Tuân lệnh!" Giọng nói vang dội, ở nơi này, trong bầu trời đêm, dưới ngọn lửa, giống như xua đi tất cả bóng tối.
Khinh công của Lâm Phi quả nhiên không phải bình thường, đi qua đi lại mấy dặm mà ngay cả giọng nói cũng không thở gấp tí nào: "Công tử, không tìm được tấm bia đá như người nói."
Chân mày Thẩm Xán Nhược nhíu lại: "Theo như trên bản đồ thì tới vị trí này là không sai. . . . . . Các ngươi nghỉ ngơi một chút trước đi, để ta ngẫm lại." Hắn nhìn bốn phía, trong miệng niệm niệm vài từ. Mặc dù Việt Minh biết ở nơi này có trận thuật, nhưng mà với trình độ của hắn, vậy mà không hiểu một câu nào, không khỏi thầm giật mình.
Úy Thanh cầm đuốc, miễn cưỡng đuổi kịp bước chân bọn họ, nghe được lời này, cũng đặt mông ngồi xuống, lập tức lại nhảy dựng lên.
"Có chuyện gì thế?" Việt minh hỏi.
"Cái gì đó cứng quá, đau chết mất." Úy Thanh tức giận nói, vận khí của hắn thật sự tốt đến mức uống nước lạnh cũng tê răng.
Thẩm Xán Nhược chợt xoay người, đến trước mặt hắn trong nháy mắt, nhận lấy cây đuốc, nhìn xuống dưới, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt đã sáng như sao trời.
Việt Minh vừa vặn đối diện hắn, trong ánh mắt hai người cùng truyền một ý nghĩ: đã tìm thấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...