Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Các tướng lĩnh cũng không biết làm sao, nghe lời của hắn liền xông lên.
Thẩm Xán Nhược dậm chân một cái, trong nháy mắt, mọi người nhìn thấy, một bóng người xẹt qua, một tay ghìm chặt dây cương con ngựa mà Lý Giám cưỡi.
Bạch Thiên Hạc theo sát phía sau, ngăn ở trước mặt.
"Thế tử, người muốn vương gia chết không nhắm mắt sao?"
Vẻ mặt Lý Giám gần như điên cuồng, hắn hét lớn: "Tránh ra!"
"Lý Giám, coi như muốn cứu cũng phải nghĩ biện pháp tốt nhất, nếu huynh cứ xông vào kinh thành đường đột như vậy, chỉ có thể không công chịu chết thôi!"
Lý Giám trừng mắt, "Đệ buông ra! Không ai được cản ta!"
"Ta không buông! Trơ mắt nhìn huynh đi chịu chết, ta không làm được."
Lý Giám cực kỳ tức giận, hung hăng quất một roi, con ngựa sợ hãi nhảy lên.
"Ai dám ngăn cản ta...ta gặp thần sát thần, gặp quỷ sát quỷ!"
Thẩm Xán Nhược bị đầu roi quét vào, không để ý, bị vó ngựa đạp trúng. di3nd4nl3qu.Yd0n Lúc này, phía sau lưng như có một lực lượng đỡ lấy, hắn nghiêng đầu nhìn, là Bạch Thiên Hạc.
Thấy Lý Giám đã chạy xa, Thẩm Xán Nhược ảo não, nặng nề thở dài.
"Thế tử chính là như vậy, coi tình cảm là trên hết. Thiếu phu nhân xin tha thứ."
Thẩm Xán Nhược ngẩng đầu nhìn hắn: "Bạch tổng quản, ngươi nhận lầm người rồi, ta không phải là thiếu phu nhân gì đó."
Bạch Thiên Hạc khom người xuống: "Thiếu phu nhân xin yên tâm, thuộc hạ sẽ không nói ra đâu." Hắn hạ thấp giọng, "Nếu thiếu phu nhân muốn giả nam, trước tiên phải che hai lỗ tai lại."
Thẩm Xán Nhược chạm vào vành tai, hắn đúng là nên che giấu.
Bạch Thiên Hạc lộ vẻ mặt hả hê. Thẩm Xán Nhược thấy, không khỏi cũng bội phục suy nghĩ của hắn.
Thẩm Xán Nhược nói: "Bạch tổng quản, hiện tại chuyện quan trọng nhất không phải thảo luận chuyện của tại hạ, mà là cứu vương gia như thế nào."
Bạch Thiên Hạc nói: "Tất cả mặc cho...... Thẩm công tử điều khiển."
Thẩm Xán Nhược hỏi "Bây giờ còn bao nhiêu người có thể điều động?"
"Cả những ngươi đã trốn được và người bí mật trong kinh thành, tổng cộng khoảng một trăm người."
Thẩm Xán Nhược nhíu mày, Bạch Thiên Hạc lại tăng thêm một câu, "Hơn nữa bọn họ phần lớn bị thương, nếu cứng rắn đối chiến thì cũng không thể kéo dài"
"Bên chỗ vương gia thì thế nào?"
"Vương gia bị giam trong thiên lao, có trọng binh canh giữ, gia quyến vương phủ bị bao vây ở trong phủ, một giọt nước không lọt."
Thẩm Xán Nhược ngồi chồm hổm xuống, dùng cành cây vẽ lên mặt đất. Bạch Thiên Hạc nhìn một cái đã hiểu hắn đang vẽ bố cục kinh thành. Cuối cùng, cành cây vẽ một vòng tròn ở khu thiên lao và vương phủ.
"Bạch tổng quản......"
"Thẩm công tử gọi thẳng tên thuộc hạ là được rồi."
"Vậy thì tốt, Thiên Hạc, ngươi hãy thành thật nói, tỉ lệ cứu được vương gia và vương phi ra ngoài được bao nhiêu?"
Bạch Thiên Hạc trầm ngâm một lúc: "Nếu như nói cứu vương phi, ta liên thủ với công tử có lẽ có một tia hi vọng; nhưng nếu là vương gia, thứ cho thuộc hạ nói thẳng, chỉ sợ...... toàn quân bị diệt."
Thẩm Xán Nhược hít vào một hơi, hắn chậm rãi đứng lên.
Bạch Thiên Hạc hỏi "Hiện tại thế tử lại...... Thẩm công tử --- ---"
"Hắn không đi được đâu." Thẩm Xán Nhược lạnh nhạt nói, "Ta vừa mới điểm huyệt đạo của con ngựa, đi chưa được một dặm miệng sẽ sùi bọt mép mà chết. di.end/anl.e.qu,yd0n Đến lúc đó chúng ta chạy tới, vừa đúng sẽ chặn lại hắn."
Bạch Thiên Hạc cúi đầu.
"Hiện tại quan trọng nhất là phải hiểu binh lực bố trí trong kinh thành," Hắn quay đầu, "Ngươi còn có thể gắng gượng được sao?"
Bạch Thiên Hạc cười khổ, "Coi như không thể cũng phải xả thân giúp quân tử rồi."
"Liễu cô nương sẽ do Ngự lâm quân bảo vệ, đồng thời còn có thể thông báo cho binh lính nhận lệnh bất cứ lúc nào. Ngươi hãy theo ta một chuyến về kinh thành."
"Thẩm công tử, hiện tại kinh thành gió tanh mưa máu, công tử không phải cần phải ──"
"Lý Giám sẽ không quản nhiều như vậy. Cả đời này của hắn, chỉ sợ đều vì tình mà liên lụy thôi." Thẩm Xán Nhược nhìn phía trước, cất cao giọng, "Cái gọi là vì tri kỷ mà chết, kể cả có là đầm rồng hang hổ, ta cũng phải xông vào một lần."
Bạch Thiên Hạc nhìn gò má của hắn, một câu cũng không nói nên lời.
Trong trí nhớ, cái người đẹp như hoa kia đang múa võ, bóng kiếm sắc bén, mỹ nhân như ngọc, tựa như một giấc mộng, vĩnh viễn dừng ở giây phút kia. die/nd.an.l.equ/yd'on Người kia lại không phát hiện, trong góc khuất có một ánh mắt si mê, bộ dáng si ngốc kia nhìn thật lâu, lâu đến mức ngay cả thời gian cũng mất đi ý nghĩa.
Thẩm Xán Nhược nói không sai, khi bọn hắn cưỡi ngựa đuổi theo, trên đường "gặp phải" Lý Giám.
Mặt mũi Lý Giám tiều tụy, nhưng đã bình tĩnh hơn.
Thẩm Xán Nhược hô một tiếng "Lý huynh", vươn tay. Lý Giám cầm tay, nhảy lên ngựa.
"Huynh tỉnh táo lại chưa?" Thẩm Xán Nhược hỏi.
Lý giám hít sâu một hơi, "Chuyện đó còn cần phải nói sao? Đi!"
Ba người hai ngựa, dưới sự bảo vệ của bóng đêm, chạy thẳng tới kinh thành.
Đèn đuốc chiếu sáng vương phủ như ban ngày, quan binh tuần tra đi lại như thoi đưa. Ba người quan sát hồi lâu, vẫn không tìm được chút thời cơ nào để lợi dụng.
"Bên ngoài là nhân mã của Dương Dũng, trong vương phủ là Thái Trung, bọn họ đều là thân tín của hoàng thượng. Vương phi và người làm bị vây ở đại sảnh, do......" Bạch Thiên Hạc liếc mắt nhìn Thẩm Xán Nhược, khẽ cắn răng, "Do Thẩm Tòng Huy đại nhân trông coi."
"Nhị đệ?" Thẩm Xán Nhược ngẩn ngơ.
Bạch Thiên Hạc không dám nhìn ánh mắt của hắn, "Thẩm thừa tướng hình như đã sớm biết hoàng thượng muốn gây bất lợi với vương gia, sau khi chuyện này xảy ra, hắn là người đầu tiên đứng ra ủng hộ hoàng thượng."
Thẩm Xán Nhược lộ vẻ sầu thảm, cười một tiếng, "Xem ra ta cũng chỉ là một con cờ hoãn binh thôi." Hắn nhìn Lý Giám. die.nd/an;l/;/eq.uyd'onBởi vì đã thay y phục dạ hành, Lý Giám chỉ nhìn thấy ánh mắt của hắn, nhưng bên trong lộ vẻ bi thương, cho dù ai nhìn cũng muốn rơi lệ.
"Lý huynh, huynh còn tin ta không?"
Lý Giám hừ một tiếng, "Chỉ cần sau này đệ không giết ngựa của ta, ta quản cha đệ là ai?"
Thẩm Xán Nhược đột nhiên bị đả kích, nhưng nghe được một câu này, còn hơn bất kỳ lời an ủi nào. Hắn đánh đối phương một cái, "Nếu không phải nhờ ta, hiện tại đầu huynh đã giắt trên cửa thành rồi, huynh nên cảm tạ ta mới phải, lại còn không biết xấu hổ giả vờ làm người lớn ở đây."
Lời nói bông đùa, đã xóa đi bi thương ban đầu. Lý Giám nhìn hắn, "Xán Nhược, bất kể xảy ra chuyện gì, ta vẫn sẽ tin đệ."
Thẩm Xán Nhược cười mà rớm nước mắt, "Được một lời này của huynh, không bao giờ phản bội."
Hai người đưa mắt nhìn nhau, lời thề cả đời đã định ra ngay trong khoảnh khắc đó.
Trong đầu Lý Giám lóe lên một ý tưởng: "Ta nghĩ ra rồi! Các ngươi đi theo ta."
Thân ảnh của ba người hòa với bóng đêm thành một thể, Lý Giám dẫn bọn họ đi bảy tám lối rẽ, đi tới trước một căn nhà trệt cách vương phủ không xa. Hắn khẽ gõ cửa ba cái, cửa "két" một tiếng mở ra, một cái đầu thò ra, nhìn thấy ba tên che mặt đang đứng ở ngoài cửa, muốn thét chói tai. Một tay Lý Giám bịt miệng hắn, "Là ta, lão Vương." Một tay tháo mặt nạ.
"Lý công tử?" Lão Vương mở to hai mắt, nhìn kỹ, đè thấp giọng nói: "Sao công tử lại trở lại? Không phải nói muốn dẫn Liễu cô nương ra ngoại thành sao? Hiện tại kinh thành loạn như thế, ngươi trở về làm cái gì ---- mau vào đi."
Lý Giám kéo Thẩm Xán Nhược, ba người vào cửa, lão Vương chừng nhìn một chút, nhanh chóng đóng cửa lại.
"Bây giờ mẫu phi của ta bị nhốt ở vương phủ, ta phải cứu người ra ngoài." Lý Giám nói đơn giản, từ trong lòng móc ra mấy cái đĩnh bạc: "Lão Vương, ở đây có hai trăm lượng, ngươi mang theo rồi nhanh chóng trốn ra khỏi thành, không cần trở lại. Ta không biết có thể liên lụy đến ngươi hay không, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất."
Lão Vương nói: "Ta đồng ý, nhưng ít ra cũng để cho ta hộ tống ngươi vào vương phủ."
Lý Giám gật đầu một cái.
Lão Vương dẫn bọn họ đi vào phòng chứa củi, đẩy củi đốt ở trong góc tường ra. Hắn lục lọi một hồi.die.nda'nl.e/qu;yd/onCó tiếng cơ quan khởi động, một con đường có thể đủ cho một người khom người tiến vào lộ ra.
Lý Giám nói: "Lúc đầu vì muốn gặp Tâm Di mà đào đường hầm này, không nghĩ tới hôm nay lại có công dụng. Cửa ra là gian phòng của ta, sẽ không có người, chỉ là đợi lúc đi ra vẫn phải cẩn thận một chút."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...