Cũng trong đêm hôm đó, tại cung Minh Sương của Chiêu Dương phi xảy ra một trận long trời lở đất, cung nhân không người nào có thể yên giấc mà còn bị bắt phạt quỳ rồi nghe chửi...
Chiêu Dương lúc này cơn giận đã đạt đến đỉnh điểm, sắc mặt đỏ lên như tôm luộc, nàng ta hung hăn quăng vỡ đồ đạc, bộ dáng nhếch nhác kinh người:
Trần Huyền Trân là cái thá gì chứ? Chẳng qua chỉ là một bà cô già xấu xí của phủ tướng quốc.
Vì cớ gì lại được hoàng thượng sủng ái đến như vậy chứ? Ta không cam tâm!
Hoàng thượng có phải là mắt bị bù lạch ăn mất rồi không?
Đúng, nhất định là nàng ta mê hoặc hoàng thượng..
nàng ta là hồ ly chuyển thế!
Chiêu Dương phi không biết những lời hôm nay nàng mắng Trần Huyền Trân đều là những lời mà người khác trước đây đã mắng nàng...!thật không biết ai mới thực sự là hồ ly đây?
Chiêu Dương phi vốn là con gái của đại tướng quân Dương Hoàng Thám, mười lăm tuổi được đưa vào cung cho tiên hoàng nhưng vì tiên hoàng viện cớ sức khoẻ không tốt liền đem nàng nhét vào cung thái tử, kết quả nàng biến thành trắc phi của Nguyễn Thành Long, tuy nhiên, trong khoảng thời gian đó nàng ta lại không được hắn chú ý, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc một cái.
Nàng tưởng đâu đời mình đến nay là hết, phải vĩnh viễn chết già ở trong cung..
ai ngờ một ngày hắn lên ngôi hoàng đế, lại lôi nàng từ vực sâu lên ban cho tước hiệu Chiêu Dương phi rồi sủng ái nhất ở hậu cung.
Từ đó nàng ta liền đắc chí, hay đi chèn ép, thị uy với những phi tần khác cho nên ai ai cũng sợ nàng ta cả.
Nhưng hiện tại..
lại xuất hiện một Trần Huyền Trân từ đâu nhảy ra ngán đường, khiến nàng từ vị trí đứng đầu tuột xuống hàng thứ hai, mà nếu như hoàng hậu kia được cưới về thì địa vị của nàng lại càng trong mắt hoàng thượng không đáng một xu! Nàng không cam tâm!
Đều tại nàng ta! Ngay cả thái hậu cũng thích nàng ta! Nàng ta có cái gì hơn ta chứ? Chỉ là một bà cô già không hơn không kém!
Ừ, chúng ta phải công nhận rằng Chiêu Dương nói không sai, Trần Huyền Trân thật sự là một bà cô già, hơn nữa còn không có người "dám" cưới! Sự kiện này thật là đau thương!
Chiêu Dương phi sau khi quậy phá xong một hồi mới cảm thấy cả người như mềm nhủn, tay chân không còn sức lực, bụng thì hơi đau mà đầu óc xoay mòng mòng...!nàng ta trực tiếp ngất xỉu..
Có tiếng người hét lên:
Mau đi gọi thái y! Mau lên! Nương nương, nương nương, người đừng có chuyện gì nha!
Một nhóm người gấp gáp rời đi thì một nhóm người còn lại thở phào nhẹ nhõm:
May quá, không còn sức chửi nữa rồi!
Phải phải.
Chúng ta có phải là Ngọc quý phi đâu? Chửi cho chúng ta nghe cũng vô ích!
Suỵt! Im đi! Không khéo mất cả đầu!
***
Đêm hôm qua trong cung Minh Sương xảy ra một chuyện kinh thiên động địa nhưng không ai dám đánh gan đi phá giấc mộng xuân của hoàng thượng cho nên trời vừa sáng trước cửa cung Trân Châu đã quỳ một hàng thái giám chờ hoàng thượng di giá.
Nguyễn Thành Long uể oải bước xuống giường, rất không lịch sự há mồm ngáp một cái, hắn nhìn ra cái cửa đóng kín, nói:
Mới sáng sớm các ngươi la lối cái gì?
Mấy tên thái giám âm thầm kêu oan: chúng ta có làm ồn gì đâu? Chẳng qua con sáo mà Ngọc quý phi nuôi mồm miệng thật là nhanh, vừa mới thấy chúng ta đã la lối om sòm...!chúng ta thực bị oan mà!
Bẩm hoàng thượng, đêm qua Minh Sương cung có chuyện.
Chiêu Dương nương nương người...
Nguyễn Thành Long sửa sang lại áo bào vàng liếc nhìn Trần Huyền Trân ngồi ngay ngắn trên án thư tỏ vẻ không quan tâm lắm, hắn tiến lại bảo nàng rót cho hắn một ly trà rồi đưa lên miệng chuẩn bị uống:
Chiêu Dương thế nào? Một ngụm trà lạnh ngắt từ từ tuột xuống thanh quản khiến hắn rùng mình một cái, trà lạnh quả nhiên khó uống.
Song lại hớp thêm một ngụm nữa..
Trần Huyền Trân vẫn im lặng giở một cuốn sách chữ Nôm ra đọc, cũng không có hiểu cảm gì.
Chợt nghe bên ngoài vang lên một âm thanh 'hùng hậu' của mấy tên thái giám: Chúc mừng hoàng thượng.
Chiêu Dương nương nương có hỉ!
Phụt————
Nguyễn Thành Long nghe xong trực tiếp đem ngụm trà sắp nuốt xuống phun hết ra ngoài, cả ly trà cũng bị đánh vỡ.
Đương nhiên mấy tên thái giám không hề biết bên trong xảy ra việc gì, chỉ nghĩ rằng Ngọc Trân nương nương đang tức giận..
vì thế cũng không lên tiếng nữa.
Mà lúc này Nguyễn Thành Long cơ hồ không đứng vững nữa, cơ mặt co rút đến khó coi: Các ngươi nói lại lần nữa.
Bẩm hoàng thượng, Chiêu Dương nương nương có hỉ.
Mấy tên thái giám rất quy củ nhắc lại.
Mày kiếm của Thành Long đanh lại thật chặt, cả thân người cứng ngắc không nhúc nhích.
Trần Huyền Trân cảm thấy biểu hiện của hắn hơi lạ, không phải Chiêu Dương là sủng phi của hắn sao? Vì sao khi nghe tin nàng ta mang thai hắn lại không hề tỏ ra vui vẻ? Mà ngược lại còn tỏ ra giận dữ?
Hoàng thượng..
người làm sao vậy?
Nguyễn Thành Long thu nắm tay đang siết chặt lại quét mắt nhìn nàng một cái, không cảm xúc nói: Ái phi, sửa soạn một chút rồi theo ta đi thăm muội muội
Trần Huyền Trân rùng mình một cái, trên mặt mang sắc thái khó hiểu nhưng cũng rất vâng lời chọn một bộ cung trang đơn giản thay vào rồi đi theo hắn.
Nàng nghĩ rằng mặc dù hắn sủng ái nàng ta nhưng cũng không có nghĩa hắn và nàng ta có tình cảm, có lẽ hắn đã sớm trao tim cho vị hoàng hậu sắp cưới đó rồi, vậy nên..
nàng ta có mang hắn không vui là phải.
Ừ, nghĩ đi nghĩ lại giả thiết này là thích hợp nhất.
Cùng lúc đó trong tẩm điện của thái hậu...
Cốp ———— choang!
Biểu hiện của hai mẫu tử thật giống nhau!
Ngươi nói cái gì?
Tiểu thái giám nhìn ly trà bị rơi vỡ trên sàn còn tưởng mình làm sai cái gì bèn dập đầu, vai run run nói:
Bẩm thái hậu, Chiêu Dương nương nương có hỉ!
Tiền Dung thái hậu không thể tin được lại có chuyện kinh dị này xảy ra..
nhất thời khoé miệng cũng co rút, song lại nhếch lên một cái cười như không cười, cũng không rõ là vui hay giận.
Tiểu thái giám đáng thương thầm lẩm bẩm: dạo này trong cung thịnh hành kiểu cười này quá khiến mình không biết được chủ tử muốn cái gì...!aiz aiz, vẫn là công công ta đáng thương!
Mấy tháng rồi?
Bẩm thái hậu, nghe thái y viện nói là đã được hai tháng.
Hai tháng? Cơ mặt bà co rút lần nữa.
Hoàng thượng phản ứng thế nào? Còn có Ngọc phi nữa?
Tiểu thái giám vắt bộ óc ra nhớ lại tình huống sáng nay sau đó thành thật bẩm lại: Dạ..
hoàng thượng hình như cũng làm rơi ly trà, lúc người đi ra nô tài thấy vạt áo của người dính nước.
Còn Ngọc nương nương thì...mặt không chút cảm xúc.
Thái hậu nương nương nhìn ly trà vỡ thành sáu mảnh trên sàn rồi vui vẻ cười một cái:
Quả nhiên là mẫu tử liền tâm! Hoàng nhi, lần này là con đang tìm ngược!
Lại nói thái độ của Trần Huyền Trân là sao đây? Bình tĩnh? Bình thường? Bình còn hơn chữ "bình"! Nàng thật không có cảm xúc gì sao?
Aiz aiz, đau đầu quá!
Đều đi đâu rồi?
Dạ bẩm, đều đến cung Minh Sương cả rồi ạ.
Thái hậu nương nương nhướn nhướn đôi mày kiếm, khuôn mặt già nua lộ ra một vài nét tinh nghịch.
Nếu con trai con dâu đều đi rồi, có lẽ nào lão thân ta lại không đi?
Hắc Tử, khởi giá đi Minh Sương cung.
Tiền Dung thái hậu nâng tay ra hiệu cho tiểu thái giám, xong xuôi lại bước xuống từ trên sập, dáng đi khoan thai tiêu sái, trên môi luôn giữ lại nụ cười của từ mẫu nhưng trong lòng lại âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Chiêu Dương, ngươi giỏi! Rất giỏi!
***
Thành Vĩnh Long.
Tướng gia nhìn qua bức thư viết ngắn gọn vài chữ , sắc mặt cũng trước sau như một...!không cảm xúc.
Ai có thai thì liên quan gì đến người chứ? Khi nào con gái bảo bối Trần Huyền Trân có thai mới là chuyện lớn!
Haizzz, khi nào ta mới được ẵm cháu đây?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...