Trần Huyền Trân nhìn sắc mặt thoáng ngây ra của hắn phút chốc quả tim cứ thế đánh lên thình thịch, không hiểu sao nàng lại có chút hoảng hốt.
Nàng nhanh chóng thu liễm lại nụ cười, nét mặt lạnh cóng như băng sơn dần dần xuất hiện nhằm che giấu đi sự luống cuống vừa nãy, hoàn hảo không ai nhận ra, nàng cung kính khom người hướng hắn thi lễ: Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.
Hắn ngượng ngùng 'khụ' một tiếng rồi khoát tay với nàng sau đó lại nhìn đến Tiền Dung thái hậu đang cười nắc nẻ, cả người hắn cứng ngắc: Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.
Thái hậu nương nương thiên tuế.
Trần Cao thừa tướng cũng vội vàng thi lễ.
Tốt tốt, đều miễn đi! Ai gia xem sắc mặt của hai người hình như không được tốt lắm nhỉ?
Nguyễn Thành Long nâng tay áo bào vàng uyển chuyển che mặt: Lần này mặt mũi nhi thần xem như mất hết!
Trần Cao Chân không mặn không nhạt nói một câu: Đã sớm không còn mặt mũi rồi! Mất thêm cũng chả sợ! Cùng lắm thì thêm một cái tội quyến rũ đại thần mà thôi!
Lý Anh cúi thấp đầu, bàn tay đưa lên sờ sờ mũi, trong lòng thầm nghĩ: Tướng gia, ngài không sợ vì trước giờ ngài chưa từng có danh tiếng tốt! Bên ngoài không thiếu người nói Trần thừa tướng chính là người đoạn tụ nha, mặc dù người đối với dân chúng vẫn là hiền hậu lại dễ gần nhưng không có nghĩa người ta sẽ không nghi tướng gia người có bệnh!
Tiền Dung thái hậu vẫn là một nụ cười khuynh quốc khuynh thành, bà kéo tay áo bào của hắn xuống để lộ ra gương mặt hơi ửng hồng: Tháng sau là sinh nhật hoàng nhi, Trân Trân nói có quà muốn tặng cho con.
Lời này thành công hấp dẫn sự chú ý của hắn, vết đỏ trên mặt dần dần lui mất: Hả? Nàng có thứ gì muốn tặng?
Trần Huyền Trân vẫn một bộ dáng lạnh nhạt, hai mắt long lanh chợt loé sáng: Đến lúc đó người sẽ biết thôi!
Biết chắc nàng sẽ không nói nên hắn cũng không có ý gạn hỏi, mọi người thấy sắc trời đã khuya bèn ai về 'nhà' nấy, tạm thời ngủ ngon trước một đêm rồi tính, nhưng trong một đêm này, mỗi người lại mang nhiều tâm trạng khác nhau.
Lý Anh, đem tin hoàng thượng chiêu mộ binh mã nhanh chóng truyền ra ngoài.
Càng nhanh càng tốt!
Lý Anh vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng một cái, hắn trước nay chưa bao giờ hoài nghi chỉ thị của nàng nhưng là đem tin này tung ra thì liệu có nguy hiểm quá hay không?
Công nương, thật phải công khai?
Trần Huyền Trân nhếch khoé môi, đường cong hoàn mỹ vẽ lên một nụ cười nhàn nhạt: Yên tâm đi, mọi thứ ta đều chuẩn bị sẵn cả rồi! Nàng tin chắc rằng khi tin tức này lộ ra hẳn là hai phe trọng yếu sẽ bắt đầu hành động, nàng thật sự rất chờ mong! Aiz, càng kết thúc sớm thì càng tốt thôi.
Nhưng...!hình như nàng có cảm giác không nỡ.
Lý Anh không nói hai lời liền lắc mình ra đường cửa sổ biến mất vào trong bóng đêm vô tận.
Giữa trưa của ngày hôm sau.
Mặc dù Trần Huyền Trân chỉ truyền ra một tin tức nhưng là tin tức dạng nào cũng vẫn có dị bản! Giống như...!tại Trấn Nam vương phủ.
Theo như ngươi nói thì...!hoàng thượng hắn bắt đầu dùng mỹ nam kế lôi kéo Trần Cao Chân sao? Hơn nữa hắn còn phát tin triệu tập lực lượng?
Bẩm vương gia, trên dưới đều đồn đãi như thế!
Nam tử trung niên mặc áo dài màu tía hơi mân khoé mắt để lộ vẻ nghi ngờ rõ rệt: Tin đồn? Liệu có đáng tin?
Người kia chính là ám vệ giả trang một gã nô bộc cung kính nói: Đều là sự thật, chính mắt thuộc hạ nhìn thấy! Tuyệt nhiên không thể nào giả được!
Quân sư ngồi bên cánh trái của Nguyễn Quý Thịnh hơi lâm vào trầm mặc, song cũng vội vàng góp ý: Hiện nay thanh danh của thánh thượng đã thối đến tận trời, dân tâm dậy lên sóng dữ, Thiên thiết nghĩ có lẽ là lúc chúng ta nên...!Vạn tuế gia tha cho thần nga, vi thần đây cũng chỉ là vì vạn tuế gia nên mới nói như vậy.
Ông trời ơi ông phải làm chứng cho con mới được! Lâm Thiên tôi là một bậc trung thần!
Nguyễn Quý Thịnh nâng tay, mi mắt khẽ híp lại, khoé môi gợi lên một nụ cười lạnh: Đừng vọng động.
Bên phía Nguyễn Hữu Lễ tin tức thế nào?
Ám vệ lại một lần nữa được cấp quyền lên tiếng: Dương Tôn An Hầu sáng nay nghe tin đã lập tức triệu tập binh mã, từ phía Nam kéo ra rồi ạ!
Nguyễn Quý Thịnh nghe vậy không khỏi hừ một tiếng: Hoá ra hắn đã gấp đến độ này rồi sao? Tên nhóc con đó thì có thể triệu tập được bao nhiêu nhân lực? Huống chi thế lực của Trần Cao Chân thật sự có thể giúp được nó sao?
Bất quá, đây quả thực là thời cơ chín muồi!
Vậy chúng ta...
Tạm thời án binh bất động, theo dõi mọi nhất cử nhất động bên phía Trần Cao Chân và Dương Tôn An Hầu cho ta! Vương lệnh phát ra, ba bốn ám vệ trưởng bắt đầu phân hướng ra mà làm việc.
Quân sư Lâm Thiên ở trong lòng thầm mắng một câu Lão cáo già! suốt ngày cứ ngồi đó chờ ngư ông đắc lợi hại hắn không thể nào trở về dưới trướng của thánh thượng.
Lâm Thiên ẩn nấp bên người Nguyễn Quý Thịnh không tới ba năm, ba năm hắn đều phải tích cực hiến kế giúp cho lão ta chiếm được nhiều thành trì, vì thế hắn mới được trọng dụng.
Mỗi lần hiến xong một kế thì gương mặt hắn đắng giống như trái khổ qua đèo, trong lòng bất cam nhưng ngoài mặt phải cố nặn ra nụ cười tươi tắn như gió mùa xuân! Bất quá đã nhiều năm như vậy, chứng cớ phạm tội của lão cáo già đã thu thập được không ít, chỗ đó đều giao cho hoàng thượng cất giữ nên hắn cũng không bị nghi ngờ.
Ai bảo mỗi lần có chứng cứ phạm tội thì Nguyễn Quý Thịnh đều ném cho hắn bảo hắn thiêu huỷ! Bởi thế mới nói, người vương giả cao quý đều không làm việc động đến móng tay cho nên về sau mới có chứng cứ phạm tội chất lên càng ngày càng cao như vậy! Nếu ngay từ đầu lão ta chịu tự mình đi huỷ thì cũng đâu đến nỗi bị bán đứng?! Thôi thôi, có vậy nên hắn mới giúp được hoàng thượng kia chứ!
.
Những người muốn ngồi lên ngôi vị đều đã đợi đến sắp điên, nay đám người Trần Huyền Trân lại thuận thế phát ra tin đồn, đồng thời sai người lẩn trong dân chúng thông tri với họ cùng nhau diễn nên một màn kịch đặc sắc như thế này, thử hỏi cá nào mà không lọt lưới?
.
Khi dầu sôi lửa bỏng qua đi, triều đình liền trở lại yên ắng, những chiến tích chém giết trước đó đều được sử quan anh hùng múa bút thành văn mà chép lại.
Đời sau đọc được không khỏi cảm thấy tự hào!
Sử quan ghi lại:
Ngày 12 tháng 6, lấy cớ hoàng đế Nguyễn Nhân Tông đạo đức suy đồi, Dương Tôn An Hầu Nguyễn Hữu Lễ lãnh binh lật đổ hoàng đế.
Ngày 17 tháng 6, dưới sự lãnh đạo tài ba cùng anh đức sáng ngời của vua Nguyễn Nhân Tông thu phục quân tâm lẫn dân tâm, Dương Tôn An Hầu đại bại.
Ngày 18 tháng 6, Dương Tôn An Hầu bị bắt, hoàng đế hạ lệnh tước phong hào, tịch thu ruộng đất nhà cửa, lập tức phán tử vì tội tham ô, hãm hại tổng đốc cai quản các thành trì và khởi binh tạo phản.
Ngày 22 tháng 6, bắt được Trấn Nam vương Nguyễn Quý Thịnh, dựa theo chứng cớ thu thập được, Trấn Nam vương có lòng mưu phản nhưng chưa kịp ra tay đã bị bắt, những tội khác: buôn quan bán chức, nhận của hối lộ, tự ý tăng thuế, giết người vô tội, ...!hoàng đế phán quyết tịch thu tài sản toàn bộ sung công, tước bỏ chức vụ, trảm thủ thị chúng.
Ngày 28 tháng 6, hoàng đế tiến hành giải tán hậu cung, trả các vị quý phi còn thân hoàn bích trở về gia tộc, đồng thời tìm hôn sự tốt để bù đắp.
Ngày 29 tháng 6, hoàng đế Nhân Tông tiến hành thanh tẩy triều chính, trảm một lúc mười tám viên quan có câu kết với hai đại chủ mưu hãm hại trung thần, âm mưu lật đổ hoàng đế.
Ngày hôm đó, vị hoàng đế mang danh tiếng 'thối' đến tận trời xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật, khí chất uy nghiêm vương giả của một bậc đế vương lần đầu tiên bộc lộ, trường bào vàng phất phơ trong gió, gương mặt tuấn tú toát lên vẻ thanh cao cùng lạnh nhạt.
Toàn thân hắn phát ra thứ hào quang chói loá khiến người người kinh tâm động phách.
Hắn đã hoàn toàn lột xác, không còn là một vị vua trẻ với bộ dạng nhếch nhác lười biếng, cà lơ phất phơ nhằm che giấu tai mắt của phản thần mà đã trưởng thành thành một vị minh quân, dày dặn kinh nghiệm.
Triều đình giờ đây hoàn toàn thanh sạch, những chức quan mới được bổ nhiệm, các vị tổng đốc, đô đốc ở các thành hoặc được giải oan trả về vị trí cũ hoặc bổ nhiệm lại mới.
Ngoài ra còn tăng cường củng cố dân tâm, miễn giảm sưu thuế, ban hành đạo luật canh tác nông nghiệp mới nhằm nâng cao năng suất và chất lượng.
Thế nhưng ít ai biết được rằng, người đề xướng ra những biện pháp tiên tiến này chính là Ngọc Trân quý phi - một nữ tử hoàn toàn không được sử qua nhắc đến.
Nhưng trước mắt đó không phải là những điều đánh để nhắc đến.
Trân Trân nàng muốn đi sao? Nguyễn Thành Long nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp.
Trần Huyền Trân nâng mắt khẽ mỉm cười: Giờ đây thế cuộc đã định, quà sinh nhật thần thiếp cũng đã đưa xong, nhiệm vụ của thần thiếp đã kết thúc...! vậy nên ta phải rời đi.
Không hiểu tại sao Nguyễn Thành Long lại vô cùng bực tức, hắn rống lên một tiếng: Nàng tưởng đưa ta mấy cái biện pháp đó liền xong quà sinh nhật cho ta sao? Hắn tức giận đến mức ngay cả 'trẫm' cũng không thèm nói.
Hoàng thượng...!nếu người cảm thấy không đủ, ngày sau ta liền mang thứ khác đến tặng? Nàng chớp mắt nghi hoặc, hắn hôm nay lại làm sao nữa? Chẳng phải ban đầu người giao ước định là hắn hay sao? Nàng rời đi không phải là trúng ý của hắn hay sao? Tại sao hắn lại vô duyên vô cớ tức giận? Chẳng lẽ...!Thật sự là do quà sinh nhật không tốt?
Nàng nghĩ trên đời này còn thứ quà nào mà ta không có? Kì trân dị bảo, tiền tài cũng đều không thiếu, cao lương mỹ vị lại càng không! Thậm chí ăn cơm muối ta cũng từng ăn qua, nàng nói đi nàng có thể tặng cho ta thứ gì?
Trần Huyền Trân lục lại suy nghĩ, nàng thật sự không còn thứ gì thích hợp để tặng cho hắn, bình thường nàng rất thông minh, tuy nhiên ở phương diện này lại cố tình ngu ngốc, vi thế nàng nghĩ mãi không ra, vậy thôi cứ hỏi hắn muốn gì là được!
Vậy...!hoàng thượng thứ người muốn là gì? Nếu trọng phạm vi khả năng thần nữ sẽ...!Từ thần thiếp hạ xuống xưng ta, giờ đây lại đổi thành thần nữ! Nguyễn Thành Long tức giận nghiến răng nghiến lợi, càng giận nàng lại càng muốn một kiếm chém chết tên ngu ngốc là hắn mất thôi! Không nghĩ tới sẽ có một ngày...!hắn cũng hối hận!
Thứ ta muốn đương nhiên nàng có.
Nhưng...!Hắn nâng ánh mắt khéo léo chạm vào đáy mắt của nàng, nơi đó trừ bỏ khó hiểu cũng chỉ là khó hiểu, nàng căn bản không hê có cảm giác lưu luyến, ừ, một chút cũng không! Có lẽ hoàng cung này quá chật chội không đủ để chứa một cánh phượng hoàng ý chí lớn lao và yêu thích tự do như vậy...!vậy thôi! Hắn nhắm hờ hai mắt khẽ thở dài: Nàng đi đi, quà thì không cần nữa, biện pháp nàng đưa ta đã áp dụng cả rồi, nội trong vòng một năm Đại Nam chúng ta sẽ trở nên vững mạnh.
Nàng đi đi.
À, thỉnh thoảng nhớ đem con sáo năm màu của nàng đến cung tìm ta hoặc là tìm mẫu hậu cũng được.
Nếu không ta sẽ...!sẽ nhớ nó.
Mặc dù nó hơi ồn ào!
Trong mắt nàng chợt loé lên một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh liền biến mất, nàng khom người hành lễ với hắn rồi quay gót rời đi.
Cả đoạn đường cũng không hề nhìn lại...
Nguyễn Thành Long nửa người tựa trên long ỷ, hắn vươn một tay ra, đôi môi xinh đẹp khẽ mấp máy nhưng lại không thốt thành lời...
Thật ra ta muốn nói...!ta..
ta sẽ rất nhớ...!nàng..
Mấy ngày trước hắn đã giải tán hậu cung, mấy oanh oanh yến yến đó hắn đều chưa có lâm hạnh qua mà mỗi lần đến hắn đều mang theo huyễn dược để các nàng có được cảm giác gần giống như vậy.
Vậy nên tự thân các nàng đều là thân hoàn bích.
Các nàng đi rồi, hậu cung trở nên vô cùng vắng vẻ, mà giờ đây, Trần Huyền Trân cũng đi rồi...!nàng đi rồi...
Tiền Dung thái hậu bước vào trong đại điện, gương mặt xinh đẹp đỏ lên vì tức giận.
Nguyễn Thành Long cả kinh, hai tròng mắt lảo đảo, trên đầu hắn bỗng xuất hiện một cái bóng đèn!
Mặt mũi đế vương gì gì đó cứ tạm vứt trước đã, giờ thì phải tìm cho mình một cái lá chắn mới được.
Nghĩ vậy, hắn liền cố nặn ra vài giọt nước mắt sau đó liền lao đến ôm lấy Tiền Dung thái hậu mà khóc rống.
Oa oa Mẫu hậu! Trẫm lại thất sủng rồi!..
Tiếng khóc của thánh thượng kèm theo nội lực mấy mươi năm học võ rền vang cả cung điện, rung chuyển cả đất trời nhưng tiếng rống giận của Tiền Dung thái hậu còn có sức oanh tạc hơn!
Hoàng thượng, câm ngay cho ai giaaaaaaaaa!
Từ đó, thanh danh của thánh thượng lại 'thối' đến tận trời!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...