Máu Đọng

Cố An Ninh nhìn ra dục vọng trong mắt Thiệu Đình, bọn họ đã ở chung hơn mười ngày, Thiệu Đình giữ lời không làm gì cô, nhưng loại biểu hiện giả dối này không duy trì được bao lâu, người đàn ông trước mặt căn bản là con sói chưa được thuần hóa.

Cô nắm lấy bàn tay to đang vuốt ve hông mình, ánh mắt không phục: “Anh…anh đã nói ít nhất tuần này không đụng vào tôi cơ mà”

Thiệu Đình nao nao, ánh mắt hắn bên trong xe tối không rõ ràng.

Trên người hắn còn mùi rượu, giờ phút này tràn ngập chóp mũi cô, phát ra tín hiệu nguy hiểm. Cố An Ninh bối rối tìm cớ: “Ta không có phương tiện, nghỉ lễ đến đây” (1)

Thiệu Đình hơi đờ ra, sau đó đỡ gáy cô cường thế hôn lên môi: “Chính là hôn môi”

Cố An Ninh xoay trái xoay phải đều không trốn được, lực tay của hắn mạnh kinh người, giữ chặt cô trong lòng hắn. Cô giằng co, không muốn hắn hôn sâu hơn, cố tách ra, Thiệu Đình lại có cách bức bách, hơi dùng lực túm lấy cằm.

Cố An Ninh đau đến há mồm, đầu lưỡi hắn liền linh hoạt đi vào dò xét.

Diệp Cường sớm đã quen với phương thức thân mật này của hai người, có điều từ sau thường truyền đến những âm thanh than vãn ái muội khiến hắn rất xấu hổ. Thiệu ca trước kia không giống thế, đối với Hải Đường cực kỳ có tính nhẫn nại…

Nghĩ vậy, Diệp Cường vội vàng điều chỉnh suy nghĩ, không dám lại loạn tưởng.

Cố An Ninh thở hổn hển, lưỡi ai kia không ngừng quấy đảo trong miệng, mang theo mùi rượu đỏ cùng thuốc lá rất đậm, mùi lạ làm cô khó chịu, đôi mi thanh tú nhăn lại, giống như là đang chịu cực hình vậy.

Thiệu Đình cũng không chịu nổi. Lưỡi cô ngoan cố một mực chống lại hắn, tay gãi lung tung, nói là hôn, có khi phải gọi là cắn xé.

Thiệu Đình hơi rụt lưỡi lại, cắn nhẹ môi cô, đợi cô hé ra cái miệng nhỏ nhắn đỏ ửng, trên mặt lấp loáng nước rồi mới rút lui từ từ, ánh mắt còn mang chút chế nhạo: “Làm người đàn ông của em, thể lực không tốt đúng là không được”

Cố An Ninh nắm chặt tay, nhìn y hệt con sư tử nhỏ đang nổi giận, hung hang trừng mắt nhìn Thiệu Đình. Thiệu Đình duỗi tay ra, lau vệt nước đọng trên môi cô: “Tôi nói rồi, em phải quen với tôi đi”

Cố An Ninh giận dỗi quay đầu sang chỗ khác, hoàn toàn không phản ứng với cái tên tự quyết định kia.


Cơn giận còn chưa tan, cô lại nhạy cảm nhận ra bàn tay đàn ông ở bên cạnh, bèn lườm hắn một cái, lại phát hiện ra tay hắn cho vào túi áo trên.

“Lộn xộn cái gì đấy?”

Cố An Ninh lời chưa dứt đã thấy Thiệu Đình ném danh thiếp của Hải Đường ra ngoài cửa sổ, gió đêm lọt qua cửa kính chưa đóng, hắn nói ngữ khí chẳng để ý: “Râu ria gì đó giữ làm gì”

Cố An Ninh giận đến đau đầu: “Cái này gọi là tôn trọng, anh căn bản không hiểu”

Thiệu Đình hơi mở to mắt nhìn qua, khóe miệng cười châm chọc: “Biết cô ta là loại người nào không? Có thể đang mỉm cười với em, nhưng trong bụng lại tính kế bán em kiếm tiền. Tôn trọng? Đại tiểu thư của tôi, kính nhờ em động não”

Cố An Ninh cắn răng nhìn hắn. Thiệu Đình lại đưa tay xoay mặt cô lại: “Trên thế giới cũng không chỉ có tôi là người xấu”

Cố An Ninh trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng vậy, động não, cô và Thiệu Đình như thế này chính là bởi vì trước kia cô không có đầu óc, quá tin tưởng hắn, thậm chí ngay cả…

“Về sau không thế nữa”

Cố An Ninh cho một câu không đầu không đuôi, Thiệu Đình thoáng giật mình, cuối cùng cũng không nói gì, trong xe im ắng.

Về nhà Ngạo lập tức nhảy lên chân Thiệu Đình, Thiệu Đình thuận thế cúi xuống xoa xoa bộ lông đen sáng của nó, ngẩng đầu thì Cố An Ninh đã lên tầng, chỉ nhìn thấy bóng lưng gầy yếu thanh lệ.

Hắn ánh mắt ảm đạm, cúi đầu nhìn bóng hình của chính mình trong mắt Ngạo: “Cô ấy hình như vẫn không thích mày, vì tao chăng?”

Ngạo kêu lên hai tiếng, tựa hồ phụ họa lời hắn. Thiệu Đình đẩy thân hình của nó ra một chút, sa sầm: “Một chuyện rồi hai chuyện, chẳng chuyện nào làm người ta có tâm tình tốt được”

---


Cố An Ninh không nghĩ mình sẽ gặp lại Hải Đường nhanh thế, hơn nữa còn trong trường hợp không bình thường. Cô vừa xong việc ở radio thì nghe nói hôm nay có nhân vật quan trọng đến giám chế tạm thời, thông báo rằng muốn cô điều chỉnh tiết mục, đồng thời thăm hỏi chuyên mục.

Cố An Ninh nhíu mày nhìn biên đạo giao mình bản thảo, các vấn đề đều là về tình yêu và hôn nhân, dường như rất phù hợp với nội dung tiết mục của cô.

Chỉ là chuyện này cũng hơi quá đột ngột.

“Thấy được không? Đài trưởng tự mình tiếp đãi”

Đồng sự xì xào bàn tán, Cố An Ninh ngồi xem tư liệu phía sau, bát quái lọt vào tai rõ ràng, muốn xem nhẹ cũng khó.

“Nghe nói đầu tư không ít tiền, tiết mục của chúng ta là tiết mục đầu tiên kể từ khi khủng hoảng kinh tế”

“Không phải nói là điều chỉnh sao, chẳng nhẽ từ giờ đổi thành tiết mục về chuyện “ấy””?

“Nếu vậy cũng không nên tự mình đầu tư ra trận thế, cũng lạ lạ…”

Cố An Ninh thật ra không nghĩ nhiều như vậy, chuyện sửa đổi tiết mục đã nói từ lâu, cô đã dần dần học được cách bình tĩnh. Vừa mới định xem danh sách khách quý thì Đài trưởng dẫn đoàn người đến.

Trên người một bộ đồ văn phòng màu đen nổi bật, tóc nâu quăn hơi rối thả phía sau, Hải Đường vẫn giữ nụ cười trên mặt, có vẻ gì đó lãnh đạm xa cách, người có thể thể hiện cả hai loại cảm xúc này cùng lúc chắc chỉ có cô ta.

Cố An Ninh kinh ngạc, xúc động quên cả chào hỏi.

Đài trưởng hơi cau mày, hơi bất mãn với thái độ ngơ ngẩn của cô: “Đây là khách quý kỳ này của chúng ta, Hải tổng của công ty giải trí Thịnh Diệu”

Cố An Ninh khôi phục tinh thần, chủ động đưa tay: “Xin chào Hải tổng”


Hải Đường cong cong khóe miệng, cười rộ lên: “Tôi và An Ninh là chỗ quen biết”

Đài trưởng dường như cũng ngạc nhiên, gương mặt lạnh lùng lập tức tươi cười: “Thì ra thế, quen biết là tốt. An Ninh tiếp đón Hải tổng chu đáo nhé”

Cố An Ninh không nói gì, Đài trưởng lại ân cần với Hải tổng: “Hải tổng thuận theo tán gẫu là tốt rồi, không cần căng thẳng, An Ninh rất thông minh, nắm bắt đề tài rất nhanh”

Hải Đường nhìn Cố An Ninh, cứ như thể họ đã quen biết từ lâu: “Còn nửa tiếng, chúng ta đi uống café nhé?”

Cảm giác của Cố An Ninh với Hải Đường rất lạ, dường như rất quen, lại dường như e ngại, tóm lại rất phức tạp, đối phương vẫn đang nhìn cô chờ đợi, còn đồng nghiệp xung quanh tỏ ra vô cùng hiếu kỳ.

Cô chỉ có thể gật đầu: “Dưới tầng có quán café”

Hải Đường có điểm đặc biệt, rất khác những cô gái cùng tuổi. Cô ta không trang điểm nhiều, nhìn gương mặt đơn giản (ý là ít bôi son trát phấn í), cũng không dùng nước hoa, vì thế chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út trở nên vô cùng nổi bật.

Dường như thấy ánh mắt của An Ninh, Hải Đường hỏi: “Ở độ tuổi này của tôi mà kết hôn chắc hẳn cũng không lạ đi?”

Cố An Ninh lắc đầu, có hơi không dám nhìn vào mắt người đối diện: “Nhẫn rất đẹp”

“Ta và tiên sinh có nhẫn cùng kiểu dáng”. Hải Đường ôn nhu nhìn chiếc nhẫn, ánh mắt rất chuyên chú, có thể thấy rằng cô rất yêu người kia.

Cố An Ninh nắm chặt tay, lòng bàn tay đỏ ửng. Tay Thiệu Đình không đeo nhẫn, điều này cô chắc chắn. Nhưng ai biết được có phải hắn giấu đi không, tâm tư Thiệu Đình kín đáo, sẽ không dễ dàng để lộ dấu vết.

Huống hồ, người như Thiệu Đình, căn bản là khinh thường việc che giấu trước mắt cô chứ?

Cố An Ninh giống như đang tự mình an ủi, làm bên thứ ba thì cũng vẫn có đạo đức cơ bản của một người con gái, cho dù là bị ép buộc thì cũng cảm thấy hổ thẹn.

Hải Đường chỉ ngồi một lúc, khoanh tay dựa lưng vào ghế, ánh mắt đánh giá cô có vẻ khác lạ: “Ah đúng rồi, vì sao cô và Thiệu Đình quen nhau?”

Cố An Ninh nhìn chất lỏng màu đen trước mặt, bên trong gợn sóng, đầu ngón tay nắm chặt đến phát run, thản nhiên ngẩng đầu trả lời: “Trước kia bố tôi tìm anh ta làm bảo tiêu”


Hải Đường hẳn là hết hồn với đáp án này, hồi lâu mới cười thành tiếng, mang vài phần thê lương: “Thật đúng là khởi đầu không thể tưởng tượng được”

Cố An Ninh mím môi không biết nên tiếp tục như thế nào, trước kia cô không hay chuyện, giờ dường như giờ nói gì cũng không đúng.

Hải Đường trầm ngâm một lúc, lại nhìn cô, ánh mắt thản nhiên: “Bối cảnh của Thiệu Đình lợi hại như vậy, bố cô…không có tin tức gì sao?”

Cố An Ninh nao nao, Hải Đường hình như rất quan tâm đến chuyện của Cố Bá Bình, hơn nữa lần trước lúc ăn cơm,… cô mơ hồ không nghĩ được: “Vẫn chưa tìm thấy”

Hải Đường suy nghĩ gì đó, nhìn cô, rồi cầm cốc cà phê: “Đến giờ rồi, chúng ta lên đi”

---

Việc thu tiết mục coi như thuận lợi, biên đạo đưa trước bản thảo, mấy vấn đề này đều được Hải Đường đồng ý. Khi tiết mục kết thúc, Cố An Ninh hỏi xong vấn đề cuối là thấy có thể dừng; những điều này khi đọc bản thảo cảm thấy khó hoàn thành, không ngờ lại có thể trò chuyện với Hải Đường vô cùng ăn ý.

“Sự nghiệp của Hải tổng thành công như vậy, cuối cùng có điều gì không đặc biệt muốn nói cho khán giả của radio nghe không?”

Hải Đường hơi nhếch môi, mắt nhìn Cố An Ninh, cái nhìn khó hiểu làm cô thấy lạnh cả sống lưng, chỉ nghe cô ta nói: “Tôi thật ra cũng không phải hoàn toàn thuận lợi: bố mẹ hiện tại là bố mẹ nuôi; gia đình tôi trước kia cũng bình thường, bố là giáo sư, mẹ là công nhân, có điều sau đó lại bị tai nạn bất ngờ…”

Hải Đường ý vị thâm trường nhìn Cố An Ninh: “An Ninh, cô không hỏi xem, tôi gặp phải chuyện gì sao?”

Cố An Ninh máy móc nhìn đôi môi đỏ mọng hé mở, lòng bàn tay toát mồ hôi: “Đây là chuyện riêng của Hải tổng…”

“Không việc gì, tôi nói ra để chia sẻ, để mọi người biết rằng gặp tai nạn đến khốn cùng cũng có thể thay đổi được…” Khóe miệng Hải Đường xuất hiện nếp cong, không hề coi chừng An Ninh mà nói tiếp: “Bố tôi trước kia có một người bạn rất tốt, rất tin cậy. Hai nhà quan hệ mười phần tốt đẹp, tôi với con gái của người bạn kia là chị em tốt. Ai mà biết được, người như vậy lại là kẻ mặt người dạ thú, đạo văn nửa đời tâm huyết của bố tôi, bản thân thăng chức rất nhanh”

Trái tim Cố An Ninh giật thót, bên tai cái gì cũng không nghe được, cô dại ra nhìn Hải Đường nhếch mép cười.

Cô lập tức nhớ tới rất nhiều chi tiết: thị trấn nhỏ không quen thuộc, gian phòng ở, lời đồn trên mạng, cảm giác phức tạp với Hải Đường.

Chẳng lẽ lời của Hải Đường…là sự thật…

1. Hiểu chết liền. Mình đoán là chị không mang BCS, cho chị í nghỉ phép đi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui