Editor: Vanny
Toàn bộ người của Thẩm gia đều ngẩn ra, hiển nhiên là vẫn chưa lý giải được đây là chuyện gì, ngoài cửa có nhiều quan binh tới đây? Sao quan binh lại tới đây? Thẩm gia bọn họ đâu có làm chuyện gì phi pháp đâu? Hiển nhiên lão phu nhân cũng mờ mịt, nhìn tên nô tài chạy vào hỏi: “Ngươi nói cái gì? Đã nói rõ ràng chưa? Quan binh gì hả?”
Tên nô tài kia quỳ dưới đất, cả người bị dọa tới run rẩy, lắp ba lắp bắp nói: “Lúc… lúc nãy bên ngoài có người gõ cửa, Trần thúc ra mở cửa thì phát hiện bên ngoài có rất nhiều quan binh đeo bội kiếm đang đứng. Còn có một công tử mặc quan phục, nô… nô tài mới lật đật chạy vào thông báo.”
Cơ thể Mẫu Đơn ngồi bên cạnh Thẩm Doanh thiếu chút nữa mềm nhũn, sắc mặt lại càng tái nhợt, sao lại có quan binh tới cửa? Chẳng lẽ điện hạ nói lời không giữ lời vẫn muốn làm khó Thẩm gia bọn họ? Thẩm Doanh cũng chú ý tới sắc mặt Tứ muội của mình không ổn, vội đỡ nàng: “Tứ muội muội, muội không sao chứ? Sắc mặt muội hơi đáng sợ đó.”
Thẩm Mẫu Đơn lắc lắc đầu, cắn cắn đầu lưỡi để bản thân bình tĩnh lại: “Muội không sao.” Nói xong đứng dậy nhìn ra ngoài cửa: “Mau ra ngoài xem xem đã xảy ra chuyện gì.” Ngàn vạn lần đừng là điện hạ đổi ý, nếu không phải là điện hạ, vậy thì là ai?
Người của Thẩm gia cũng bừng tỉnh trở lại, cả nhà vội chạy ra ngoài. Vừa ra khỏi chính viện, người của Thẩm gia liền nhìn thấy người thanh niên mặc quan phục màu tím dẫn đầu một đoàn binh sĩ mang bội kiếm bước vào trong viện. Cái người mặc quan phục nọ không phải là ai khác, chính là Trần Hoằng Văn vẫn thường đi theo bên cạnh Yến Vương. Dáng vẻ y không cười lộ vẻ nghiêm túc. Trong lòng Thẩm Mẫu Đơn càng thêm thấp thỏm, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, chẳng lẽ thật sự là điện hạ nuốt lời rồi sao? Nhưng để định tội Thẩm gia bọn họ thì cũng đâu cần phải điều động binh lực như vậy chứ.
Mấy năm nay Thẩm lão thái gia đã quen bình lặng rồi, bây giờ đột nhiên nhiều quan binh tới đây như vậy cũng bị dọa không nhẹ, lo sợ run rẩy bước lên phía trước hỏi: “Quan gia, người đây là? Không biết Thẩm gia chúng ta đã phạm phải tội gì?”
Trần Hoằng Văn nhìn thoáng qua Thẩm Mẫu Đơn. Cái nhìn này bị đại phu nhân Lữ thị đứng bên cạnh Thẩm Mẫu Đơn bắt gặp. Trong lòng cả kinh, cũng không biết vị quan gia này rốt cuộc có ý gì, chẳng lẽ lần này y tới đây là có liên quan gì đó với Tứ Tỷ Nhi? Trong lúc mọi người đang hoảng loạn không thôi thì Trần Hoằng Văn đột nhiên lên tiếng: “Thẩm lão gia đừng sợ, bổn quan là phụng mệnh Yến Vương điện hạ tới đây truyền khẩu dụ…. Thẩm Hồng Anh điều đến đô thành Bình Lăng nhậm chức Ty Binh. Thẩm Thiên Nguyên tới đô thành Bình Lăng trước để nhậm chức Lục Sự Tham Quân, mời hai vị lập tức xuất phát tới Bình Lăng trước để nhậm chức.” Trần Hoằng Văn nói xong, lại dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Bây giờ hai vị lão gia Thẩm gia các người đều phải tới Bình Lăng trước để nhậm chức, chi bằng toàn bộ Thẩm gia cũng dời về Bình Lăng luôn đi. Bổn quan nhớ chi chính của Thẩm gia các người cũng ở Bình Lăng thì phải, tới lúc các người qua đó thì cũng có thể hỗ trợ chăm sóc lẫn nhau.”
Mọi người ở Thẩm gia đều tưởng rằng mình nghe lầm rồi, sao có thể như vậy được? Tới đây chỉ để thông báo chức quan cho đại lão gia và tam lão gia, thế là chuyện gì đang xảy ra? Làm sao mà đang yên đang lành, bỗng nhiên phải tới Bình Lăng làm quan rồi? Mọi người ở Thẩm gia đều đang đờ đẫn mơ hồ không biết chuyện gì xảy ra. Thẩm Mẫu Đơn đã lập tức biết chuyện gì đang diễn ra rồi, nàng cắn môi không biết nên có cảm tưởng gì. Vốn tưởng rằng điện hạ thật sự thả nàng rời khỏi, thì ra là có dự định này, nói là đại bá và phụ thân đều phải tới Bình Lăng làm quan, vậy thì toàn bộ Thẩm gia bọn họ đều phải chuyển tới Bình Lăng rồi. Sau này chẳng phải đều cùng điện hạ ở trong cùng một đô thành hay sao, rốt cuộc nên làm sao đây? Còn nữa việc điều động lần này của điện hạ chỉ đơn thuần là vì muốn để nàng tới Bình Lăng nên mới làm như vậy phải không? Hay là hắn thật lòng muốn ở bên mình cho nên bắt đầu muốn cất nhắc người của Thẩm gia?
Nghĩ tới đây, Thẩm Mẫu Đơn liền đỏ mặt, thầm nghĩ người như Yến Vương sao có thể thật lòng với một nữ nhân. Bây giờ chẳng qua là vì mình đã cự tuyệt cho nên hắn mới càng muốn có được nàng nên mới cất nhắc người của Thẩm gia thôi?
Lữ thị bên cạnh sắc mặt phức tạp nhìn Thẩm Mẫu Đơn, trong lòng có một suy đoán khiến người ta kinh ngạc, cũng không biết đây là phúc hay là họa nữa. Thị nhìn trượng phu ở phía trước, bây giờ ông ấy dường như bị chuyện vui bất ngờ này làm choáng váng rồi. Lữ thị thầm thở dài, trong lòng nghĩ lát nữa nhất định phải nói với lão gia cùng với phụ mẫu một tiếng, chỉ mong mẫu thân sau khi trải qua chuyện lần này đừng nên hồ đồ như vậy nữa. Cái người đệ muội này cũng thật là… Lữ thị bất giác lại thở dài.
Thẩm Thiên Nguyên đứng ở phía trước sau khi nghe xong tin tức này cũng ngây ra, gần như theo bản năng ông nhìn về phía Thẩm Mẫu Đơn. Người của Thẩm gia chỉ có Mẫu Đơn là quen biết Yến Vương điện hạ. Bằng không sao Yến Vương lại đột nhiên bảo Thẩm gia bọn họ cùng lúc hai người đi đô thành Bình Lăng của Lương Châu làm quan? Đây là vinh quang to lớn biết nhường nào, rốt cuộc Yến Vương kia là có ý gì? Mẫu Đơn chỉ là cứu qua tiểu thế tử một lần, cũng tặng tạ lễ rồi, không đến mức phải thăng quan cho người Thẩm gia bọn họ, chẳng lẽ điện hạ có hứng thú với Mẫu Đơn? Sắc mặt Thẩm Thiên Nguyên lập tức trầm xuống, trong lòng càng ngày càng buồn bực. Khuê nữ mà ông nâng niu không phải để làm thiếp cho hắn. Cho dù hắn là Yến Vương cũng không được, ông hiểu rõ đạo lý thà làm thê nhà nghèo còn hơn làm thiếp nhà giàu. Nhưng đó là Yến Vương, ông có thể làm sao đây, ông nên làm thế nào đây?
Sau khi Trần Hoằng Văn nói xong những lời này thì dẫn theo đám quan binh rời khỏi. Lúc đi còn nhìn về phía Thẩm Mẫu Đơn mấy lần. Đương nhiên, Lữ thị cũng chú ý tới, càng ngày càng khẳng định chuyện hôm nay có liên quan tới Tứ Tỷ Nhi.
Cả sân viện to như vậy chỉ còn lại đoàn người Thẩm gia đứng ngơ ngác ở đó. Mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, nhị lão gia Thẩm gia Hồng Thụy không có hứng thú với việc làm quan nhưng lại rất thích tiếp xúc với tiền bạc, vì vậy thấy ca ca và đệ đệ được làm quan thì trong lòng cũng hết sức vui mừng, tiến lên trước chúc mừng Thẩm Hồng Anh và Thẩm Thiên Nguyên. Du thị ở bên cạnh bất mãn nói thầm: “Điện hạ này làm sao vậy? Sao lại ban chức quan cho lão tam mà không chịu ban chức quan cho lão gia chàng? Nói ra, chuyện này cũng thật kỳ lạ, Yến Vương điện hạ sao lại đột nhiên ban chức quan cho lão tam? Lại còn thăng quan cho lão đại?”
Đại lão gia Thẩm Hồng Anh thì bị tin vui bất ngờ này làm cho mê mẩn, căn bản không nghĩ gì nhiều, bây giờ nghe Du thị nói thầm như vậy cũng phát hiện ra điểm không đúng. Lão tam chưa bao giờ làm quan, sao lại bị kéo vào quan trường? Hơn nữa còn là chức Lục Sự Tham Quân, quản lý toàn bộ việc ghi chép, soạn thảo văn bản, giúp thiện diệt ác, nói ra thì tính cách Thiên Nguyên ngay thẳng cũng rất thích hợp với chức quan này.
Nói thật lòng thì lão phu nhân cũng kinh ngạc tới ngây người, vốn còn muốn kết đôi Mẫu Đơn với Du Thế Bình, bây giờ dường như không còn khả năng nữa rồi, nhưng mà chỉ cần bà không đổi ý thì cũng không có việc gì là không thể cả? coi như nhiều nhất là gả đi rồi, trong lòng lão phu nhân lại hơi dao động, trong lòng bắt đầu tính toán.
Các cô nương và thiếu gia của Thẩm gia cũng đều bị kinh sợ, đều không ngờ sẽ có kết quả như này. Hiện giờ xem ra Thẩm gia bọn họ bắt đầu gặp may rồi? Nói ra thì sa cơ đã nhiều năm như vậy, nếu thật sự có thể đi Bình Lăng, ở chi chính bên đó lộ mặt cũng là việc tốt. Hơn nữa từ một huyện thành nho nhỏ đi tới đô thành, dĩ nhiên là bọn họ bằng lòng rồi.
Thẩm Thiên Nguyên ngây ngốc sững sờ nửa ngày, cuối cùng cũng thở dài, quay đầu hỏi lão thái gia và lão phu nhân có thể quay về phòng trước được không. Hôm nay lão thái gia và lão phu nhân cũng bị kinh sợ. Lão phu nhân vẫy vẫy tay bảo mọi người ai nấy tự về viện của mình trước.
Thẩm Thiên Nguyên cho Thẩm Mẫu Đơn và Thẩm Hoán trở về phòng. Những người khác cũng là ai tự về nhà nấy. Chỉ còn Lữ thị nhìn vẻ mặt vui sướng của Thẩm Hồng Anh nói: “Lão gia, thiếp có chút chuyện muốn nói với chàng. Chúng ta cùng qua chỗ phụ mẫu đi. Chuyện này phải để phụ mẫu biết mới được.”
Quả thật Thẩm Hồng Anh cũng có chuyện muốn bàn bạc với lão thái gia và lão phu nhân. Cả nhà bọn họ chuyển đi và còn chuyện công việc sau khi tới Bình Lăng, kích động đi vào phòng của lão phu nhân. Lão thái gia đã lên giường nằm chợp mắt, nghe thấy lão đại qua đây, lại đứng dậy đi vào phòng khách.
Trên mặt lão phu nhân cũng là vẻ sung sướng. Cuối cùng nhi tử được thăng quan rồi, không cần ru rú ở huyện thành nhỏ này nữa, dĩ nhiên trong lòng bà vui mừng khôn xiết, lại nhớ tới lão tam vậy mà cũng được làm quan, trong lòng liền có chút không vui, đột nhiên hỏi: “Lão đại, chức quan của con và lão tam ai lớn hơn?”
Thẩm Hồng Anh ngớ ra.
Đợi nha hoàn bưng trà lên, Lữ thị cho toàn bộ nha hoàn lui xuống hết. Lão phu nhân thấy dáng vẻ này của Lữ thị thì có chút không vui, cau mày nói: “Nhà lão đại, con đang làm gì vậy? Muốn nói gì mà ngay cả bọn hạ nhân cũng không được nghe? Chẳng lẽ chức quan của lão đại chúng ta không lớn bằng lão tam sao? “
Lữ thị cười khổ, mẹ chồng này của thị có lúc thì rất thấu tình đạt lý, thông minh lanh lợi, có lúc thì sao mà hồ đồ không thể chịu nổi, thị nói: “Mẫu thân, chức quan của Hồng Anh quả thật không lớn bằng chức quan của lão tam. Lần này Hồng Anh là chức quan dưới Tòng thất phẩm, còn tam đệ là chức quan trên Tòng thất phẩm.”
Lão phu nhân ngây người, sau đó thì mặc kệ, cả giận nói: “Đây là chuyện gì chứ? Hồng Anh chúng ta làm quan bao nhiêu năm như vậy mới được đề bạt lên thì sao lại không cao bằng một người chưa từng làm qua chức quan gì?”
“Mẫu thân, người chắc là không hiểu phải không” Lữ thị nói, lại nhìn Thẩm Hồng Anh: “Lão gia, lão gia đã nghĩ kỹ chưa?”
Thẩm Hồng Anh ngẩn ra, không thể tin nhìn Lữ thị: “Chẳng lẽ nguyên nhân đều là do tam phòng?”
Lữ thị gật gật đầu, thở dài: “Vừa rồi thiếp đã chú ý rồi. Vị quan gia đang làm nhiệm vụ kia sau khi vào cửa liền nhìn Tứ Tỷ Nhi mấy lần, đây là lý do gì chứ? Chắc chắn là đã sớm quen biết Tứ Tỷ Nhi. Nếu quan gia kia có thể thay Yến Vương truyền khẩu dụ thì hiển nhiên là người thân cận của Yến Vương rồi. Chức quan này chẳng qua cũng là nể mặt Tứ Tỷ Nhi nên mới ban cho chúng ta, muốn đề bạt không phải là tam phòng hay sao…” Dứt lời nhìn về phía lão phu nhân đang ngây ra: “Mẫu thân, người có hiểu không?”
Lão phu nhân quả thật không thể tin được.
Lữ thị lại nói: “Nếu như con đoán không sai, điện hạ và Tứ Tỷ Nhi của chúng ta chắc chắn là có gì đó, hoặc là vừa ý Tứ Tỷ Nhi của chúng ta. Mẫu thân, hôm nay lúc mẫu thân nói chuyện hôn sự, Tứ Tỷ Nhi không phải nói không thể đồng ý cửa hôn sự này sao? Con đoán nguyên nhân cũng là vì điện hạ. Mẫu thân, chuyện hôn sự của Tứ Tỷ Nhi cứ như vậy mà thôi đi. Nếu mẫu thân thực sự dám gả Tứ Tỷ Nhi cho điệt nhi của đệ muội thì mẫu thân cứ đợi cơn giận ngập trời của điện hạ đi. Mẫu thân, con dâu thật sự không phải nói đùa, mẫu thân hãy nghĩ kỹ lại đi. Trong phủ chúng ta cũng chỉ có Tứ Tỷ Nhi là tiếp xúc qua với điện hạ, bằng không điện hạ sẽ không vô duyên vô cớ đề bạt Thẩm gia chúng ta? Cũng đã bao nhiêu năm rồi? Nên đề bạt thì cũng đề bạt từ lâu rồi có phải không? Mẫu thân, mẫu thân đừng nghe những lời nói hồ đồ của đệ muội. Đệ muội giỏi nhất là dỗ ngọt người khác, chuyện này tuyệt đối không thể để đệ muội biết được, bằng không với tính cách tham lam liều lĩnh thích lừa gạt của muội ấy, không biết muội ấy có mượn thế lực của Yến Vương mà làm ra chuyện gì không thể thu xếp được hay không, tới lúc đó thì cũng muộn rồi.”
Lão phu nhân sao lại không biết. Vốn bà chỉ là không thích người của tam phòng. Vài ngày trước nghe qua lời Du thị nói thì muốn gả Mẫu Đơn cho điệt nhi nhà Du thị rồi, nghĩ cách mau chóng đuổi từng người một của tam phòng ra ngoài, nào ngờ trong đó vậy mà còn có những uẩn khúc như thế, Mẫu Đơn vậy mà lọt vào mắt xanh của điện hạ.
Hết chương 55.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...