Diêu Nguyệt chỉ tốn thời gian mấy ngày là tới Hàm Hàm.
Lúc tới trước cổng lớn vương phủ, nàng ta nắm lấy tay nhỏ của La Hoan Tiếu, căng thẳng gõ cổng lớn vừa dày vừa nặng của vương phủ.
Rất nhanh đã có người ra mở cửa, thấy Diêu Nguyệt liền sửng sốt, lập tức không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: “Người đàn bà bẩn thỉu từ đâu tới đây thì nhanh chóng cút sang một bên, đừng có đứng cản trở ở trước cổng lớn vương phủ.”
Sắc mặt Diêu Nguyệt không đổi, nói: “Ta tìm vương phi của các người.
Ta có chuyện rất quan trọng cần bẩm báo.
Nếu ngươi làm lỡ việc, vương gia vương phi các người chắc chắn sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Người này chần chừ một lát, thấy dáng vẻ điềm tĩnh của Diêu Nguyệt, cũng bị nàng ta doạ, lập tức vào phủ thông báo cho chủ tử.
Cảnh vương không có trong phủ chỉ có vương phi.
Thi Bảo Thu cũng biết chuyện Mẫu Đơn bị người ta bắt đi.
Lúc này đang lo lắng, nghe hạ nhân tới báo, lập tức cho người đi vào.
Khi Diêu Nguyệt bước vào, Bảo Thu vội nói: “Vị nương tử này, có phải ngươi có chuyện gì muốn nói không?” Mặc dù Bảo Thu và Mẫu Đơn là bạn tốt, đều ở huyện Lâm Hoài nhưng lại không quen biết Diêu Nguyệt.
Diêu Nguyệt ôm chặt La Hoan Tiếu, nói: “Vương phi, ta… ta lúc trước là bạn tốt của hoàng hậu nương nương, biết được tung tích của hoàng hậu nương nương, mấy ngày trước…” Diêu Nguyệt kể hết toàn bộ điều nàng ta đã thấy mấy ngày trước cho Thi Bảo Thu.
Bảo Thu không kìm được rơi nước mắt.
Mấy ngày nay nàng ấy lo lắng không thôi.
Bây giờ cuối cùng nàng ấy cũng biết được tung tích của Mẫu Đơn rồi.
Nàng ấy sắp xếp cho Diêu Nguyệt ở lại vương phủ trước rồi sai người đi tìm Cảnh vương về.
Mấy ngày trước vẫn là Cảnh vương nhận được thư khẩn của Yến đế mới biết được Mẫu Đơn xảy ra chuyện.
Cảnh vương còn nói mấy ngày trước có tin tức của hoàng hậu nương nương, chỉ là không dám khẳng định.
Bây giờ tin tức nương tử này đưa tới thực sự rất có tác dụng.
Cảnh vương đã nhanh chóng trở về.
Bảo Thu nói cho hắn ta biết tin mà Diêu Nguyệt nói.
Cảnh vương lập tức đi gặp Diêu Nguyệt.
Sau khi biết được thân phận của Diêu Nguyệt thì hắn ta cũng không nói gì nhiều, chỉ sai Diêu Nguyệt ở lại vương phủ trước rối sau đó đi phái người thông báo cho Yến đế.
Lúc trước Yến đế đã sai người đi điều tra tung tích của Mẫu Đơn, chỉ là vẫn chưa chắc chắn.
Lúc này Yến đế đang tiến vào Ca Châu.
Cảnh vương phái người đi thông báo cho Yến đế, cũng nói luôn chuyện của Diêu Nguyệt.
Yến đế rất nhanh đã hồi âm, nói hắn sẽ trực tiếp tới Tây Đan quốc.
Về phần Diêu Nguyệt thì tha cho nàng ta một lần, từ nay về sau sẽ không truy cứu hành vi phạm tội của nàng ta nữa, cũng sẽ trả lại hết khế ước điền sản của La gia cho nàng ta.
Cảnh vương đọc xong thư hồi âm, trực tiếp nói cho Diêu Nguyệt, lại sai người đưa một ít ngân lượng cho Diêu Nguyệt, lúc này mới để nàng ta rời đi.
Trong tay Diêu Nguyệt đang cầm một túi lớn ngân lượng, lại nhìn khế ước mua bán nhà và điền sản mà quan phủ đã phê duyệt trong tay.
Cả người giống như đang nằm mơ vậy.
Qua một lúc lâu cho tới khi con gái ở bên cạnh kéo kéo ống tay, áo nàng ta mới hoàn hồn, nhịn không được ôm con gái khóc lớn lên.
La Hoan Tiếu vỗ vỗ lưng nàng ta, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, người đừng đau lòng, còn có Hoan Tiếu ở cùng người mà.”
Diêu Nguyệt lau khô nước mắt trên mặt, hôn lên trán con gái, cười nói: “Phải rồi, mẫu thân còn có Hoan Tiếu.
Hoan Tiếu, sau này chúng ta không cần phải trốn đông trốn tây nữa, cũng không cần phải chịu đói, chịu rét nữa.
Chúng ta về kinh thành thôi.
Tới lúc đó, con muốn ăn gì, mẫu thân cũng làm cho con.”
La Hoan Tiếu nghe vậy, nhịn không được ôm lấy Diêu Nguyệt cười lên.
Một năm nay trốn đông trốn tây con bé thật sự sợ lắm rồi.
Diêu Nguyệt ôm chặt con gái.
Lòng nghĩ nàng ta rốt cuộc cũng bình an, cuối cùng cũng có thể cho Hoan Tiếu một gia đình an toàn rồi và cũng không có gì có thể quan trọng hơn điều này.
Nàng ta nhất định nhất định sẽ cố gắng nuôi lớn Hoan Tiếu, tuyệt đối tuyệt đối không để Hoan Tiếu phạm phải lỗi lầm mà nàng ta đã từng phạm phải.
Lúc này Yến đế đang dẫn theo ám vệ tiến về Tây Đan quốc.
Từ hơn
.