Máu của Olympus

Chương 17 Piper
PIPER KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC để tìm chất độc chết người khó khăn như thế nào.
Cả buổi sáng cô và Frank đã lùng sục cảng Pylos. Frank chỉ cho phép Piper đi cùng cậu, nghĩ về việc giọng nói mê hoặc của cô có thể có ích nếu họ gặp phải những người họ hàng thay đổi hình dáng của cậu.
Hóa ra, thanh kiếm của cô còn hơn cả đòi hỏi. Cho đến lúc này họ đã giết chết một tên Laistrygonian ogre[1] trong cửa hàng bánh mì, chiến đấu với một con heo rừng khổng lồ ở quảng trường công cộng và đánh bại một đàn chim Stymphalian với một ít rau củ được nhắm chính xác từ cái sừng sung túc của Piper.
[1] Laistrygonian ogre: một tên quái vật khổng lồ ăn thịt người ở viễn bắc
Cô mừng vì công việc. Nó giữ cô khỏi chìm vào cuộc nói chuyện với mẹ cô đêm trước – cái nhìn ảm đạm về tương lai mà Aphrodite đã bắt cô hứa không được nói với ai đó…
Trong khi đó, thách thức lớn nhất của Piper ở Pylos là những quảng cáo dán đầy thị trấn về bộ phim mới của cha cô. Những áp phích viết bằng tiếng Hy Lạp, nhưng Piper biết chúng nói gì: TRISTAN MCLEAN LÀ JAKE STEEL: KÝ BẰNG MÁU.
Ôi thánh thần, thật là một cái tiêu đề kinh khủng. Cô ước cha cô chưa bao giờ đảm nhận vai Jake Steel nhượng quyền, nhưng nó đã trở thành một trong những vai nổi tiếng nhất của ông. Ông ở đó trên tấm áp phích, áo sơ mi của ông bị xé toạc lộ ra các cơ bụng (kinh tởm, Cha!), một khẩu AK-47 trong mỗi tay, một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt như tạc của ông.
Nửa bên kia thế giới, trong thị trấn nhỏ nhất, xa xôi hẻo lánh nhất có thể tưởng tượng được, có cha cô. Nó làm Piper cảm thấy buồn, mất phương hướng, nhớ nhà và bực mình cùng một lúc. Cuộc sống cứ tiếp tục. Hollywood cũng thế. Trong khi cha cô giả vờ cứu thế giới, Piper và những người bạn của cô thực sự phải làm điều đó. Trong tám ngày nữa, trừ khi Piper có thể thực hiện được kế hoạch Aphrodite đã giải thích… à, sẽ không còn có phim ảnh, hay rạp hát, hay con người nào nữa.
Một lần vào buổi chiều, cuối cùng Piper làm giọng nói mê hoặc của mình hoạt động. Cô nói chuyện với một con ma Hy Lạp Cổ ở một Hiệu giặt tự động (theo thang điểm từ một đến mười cho một cuộc trò chuyện lạ lùng, chắc chắn nó được mười một điểm) và được hướng dẫn đến một pháo đài cổ nơi người ta nói những hậu duệ thay đổi hình dáng của Periclymenus lang thang.
Sau khi lê bước qua hòn đảo dưới cái nóng của buổi chiều, họ tìm thấy hang động lưng chừng một vách đá bên bờ biển. Frank khăng khăng rằng Piper chờ cậu ở dưới trong khi cậu kiểm tra nó.
Piper không vui vẻ gì với điều đó, nhưng cô ngoan ngoãn đứng trên bờ biển, liếc mắt lên lối vào hang động và hi vọng cô không dẫn cậu đến một cái bẫy chết người.
Phía sau cô, một bãi cát trắng trải dài ôm lấy chân những ngọn đồi. Những người tắm nắng nằm ườn trên khăn. Những đứa nhỏ tóe nước trong những ngọn sóng. Biển xanh lấp lánh hấp dẫn.
Piper ước cô có thể lướt trên những con nước đó. Cô hứa dạy Hazel và Annabeth một ngày nào đó, nếu họ có đến Malibu… nếu Malibu vẫn tồn tại sau mùng một tháng Tám.
Cô liếc nhìn lên đỉnh vách đá. Những tàn tích của một lâu đài cổ bám vào đỉnh núi. Piper không chắc liệu đó là phần của nơi ẩn náu của những người thay đổi hình dáng hay không. Không có gì chuyển động trên lan can. Lối vào hang nằm khoảng hai mươi mốt mét dưới vách đá – một vòng tròn đen trong khối đá phấn vàng như cái lỗ của một tên khổng lồ mài bút chì.
Động của Nestor, con ma tiệm Giặt tự động đã gọi nó như vậy. Người ta cho là vị vua cổ đại của Pylos đã giấu kho báu của ông ở đó trong thời kì khủng hoảng. Con ma cũng tuyên bố rằng Hermes đã từng giấu đàn gia súc ăn trộm của Apollo trong cái hang đó.
Bò.
Piper rùng mình. Khi cô còn bé, cha cô đã dẫn cô qua một nhà máy chế biến thịt ở Chino. Mùi của nó đủ để biến cô trở thành một người ăn chay. Thỉnh thoảng, chỉ nghĩ đến những con bò đó làm cô phát ốm. Kinh nghiệm của cô với Hera nữ hoàng bò, những con katobleps[2] của Venice và những bức họa của những con bò chết kinh hoàng ở Nhà của Hades chẳng giúp ích gì.
[2] Katobleps: là một con quái vật bò
Piper chỉ đang bắt đầu nghĩ, Frank đã đi quá lâu – khi cậu xuất hiện ở cửa hang. Bên cạnh cậu là một người đàn ông cao tóc xám trong một bộ vét vải lanh trắng và một cái cà vạt vàng nhạt. Người đàn ông già dúi một vật nhỏ phát sáng – giống như một hòn đó hay một mảnh kính – vào tay Frank. Ông và Frank trao đổi vài câu. Frank gật đầu nghiêm trang. Sau đó người đàn ông biến thành một con chim hải âu và bay đi.
Frank chọn đi xuống đường mòn đến khi cậu gặp Piper.
“Tớ đã tìm thấy họ,” cậu nói.
“Tớ thấy rồi. Cậu ổn chứ?”
Cậu nhìn chằm chằm vào con hải âu khi nó bay về đường chân trời.
Mái tóc húi cua của Frank chĩa lên như một mũi tên, làm cái nhìn chằm chằm của cậu thậm chí mãnh liệt hơn. Những huy hiệu La Mã của cậu – vương miện thành, sĩ quan, pháp quan – lấp lánh trên cổ áo cậu. Trên cánh tay cậu, hình xăm SPQR với hai cây giáo bắt chéo của Mars nổi bật lên đen bóng trong ánh sáng mặt trời.
Cậu trông được trong bộ trang phục mới. Con heo rừng khổng lồ đã nhiễu dãi lên bộ quần áo cũ của cậu cực kì kinh khủng, vì vậy Piper đã dẫn cậu đi mua sắm khẩn cấp ở Pylos. Bây giờ cậu mặc quần jeans đen, ủng da nhẹ và một cái áo Henley xanh lá cây sẫm màu phù hợp với cậu một cách thoải mái. Cậu đã tự ý thức được về chiếc áo sơ mi. Cậu quen với việc giấu thân xác to lớn của mình trong những thứ quần áo rộng thùng thình, nhưng Piper đảm bảo với cậu cậu không phải lo lắng về điều đó nhiều nữa. Từ khi cậu nhổ giò ở Venice, cậu chỉ là lớn thành một kẻ to xác.
Cậu không thay đổi, Frank, cô đã nói với cậu. Cậu chỉ là cậu hơn.
Thật tốt khi Frank Trương vẫn dịu dàng và nói nhỏ nhẹ. Nếu không thì cậu ta sẽ là một kẻ đáng sợ.
“Frank?” cô gợi ý nhẹ nhàng.
“À, xin lỗi.” Cậu tập trung vào cô. “Của tớ, ừm… anh em họ, tớ đoán cậu sẽ gọi họ như thế… họ đã sống ở đây hàng thế hệ, tất cả là hậu duệ của Periclymenus thủy thủ đoàn Argo. Tớ đã kể họ nghe câu chuyện của mình, về gia đình Trương đã đi từ Hy Lạp đến La Mã đến Trung Quốc đến Canada như thế nào. Tớ đã kể cho họ về quân đoàn ma tớ đã thấy ở Nhà của Hades, thuyết phục tớ đến Pylos. Họ… họ không có vẻ ngạc nhiên. Họ nói điều đó đã xảy ra trước đó, những người họ hàng mất tích lâu năm trở về nhà.”
Piper nghe thấy sự nuối tiếc trong giọng cậu. “Cậu đang mong chờ điều gì khác.”
Cậu nhún vai. “Một sự chào mừng lớn hơn. Một vài quả bóng bay tiệc tùng. Tớ không chắc. Bà tớ đã nói với tớ tớ sẽ khép lại vòng tròn – mang vinh dự của gia đình bọn tớ và tất cả những thứ đó. Nhưng những họ hàng của tớ ở đây… họ cư xử lạnh lùng và xa cách, như là họ không muốn tớ ở đây. Tớ không nghĩ họ thích việc tớ là con trai của Mars. Thành thật, tớ cũng không thích việc tớ là người Trung Quốc.”
Piper nhìn chằm chằm lên bầu trời. Con hải âu đã bay xa, có lẽ đó là một điều tốt. Cô sẽ mong muốn bắn nó khỏi bầu trời với một cái đùi lợn muối. “Nếu họ hàng của cậu cảm thấy như thế, họ là lũ ngốc. Họ không biết cậu vĩ đại như thế nào.”
Frank lê từng bước. “Họ trở nên hơi thân thiện hơn một chút khi tớ kể cho họ nghe những gì tớ vừa trải qua. Họ đã tặng cho tớ một món quà chia tay.”
Cậu mở tay ra. Trong lòng bàn tay cậu lập lòe một lọ kim loại không lớn hơn một lọ thuốc nhỏ mắt.

Piper kiềm chế để không bỏ chạy. “Đó là thuốc độc à?”
Frank gật đầu. “Họ gọi nó là bạc hà Pylos. Dường như cái cây mọc từ máu của một nữ thần tự nhiên người đã chết ở một ngọn núi gần đây, ở thời cổ đại. Tớ đã không hỏi về chi tiết.”
Cái lọ quá nhỏ… Piper lo là nó sẽ không đủ. Bình thường cô không ước có nhiều chất độc chết người. Cô cũng không chắc nó sẽ giúp họ như thế nào để tạo ra thứ gọi là y sĩ dược mà Nike đã đề cập. Nhưng nếu liều thuốc đó có thể thực sự đánh lừa tử thần, Piper muốn pha chế một lô sáu gói – một liều cho mỗi người bạn của cô.
Frank lăn lăn cái lọ trong tay cậu. “Tớ ước Vitellius Reticulus ở đây.”
Piper không chắc cô nghe đúng. “Lố Bịch[3] ai?”
[3] Nguyên văn Ridiculous.
Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi cậu. “Gaius Vitellius Reticulus, mặc dù thỉnh thoảng bọn tớ đã gọi ông ấy là Lố Bịch. Ông là một trong những thần Lar của Đội quân thứ Năm. Khá là dở hơi, nhưng ông ta là con trai của Aesculapius, vị thần cứu thương. Nếu ai đó biết về y sĩ dược… ông ấy có thể.”
“Một thần cứu thương sẽ tốt,” Piper trầm ngâm. “Tốt hơn việc có một nữ thần chiến thắng kêu gào, bị trói trên boong.”
“Này, cậu may mắn đấy. Buồng của tớ gần những cái chuồng nhất. Tớ có thể nghe bà ta la hét cả đêm: ĐỨNG ĐẦU HAY CHẾT! MỘT ĐIỂM A TRỪ LÀ RỚT! Leo thực sự cần thiết kế một cái bịt miệng tốt hơn đôi vớ cũ của tớ.”
Piper nhún vai. Cô vẫn không hiểu tại sao việc giam cầm nữ thần là một ý kiến hay. Họ càng sớm tống khứ bà ta đi, càng tốt. “Vậy những họ hàng của cậu… họ có bất kì lời khuyên nào về chuyện sắp xảy ra không? Vị thần bị xiềng xích mà chúng ta tìm ở Sparta?”
Biểu hiện của Frank u ám hơn. “Đúng. Tớ sợ là họ có vài suy nghĩ về điều đó. Hãy trở lại tàu và tớ sẽ kể cho các cậu về nó.”
Hai chân Piper rã rời. Cô tự hỏi liệu cô có thể thuyết phục Frank biến thành một con đại bàng khổng lồ và mang cô đi, nhưng, trước khi cô có thể hỏi, cô nghe thấy những bước chân trên cát sau họ.
“Xin chào, những du khách xinh đẹp!” Một ngư dân gầy tong với một cái mũ thuyền trưởng trắng và một miệng đầy những cái răng vàng tỏa sáng với họ. “Đi thuyền không? Rất rẻ!”
Ông ta chỉ về bãi biển, nơi một con tàu nhỏ gắn động cơ ngoài đang đợi.
Piper đáp trả nụ cười của ông. Cô yêu thích việc cô có thể giao tiếp với người dân địa phương.
“Vâng, làm ơn,” cô nói với giọng mê hoặc nhất của mình. “Và chúng tôi muốn ông đưa chúng tôi đến một nơi đặc biệt.”
Con tàu thuyền trưởng thả họ tại tàu Argo II, thả neo ngoài bờ biển bốn trăm mét. Piper nhét một nắm tiền euro vào tay thuyền trưởng.
Cô không định dùng giọng nói mê hoặc với người phàm, nhưng cô quyết định sòng phẳng và cẩn thận hết sức có thể. Những ngày ăn trộm BMW từ những người bán ô tô đã qua rồi.
“Cảm ơn,” cô nói với ông. “Nếu ai đó hỏi, ông đã đưa chúng tôi đi quanh hòn đảo và cho chúng tôi ngắm cảnh. Ông thả chúng tôi ở bến ở Pylos. Ông chưa từng thấy bất kì con tàu chiến khổng lồ nào.”
“Không tàu chiến,” thuyền trưởng đồng ý. “Cảm ơn, những du khách Mỹ tử tế.”
Họ trèo lên boong Argo II và Frank mỉm cười vụng về với cô. “Ừm... việc giết những con lợn rừng khổng lồ tử tế[4] với cậu.”
[4] Nguyên văn nice killing giant warthogs, Frank chỉnh lại câu của thuyền trưởng nice American tourists trong trường hợp của họ.
Piper cười. “Cậu cũng vậy, Ngài Trương.”
Cô ôm cậu một cái, điều mà dường như làm cậu bối rối, nhưng Piper không thể không thích Frank. Không chỉ vì cậu là một người bạn trai tử tế và chu đáo với Hazel, mà bất cứ khi nào Piper thấy cậu mang huy hiệu pháp quan cũ của Jason cô cảm thấy biết ơn cậu vì đã bước lên và chấp nhận công việc đó. Cậu đã nhận lấy một trách nhiệm rất lớn trên vai Jason và để cậu ấy tự do (Piper hi vọng thế) để tiếp tục một con đường mới tại Trại Con Lai… dĩ nhiên, cứ cho là tất cả bọn họ đều sống sót qua tám ngày kế tiếp.
Thủy thủ đoàn tập trung cho một cuộc họp nhanh trên boong trước – hầu như bởi vì Percy đang quan sát một con rắn biển đỏ khổng lồ đang bơi ra khỏi cảng.
“Cái thứ đó thực sự đỏ,” Percy lẩm bẩm. “Tớ tự hỏi liệu nó là vị anh đào.”
“Tại sao cậu không bơi ra đó và tìm hiểu?” Annabeth hỏi.
“Không thì sao.”
“Dù sao,” Frank nói, “theo những người họ hàng Pylos của tớ, vị thần bị xích mà chúng ta đang tìm ở Sparta là cha tớ… ừm, ý tớ là Ares, không phải Mars. Dường như những người Sparta giữ một bức tượng của ông bị xích trong thành phố của họ vì vậy linh hồn của chiến tranh sẽ không bao giờ rời bỏ họ.”
“Đư... được,” Leo nói. “Đám người Sparta là những kẻ kì quái. Dĩ nhiên, chúng ta có Victory bị trói dưới hầm, vậy nên tớ đoán chúng ta không thể nói thế.”
Jason nghiêng về phía máy ném đá. “Vậy là, đi đến Sparta. Nhưng làm sao nhịp tim của một vị thần bị xích giúp chúng ta tìm một phương thuốc chữa chết?”
Từ nét căng thẳng trên gương mặt cậu, Piper có thể nói cậu vẫn còn đau. Cô nhớ điều Aphrodite đã nói với cô: Đó không chỉ là vết thương từ kiếm của cậu ta, con gái à. Nó là sự thật xấu xí thằng bé đã thấy ở Ithaca. Nếu đứa trẻ tội nghiệp này không kiên cường, sự thật đó sẽ ăn mòn nó.
“Piper?” Hazel hỏi.
Cô nhúc nhích. “Xin lỗi, gì cơ?”

“Em đang hỏi chị về những cảnh mộng,” Hazel gợi ý. “Chị đã nói với em chị thấy vài thứ từ con dao găm của chị?”
“À… đúng.” Piper miễn cưỡng tháo Katoptris ra khỏi vỏ. Từ khi cô dùng nó để đâm nữ thần tuyết Khione, những cảnh mộng trong lưỡi gươm trở nên lạnh và chói hơn, như là những hình ảnh được khắc trong băng. Cô đã thấy những con đại bàng bay trên Trại Con Lai, một đợt sóng đất tiêu diệt New York. Cô đã thấy những cảnh từ quá khứ: cha cô bị đánh và trói trên đỉnh núi Diablo, Jason và Percy đang chiến đấu với những tên khổng lồ ở Đại Hý Trường La Mã, vị thần sông Achelous tìm tới cô, cầu xin cái sừng sung túc cô cắt từ đầu hắn.
“Chị, ừm…” Cô cố gắng để làm rõ suy nghĩ của mình. “Chị không thấy bất cứ điều gì ngay bây giờ. Nhưng một cảnh mộng cứ liên tục xuất hiện. Annabeth và chị đang khám phá vài tàn tích...”
“Tàn tích!” Leo vỗ tay. “Giờ chúng ta đang nói. Có thể có bao nhiêu tàn tích ở Hy Lạp?”
“Im lặng, Leo,” Annabeth khiển trách. “Piper, em nghĩ nó đã là Sparta à?”
“Có lẽ,” Piper đáp. “Dù sao… đột nhiên chúng ta ở một nơi âm u như một hang động. Chúng ta nhìn chằm chằm vào bức tượng chiến binh đồng này. Trong cảnh mộng em chạm vào gương mặt bức tượng và lửa bắt đầu xoáy tít quanh chúng ta. Đó là tất cả em đã thấy.”
“Lửa.” Frank cau có. “Tớ không thích cảnh mộng đó.”
“Tớ cũng không.” Percy vẫn quan sát con rắn biển đỏ, nó vẫn trượt qua những con sóng cách cảng khoảng một trăm mét. “Nếu bức tượng nhấn chìm mọi người trong lửa, chúng ta nên gửi Leo đi.”
“Tớ cũng yêu cậu, chàng trai.”
“Cậu biết ý tớ là gì. Cậu được miễn dịch. Hoặc, quái, đưa cho tớ vài quả lựu đạn nước xinh đẹp và tớ sẽ đi. Ares và tớ từng lộn xộn trước đó.”
Annabeth nhìn chằm chằm bờ biển Pylos, giờ đang rút lui về phía xa. “Nếu Piper thấy hai trong số chúng ta tìm kiếm bức tượng, vậy đó là người nên đi. Chúng ta sẽ ổn thôi. Luôn có cách để sống sót.”
“Không phải luôn luôn,” Hazel cảnh báo.
Bởi vì cô là người duy nhất trong nhóm đã thực sự chết và hồi sinh, sự quan sát của cô ấy đại loại là làm tụt cảm xúc.
Frank đưa cái lọ bạc hà Pylos ra. “Còn về thứ nào thì sao? Sau Nhà của Hades, tớ khá là hi vọng chúng ta xong với việc uống thuốc độc rồi.”
“Giữ nó an toàn trong khoang,” Annabeth nói. “Từ bây giờ, đó là tất cả những gì chúng ta có thể làm. Một khi chúng ta biết được tình trạng của vị thần bị xích này, chúng ta sẽ khởi hành đến đảo Delos.”
“Lời nguyền của Delos,” Hazel nhớ. “Nghe có vẻ hay.”
“Hi vọng Apollo sẽ ở đó,” Annabeth nói. “Delos là hòn đảo quê nhà của ông ấy. Ông ấy là thần của y học. Ông ấy có thể khuyên chúng cha.”
Những lời của Aphrodite trở lại với Piper: Con phải gắn kết lỗ hổng giữa La Mã và Hy Lạp, con của ta. Bão tố hay lửa không thể thành công mà không có con.
Aphrodite đã cảnh báo cô về những gì sắp đến, nói với cô điều mà Piper sẽ phải làm để ngăn chặn Gaia. Dù cho cô có can đảm hay không… Piper không biết.
Bên trái con tàu, con rắn biển vị anh đào phun hơi.
“Đúng, nó dứt khoát là đang kiểm tra chúng ta,” Percy quyết định. “Có lẽ chúng ta nên bay lên không trung một lát.”
“Đã cất cánh!” Leo nói. “Festus, hãy làm chủ đi!”
Cái đầu rồng bằng đồng kêu cọt kẹt lách cách. Động cơ tàu kêu rền rĩ. Những mái chèo nâng lên, mở rộng ra thành những lưỡi kiếm trên không với một âm thanh nghe như chín mươi cái ô mở cùng một lúc, và Argo II bay lên bầu trời.
“Chúng ta nên đến Sparta trước buổi sáng,” Leo thông báo. “Và nhớ đến phòng ăn tối nay, các bạn, bởi vì Bếp trưởng Leo sẽ làm món cây-báo-thức-tào-phớ-taco[5] của anh ấy!”
[5] Nguyên văn tree-alarm tofu tacos.
Chương 18. Piper
PIPER KHÔNG MUỐN bị một cái bàn ba chân la hét vào mặt.
Tối đó khi Jason đến buồng của cô, cô chắc chắn để cửa mở, bởi vì Buford Cái bàn Tuyệt vời nhận trách nhiệm là một bà bảo mẫu rất nghiêm túc. Nếu nó có một điểm nghi ngờ dù nhỏ nhất về việc một nữ và một nam ở cùng một phòng mà không có sự giám sát, nó sẽ phun hơi và làm huyên náo dưới sảnh, cái hình chiếu ba chiều của Huấn luyện viên Hedge hét lên, “CẮT NÓ ĐI! ĐẨY TẠ HAI MƯƠI CÁI CHO TA! MẶC QUẦN ÁO VÀO!”
Jason ngồi dưới chân giường của cô. “Tớ sắp làm nhiệm vụ. Chỉ là muốn kiểm tra cậu trước tiên.”
Piper dùng chân thúc vào cẳng chân cậu. “Cậu bé chạy xung quanh với một thanh kiếm muốn kiểm tratớ? Cậu đang cảm thấy thế nào?”
Cậu nhếch mép. Gương mặt cậu trở nên sạm đi rất nhiều từ khi họ ở bờ biển Châu Phi vết sẹo trên môi cậu trông như một nét phấn. Đôi mắt xanh da trời của cậu thậm chí còn rực rỡ hơn. Mái tóc cậu mọc thêm những sợi con trắng trắng, tuy nhiên cậu vẫn còn một nếp theo đường da đầu chỗ bị một viên đạn từ một khẩu súng kíp của một tên cướp Sciron sượt qua. Nếu chỉ một vết xước nhỏ như vậy từ đồng Celestial mất rất lâu để lành lại, Piper tự hỏi cậu ấy sẽ vượt qua vết thương bằng vàng Imperial ở bụng như thế nào.
“Tớ đã từng tệ hơn,” Jason cam đoan với cô. “Một lần, ở Oregon, cây huyết dụ đã cắt đứt hai tay của tớ.”

Piper nháy mắt. Sau đó cô vỗ cánh tay cậu nhẹ nhàng. “Im đi.”
“Tớ có cậu trong một giây.”
Họ nắm tay trong sự im lặng thoải mái. Trong một khoảnh khắc, Piper hầu như có thể tưởng tượng họ là những thiếu niên bình thường, có được sự quan tâm của nhau và học cách bên nhau như một cặp đôi. Chắc chắn, Jason và cô đã có vài tháng ở Trại Con Lai, nhưng cuộc chiến với Gaia luôn luôn hiện ra lờ mờ. Piper tự hỏi sẽ như thế nào nếu họ không phải lo lắng về việc chết một tá lần mỗi ngày.
“Tớ chưa từng cảm ơn cậu.” Biểu hiện của Jason chuyển sang nghiêm túc. “Trở lại Ithaca, sau khi tớ thấy mẹ mình… dư ảnh, chứng điên cuồng của bà ấy… Khi tớ bị thương, cậu giữ cho tớ không lẩn trốn, Pipes. Một phần của tớ…” Giọng cậu ngập ngừng. “Một phần của tớ muốn nhắm mắt lại và ngừng chiến đấu.”
Trái tim Piper hơi se lại. Cô cảm thấy chính nhịp đập của mình trong những ngón tay. “Jason… cậu là một chiến binh. Cậu sẽ không bao giờ từ bỏ. Khi cậu đối mặt với linh hồn mẹ cậu – đó là cậu trở nên mạnh mẽ. Không phải tớ.”
“Có lẽ.” Giọng cậu khô khốc. “Tớ không có ý đặt nặng thứ gì đó lên cậu, Pipes. Chỉ là… tớ có DNA của mẹ tớ. Phần con người của tớ tất cả là của bà ấy. Nếu như tớ lựa chọn sai lầm? Nếu như tớ phạm một lỗi lầm tớ không thể rút lại khi chúng ta đang chiến đấu với Gaia? Tớ không muốn kết thúc như mẹ mình – bị biến thành một kẻ điên cuồng, nhai đi nhai lại những hối tiếc của tớ vĩnh viễn.”
Piper khum bàn tay lại ôm lấy tay cậu. Cô cảm thấy như cô trở lại trên boong Argo II, giữ quả lựa đạn băng của các Boread trước khi nó phát nổ.
“Cậu sẽ chọn lựa đúng,” cô nói. “Tớ không biết điều gì sẽ xảy ra với bất cứ ai trong chúng ta, nhưng cậu không bao giờ có thể kết thúc như mẹ cậu.”
“Sao cậu chắc chắn vậy?”
Piper nghiên cứu hình xăm trên cánh tay cậu – SPQR, con đại bàng của Jupiter, mười hai vạch cho những năm cậu ở quân đoàn. “Cha tớ từng kể cho tớ câu chuyện về việc chọn lựa…” Cô lắc đầu. “Không, đừng để ý. Tớ sẽ nghe như ông nội Tom.”
“Tiếp tục đi,” Jason nói. “Câu chuyện là gì?”
“À… có hai thợ săn Cherokee ở trong rừng, đúng chứ? Mỗi người bọn họ có một điều cấm kỵ.”
“Một điều cấm kỵ - thứ gì đó họ không được phép làm.”
“Đúng.” Piper bắt đầu thư giãn. Cô tự hỏi liệu đây là lý do cha cô và ông nội luôn thích kể chuyện. Bạn thậm chí có thể biến chủ đề kinh hãi dễ dàng hơn để nói bởi việc bố trí nó như điều gì đó xảy ra với một vài người thợ săn Cherokee vài trăm năm trước. Chọn lấy một vấn đề; biến nó thành một sự giải trí. Có lẽ đó là lý do cha cô đã trở thành một diễn viên.
“Vậy một trong hai thợ săn,” cô tiếp tục, “ông không được ăn thịt hươu. Người kia thì không được ăn thịt sóc.”
“Tại sao?”
“Này, tớ không biết. Một số điều cấm kỵ Cherokee là điều cấm đoán vĩnh viễn, giống như giết đại bàng.” Cô vỗ nhẹ vào biểu tượng trên cánh tay Jason. “Đó là điều không may cho hầu hết mọi người. Nhưng đôi khi, những người Cherokee có những điều cấm kỵ nhất thời – có lẽ để tẩy rửa linh hồn họ, hoặc bởi vì họ biết, từ việc lắng nghe tinh thần thế giới hay bất cứ thứ gì, rằng điều cấm kỵ đó quan trọng. Chúng ăn vào bản năng của họ.”
“Được rồi.” Jason nghe có vẻ không chắc chắn. “Vậy trở lại với hai người thợ săn này.”
“Họ đi săn ngoài cánh rừng cả ngày. Những thứ duy nhất họ bắt được là những con sóc. Vào buổi tối họ cắm trại, và người đàn ông có thể ăn thịt sóc bắt đầu nấu nó.”
“Ngon tuyệt.”
“Một lý do khác khi tớ là một người ăn chay. Dù sao, người thợ săn thứ hai, người không được phép ăn thịt sóc – ông ta đói. Ông chỉ ngồi đó ôm bụng trong khi bạn ông ăn. Cuối cùng người thợ săn số một bắt đầu cảm thấy tội lỗi. ‘À, tiến lên,’ ông nói. ‘Ăn chút đi.’ Nhưng người thợ săn số hai khăng khăng. ‘Đó là một điều cấm kỵ của tôi. Tôi sẽ gặp rắc rối nghiêm trọng. Tôi có lẽ sẽ biến thành một con rắn hay thứ gì đó.’ Người thợ săn số một cười. ‘Anh lấy đâu ra cái ý tưởng điên rồ đó? Sẽ chẳng có gì xảy ra với anh. Anh có thể lại tránh ăn thịt sóc ngày mai.’ Người thợ săn thứ hai biết ông ta không nên, nhưng ông đã ăn.”
Jason rê ngón tay mình trên những đốt ngón tay của cô, làm khó để tập trung. “Điều gì đã xảy ra?”
“Nửa đêm, người thợ săn thứ hai tỉnh dậy gào thét trong đau đớn. Người thợ săn số một chạy qua để xem có chuyện gì. Ông ta ném cái chăn của người bạn ra và thấy hai cái chân của ông ta đã nối lại với nhau trong một cái đuôi da. Khi ông xem xét, da rắn trườn lên cơ thể người bạn của ông. Người thợ săn đáng thương khóc lóc và xin lỗi những linh hồn và kêu gào trong sợ hãi, nhưng không có gì xảy ra. Người thợ săn đầu tiên ở lại bên cạnh ông ta và cố an ủi ông đến khi người đàn ông không may biến đổi hoàn toàn thành một con rắn khổng lồ và bò đi. Hết chuyện.”
“Tớ yêu những câu chuyện Cherokee này,” Jason nói. “Chúng rất vui vẻ.”
“Đúng, ừm.”
“Vậy người đàn ông biến thành một con rắn. Bài học là: Frank đã ăn thịt sóc à?”
Cô cười, điều mà có cảm giác tốt. “Không, ngớ ngẩn. Vấn đề là, hãy tin vào bản năng của cậu. Thịt sóc chỉ ổn cho một người, nhưng kiêng kỵ cho người khác. Người thợ săn thứ hai biết ông ta có một linh hồn rắn bên trong mình, đợi chờ để tiếp quản. Ông biết ông không nên cho linh hồn xấu đó ăn thịt sóc, nhưng dù sao ông đã làm điều đó.”
“Vậy… tớ không nên ăn thịt sóc.”
Piper an tâm nhận ra tia sáng trong mắt cậu. Cô nghĩ về điều Hazel đã bí mật kể cho cô nghe vài đêm trước: Em nghĩ Jason là then chốt đối với toàn bộ kế hoạch của Hera. Anh ấy đã là canh bạc đầu tiên của bà ấy; anh ấy sẽ là canh bạc cuối cùng.
“Quan điểm của tớ,” Piper nói, chọc vào ngực cậu, “là cậu, Jason Grace, biết rất rõ những linh hồn xấu của chính cậu, và cậu cố hết sức để không cho nó ăn. Cậu có những bản năng cứng rắn, và cậu biết cách theo đuổi chúng. Dù cho cậu có bất cứ đức tính phiền phức nào, cậu là một người cực tốt người mà luôn luôn cố gắng để lựa chọn đúng đắn. Vậy không nói chuyện thêm về việc từ bỏ.”
Jason cau mày. “Đợi đã. Tớ có những đức tính phiền phức à?”
Cô trợn mắt. “Lại đây.”
Cô chuẩn bị hôn cậu khi ai đó gõ cửa.
Leo nghiên vào trong. “Một bữa tiệc à? Tớ được mời chứ?”
Jason thông giọng. “Này, Leo. Gì vậy?”
“Ồ, không nhiều lắm.” Cậu chỉ lên lầu. “Những tinh linh bão đáng ghét mọi khi cố gắng tiêu diệt tàu chúng ta. Cậu sẵn sàng cho nhiệm vụ canh gác chưa?”
“Đúng.” Jason nghiêng về trước và hôn Piper. “Cảm ơn. Và đừng lo lắng. Tớ ổn.”
“Đó,” cô nói với cậu, “dường như là ý của tớ.”
Sau khi những chàng trai rời đi, Piper thả người xuống đống gối pegasus của mình và ngắm nhìn những chòm sao mà cái đèn của cô chiếu lên trên trần. Cô không nghĩ mình có thể ngủ được, nhưng trọn một ngày chiến đấu với quái vật dưới cái nóng của mùa hè đã làm cô mệt mỏi vô cùng. Cuối cùng cô nhắm mắt lại và trôi dạt vào một cơn ác mộng.

Vệ Thành.
Piper chưa từng ở đó, nhưng cô nhận ra nó từ những bức tranh – một pháo đài cổ xây dựng trên một ngọn đồi gần như ấn tượng như Gibraltar. Hiện lên trên một trăm hai mươi mét trên Athen hiện đại ngổn ngang về đêm, những vách đá dốc được chồng lên bởi một vương miện những bức tường đá vôi. Trên đỉnh vách đá, một bộ sưu tập những đền thờ đổ nát và những chiếc xe cần trục hiện đại lập lòe ánh sáng bạc dưới ánh sáng mặt trăng.
Trong giấc mơ của cô, Piper bay lên Parthenon – đền thờ cổ của Athena, bên trái nó một cái vỏ rỗng tuếch được bọc trong dàn giáo kim loại.
Vệ Thành dường như không có người phàm, có lẽ bởi vì những vấn đề tài chính ở Hy Lạp. Hoặc có lẽ quyền lực của Gaia đã thu xếp vài lý do để làm du khách và công nhân công trường tránh xa.
Tầm nhìn của Piper phóng vào trung tâm của đền thờ. Rất nhiều người khổng lồ đã tụ tập ở đó trông như một bữa tiệc cốc-tai cho những cây gỗ đỏ. Piper nhận ra một vài người: hai anh em sinh đôi La Mã xấu xa, Otis và Ephialtes, mặc trang phục công nhân công trường phù hợp; Polybotes, trông như Percy đã miêu tả, với chất độc nhỏ xuống từ những lọn tóc uốn dài và một cái áo giáp được khắc giống như những cái miệng đói khát; thứ tệ nhất, Enceladus, tên khổng lồ đã bắt cóc cha Piper. Bộ áo giáp của hắn được khắc với những hình thù ngọn lửa, mái tóc hắn được tết với những khúc xương. Cây giáo cột cờ cháy sáng với ngọn lửa tím.
Piper đã từng nghe rằng mỗi tên khổng lồ được sinh ra để chống lại một vị thần cụ thể, nhưng có hơnhẳn mười hai tên khổng lồ tụ tập ở Parthenon. Cô đếm được ít nhất hai mươi và, nếu điều đó không đủ đáng kinh sợ, quanh chân những tên khổng lồ một đống những con quái vật nhỏ hơn chen chúc – Cyclops, yêu tinh, Người-Đất-sáu-tay và dracaenae-chân-rắn.
Ở giữa đám đông là một cái ngai trống rỗng, tạm bợ gồm những dụng cụ giàn giáo xoắn tít và những khối đá có lẽ được lôi về từ những đống tàn tích ngẫu nhiên.
Khi Piper quan sát, một tên khổng lồ mới kéo lê từng bước ở phía cuối Vệ Thành. Hắn ta mặc một bộ quần áo nhung rộng thùng thình với những sợi xích vàng quanh cổ và mái tóc đen bóng nhờn, vì thế hắn trông như một kẻ cướp cao chín mét – nếu những tên cướp có đôi chân rồng và da màu cam cháy. Tên mafia khổng lồ chạy về phía Parthenon và loạng choạng xông vào trong, đè bẹp vài tên Earthborn dưới chân hắn. Hắn dừng lại, thở hổn hển dưới chân ngai.
“Porphyrion đâu?” hắn hỏi. “Ta có tin tức!”
Kẻ thù cũ của Piper Enceladus bước lên phía trước. “Chậm chạp như mọi khi, Hippolytos. Ta hi vọng tin tức của ngươi xứng đáng cho sự chờ đợi. Vua Porphyrion sẽ…”
Mặt đất giữa chúng nứt ra. Một tên khổng lồ thậm chí lớn hơn nhảy vọt ra từ lòng đất như một lỗ phun của cá voi.
“Vua Porphyrion ở đây,” vị vua thông báo.
Hắn trông như những gì Piper nhớ từ Nhà Sói ở Sonoma. Cao mười hai mét, hắn đứng sừng sững giữa những người anh em của mình. Thực tế, Piper nhận ra một cách buồn nôn, hắn có cùng kích thước như Athena Parthenos đã từng làm chủ đền thờ. Trong những búi tóc màu tảo biển của hắn, lóe sáng những vũ khí của các á thần bị bắt. Gương mặt hắn tàn khốc và xanh nhợt nhạt, đôi mắt hắn trắng dã như Màn Sương. Cơ thể hắn tự phát ra một loại như lực hấp dẫn, làm những con quái vật khác hướng người về phía hắn. Đất và đá sỏi rạch trên mặt đất, lôi lên đôi chân rồng khổng lồ của hắn.
Tên cướp khổng lồ Hippolytos quỳ xuống. “Thưa bệ hạ, tôi mang tin của kẻ thù!”
Porphyrion nắm lấy ngai vàng. “Nói.”
“Tàu á thần dương buồm quanh Pelophonnese. Chúng đã tiêu diệt những con ma ở Ithaca và bắt giữ nữ thần Nike ở Olympia!”
Đám đông những con quái vật xôn xao khó chịu. Một tên Cyclops nhai móng tay. Hai tên dracaenaetrao đổi những đồng xu như chúng đang cá cược năm ăn năm thua cho sự nắm quyền Kết-thúc-của-Thế-giới.
Porphyrion chỉ cười lớn. “Hippolytos, ngươi muốn giết kẻ thù Hermes của mình và trở thành sứ giả của người khổng lồ hả?”
“Vâng, thưa bệ hạ!”
“Vậy thì ngươi sẽ phải mang những tin tức mới hơn. Ta biết tất cả những điều này rồi. Không có cái nào quan trọng cả! Những á thần đã chọn tuyến đường chúng ta mong chờ chúng chọn. Chúng sẽ là những kẻ ngu ngốc nếu đi bất cứ đường nào khác.”
“Nhưng, bệ hạ, chúng sẽ đến Sparta trước buổi sáng! Nếu chúng có thể giải thoát các makhai...”
“Ngu xuẩn!” Giọng của Porphyrion làm rung chuyển đống tàn tích. “Người anh em của chúng ta Mimas đang đợi chúng ở Sparta. Ngươi không cần lo lắng. Những á thần không thể thay đổi số mệnh của chúng. Đường này hay đường khác, máu của chúng sẽ tràn trên những tảng đá này và đánh thức Mẹ Đất!”
Đám đông gầm lên tán thành và khua vũ khí của chúng. Hippolytos cúi xuống và rút lui, nhưng một tên khổng lồ khác tiến về ngai vàng.
Với một sự khởi đầu, Piper nhận ra tên này là phụ nữ. Thật không dễ dàng gì để khẳng định. Tên nữ khổng lồ này có cùng những cái chân rồng và cùng mái tóc tết dài. Ả ta chỉ là cao và lực lưỡng như đàn ông, nhưng áo giáp của ả dứt khoát là trang phục cho một người phụ nữ. Giọng ả ta cao và thanh hơn.
“Cha!” ả kêu lên. “Con hỏi lại: Tại sao ở đây, ở nơi này? Tại sao không ở trên sườn núi Olympus? Chắc chắn...”
“Periboia,” vị vua gầm lên, “vấn đề đã được giải quyết. Núi Olympus nguyên thủy giờ là một ngọn núi cằn cỗi. Nó không cho chúng ta hào quang gì cả. Ở đây, ở trung tâm của thế giới Hy Lạp, gốc rễ của các vị thần thực sự ăn rất sâu. Có lẽ có những đền thờ cổ xưa hơn, nhưng Parthenon này nắm giữ những ký ức tốt nhất của chúng. Trong tâm tưởng của đám người phàm, nó là biểu tượng hùng mạnh nhất của các vị thần Olympus. Khi máu của những anh hùng cuối cùng chảy ở đây, Acropolis sẽ được san bằng. Ngọn đồi này sẽ sụp đổ, và toàn bộ thành phố sẽ được Mẹ Đất hấp thụ. Chúng ta sẽ là những chủ nhân của Sáng Tạo!”
Đám đông la hò tru tréo, nhưng ả khổng lồ Periboia trông không mấy thuyết phục.
“Cha, người thật liều lĩnh,” ả nói. “Các á thần có bạn bè cũng như kẻ thù ở đây. Thật không khôn ngoan...”
“KHÔN NGOAN?” Porphyrion đứng lên khỏi ngai. Tất cả những tên khổng lồ lùi lại. “Enceladus, cố vấn của ta, hãy giải thích cho con gái ta khôn ngoan là gì!”
Tên khổng lồ bốc cháy tiến về phía trước. Đôi mắt hắn lóe sáng như kim cương. Piper kinh tởm gương mặt hắn. Cô đã thấy nó rất nhiều lần trong những giấc mơ của cô khi cha cô bị bắt giữ.
“Công chúa, người không cần lo lắng,” Enceladus nói. “Chúng ta đã chiếm được Delphi. Apollo đã bị đuổi ra khỏi Olympus trong xấu hổ. Tương lai được khép lại với các vị thần. Họ đã sai lầm một cách mù quáng. Về phần liều lĩnh…” Hắn chỉ về bên trái, và một tên khổng lồ nhỏ hơn lê lết về phía trước. Hắn có mái tóc chuột xám, một khuôn mặt nhăn nheo và đôi mắt trắng dã do đục thủy tinh thể. Thay vì áo giáp, hắn mặc một cái áo choàng bao bố rách nát. Đôi chân rồng của hắn trắng như sương.
Hắn trông không giống lắm, nhưng Piper để ý thấy những con quái vật khác giữ khoảng cách của chúng. Thậm chí Porphyrion còn tránh tên khổng lồ già.
“Đây là Thoon,” Enceladus nói. “Giống như đa số trong chúng ta được sinh ra để giết những vị thần cụ thể, Thoon được sinh ra để giết Ba Nữ thần Mệnh. Hắn sẽ siết cổ ba mụ già với đôi tay trần. Hắn sẽ xé nát sợi chỉ của chúng và phá hủy khung cửi. Hắn sẽ tiêu diệt chính Số Mệnh!”
Vua Porphyrion đứng lên và dang hai tay trong vinh quang. “Không còn lời tiên tri nữa, các bạn của ta! Không còn tương lai được đoán trước! Thời đại của Gaia sẽ là kỷ nguyên của chúng ta, và chúng ta sẽ tự tạo nên vận mệnh của mình!”
Đám đông cỗ vũ ầm ầm làm Piper cảm thấy như thể cô bị vỡ thành từng mảnh.
Sau đó cô nhận ra ai đó đang lắc cô dậy.
“Này,” Annabeth nói. “Chúng ta đến Sparta rồi. Em sẵn sàng chưa?”
Piper lảo đảo ngồi dậy, trái tim cô vẫn đập thình thịch.
“Vâng…” cô tóm lấy cánh tay Annabeth. “Nhưng đầu tiên có vài điều mọi người cần nghe.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui