Máu của Olympus

Chương 9. Leo
LEO KHÔNG MUỐN ĐI KHỎI BỨC TƯỜNG.
Cậu cần gắn lại vài ba mối nối, và không ai khác đủ gầy nhom để bò xuống được tầng hầm. (Một trong những lợi ích của việc gầy trơ xương.)
Được nhét vào giữa những lớp vỏ tàu với việc hàn chì và chằng lưới sắt, Leo có thể ở một mình với những suy nghĩ của cậu. Khi cậu nản lòng, điều mà xảy ra cứ mỗi năm giây, cậu có thể đánh mọi thứ với cái vồ của cậu và những thành viên khác của thủy thủ đoàn sẽ cho là cậu đang làm việc, chứ không phải ném ra một cơn thịnh nộ.
Một vấn đề với việc ẩn náu của cậu: cậu chỉ khớp tới eo. Mông và chân cậu vẫn được bày ra trước công chúng, điều này làm cậu khó lẩn trốn.
“Leo!” Giọng của Piper đến từ đâu đó phía sau cậu. “Bọn tớ cần cậu.”
Miếng đệm đồng Celestial trượt khỏi cái kìm của Leo và rơi xuống dưới đáy của tầng hầm.
Leo thở dài. “Nói chuyện với những ống quần đi, Piper! Bởi vì những bàn tay bận rồi!”
“Tớ không đang nói chuyện với những ống quần. Họp ở phòng ăn. Chúng ta gần Olympia rồi.”
“Ừ, được rồi. Một giây nữa.”
“Dù sao thì cậu đang làm gì đó? Cậu đã chọc quanh thân tàu vài ngày rồi.”
Leo quét đèn pin của mình qua những đĩa đồng Celestial và pít-tông cậu đã lắp đặt chậm chạp nhưng chắc chắn. “Bảo dưỡng định kì.”
Im lặng. Piper hơi quá giỏi khi biết lúc nào cậu nói dối. “Leo...”
“Này, trong khi cậu ra khỏi đó, làm giùm tớ việc này. Tớ bị ngứa ngay tại dưới...”
“Tốt, tớ đi đây!”
Leo cho mình thêm vài phút để đóng chặt mối nối. Công việc của cậu chưa xong. Không chỉ bằng một cú sút xa. Mà cậu còn đang xúc tiến.
Dĩ nhiên, cậu đã đặt nền móng cho dự án bí mật của mình khi lần đầu tiên cậu xây dựng tàu Argo II, nhưng cậu chưa nói với ai về nó. Cậu chỉ vừa đủ thành thật với bản thân mình về việc cậu đang làm.
Không có gì kéo dài mãi mãi, cha cậu từng nói với cậu. Thậm chí những máy móc tốt nhất.
Đúng, được, có lẽ điều đó đúng. Nhưng Hephaestus cũng có nói, Mọi thứ có thể được tái sử dụng. Leo có ý định kiểm tra giả thuyết đó.
Đó là một sự liều lĩnh nguy hiểm. Nếu cậu thất bại, nó sẽ nghiền nát cậu. Không chỉ cảm xúc. Nó sẽ nghiền cậu về thể xác.
Ý nghĩ đó làm cậu sợ giam giữ.
Cậu vặn vẹo thoát khỏi tầng hầm và trở lại buồng của mình.
Ồ… về ngữ nghĩa đó là buồng của cậu, nhưng cậu không ngủ ở đó. Nệm vứt bừa bãi với dây, đinh và bộ phận của vài máy móc bằng đồng bị tháo rời. Ba tủ dụng cụ lăn lớn của cậu – Chico, Harpo và Groucho – chiếm gần như trọn căn phòng. Hàng tá những dụng cụ hữu ích treo trên tường. Bàn làm việc đầy những bản thiết kế được sao chép từ On Spheres, bản viết bị lãng quên của Archimedes Leo đã giải phóng được từ một phân xưởng dưới lòng đất ở La Mã.
Thậm chí nếu cậu muốn ngủ trong buồng của mình, cũng sẽ rất tù túng và nguy hiểm. Cậu thích ngủ dưới phòng máy, nơi tiếng kêu rền liên miên của máy móc giúp cậu chìm vào giấc ngủ. Ngoài ra, suốt từ lúc ở đảo Ogygia, cậu đã bắt đầu yêu thích việc cắm trại. Một cái giường lăn trên sàn là tất cả cậu cần.
Buồng của cậu chỉ để trữ đồ… và để làm tiến hành những dự án khó nhất của cậu.
Cậu lôi chìa khóa từ cái thắt lưng dụng cụ của mình. Cậu thực sự không có thời gian, nhưng cậu mở ngăn giữa của Groucho ra và nhìn chăm chú vào hai vật đáng giá bên trong: một dụng cụ đo độ cao thiên thể bằng đồng cậu lượm được ở Bologna, và một miếng tinh thể có kích thước bằng nắm tay từ Ogygia. Leo chưa biết làm sao để đặt hai thứ đó cùng nhau, và nó đang làm cậu phát điên.
Cậu đã hi vọng có vài câu trả lời khi họ viếng thăm Ithaca. Sau tất cả, đó là nhà của Odysseus, người đã tạo nên cái dụng cụ đo độ cao thiên thể này. Nhưng, xét theo những gì Jason đã nói, những tàn tích đó không giữ bất kì câu trả lời nào cho cậu – chỉ là một đám ma cà rồng và ma cáu bẳn.
Dù sao thì, Odysseus không bao giờ làm cái dụng cụ đó hoạt động. Ông không có một miếng thiên thể để dùng như một đèn dẫn đường về nhà. Leo có. Cậu sẽ phải thành công tại chỗ mà á thần tháo vát nhất mọi thời đại thất bại.
Chỉ là sự may mắn của Leo. Một cô gái bất tử siêu-nóng-bỏng đang đợi cậu ở Ogygia, nhưng cậu không thể khám phá ra cách xỏ một miếng đá vào một thiết bị hàng hải ba-ngàn-năm-tuổi. Một số vấn đề thậm chí băng dính không thể giải quyết.
Leo đóng tủ và khóa nó lại.
Đôi mắt cậu hướng về tấm bảng thông báo trên bàn làm việc, nơi hai bức tranh treo cạnh nhau. Tấm đầu tiên là bức vẽ chì màu cũ cậu vẽ khi bảy tuổi – một biểu đồ của một con tàu bay cậu đã thấy trong những giấc mơ của mình. Tấm thứ hai là một bức phát họa than chì Hazel đã vẽ cho cậu gần đây.
Hazel Levesque… cô gái đó là điều gì đó. Ngay khi Leo gia nhập lại thủy thủ đoàn ở Malta, cô biết rằng Leo đang bị tổn thương bên trong. Cơ hội đầu tiên cô có được, sau tất cả những thứ hỗn độn ở Nhà của Hades, cô đi đến buồng của Leo và nói, “Lộ tẩy.”
Hazel là một người biết lắng nghe. Leo kể cho cô nghe toàn bộ câu chuyện. Khuya đêm đó, Hazel trở lại với tập giấy phác thảo và những cây bút chì than của mình. “Hãy miêu tả cô ấy,” cô khăng khăng. “Từng chi tiết.”
Hơi lạ khi giúp Hazel vẽ một bức chân dung của Calypso – như thể là cậu đang nói chuyện với một họa sĩ cảnh sát: Đúng, sĩ quan, đó là cô gái đã đánh cắp trái tim của tôi! Nghe như một bài hát đồng quê kinh khủng.
Nhưng việc miêu tả Calypso khá dễ. Leo không thể nhắm mắt mà không thấy cô ấy.
Giờ bức chân dung của cô nhìn chằm chằm lại cậu từ bảng thông báo – đôi mắt quả hạnh của cô, đôi môi mọng của cô, mái tóc dài thẳng của cô vuốt qua một bên vai của bộ váy không tay của cô. Cậu gần như có thể ngửi thấy mùi hương quế thơm ngát của cô. Cái cau mày của cô và bĩu môi như muốn nói, Leo Valdez, cậu thật tự mãn.
Ôi, cậu yêu cô gái đó!
Leo đã ghim bức chân dung của cô cạnh bức vẽ của tàu Argo II để nhắc nhở bản thân cậu rằng thỉnh thoảng viễn cảnh sẽ trở thành sự thật. Khi còn là một đứa trẻ, cậu đã mơ về một con tàu bay. Cuối cùng cậu làm được nó. Bây giờ cậu sẽ tạo nên một con đường để trở về với Calypso.

Tiếng rền rền của máy móc tàu chuyển sang âm trầm. Cái loa bên kia buồng, giọng của Festus kêu cọt kẹt và chít chít.
“Đúng, cảm ơn, anh bạn,” Leo nói. “Đến đây.”
Con tàu đang hạ xuống, điều mà có nghĩa là những dự án của Leo sẽ phải đợi.
“Ngồi vững, Mặt Trời,” cậu nói với bức hình của Calypso. “Tớ sẽ trở về với cậu, như tớ đã hứa.”
Leo có thể tưởng tượng câu trả lời của cô: Tớ không đợi cậu, Leo Valdez. Tớ không yêu cậu. Và chắc chắn tớ không tin những lời hứa ngu ngốc của cậu!
Ý nghĩ đó làm cậu mỉm cười. Cậu thả chùm chìa khóa của mình trở lại dây thắt lưng dụng cụ và hướng về phòng ăn.
Sáu á thần khác đang ăn bữa sáng.
Ngày xửa ngày xưa, Leo sẽ lo lắng về tất cả bọn họ ở cùng nhau dưới boong tàu không ai chỉ huy, nhưng từ khi Piper đánh thức Festus vĩnh viễn với giọng nói mê hoặc của mình – một sự khéo léo Leo vẫn chưa hiểu – con rồng ở đầu mũi tàu đã có thể tự lái. Festus có thể lái tàu, kiểm tra ra-da, làm sinh tố việt quất và phun ra những tia lửa trắng-nóng vào kẻ xâm lược – cùng lúc – mà thậm chí không phải thổi một mạch.
Ngoài ra, họ có Buford Cái Bàn Tuyệt Vời hỗ trợ.
Sau khi Huấn luyện viên Hedge rời đi theo cuộc viễn chinh di chuyển bóng tối, Leo đã quyết định rằng cái bàn ba chân có thể làm việc tốt như “người lớn đi kèm” của họ. Cậu đã dát mỏng mặt bàn của Buford với một cuốn giấy da ma thuật mà chiếu một mô phỏng ba chiều rất nhỏ của Huấn luyện viên Hedge Nhỏ sẽ di chuyển trên mặt của Buford, ngẫu nhiên nói những điều như “CẮT NÓ ĐI!” “TA SẼ GIẾT NGƯƠI!” và phổ biến hơn cả “MẶC QUẦN ÁO VÀO!”
Hôm nay, Buford chỉ huy. Nếu những ngọn lửa của Festus không dọa những con quái vật bỏ đi, hình ảnh ba chiều Hedge của Buford chắc chắn sẽ làm được.
Leo đứng trước cửa vào phòng ăn, nhìn khung cảnh quanh bàn ăn. Không phải thường xuyên cậu được gặp tất cả những người bạn của mình cùng nhau.
Percy đang ăn một chồng bánh kếp lớn màu xanh (sự thỏa thuận của cậu ta với thức ăn có màu xanh là gì?) trong khi Annabeth khiển trách cậu vì rưới quá nhiều si-rô.
“Cậu chết đuối với chúng!” cô phàn nàn.
“Này, tớ là một đứa con của Poseidon,” cậu đáp. “Tớ không thể chết đuối. Và những cái bánh kếp của tớ cũng vậy.”
Bên trái họ, Frank và Hazel dùng những tô ngũ cốc của họ để trải phẳng một tấm bản đồ của Hy Lạp. Họ xem xét chúng, đầu của họ gần nhau. Thỉnh thoảng trong một chốc lát bàn tay Frank sẽ nắm lấy tay của Hazel, ngọt ngào và tự nhiên như một đôi vợ chồng già, và Hazel thậm chí còn không trông bối rối, điều mà thực sự là một sự tiến triển đối với một cô gái từ những năm 1940. Cho đến gần đây, nếu ai đó nói chết tiệt, cô sẽ suýt ngất.
Trên mặt bàn, Jason ngồi không thoải mái với cái áo thun của mình cuộn lên tới sườn khi y tá Piper thay băng gạc cho cậu.
“Giữ đấy,” cô nói. “Tớ biết nó đau.”
“Nó chỉ lạnh,” cậu đáp.
Leo có thể nghe sự đau đớn trong giọng cậu. Thanh kiếm ngu ngốc đó đã đâm xuyên qua cả cậu. Miệng vết thương trên lưng cậu là một vết xấu xí màu tím và nó bốc hơi. Có lẽ không phải một dấu hiệu tốt.
Piper cố gắng lạc quan, nhưng cô đã nói chuyện riêng với Leo rằng cô lo lắng như thế nào. Bánh thánh, rượu tiên và thuốc thang phàm trần chỉ có thể giúp đỡ. Một vết cắt sâu từ đồng Celestial hay vàng Imperial có thể làm phân hủy bản chất một á thần từ bên trong. Jason có thể trở nên tốt hơn. Cậu tuyên bố rằng cậu cảm thấy tốt hơn. Nhưng Piper không quá chắc chắn.
Quá tệ Jason không phải là một máy kim loại tự động. Ít nhất sau đó Leo sẽ có vài ý tưởng làm thế nào để giúp người bạn tốt nhất của cậu. Nhưng với con người… Leo cảm thấy vô dụng. Cách họ vỡ ra quá dễ dàng.
Cậu yêu những người bạn của mình. Cậu sẽ làm mọi thứ cho họ. Nhưng khi cậu nhìn sáu người bọn họ - ba cặp đôi, tất cả đều tập trung vào nhau – cậu nghĩ về lời cảnh báo của Nemesis, nữ thần báo thù: Ngươi sẽ không tìm thấy một chỗ giữa những người bạn của mình. Ngươi sẽ luôn là bánh xe thứ bảy.
Cậu đang bắt đầu nghĩ Nemesis đúng. Cứ cho là Leo sống đủ lâu, cứ cho là kế hoạch bí mật điên rồ của cậu có hiệu quả, số phận của cậu là ở bên ai đó khác, trên một hòn đảo mà không một người đàn ông nào từng tìm thấy hai lần.
Nhưng cho đến bây giờ điều tốt nhất cậu có thể làm là theo luật cũ của mình: Tiếp tục di chuyển. Đừng bị sa lầy. Đừng nghĩ về những điều xấu. Mỉm cười và trêu đùa thậm chí khi bạn không cảm thấy thích nó. Đặc biệt khi cậu không cảm thấy thích nó.
“Chuyện gì vậy, mọi người?” Cậu bước vào phòng ăn. “A, vâng với bánh hạnh nhân!”
Cậu tóm lấy cái cuối cùng – từ công thức đồ ăn biển-mặn đặc biệt họ lấy từ Aphros nhân mã cá ở dưới đáy Đại Tây Dương.
Hệ thống liên lạc kêu tanh tách. Hedge Nhỏ của Buford hét lên qua loa, “MẶC QUẦN ÁO VÀO!”
Mọi người nhảy lên. Hazel kết thúc với việc cách Frank mét rưỡi. Percy làm tràn si-rô vào ly nước cam của cậu. Jason vụng về ngọ nguậy trong chiếc áo thun, và Frank biến thành một con chó bun.
Piper nhìn chằm chằm Leo. “Tớ đã nghĩ cậu đã bỏ cái ảnh ba chiều ngu ngốc đó.”
“Này, Buford chỉ nói chào buổi sáng thôi mà. Cậu ta yêu hình ảnh ba chiều của mình! Bên cạnh đó, tất cả chúng ta đều nhớ huấn luyện viên. Và Frank biến thành một con chó bun dễ thương.”
Frank biến trở lại thành một cậu trai Trung Quốc Canada lực lưỡng, cáu kỉnh. “Ngồi xuống đi, Leo. Chúng ta có việc cần thảo luận.”
Leo chen vào ngồi giữa Jason và Hazel. Cậu nhận ra họ gần như ít nhất là sẽ đấm cậu nếu cậu đùa ngớ ngẩn. Cậu cắn một miếng bánh hạnh nhân và tóm lấy một gói snack Ý – Fonzies – để làm tròn với bữa sáng cân bằng của cậu. Cậu trở nên đại loại là mê mẩn với những thứ này từ khi mua một ít ở Bologna. Chúng gồm pho mát và ngô – hai trong số những loại ưa thích của cậu.
“Vậy…” Jason nhăn mặt khi cậu nghiêng về phía trước. “Chúng ta sẽ ở trên không và thả một cái neo càng gần Olympia càng tốt. Nó ở xa hơn trong đất liền hơn tớ muốn – khoảng tám ki-lô-mét nhưng chúng ta không có nhiều sự lựa chọn. Theo Juno, chúng ta phải tìm thấy nữ thần chiến thắng và, ừm… đánh bại bà ấy.”
Sự im lặng không thoải mái bao trùm cả bàn.
Với những tấm màn phủ những bức tường ba chiều, phòng ăn tối tăm và u ám hơn nó nên vậy, nhưng điều đó không thể giúp được gì. Từ khi hai anh em người lùn sinh đôi Kerkopes làm chập mạch những bức tường, video thực tại cung cấp từ Trại Con Lai thường bị xơ ra, thay đổi thành phát lại cận cảnh tên người lùn – râu quai nón đỏ, hai lỗ mũi và bộ răng xấu xí. Nó chẳng giúp đỡ gì khi bạn đang cố ăn hay có một cuộc nói chuyện nghiêm túc về số mệnh thế giới.
Percy hớp ngụm nước cam vị-si-rô của mình. Cậu dường như thấy nó ổn. “Tớ ổn với việc chiến đấu với nữ thần đặc biệt, nhưng không phải Nike là một trong những nữ thần tốt? Ý tớ là, về cá nhân, tớ thích chiến thắng. Tớ không có đủ điều đó.”
Annabeth gõ nhẹ những ngón tay của cô trên bàn. “Nó có vẻ lạ. Tớ hiểu tại sao Nike sẽ ở Olympia – nhà của Olympus và tất cả. Những người dự thi hiến tế cho bà. Những người Hy Lạp và La Mã thờ phụng bà vì vậy, giống như, một ngàn hai trăm năm trước, phải không?”

“Gần như đến điểm kết thúc của Đế quốc La Mã,” Frank đồng ý. “Những người La Mã gọi bà là Victoria, nhưng cũng khác. Mọi người yêu quý bà ta. Ai mà không thích chiến thắng nào? Không chắc tại sao chúng ta phải đánh bại bà ta.”
Jason cau mày. Một làn hơi bốc lên từ vết thương dưới áo sơ mi của cậu. “Tất cả những gì tớ biết… con ma cà rồng Antinous nói, Victory không kiềm chế được ở Olympia. Juno cảnh báo chúng ta rằng chúng ta có thể không bao giờ hàn gắn được vết rạn nứt giữa Hy Lạp và La Mã trừ khi chúng ta đánh bại chiến thắng.”
“Làm sao chúng ta đánh bại được chiến thắng?” Piper tự hỏi. “Nghe như một trong những câu đố bất khả thi.”
“Như là làm đá có thể bay,” Leo nói, “hoặc chỉ ăn một gói Fonzie.”
Cậu ném một nắm vào miệng mình.
Hazel nhăn mũi. “Việc đó sẽ giết anh.”
“Em đùa à? Rất nhiều chất bảo quản trong những thứ này, anh sẽ sống mãi mãi. Nhưng, này, về nữ thần chiến thắng này trở nên nổi tiếng và vĩ đại – Mọi người không nhớ những đứa con bà ấy như thế nào ở Trại Con Lai à?”
Hazel và Frank chưa từ ở Trại Con Lai, nhưng những người khác gật đầu nghiêm trọng.
“Cậu ấy có lý,” Percy nói. “Những đứa trẻ đó ở Nhà số Mười Bảy – chúng rất-cạnh tranh. Khi chơi cướp cờ, chúng còn tệ hơn cả những đứa con của Ares. Ừm, không xúc phạm, Frank.”
Frank nhún vai. “Cậu đang nói Nike có một mặt tối?”
“Con cái của bà ấy chắc chắn có,” Annabeth nói. “Chúng không bao giờ bác bỏ một thử thách. Chúng phải là số một ở tất cả mọi thứ. Nếu mẹ chúng mãnh liệt như thế…”
“Ôi.” Piper đặt hai tay lên bàn như con tàu đang rung lắc. “Mọi người, tất cả các vị thần đều bị chia tách giữa hai mặt Hy Lạp và La Mã của họ, đúng chứ? Nếu Nike như thế và bà ấy là nữ thần của chiến thắng...”
“Bà ấy thực sự mâu thuẫn,” Annabeth nói. “Bà ấy muốn một mặt hoặc mặt khác thắng vì vậy bà có thể tuyên bố một chiến thắng. Bà ấy về nghĩa đen là đang chiến đấu với bản thân mình.”
Hazel thúc khuỷu tay vào tô ngũ cốc của cô qua tấm bản đồ Hy Lạp. “Nhưng chúng ta không muốn mặt này hay mặt kia thắng. Chúng ta phải đưa người Hy Lạp và La Mã về cùng một đội.”
“Có lẽ đó là vấn đề,” Jason nói. “Nếu nữ thần chiến thắng đang không kiềm chế được, giằng xé giữa Hy Lạp và La Mã, bà có lẽ làm việc đưa hai trại lại với nhau trở nên bất khả thi.”
“Như thế nào?” Leo hỏi. “Bắt đầu một ngọn lửa chiến tranh trên Twitter à?”
Percy đâm mấy cái bánh kếp của cậu. “Có lẽ bà ta giống Ares. Ông ta có thể phun ra một trận chiến chỉ bằng việc đi vào một căn phòng đông đúc. Nếu Nike phát ra những rung cảm cạnh tranh hay gì đó, bà có thể làm xấu thêm toàn bộ thời gian-lớn ganh đua của Hy Lạp-La Mã.”
Frank chỉ vào Percy. “Cậu nhớ vị thần biển già ở Đại Tây Dương chứ... Phorcys? Ông ấy nói rằng những kế hoạch của Gaia luôn luôn có rất nhiều tầng lớp. Đây có thể là một phần của kế hoạch của những người khổng lồ - giữ hai trại bị chia tách; giữ các vị thần bị chia tách. Nếu đó là tình thế, họ không thể để Nike làm chúng ta chống lại lẫn nhau. Chúng ta nên gửi một nhóm bốn hạ cánh – hai Hy Lạp, hai La Mã. Sự cân bằng có lẽ giúp giữ bà ấy thăng bằng.”
Lắng nghe Trương, Leo có một trong những khoảnh khắc ghi nhận-nghi ngờ. Cậu không thể tin được cậu bạn này đã thay đổi như thế nào những tuần qua.
Frank không chỉ cao và lực lưỡng hơn. Giờ cậu còn tự tin hơn, sẵn sàng để đảm đương hơn. Có lẽ bởi vì thanh củi sự sống ma thuật của cậu được cất vào một nơi an toàn trong một túi chống cháy, hoặc có lẽ bởi vì cậu đã chỉ huy một quân đoàn thây ma và được đề cử thành pháp quan. Dù cho bất cứ tình huống nào, Leo gặp vấn đề khi thấy cậu vẫn là một gã vụng về người từng biến thành con cự đà để thoát khỏi cái cùm tay Trung Quốc.
“Tớ nghĩ Frank đúng,” Annabeth nói. “Một nhóm bốn. Chúng ta sẽ phải cẩn thận cân nhắc ai đi. Chúng ta không muốn làm bất cứ gì có lẽ làm nữ thần, ừm, không ổn định hơn.”
“Tớ sẽ đi,” Piper nói. “Tớ có thể thử dùng giọng nói mê hoặc.”
Những tia lo lắng ẩn sâu trong đôi mắt Annabeth. “Không phải lần này, Piper. Nike rất cạnh tranh. Aphrodite… ừm, bà ấy cũng vậy, theo cách riêng của bà. Chị nghĩ là Nike có thể xem em là một mối đe dọa.”
Trước kia, Leo có lẽ đã nói đùa về điều đó. Piper là một mối đe dọa? Cô gái gần như là một cô em gái của cậu, nhưng, nếu cậu cần giúp đỡ đánh bại một băng nhóm côn đồ hay đánh bại một nữ thần chiến thắng, Piper không phải là người đầu tiên cậu quay sang.
Mặc dù, gần đây… ồ, Piper có lẽ không thay đổi rõ ràng như Frank, nhưng cô đã thay đổi. Cô đã đâm vào ngực Khione nữ thần tuyết. Cô đã đánh bại những Boread. Cô đã đơn thương độc mã đánh bại một bầy yêu nữ mình chim. Về phần giọng nói mê hoặc của mình, cô đã trở nên rất mạnh làm Leo lo lắng. Nếu cô bảo cậu ăn rau, cậu có thể thực sự ăn chúng.
Những lời của Annabeth dường như không làm cô buồn phiền. Piper chỉ gật đầu và nhìn lướt qua nhóm. “Vậy, ai nên đi?”
“Jason và Percy không nên đi cùng nhau,” Annabeth nói. “Jupiter và Poseidon – kết hợp tồi tệ. Nike có thể khiến cả hai chiến đấu dễ dàng.”
Percy trao cho cô một nụ cười nghiêng. “Đúng, chúng ta không thể có một vụ xô xát như ở Kansas. Tớ có thể giết người anh em Jason của tớ.”
“Hoặc tớ có thể giết người anh em Percy của tớ,” Jason nói đáng yêu.
“Điều này chứng minh ý kiến của tớ,” Annabeth nói. “Chúng ta cũng không nên gửi Frank và tớ đi cùng nhau. Mars và Athena – điều đó sẽ cũng tồi tệ.”
“Được rồi,” Leo cắt ngang. “Vậy Percy và tớ cho đội Hy Lạp. Frank và Hazel cho đội La Mã. Có phải đó là đội quân không cạnh tranh tối thượng hay gì đó?”
Annabeth và Frank trao đổi những cái nhìn chiến tranh thần thánh.
“Nó có thể hiệu quả,” Frank quyết định. “Ý tớ là, sẽ không sự kết hợp hoàn hảo nào, nhưng Poseidon, Hephaestus, Pluto, Mars… tớ không thấy bất cứ sự đối kháng lớn nào ở đây.”
Hazel đưa ngón tay theo tấm bản đồ Hy Lạp. “Em vẫn ước chúng ta có thể đi qua Vịnh Corinth. Em đang hi vọng chúng ta có thể viếng thăm Delphi, có lẽ xin vài lời khuyên. Hơn nữa đó là một quãng đường dài vòng quanh Peloponnese.”
“Đúng.” Trái tim Leo chùng xuống khi cậu nhìn thấy còn bao nhiêu bờ biển họ vẫn phải lái qua nữa.” Đã là hai mươi hai tháng Bảy rồi. Tính cả hôm nay, chỉ còn mười ngày đến khi...”
“Tớ biết,” Jason nói. “Nhưng Juno đã làm rõ. Con đường ngắn hơn đã bị đầu độc.”

“Và về phần Delphi…” Piper nghiêng về phía tấm bản đồ. Cọng lông yêu quái mình chim xanh đu đưa trên tóc cô như một quả lắc. “Chuyện gì đang xảy ra ở đó? Nếu Apollo không có Nhà tiên tri của ông ấy nữa…”
Percy càu nhàu. “Có lẽ có điều gì đó để làm với anh bạn Octavian khiếp đảm đó. Có thể cậu ta rất tệ việc nói về tương lai đến nỗi cậu ta phá vỡ những quyền năng của Apollo.”
Jason cố gắng nở một nụ cười, mặc dù đôi mắt cậu mờ đi đau đớn. “Hi vọng chúng ta có thể tìm thấy Apollo và Artemis. Sau đó cậu có thể hỏi ông ấy. Juno đã nói cặp sinh đôi có lẽ sẵn sàng giúp đỡ chúng ta.”
“Rất nhiều câu hỏi chưa được trả lời,” Frank lẩm bẩm. “Rất nhiều ki-lô-mét để đi qua trước khi chúng ta đến Athens.”
“Từng thứ một,” Annabeth nói. “Các cậu phải tìm ra Nike và khám phá ra làm sao đánh bại bà ấy… dù cho Juno có ý gì với điều đó. Tớ vẫn không hiểu sao bạn đánh bại một nữ thần người kiểm soát chiến thắng. Dường như bất khả thi.”
Leo bắt đầu nhăn răng cười. Cậu không thể ngăn điều đó lại. Chắc chắn, họ chỉ có mười ngày để ngăn cản những người khổng lồ đánh thức Gaia. Chắc chắn, cậu có thể chết trước giờ ăn tối. Nhưng cậu yêu việc được nói rằng điều gì đó bất khả thi. Nó giống như ai đó đưa cho cậu một cái bánh trứng đường chanh và bảo cậu không được ném nó đi. Cậu chỉ không thể chống lại sự thách thức.
“Chúng ta sẽ xem xét điều đó.” Cậu giơ chân lên. “Để tớ lấy bộ sưu tập lựu đạn của mình và tớ sẽ gặp các cậu trên boong!”
Chương 10. Leo
“GỌI SỰ THÔNG MINH TRỞ LẠI ĐÂY,” Percy nói, “chọn máy điều hòa nhiệt độ.”
Cậu và Leo chỉ vừa khám xét bảo tàng. Giờ họ đang ngồi trên một cái cầu bắc qua sông Kladeos, chân của họ đong đưa trên mặt nước khi họ chờ Frank và Hazel để kết thúc việc trinh sát đống tàn tích.
Bên trái họ, thung lũng Olympic lung linh dưới cái nóng buổi chiều. Bên phải họ, du khách bị nhồi nhét trên những chiếc xe buýt du lịch. Điều tốt là Argo II được thả neo ba trăm mét trên không, bởi vì họ sẽ không bao giờ tìm được chỗ đậu xe.
Leo ném một hòn đá xuống sông. Cậu ước Hazel và Frank sẽ trở lại. Cậu cảm thấy vụng về khi lang thang với Percy.
Chỉ là, cậu không chắc câu chuyện phiếm nào để nói với một người vừa mới trở về từ Tartarus. Xem tập mới nhất của Doctor Who à? Ồ, đúng. Cậu đang lê bước qua Cái Hố Vĩnh Viễn Chết Tiệt.
Trước đây, Percy đã đủ đáng sợ – triệu hồi những cơn bão, chiến đấu với những tư tế, giết những người khổng lồ ở Colosseum…
Giờ… ồ, sau những điều xảy ra ở Tartarus, dường như Percy đã tốt nghiệp sự-tuyệt-vời ở một trình độ hoàn toàn khác.
Thậm chí Leo gặp rắc rối với việc nghĩ cậu như một phần của cùng một trại. Hai người bọn họ chưa bao giờ ở Trại Con Lai cùng lúc. Chuỗi hạt da của Percy có bốn hạt cho bốn mùa hè hoàn tất. Chuỗi hạt da của Leo có chính xác không.
Điểm chung duy nhất họ có là Calypso, và mỗi lần Leo nghĩ về điều đó cậu muốn đấm vào mặt Percy.
Leo cứ suy nghĩ cậu nên làm rõ, chỉ để xóa đi bầu không khí, nhưng thời gian dường như chẳng bao giờ đúng lúc. Và, bởi vì thời gian trôi qua, chủ đề đó trở nên càng ngày càng khó để mở lời.
“Gì?” Percy hỏi.
Leo cựa quậy. “Gì, gì?”
“Cậu đang nhìn chằm chằm tớ, như thể, giận dữ.”
“Tớ có à?” Leo cố gắng tập trung cho một câu chuyện cười, hoặc ít nhất một nụ cười, nhưng cậu không thể. “Ừm, xin lỗi.”
Percy nhìn chằm chằm con sông. “Tớ cho là chúng ta cần nói chuyện.” Cậu mở bàn tay ra và hòn đá Leo đã ném vào dòng sông, nằm ngay trong lòng bàn tay của Percy.
Ồ, Leo nghĩ, giờ chúng ta đang gây ấn tượng à?
Cậu xem xét việc bắn một cột lửa vào cái xe buýt du lịch gần nhất và thổi bay thùng xăng, nhưng cậu quyết định đó có lẽ là một trò gây ấn tượng nhỏ. “Có lẽ chúng ta nên nói chuyện. Nhưng không...”
“Mọi người!” Frank đứng ở phía cuối bãi đỗ xe, vẫy họ qua đó. Cạnh cậu, Hazel cưỡi trên con ngựa Arion của mình, người đã xuất hiện không báo trước ngay khi họ hạ cánh.
Leo nghĩ, cứu bồ tuyệt Trương.
Cậu và Percy đi qua gặp hai người bạn.
“Nơi này rất lớn,” Frank báo cáo. “Đống tàn tích trải dài từ dòng sông đến chân của ngọn núi bên kia, khoảng nửa ki-lô-mét.”
“Bao xa trong thước đo chuẩn[1]?” Percy hỏi.
[1] Ý Percy hỏi đơn vị dặm (mile) do Frank nói đến đơn vị ki-lô-mét.
Frank nhướng mày. “Đó là đơn vị chuẩn ở Canada và phần còn lại của thế giới. Chỉ những người Mỹ các cậu...”
“Khoảng năm hoặc sáu sân bóng,” Hazel đang cho Arion ăn một miếng vàng, can thiệp.
Percy dang hai tay ra. “Đó là tất cả điều cậu cần nói.”
“Dù sao,” Frank tiếp tục, “tớ không thấy bất cứ điều gì khả nghi trên đầu.”
“Em cũng không,” Hazel nói. “Arion đã đưa em đi hết một vòng. Rất nhiều khách du lịch, nhưng không có nữ thần điên cuồng.”
Con ngựa hý vang và hất hất cái đầu, cái cổ cơ bắp của nó lượn sóng với bộ lông màu kẹo đường.
“Anh bạn, con ngựa của em có thể nguyền rủa.” Percy lắc đầu. “Cậu ta không nghĩ nhiều về Olympia.”
Chỉ lần này, Leo đồng ý với con ngựa. Cậu không thích ý tưởng bước đi nặng nề qua những cánh đồng đổ nát dưới ánh mặt trời chói chang, xô đẩy giữa đám du khách đầy mồ hôi trong khi tìm kiếm một nữ thần chiến thắng bị phân ly tính cách. Ngoài ra, Frank đã bay qua toàn bộ thung lũng với hình dáng của một con đại bàng. Nếu đôi mắt tinh tường của cậu không thấy bất cứ điều gì, cõ lẽ không có gì để xem xét.
Mặt khác, những túi thắt lưng dụng cụ của Leo chứa đầy những thứ đồ chơi nguy hiểm. Cậu sẽ ghét phải trở về mà không làm nổ bất cứ thứ gì.
“Vậy chúng ta cứ mò mẫm ở đây với nhau,” cậu nói, “và để rắc rối tìm đến chúng ta. Trước đây nó luôn hiệu quả.”
Họ mò mẫm một lát, tránh những nhóm du lịch và cúi đầu xuống né tránh một nhóm người tiếp theo. Không phải với lần đầu tiên, Leo bị ấn tượng bởi Hy Lạp giống quê nhà Texas của cậu như thế nào – những ngọn đồi thấp, những cây bụi, tiếng vo ve của ve sầu và cái nóng mùa hè ngột ngạt. Đổi những cây cột cổ và những đền thờ đổ nát cho những đàn bò và dây kẽm gai, và Leo sẽ cảm thấy đúng như ở nhà.
Frank tìm được một cuốn sách du lịch nhỏ (nghiêm túc, cậu ta sẽ đọc về các nguyên liệu trong một nồi súp) và tường thuật lại cho họ cái gì là cái gì.
“Đây là Propylon.” Cậu chỉ về phía trước một con đường đá sỏi với những cái cột đổ nát xếp thành hàng. “Một trong những cổng chính vào thung lũng Olympic.”

“Gạch vụn!” Leo nói.
“Và đằng kia...” Frank chỉ về một cái móng vuông vức trông như một cái hiên cho một quán ăn Mê-xi-cô, “là Đền thờ của Hera, một trong những cấu trúc cổ xưa nhất ở đây.”
“Nhiều gạch vụn hơn nữa!” Leo nói.
“Và cái chỗ trông như bục dàn nhạc – đó là Philipeon, tưởng nhớ Philip của Macedonia.”
“Thậm chí còn nhiều gạch vụn hơn! Gạch vụn hạng nhất!”
Hazel, người vẫn đang cưỡi Arion, đá vào cánh tay Leo. “Không có bất cứ thứ gì làm anh ấn tượng à?”
Leo nhìn lên. Mái tóc xoăn màu nâu-vàng và đôi mắt vàng của cô rất hợp với cái mũ sắt và thanh kiếm cô có lẽ được tạo nên từ vàng Imperial. Leo nghi ngờ Hazel sẽ xem đó như một lời khen, nhưng, tiến xa như con người đã làm được, Hazel là người khéo léo hạng nhất.
Leo nhớ chuyến đi cùng nhau của họ qua Nhà của Hades. Hazel đã dẫn cậu đi qua mê cung ảo giác sởn gai ốc đó. Cô đã làm cho mụ phù thủy Pasiphaë biến mất qua một cái lỗ tưởng tượng trên sàn. Cô đã đánh nhau với tên khổng lồ Clytius trong khi Leo bị nghẹt thở trong những đám mây đen kịt của tên khổng lồ. Cô đã cắt sợi xích trên Cửa Tử. Trong khi đó Leo đã làm được… ồ, hoàn toàn chẳng có gì.
Cậu không mê đắm Hazel nữa. Trái tim cậu giờ đây đang ở rất xa trên đảo Ogygia. Hazel Levesque vẫn làm cậu ấn tượng – thậm chí khi cô không ngồi trên một con ngựa bất tử siêu nhanh kẻ cứng đầu như một thủy thủ.
Cậu không nói bất cứ điều gì, nhưng Hazel có lẽ đọc được suy nghĩ của cậu. Cô nhìn đi, bối rối.
Rõ ràng thật may mắn, Frank tiếp tục việc hướng dẫn du khách của mình. “Và trên đó… ồ.” Cậu liếc nhìn Percy. “Ừm, cái chỗ lõm hình bán nguyệt trên đồi, với những hốc tường… đó là một đền thờ nữ thần, được xây dựng từ thời La Mã.”
Mặt Percy chuyển sang màu nước chanh cam có ga. “Đây là một ý kiến: đừng lên đó.”
Leo đã nghe tất cả về những kinh nghiệm suýt chết ở đền thờ nữ thần ở La Mã với Jason và Piper. “Tớ thích ý tưởng đó.”
Họ tiếp tục di chuyển.
Thỉnh thoảng, bàn tay Leo chạm vào cái thắt lưng dụng cụ của mình. Từ khi Kerkopes ăn trộm nó ở Bologna, cậu sợ cậu có thể lại bị đánh cắp-thắt lưng, mặc dù cậu nghi ngờ có con quái vật nào có thể giỏi trộm cắp như hai tên người lùn đó. Cậu tự hỏi hai con khỉ nhỏ khó chịu đó sẽ như thế nào ở New York. Cậu hi vọng chúng vẫn vui vẻ quấy rầy những người La Mã, ăn trộm những cái khóa kéo tỏa sáng và làm quần của những binh lính tuột xuống.
“Đây là Pelopion,” Frank nói, chỉ về một đống đá lôi cuốn khác.
“Thôi nào, Trương,” Leo nói. “Pelopion thậm chí không phải một từ. Nó là gì – một chỗ thiêng cho rơi tõm[2] à?”
[2] Nguyên văn plopping.
Frank trông có vẻ bị xúc phạm. “Nó là khu mai táng của Pelops. Toàn bộ phần này của Hy Lạp, Peloponnese, được đặt theo tên ông ấy.”
Leo cố không ném một trái lựu đạn vào mặt Frank. “Tớ cho là tớ nên biết ai là Pelops?”
“Ông ấy là một hoàng tử, giành được vợ trong một cuộc đua xe ngựa. Ông được cho là khởi nguồn những cuộc thi đấu Olympic để vinh danh việc đó.”
Hazel khụt khịt. “Thật lãng mạn. ‘Hoàng tử Pelops, ngài có một người vợ xinh đẹp.’ ‘Cảm ơn. Ta giành được nàng từ một cuộc đua xe ngựa.’”
Leo không hiểu những thứ này sẽ đang giúp đỡ họ tìm nữ thần chiến thắng như thế nào. Hiện tại, chiến thắng duy nhất cậu muốn là chế ngự lại một thức uống lạnh cứng và có lẽ ít khoai tây chiên.
Vẫn là… họ càng đi xa vào đống tàn tích, cậu càng thấy không thoải mái. Cậu vụt trở lại một trong những kí ức đầu tiên của cậu – bảo mẫu của cậu Tía Callida, hay còn gọi là Hera, cỗ vũ cậu chọc một con rắn độc với một cây gậy khi cậu chỉ mới bốn tuổi. Nữ thần thần kinh đó đã bảo cậu đó là một sự huấn luyện tốt để trở thành một anh hùng, và có lẽ bà đã đúng. Những ngày này Leo dành nhiều thời gian loanh quanh đến khi cậu tìm ra rắc rối.
Cậu nhìn lướt qua đám đông du khách, tự hỏi liệu họ đúng là những người phàm hay quái vật cải trang, giống như những bóng ma đã đuổi theo họ ở La Mã. Thỉnh thoảng cậu nghĩ cậu thấy một gương mặt tương tự - người anh họ hách dịch của cậu, Raphael; người giáo viên lớp ba hèn hạ của cậu, ông Borquin; bảo mẫu ngược đãi của cậu, Teresa – tất cả những loại người đã đối xử với cậu như thứ bẩn thỉu.
Có lẽ cậu chỉ tưởng tượng ra những khuôn mặt của họ, nhưng nó làm cậu bực mình. Cậu nhớ cách nữ thần Nemesis đã xuất hiện là Dì Rosa của cậu, người Leo phẫn nộ và muốn báo thù nhất. Cậu tự hỏi liệu Nemesis có quanh quẩn đâu đó quanh đây, xem thử Leo sẽ làm gì. Cậu vẫn không chắc cậu đã trả món nợ của mình với nữ thần đó chưa. Cậu đồ rằng bà ta muốn nhiều đau đớn hơn từ cậu. Có lẽ hôm nay là ngày đó.
Họ dừng lại ở một vài bậc thang rộng dẫn đến một tòa nhà đổ nát khác – Đền thờ của Zeus, theo Frank.
“Ở bên trong đã từng là một bức tượng vàng-ngà voi khổng lồ của Zeus,” Frank nói. “Một trong những kì quan của thế giới cổ đại. Có lẽ bởi được làm cùng gã đã tạo nên Athena Parthenos.”
“Làm ơn nói với tớ chúng ta không phải tìm nó,” Percy nói. “Tớ đã có đủ những bức tượng khổng lồ cho một chuyến đi.”
“Đồng ý.” Hazel vỗ nhẹ vào sườn Arion, khi con ngựa này tỏ vẻ khó điều khiển.
Leo cũng cảm thấy muốn hý vang và dậm mạnh guốc của cậu. Cậu nóng nực, bối rối và đói. Cậu cảm thấy như họ đã chọc vào con rắn độc nhiều hết sức có thể và nó chuẩn bị tấn công lại. Cậu muốn gọi nó là một ngày và trở về tàu trước khi điều đó xảy ra.
Không may, khi Frank đề cập đến Đền thờ của Zeus và bức tượng, não của Leo đã tạo được một liên kết. Chống lại ý kiến tốt hơn của mình, cậu chia sẻ nó.
“Này, Percy,” cậu nói, “nhớ bức tượng của Nike trong bảo tàng chứ? Thứ mà chỉ còn là những mảnh vụn?”
“Có?”
“Không phải là nó từng đứng ở đây, ở Đền thờ của Zeus? Cứ thoải mái bảo tớ rằng tớ sai. Tớ muốn mình sai.”
Tay Percy bỏ vào túi. Cậu lấy cây bút của cậu ra, Thủy Triều. “Cậu đúng. Vậy nếu Nike ở bất cứ đâu… đây sẽ là một chỗ tốt.”
Frank lướt nhìn xung quanh họ. “Tớ không thấy bất cứ điều gì?”
“Liệu nếu chúng ta quảng cáo, như, giày Adidas?” Percy tự hỏi. “Điều đó sẽ làm Nike đủ phát điên để xuất hiện chứ?”
Leo mỉm cười lo lắng. Có lẽ cậu và Percy cùng chia sẻ thứ gì đó khác – một khiếu hài hước ngu ngốc. “Đúng, tớ cá là điều đó sẽ hoàn toàn chống lại trách nhiệm đỡ đầu của bà ấy. ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ NHỮNG ĐÔI GIÀY CHÍNH THỨC CỦA OLYMPICS! CÁC NGƯƠI SẼ CHẾT NGAY BÂY GIỜ!”
Hazel nhướng mày. “Cả hai người đều bất khả thi.”
Phía sau Leo, một giọng nói ầm ầm làm rung chuyển đống đổ nát. “CÁC NGƯƠI SẼ CHẾT NGAY BÂY GIỜ!”
Leo gần như nhảy khỏi cái thắt lưng dụng cụ của mình. Cậu quay lại… và thầm giật mình. Cậu vừa chỉgọi Adidas, nữ thần của những đôi giày không hợp tiêu chuẩn.
Bay thẳng về phía cậu trong một cỗ xe vàng, với một cây giáo nhắm vào tim cậu, là nữ thần Nike.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui