Chương 19. Piper
KHI CÔ THUẬT LẠI giấc mơ của mình cho Percy, những phòng vệ sinh của con tàu phát nổ.
“Hai cậu sẽ không bao giờ được đi xuống đó một mình,” Percy nói.
Leo chạy xuống lầu vẫy một cái cờ lê. “Chàng trai, cậu phải phá hủy hệ thống ống nước à?”
Percy lờ cậu ta đi. Nước chảy xuống cầu tàu. Thân tàu rung ầm ầm khi nhiều ống nước hơn phát nổ và bồn rửa bát tràn nước. Piper đoán chừng Percy không cố ý gây ra nhiều thiệt hại đến thế, nhưng biểu hiện giận dữ của cậu khiến cô muốn rời con tàu càng nhanh càng tốt.
“Bọn tớ sẽ ổn thôi,” Annabeth nói với cậu. “Piper đã thấy trước hai bọn tớ đi xuống đó, vậy đấy là điều cần xảy ra.”
Percy nhìn chằm chằm Piper như thể đó là lỗi của cô. “Và gã Mimas này? Tớ đoán hắn là một tên khổng lồ?”
“Có lẽ,” cô nói. “Porphyrion đã gọi hắn là người anh em của chúng ta.”
“Và một bức tượng đồng bị lửa vây quanh,” Percy nói. “Và chúng… những thứ khác em đã đề cập. Mackies à?”
“Makhai,” Piper nói. “Em nghĩ từ đó có nghĩa là những linh hồn chiến tranh theo tiếng Hy Lạp, nhưng em không biết chính xác điều đó có hiệu quả như thế nào.”
“Đó là ý của tớ!” Percy nói. “Chúng ta không biết điều gì ở dưới kia. Tớ sẽ đi với các cậu.”
“Không.” Annabeth đặt tay lên vai cậu ta. “Nếu những tên khổng lồ muốn máu của chúng ta, điều cuối cùng chúng ta muốn là một nam và một nữ đi xuống đó với nhau. Nhớ chứ? Chúng muốn một trong số chúng ta cho cuộc hiến tế lớn của chúng.”
“Vậy tớ sẽ đi với Jason,” Percy nói. “Và hai bọn tớ...”
“Óc Tảo Biển, cậu đang muốn nói rằng hai chàng trai có thể giải quyết điều này tốt hơn hai cô gái à?”
“Không. Ý tớ là… không. Nhưng...”
Annabeth hôn cậu. “Bọn tớ sẽ trở lại nhanh thôi.”
Piper theo cô lên lầu trước khi toàn bộ những boong thấp hơn có thể bị ngập với nước nhà vệ sinh.
Một tiếng sau, hai người bọn họ đứng trên một ngọn đồi nhìn qua đống tàn tích của Sparta Cổ. Họ đã đi do thám thành phố hiện đại rồi, nơi mà, lạ thay, làm Piper nhớ về Albuquerque - một loạt những tòa nhà thấp, vuông vức, quét vôi trắng trải dài trên một vùng đồng bằng dưới chân vài ngọn núi đỏ tía. Annabeth đã khăng khăng kiểm tra bảo tàng khảo cổ, sau đó bức tượng kim loại khổng lồ của chiến binh Sparta ở quảng trường công cộng, rồi thì Bảo tàng Quốc gia của Cây Ô-liu và Dầu Ô-liu (đúng, đó là một thứ có thật). Piper đã biết nhiều hơn về dầu ô-liu hơn cô từng muốn biết, nhưng không có người khổng lồ nào tấn công họ. Họ không tìm thấy bức tượng của vị thần bị xích nào.
Annabeth dường như miễn cưỡng kiểm tra đống tàn tích bên rìa thị trấn, nhưng cuối cùng họ chạy đến những nơi khác kiểm tra.
Chẳng có gì nhiều để xem. Theo Annabeth, ngọn đồi họ đứng trên đã từng là thành phòng ngự của Sparta – nơi cao nhất và là pháo đài chính của nó – nhưng nó chẳng có gì giống như vệ thành đồ sộ của Athen Piper từng thấy trong những giấc mơ của cô.
Sườn dốc phong hóa phủ bởi cỏ chết, đất đá và những cây ô-liu còi cọc. Phía dưới, đống tàn tích trải dài khoảng bốn trăm mét: những khối đá vôi, một số bức tường vỡ và vài cái hố được lát lại trên mặt đất như những cái giếng.
Piper nghĩ về bộ phim nổi tiếng nhất của cha cô, Vua của Sparta, và làm sao những người Sparta được miêu tả như những siêu nhân không thể bị đánh bại. Cô nhận ra thật buồn khi di sản của họ đã bị biến thành một cánh đồng gạch vụn và một thị trấn nhỏ hiện đại với một bảo tàng dầu ô-liu.
Cô lau mồ hôi trên trán. “Chị có cho là nếu có một tên khổng lồ cao chín mét xung quanh chúng ta sẽ thấy nó.”
Annabeth nhìn chằm chằm hình dáng con tàu Argo II ở xa xa trôi trên thành phố Sparta. Cô sờ mặt san hô đỏ trên dây chuyền của mình – một món quà của Percy khi họ bắt đầu hẹn hò.
“Chị đang nghĩ về Percy,” Piper đoán.
Annabeth gật đầu.
Từ khi cô trở về từ Tartarus, Annabeth đã kể cho Piper rất nhiều điều đáng sợ xảy ra ở dưới đó. Đứng đầu trong danh sách của cô: Percy điều khiển một ngọn thủy triều độc tố và bóp chết nữ thần Akhlys.
“Anh ấy dường như đang điều chỉnh,” Piper nói. “Anh cười thường xuyên hơn. Chị biết anh ấy quan tâm chị nhiều hơn bao giờ hết.”
Annabeth ngồi xuống, gương mặt cô đột ngột tái nhợt. “Chị không biết tại sao nó đột nhiên làm chị cảm thấy khó khăn đến thế. Chị không thể loại bỏ ký ức đó khỏi đầu mình… Percy trông như thế nào khi cậu ấy đang đứng ở rìa của Chaos.”
Có lẽ Piper vừa chạm vào nỗi lo lắng của Annabeth, nhưng cô cũng bắt đầu cảm thấy xúc động.
Cô nghĩ về điều Jason đã nói đêm hôm qua: Một phần của tớ muốn nhắm mắt lại và ngừng chiến đấu.
Cô đã cố gắng hết sức để cam đoan với cậu, nhưng cô vẫn lo lắng. Giống như người thợ săn Cherokee biến thành một con rắn, tất cả các á thần có những phần linh hồn xấu bên trong. Những lỗ hổng chí tử. Một vài sự khủng hoảng lôi chúng ra. Một vài phòng tuyến không nên bị vượt qua.
Nếu điều đó đúng với Jason, sao nó không thể đúng với Percy? Chàng trai này về nghĩa đen đã đi xuống địa ngục và trở lại. Thậm chí khi cậu ta không cần cố gắng, cậu làm những nhà vệ sinh nổ tung. Percy sẽ trở nên thế nào nếu cậu ta muốn cư xử đáng sợ?
“Cho anh ấy thời gian.” Cô ngồi cạnh Annabeth. “Anh ấy rất quan tâm chị. Hai người đã cùng nhau trải qua rất nhiều điều.”
“Chị biết…” Đôi mắt xám của Annabeth phản chiếu màu xanh lá cây của những cây ô-liu. “Chỉ là… Titan Bob, ông ấy cảnh báo chị là sẽ có nhiều sự hy sinh hơn phía trước. Chị muốn tin bọn chị có thể có một cuộc sống bình thường một ngày nào đó… Nhưng chị đã cho phép bản thân mình hi vọng với mùa hè cuối cùng đó, sau Trận chiến Titan. Sau đó Percy biến mất hàng tháng trời. Và rồi bọn chị rơi xuống cái hố đó…” Một giọt nước mắt rơi trên má cô. “Piper, nếu em từng thấy gương mặt của vị thần Tartarus, tất cả những sự tối tăm cuộn xoáy, những con quái vật hau háu và làm chúng bốc hơi – Chị chưa từng cảm thấy vô dụng như thế. Chị cố không nghĩ về nó…”
Piper nắm lấy hai tay bạn cô. Chúng đang run cầm cập. Cô nhớ ngày đầu tiên của mình ở Trại Con Lai, khi Annabeth dẫn cô đi tham quan. Annabeth đã rất run sợ về sự biến mất của Percy và, mặc dù bản thân Piper khá bị mất phương hướng và sợ hãi, việc an ủi Annabeth đã làm cô cảm thấy mình có ích, giống như cuối cùng cô có thể có một vị trí giữa những á thần quyền năng điên rồ này.
Annabeth Chase là người dũng cảm nhất mà cô biết. Thậm chí nếu cô ấy cần một bờ vai để khóc chỉ một lần… ừm, Piper rất vui lòng đưa vai mình ra.
“Này,” cô nhẹ nhàng. “Đừng cố gắng ngăn cản cảm xúc. Chị sẽ không thể. Hãy để nó nhấn chìm chị và lại rút đi. Chị đang sợ.”
“Thần thánh ơi, đúng, chị đang sợ.”
“Chị đang giận dữ.”
“Với Percy vì làm chị lo sợ,” cô nói. “Với mẹ chị vì cử chị làm cuộc tìm kiếm kinh khủng đó ở Rome. Với… ừm, tất cả mọi người. Gaia. Những tên khổng lồ. Những vị thần vì trở nên ngớ ngẩn.”
“Với em?” Piper hỏi.
Annabeth cố gắng một tiếng cười run run. “Đúng, vì trở nên quá bình tĩnh một cách phiền phức.”
“Nó là một lời nói dối.”
“Và vì là một người bạn tốt.”
“Ha!”
“Và vì có đầu óc thẳng thắn về những chàng trai và những mối quan hệ và –”
“Xin lỗi. Chị từng gặp em rồi à?”
Annabeth đấm vào cánh tay cô, nhưng chẳng hề có lực. “Chị thật ngu ngốc, ngồi đây nói về cảm giác của mình khi chúng ta có một cuộc tìm kiếm cần hoàn thành.”
“Nhịp tim của vị thần bị xích có thể đợi.” Piper cố gắng nở một nụ cười, nhưng nỗi sợ của bản thân dâng lên bên trong cô – cho Jason và những người bạn của cô trên tàu Argo II, cho bản thân cô, nếu cô không thể thực hiện điều mà Aphrodite đã khuyên. Cuối cùng, con sẽ chỉ có sức mạnh cho một từ. Nó phải là từ chính xác, hoặc con sẽ mất tất cả.
“Dù cho chuyện gì xảy ra,” cô nói với Annabeth, “Em là bạn của chị. Chỉ là… hãy nhớ điều đó, được chứ?”
Đặc biệt nếu em không quẩn quanh để nhắc nhở chị, Piper nghĩ.
Annabeth bắt đầu nói gì đó. Đột nhiên một tiếng gầm đến từ đống tàn tích. Một trong những cái hố lát đá, cái mà Piper đã nhầm lẫn rằng là những cái giếng, phun ra một mạch lửa cao ba tầng và nhanh chóng tắt ngấm.
“Cái quái gì thế?” Piper hỏi.
Annabeth thở dài. “Chị không biết, nhưng chị có một cảm giác nó là thứ gì đó chúng ta nên kiểm tra.” Ba cái hố nằm sát nhau như những lỗ ngón tay trên một cái máy ghi âm. Mỗi cái đều tròn trĩnh, có đường kính khoảng sáu mươi xăng-ti-mét, đá vôi lát vòng xung quanh; mỗi một cái đâm thẳng xuống bóng tối. Cứ mỗi vài giây, dường như ngẫu nhiên, một trong ba cái hố bắn một cột lửa lên bầu trời. Mỗi lần màu sắc và cường độ của những ngọn lửa khác nhau.
“Chúng chưa hề làm thế trước đây.” Annabeth đi một đường vòng cung rộng quanh những cái hố. Cô vẫn trông run rẩy và nhợt nhạt, nhưng đầu óc cô giờ rõ ràng đã bắt đầu tập trung vào vấn đề trước mắt. “Dường như không có bất cứ kiểu mẫu nào. Thời gian, màu sắc, độ cao của ngọn lửa… Chị không hiểu.”
“Có phải chúng ta đã kích hoạt chúng bằng cách nào đó?” Piper tự hỏi. “Có lẽ làn sóng sợ hãi mà chị cảm thấy trên đồi… Ừm, ý em là cả hai chúng ta đã cảm thấy.”
Annabeth không có vẻ nghe thấy cô. “Hẳn có vài loại cơ cấu nào đó… một miếng áp suất, một chuông báo hẹn giờ.”
Lửa bắn lên từ cái hố ở giữa. Annabeth đếm thầm. Lần tiếp theo, một cột lửa phun lên bên trái. Cô cau mày. “Điều đó không đúng. Nó mâu thuẫn. Nó phải tuân theo thứ logic nào đó.”
Hai tai Piper bắt đầu kêu o o. Điều gì đó về những cái hố này…
Mỗi lần một cái bắt lửa, một sự rùng mình khủng khiếp xuất hiện trong cô – sợ hãi, khủng hoảng, nhưng cũng có một mong muốn mạnh mẽ đến gần ngọn lửa hơn.
“Nó không phải dựa trên lý trí,” cô nói. “Nó là xúc cảm.”
“Làm sao những cái hố lửa có xúc cảm?”
Piper giữ tay trên cái hố bên phải. Ngay lập tức, lửa phun lên. Piper chỉ có vừa đủ thời gian để rút những ngón tay mình ra. Những móng tay của cô bị hấp nóng.
“Piper!” Annabeth chạy qua. “Em đang nghĩ gì vậy?”
“Em không. Em đang cảm nhận. Điều chúng ta muốn ở dưới kia. Những cái hố này là lối vào. Em sẽ phải nhảy xuống.”
“Em điên à? Thậm chí nếu em không bị dính vào đường ống, em không hề biết nó sâu như thế nào.”
“Chị nói đúng.”
“Em sẽ bị thiêu sống!”
“Có thể.” Piper rút thanh kiếm ra và ném nó vào cái hố bên phải. “Em sẽ cho chị biết nếu nó an toàn. Chờ em.”
“Em dám,” Annabeth cảnh báo.
Piper nhảy xuống.
Trong một khoảnh khắc cô cảm thấy mình không trọng lượng trong bóng tối, những mặt bên của cái hố đá nóng bỏng thiêu đốt hai cánh tay cô. Sau đó không gian mở ra xung quanh cô. Theo bản năng cô cuộn lại và lăn đi, tiếp nhận tất cả những va chạm khi cô va vào nền đá.
Ngọn lửa bắn lên trước cô, làm cháy xém lông mày cô, nhưng Piper tóm ngay lấy thanh kiếm của mình, rút nó ra và vung nó lên trước khi cô ngừng lăn. Một cái đầu rồng bằng đồng, bị chặt gọn ghẽ, lắc lư trên nền.
Piper đứng dậy, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô nhìn xuống cái đầu rồng rơi và cảm thấy một khoảnh khắc tội lỗi, như thể cô đã giết Festus. Nhưng nó không phải là Festus.
Ba bức tượng rồng bằng đồng xếp thành hàng, thẳng hàng với những cái lỗ ở trên nóc. Piper đã chém cái đầu ở giữa. Hai cái đầu rồng còn nguyên mỗi cái cao gần một mét, mõm của chúng chĩa lên trên và cái miệng phun hơi của chúng mở ra. Rõ ràng chúng là nguồn gốc của ngọn lửa, nhưng chúng dường như không có vẻ là máy tự động. Chúng không di chuyển hay cố gắng tấn công cô. Piper bình tĩnh cắt đầu của hai bức tượng còn lại.
Cô chờ đợi. Không còn ngọn lửa nào bắn lên trên nữa. “Piper?” giọng Annabeth vang vọng từ xa xa ở trên giống như cô đang hét vào một cái ống khói.
“Vâng!” Piper hét lên.
“Cảm ơn các vị thần! Em ổn chứ?”
“Vâng. Đợi một chút.”
Thị lực của cô điều chỉnh với bóng tối. Cô lướt nhìn qua căn phòng. Ánh sáng duy nhất đến từ lưỡi kiếm tỏa sáng của cô và những lỗ hổng phía trên. Trần nhà cách khoảng chín mét phía trên. Công bằng mà nói, Piper phải gãy cả hai chân với cú nhảy vừa rồi, nhưng cô không có ý định phàn nàn.
Bản thân nó là một căn phòng hình tròn, khoảng kích thước của một cái trực thăng. Những bức tường được làm bằng những khối đá đẽo tròn được chạm trổ với những câu tiếng Hy Lạp – hàng ngàn những thứ đó, giống như graffiti.
Ở phía cuối căn phòng, trên một cái bục đá, một bức tượng đồng của một chiến binh có kích thước con người đứng đó – vị thần Ares, Piper đoán – với những sợi dây xích nặng nề quấn xung quanh cơ thể ông, neo giữ ông vào nền nhà.
Bên phía kia của bức tượng hiện lờ mờ hai cánh cửa tối, cao ba mét, với một gương mặt đá khủng khiếp được khắc trên mỗi cái cổng tò vò. Những gương mặt nhắc Piper nhớ về những gorgon, trừ việc chúng có bờm sư tử thay vì mái tóc rắn.
Piper đột ngột cảm thấy thực sự cô đơn.
“Annabeth!” cô gọi. “Đó là một cú rơi dài, nhưng an toàn để xuống đây. Có lẽ… ừm, chị có một sợi dây chị có thể buộc chặt để chúng ta có thể trở lên lại?”
“Đến đây!”
Vài phút sau một sợi dây rơi xuống từ giữa hố. Annabeth leo xuống.
“Piper McLean,” cô càu nhàu, “không nghi ngờ gì nữa đó là trò liều lĩnh ngu xuẩn nhất chị từng thấy ai đó thực hiện, và chị hẹn hò với một kẻ liều lĩnh xuẩn ngốc.”
“Cảm ơn.” Piper dùng chân đá vào cái đầu rồng bị chém gần nhất. Em đoán chúng là những con rồng của Ares. Đó là một trong những con vật thiêng của ông ấy, đúng chứ?”
“Và có vị thần bị xích. Em nghĩ những cánh cửa ở đâu –”
Piper giơ tay lên. “Chị có nghe thấy điều đó không?”
Âm thanh như một tiếng trống… với một tiếng vang kim loại.
“Nó đến từ bên trong bức tượng,” Piper quả quyết. “Nhịp tim của vị thần bị xích.”
Annabeth rút thanh kiếm xương drakon của mình ra. Trong ánh sáng lờ mờ, gương mặt cô nhợt nhạt ma quái, đôi mắt cô không màu sắc. “Chị... chị không thích điều này, Piper. Chúng ta cần rời đi.”
Phần lý trí của Piper đồng ý. Da của cô sởn gai ốc rồi. Hai chân cô khao khát bỏ chạy. Nhưng điều gì đó về căn phòng này có cảm giác thân thuộc một cách kì lạ…
“Ngôi đền này đang gia tăng cảm xúc của chúng ta,” cô nói. “Giống như ở cạnh mẹ em, ngoại trừ việc nơi này phát ra sợ hãi, chứ không phải tình yêu. Đó là lý do tại sao chị bắt đầu cảm thấy bị lấn áp trên đồi. Xuống dưới đây, nó mạnh hơn cả ngàn lần.”
Annabeth lướt nhìn qua những bức tường. “Được rồi… chúng ta cần một kế hoạch để đem bức tượng ra. Có lẽ kéo mạnh nó lên với dây, nhưng...”
“Chờ đã.” Piper liếc nhìn hai cái mặt đá càu nhàu trên cửa. “Một ngôi đền phát ra sợ hãi. Ares có hai người con thần thánh, không phải à?”
“Ph-phobos và Deimos.” Annabeth rùng mình. “Kinh Hoàng và Sợ Hãi. Percy đã gặp họ một lần ở đảo Staten.”
Piper quyết định không hỏi hai vị thần của kinh hoàng và sợ hãi đã làm gì ở đảo Staten. “Em nghĩ đó là khuôn mặt của họ trên cửa. Nơi này không chỉ là một đền thờ của Ares. Nó là đền thờ của nỗi sợ hãi.”
Tiếng cười trầm đục vang vọng khắp phòng.
Bên phải Piper, một người khổng lồ xuất hiện. Hắn ta không đến từ cánh cửa nào cả. Hắn đơn giản hiện ra từ bóng tối như thể hắn ta đã ngụy trang vào bức tường.
Hắn ta nhỏ con đối với một tên không lồ - có lẽ cao sáu mét, điều này sẽ giúp hắn có đủ không gian để vung cây búa tạ cỡ đại trong tay mình. Bộ áo giáp của hắn, da của hắn và đôi chân vảy rồng của hắn tất cả đều có màu của than. Những sợi dây đồng và những bo mạch vụn lấp lánh trong những bím tóc của mái tóc dầu-đen của hắn.
“Rất tốt, đứa con của Aphrodite.” Tên khổng lồ cười. “Đây thực sự là Đền thờ Sợ hãi. Và ta ở đây để biến các ngươi thành tín đồ.”
Chương 20. Piper
PIPER BIẾT NỖI SỢ HÃI, NHƯNG LẦN NÀY KHÁC HẲN.
Những đợt sóng kinh hoàng đâm sầm vào cô. Những khớp xương của cô biến thành thạch đông lạnh. Trái tim cô không chịu đập.
Những ký ức tồi tệ nhất của cô đổ xô vào tâm trí cô – cha cô bị treo lên và đánh đập trên núi Diablo; Percy và Jason đánh nhau đến chết ở Kansas; ba người bọn họ bị chết đuối trong hang thờ nữ thần sông ở Rome; bản thân cô đứng trơ trọi chống lại Khione và các Boread. Điều tồi tệ nhất, cô hồi tưởng lại cuộc nói chuyện với mẹ cô sắp sảy đến.
Đờ người ra, cô nhìn chăm chăm khi tên khổng lồ giơ cái búa tạ của hắn lên để đập nát bọn họ. Trong khoảnh khắc cuối cùng, cô nhảy qua một bên, ôm chặt Annabeth.
Cái búa làm nứt sàn nhà, bắn mảnh đá vào lưng Piper.
Tên khổng lồ cười. “Ồ, thật không công bằng!” Hắn nhấc cái búa tạ của mình lên lần nữa.
“Annabeth, tỉnh dậy!” Piper giúp cô đứng dậy. Cô kéo Annabeth về phía cuối căn phòng, nhưng Annabeth di chuyển chậm chạp như sên, đôi mắt cô mở to đờ đẫn.
Piper hiểu tại sao. Đền thờ đang phóng đại những nỗi sợ cá nhân của họ. Piper đã gặp vài điều tồi tệ, nhưng nó chẳng là gì khi so sánh với những điều Annabeth đã trải qua. Nếu cô có những cảnh hồi tưởng về Tartarus, bị phóng đại lên và hợp nhất với tất cả những ký ức tồi tệ khác của cô, tâm trí cô sẽ không thể đương đầu. Cô có thể mất trí theo đúng nghĩa đen.
“Em ở đây,” Piper hứa, lấp đầy giọng mình với sự bảo đảm. “Chúng ta sẽ ra khỏi đây.”
Tên khổng lồ cười. “Một đứa con của Aphrodite chỉ huy một đứa con của Athena! Giờ thì ta đã thấy mọi thứ. Ngươi sẽ đánh bại ta như thế nào, cô gái? Với những mẹo trang điểm và thời trang à?”
Vài tháng trước lời nhận xét đó có lẽ làm cô cảm thấy xúc phạm, nhưng Piper đã vượt qua điều đó. Tên khổng lồ ì ạch tiến về phía họ. May mắn, hắn ta chậm chạp và mang theo một cái búa nặng.
“Annabeth, hãy tin em,” Piper nói.
“Một – một kế hoạch,” cô lắp bắp. “Chị đi về bên trái. Em đi về bên phải. Nếu chúng ta...”
“Annabeth, không có kết hoạch.”
“G... gì cơ?”
“Không có kế hoạch. Chỉ cần theo em!”
Tên khổng lồ vung búa lên, nhưng họ dễ dàng tránh nó. Piper nhảy về phía trước và chém thanh kiếm của mình vào phía sau đầu gối của tên khổng lồ. Khi tên khổng lồ gầm rống trong cơn giận dữ, Piper kéo Annabeth vào đường hầm gần nhất. Ngay lập tức họ hoàn toàn bị nhấn chìm trong bóng tối.
“Ngu ngốc!” tên khổng lồ gầm rống đâu đó phía sau họ. “Đường đó sai rồi!”
“Cứ di chuyển.” Piper giữ chặt tay Annabeth. “Ổn thôi. Tiến lên.”
Cô không thể thấy bất cứ thứ gì. Thậm chí ánh sáng yếu ớt trên thanh kiếm của cô đã tắt ngúm rồi. Dù sao cô cũng tiến về phía trước, tin tưởng vào trực giác của mình. Từ tiếng dội lại của những bước chân của họ, không gian xung quanh họ hẳn phải là một cái động rộng mênh mông, nhưng cô không thể chắc chắn. Cô đơn giản đi theo hướng làm cho nỗi sợ trong cô rõ nét nhất.
“Piper, nó giống như Nhà của Màn đêm,” Annabeth nói. “Chúng ta nên nhắm mắt lại.”
“Không!” Piper đáp. “Mở chúng ra. Chúng ta không thể cố gắng trốn tránh.”
Tiếng của tên khổng lồ đến từ đâu đó trước họ. “Bị lạc vĩnh viễn. Bị nuốt bởi bóng tối.”
Annabeth đông cứng, buộc Piper cũng dừng lại.
“Tại sao chúng ta đâm đầu vào?” Annabeth hỏi. “Chúng ta bị lạc. Chúng ta đã làm những gì hắn muốnchúng ta làm! Chúng ta nên chờ đợi cơ hội, nói chuyện với kẻ thù, tìm ra một kế hoạch. Điều đó luôn luôn có hiệu quả!”
“Annabeth, em chưa bao giờ lờ đi những lời khuyên của chị.” Piper giữ giọng mình nhẹ nhàng. “Nhưng lần này em phải làm thế. Chúng ta không thể chiến thắng nơi này với lý trí. Chị không thể suy nghĩtheo cách của chị mà không cần đến cảm xúc.”
Tiếng cười của tên khổng lồ vang vọng như một khối thuốc súng phát nổ. “Thật đáng thất vọng, Annabeth Chase! Ta là Mimas, được sinh ra để giết chết Hephaestus. Ta là kẻ phá vỡ những kế hoạch, kẻ phá hủy những máy móc hoạt động trơn tru. Không gì có thể hoạt động chính xác với sự hiện diện của ta. Bản đồ không đọc được. Thiết bị vỡ nát. Dữ liệu bị mất. Những đầu óc trí tuệ nhất biến thành hồ bột!”
“Ta... ta đã từng đối mặt với thứ còn tệ hơn ngươi!” Annabeth kêu lên.
“Ồ, ta biết!” Tên khổng lồ giờ nghe có vẻ gần hơn. “Ngươi không sợ à?”
“Không bao giờ!”
“Đương nhiên bọn ta sợ,” Piper sửa lại. “Kinh hãi!”
Không khí di chuyển. Piper đẩy Annabeth qua một bên vừa kịp lúc.
ẦM!
Đột nhiên họ trở lại trong căn phòng hình tròn, ánh sáng mờ mờ giờ gần như làm họ lóa mắt. Tên không lồ đứng gần đó, cố gắng giật cái búa của hắn ra khỏi nền nhà nơi hắn đã nện xuống. Piper nhào tới và đâm lưỡi kiếm của cô vào đùi tên khổng lồ.
“AROOO!” Mimas thả cái búa xuống và cong lưng xuống.
Piper và Annabeth bò ra sau bức tượng Ares bị xích, nơi mà vẫn đập với một nhịp tim kim loại: thùm, thùm, thùm.
Tên khổng lồ Mimas quay về phía họ. Vết thương trên chân hắn đã khép lại.
“Ngươi không thể đánh bại ta,” hắn gầm lên. “Trong cuộc chiến cuối cùng, cần hai vị thần để hạ gục ta. Ta sinh ra để tiêu diệt Hephaestus, và sẽ hoàn thành nếu Ares cũng không tập trung vào ta! Ngươi cứ nên đờ đẫn trong nỗi sợ hãi. Cái chết của ngươi sẽ nhanh hơn.”
Những ngày trước, khi cô đối mặt với Khione trên Argo II, Piper đã bắt đầu nói chuyện mà không suy nghĩ, cứ theo trái tim cô mặc kệ đầu óc cô nói gì. Bây giờ cô làm điều tương tự. Cô di chuyển tới trước bức tượng và đối mặt với tên khổng lồ, mặc dù phần lý trí của cô kêu gào, CHẠY ĐI, ĐỒ NGU NGỐC NHÀ NGƯỜI!
“Đền thờ này,” cô lên tiếng. “Những người Sparta không xích Ares lại bởi vì họ muốn linh hồn của ông ở lại thành phố của họ.”
“Ngươi nghĩ là không à?” Mắt tên khổng lồ lóe lên tia thích thú. Hắn đặt hai tay trên cái búa tạ của mình và kéo nó khỏi sàn.
“Đây là đền thờ của hai người anh em của ta, Deimos và Phobos.” Giọng Piper run run, nhưng cô không cố che giấu nó. “Những người Sparta đến đây để chuẩn bị cho trận chiến, để đối mặt với những nổi sợ của họ. Ares bị xích để nhắc nhở họ rằng chiến tranh có hậu quả. Quyền năng của ông – những linh hồn của trận chiến, các makhai – không bao giờ được giải thoát trừ khi ngươi hiểu chúng khủng khiếp như thế nào, trừ khi ngươi cảm nhận được sợ hãi.”
Mimas cười. “Một đứa con của nữ thần tình yêu giảng giải cho ta về chiến tranh. Ngươi biết gì về cácmakhai?”
“Chúng ta sẽ thấy.” Piper chạy đến chỗ tên khổng lồ, làm hắn mất thăng bằng. Khi thấy lưỡi kiếm lởm chởm của cô lao tới hắn, đôi mắt hắn mở to và hắn ngã về phía sau, đập đầu vào tường. Một vết nứt lởm chởm ngoằn ngoèo trên những tảng đá. Bụi tuôn xuống từ trên trần nhà.
“Piper, nơi này không kiên cố!” Annabeth cảnh báo. “Nếu chúng ta không rời đi...”
“Đừng nghĩ về việc trốn thoát!” Piper chạy về phía sợi dây của họ, thứ đu đưa trên trần nhà. Cô nhảy lên cao hết sức và cắt nó đi.
“Piper, em mất trí à?”
Có lẽ, cô nghĩ. Nhưng Piper biết đây là cách duy nhất để sống sót. Cô phải chống lại lý trí, thay vào đó là đi theo xúc cảm, giữ tên khổng lồ tiếp tục mất thăng bằng.
“Đau quá!” Mimas chà xát đầu mình. “Ngươi biết rõ ngươi không thể giết ta nếu không có sự giúp đỡ của một vị thần và Ares lại không ở đây! Lần tiếp theo ta đối mặt với tên ngu ngốc ồn ào đó, ta sẽ nghiền nát hắn. Ta sẽ không phải chiến đấu với hắn ở nơi đầu tiên nếu tên Damasen ngu xuẩn hèn nhát đó hoàn thành công việc của hắn...”
Annabeth phát ra một tiếng kêu ở cổ. “Không được xúc phạm Damasen!”
Cô chạy tới chỗ Mimas, kẻ chỉ vừa kịp đỡ được lưỡi kiếm drakon của cô bằng tay cầm của cái búa tạ. Hắn cố gắng tóm lấy Annabeth, và Piper đột ngột nhào tới, chém lưỡi kiếm của cô lên mặt của tên khổng lồ.
“GAHHH!” Mimas lảo đảo.
Một chùm tóc bím bị cắt rời rơi xuống nền nhà cùng với thứ gì đó khác – một thứ lớn giống như thịt nằm trên một vũng máu thần thánh vàng.
“Tai của ta!” Mimas khóc thét lên. Trước khi hắn có thể trấn tĩnh lại, Piper tóm lấy cánh tay Annabeth và họ cùng nhau nhảy vào cánh cửa thứ hai.
“Ta sẽ làm sụp căn phòng này!” Tên khổng lồ kêu ầm ầm. “Mẹ Đất sẽ cứu ta, nhưng các ngươi sẽ bị nghiền nát!”
Nền nhà rung lắc. Âm thanh của đá vỡ vang vọng khắp nơi quanh họ.
“Piper, ngừng lại,” Annabeth van nài. “Làm sao – làm sao em giải quyết được thứ này? Nỗi sợ hãi, sự giận dữ...”
“Đừng cố kiểm soát nó. Đó là những điều về ngôi đền thờ. Chị phải chấp nhận nỗi sợ hãi, thích nghi với nó, cưỡi lên nó như thác ghềnh trên một dòng sông.”
“Làm sao em biết điều đó?”
“Em không biết. Em chỉ cảm nhận nó.”
Đâu đó gần bên, một bức tường đổ sụp xuống với một âm thanh nghe như tiếng pháo nổ.
“Em đã cắt sợi dây,” Annbeth nói. “Chúng ta sẽ chết ở dưới đây!”
Piper ôm lấy khuôn mặt bạn mình. Cô kéo Annabeth về phía trước đến khi trán họ chạm nhau. Qua những đầu ngón tay của mình, cô có thể cảm nhận nhịp đập nhanh của Annabeth. “Không thể tranh luận với nỗi sợ hãi. Cũng không thể ghét bỏ nó. Chúng giống như tình yêu. Chúng gần như đồng nhấtcảm xúc. Đó là lý do tại sao Ares và Aphrodite thích nhau. Hai đứa con sinh đôi của họ - Sợ Hãi và Kinh Hoàng – được sinh ra từ cả chiến tranh và tình yêu.”
“Nhưng chị không… điều này thật vô lý.”
“Không,” Piper đồng ý. “Đừng suy nghĩ về nó nữa. Chỉ cần cảm nhận.”
“Chị ghét điều đó.”
“Em biết. Chị không thể lên kế hoạch cho cảm xúc. Giống như với Percy, và tương lai của chị - chị không thể kiểm soát từng sự kiện ngẫu nhiên. Chị phải chấp nhận điều đó. Để nó làm chị sợ. Dù sao hãy tin rằng sẽ ổn thôi.”
Annabeth lắc đầu. “Chị không biết liệu chị có thể.”
“Vậy thì ngay bây giờ hãy tâm trung vào việc báo thù cho Damasen. Báo thù cho Bob.”
Một khoảnh khắc im lặng. “Giờ chị ổn rồi.”
“Tuyệt, bởi vì em cần sự giúp đỡ của chị. Chúng ta sẽ cùng nhau chạy đến đó.”
“Sau đó thì sao?”
“Em biết đâu.”
“Thánh thần ơi, chị ghét việc em chỉ huy.”
Piper cười, điều này làm cô ngạc nhiên. Sợ hãi và tình yêu thực sự có quan hệ. Tại khoảnh khắc đó cô bám víu lấy tình yêu cô dành cho bạn mình. “Tiến lên!”
Họ không chạy theo hướng cụ thể nào và thấy chính mình trở lại miếu thờ, ngay phía sau tên khổng lồ Mimas. Mỗi người bọn họ chém vào một cẳng chân của hắn và làm hắn quỳ xuống.
Tên khổng lồ tru lên. Nhiều tảng đá hơn đổ sụp xuống từ trên trần nhà.
“Những kẻ phàm trần yếu ớt!” Mimas cố gắng đứng dậy. “Không có kế hoạch nào của các ngươi có thể đánh bại ta!”
“Tốt đấy,” Piper nói. “Bởi vì ta không có một kế hoạch.”
Cô chạy về phía bức tượng của Ares. “Annabeth, hãy giữ người bạn của chúng ta bận rộn!”
“Ồ, hắn ta đang bận rộn!”
“GAHHHH!”
Piper nhìn chằm chằm vào gương mặt đồng hung dữ của vị thần chiến tranh. Bức tượng gõ đều đều với một nhịp tiếng kim loại nhẹ.
Những linh hồn của chiến tranh, cô nghĩ. Chúng ở bên trong, đang chờ để được giải thoát.
Nhưng chúng không để cô giải thoát – không cho đến khi cô chứng minh bản thân.
Căn phòng lại rung lắc. Thêm nhiều vết nứt xuất hiện trên những bức tường. Piper lướt qua những tảng đá tạc ở trên cánh cửa: hai khuôn mặt sinh đôi cau có của Sợ Hãi và Kinh Hoàng.
“Những người anh em của tôi,” Piper nói, “những người con trai của Aphrodite… Tôi mang đến cho các người một vật hiến tế.”
Cô đặt cái sừng sung túc của mình dưới chân Ares. Cái sừng ma thuật trở nên rất hòa hợp với cảm xúc của cô nó có thể phóng đại cơn giận, tình yêu hay sự đau khổ của cô và phun ra sự hào phóng phù hợp. Cô hi vọng điều đó sẽ hấp dẫn các vị thần của nỗi sợ hãi. Hoặc có lẽ họ sẽ đánh giá cao trái cây và rau củ tươi cho chế độ ăn kiêng của mình.
“Mình rất sợ hãi,” cô thú nhận. “Mình ghét làm việc này. Nhưng mình chấp nhận nó nếu cần thiết.”
Cô vung lưỡi kiếm của mình lên và cắt đầu của bức tượng đồng xuống.
“Không!” Mimas hét lên.
Ngọn lửa gầm lên từ cái cổ bị cắt của bức tượng. Chúng xoáy quanh Piper, lấp đầy căn phòng với một cơn bão lửa của cảm xúc: căm ghét, khát máu và hoảng loạn, nhưng cũng có tình yêu – bởi vì không ai có thể đối mặt với trận chiến mà không quan tâm thứ gì đó: đồng chí, gia đình, nhà.
Piper dang hai cánh tay ra và các makhai biến cô thành trung tâm của cơn gió lốc.
Bọn ta sẽ đáp trả lời kêu gọi của ngươi, chúng thì thầm trong đầu cô. Chỉ một lần duy nhất, khi ngươi cần bọn ta, phá hoại, tàn phá và tàn sát sẽ trả lời. Bọn ta sẽ hoàn thành phương thuốc của ngươi.
Ngọn lửa biến mất cùng với cái sừng sung túc, và bức tượng bị xích của Ares sụp đổ thành bụi.
“Đứa con gái ngu ngốc!” Mimas tấn công cô, Annabeth dưới chân hắn. “Các makhai đã bỏ rơi ngươi!”
“Hoặc có lẽ chúng đã bỏ rơi ngươi,” Piper đáp.
Mimas giơ cái búa của mình lên, nhưng hắn quên mất Annabeth. Cô đâm mạnh vào bắp đùi hắn và tên khổng lồ lảo đảo về phía trước, mất thăng bằng. Piper bước đi bình tĩnh và đâm vào bụng hắn.
Mimas đâm vào khuôn mặt đầu tiên ở cánh cửa gần nhất. Hắn chỉ quay lại khi cái mặt đá của Hoảng Loạn nứt ra khỏi bức tường phía trên hắn và đổ xuống với một nụ hôn một tấn.
Tiếng kêu của tên khổng lồ bị cắt ngắn. Cơ thể hắn vẫn còn đó. Sau đó hắn tan biến thành một đống tro sáu mét.
Annabeth nhìn chằm chằm Piper. “Điều gì vừa xảy ra?”
“Em không chắc.”
“Piper, em thật đáng ngạc nhiên, nhưng những linh hồn lửa em giải phóng đó...”
“Những makhai.”
“Điều đó sẽ giúp chúng ta tìm ra phương thuốc chúng ta đang tìm như thế nào?”
“Em không biết. Chúng nói em có thể triệu hồi chúng khi thời gian đến. Có lẽ Artemis và Apollo có thể giải thích...”
Một phần của bức tường vỡ ra như sông băng.
Annabeth sẩy chân và suýt trượt lên cái tai bị cắt của tên khổng lồ. “Chúng ta cần ra khỏi đây.”
“Em đang làm,” Piper nói.
“Và, ừm, chị nghĩ cái tai này sẽ là chiến lợi phẩm chiến tranh của em.”
“Kinh tởm.”
“Sẽ là một cái khiên dễ thương.”
“Im miệng, Chase.” Piper nhìn chằm chằm vào cánh cửa thứ hai, nơi mà vẫn có gương mặt của Sợ Hãi ở trên. “Cảm ơn, người anh em, vì giúp đỡ tiêu diệt tên khổng lồ. Tôi cần thêm một đặc ân để thoát ra. Và, xin hãy tin tôi, tôi thực sự hoảng sợ. Tôi đề nghị ông điều này, ừm, một cái tai dễ thương như một vật hiến tế.”
Cái mặt đá không trả lời. Một mảng tường nữa tróc ra. Những vết nứt hình sao xuất hiện trên trần nhà.
Piper tóm lấy tay Annabeth. “Chúng ta sẽ đi qua cánh cửa đó. Nếu nó hoạt động, chúng ta có thể thấy mình trở lại mặt đất.”
“Và nếu nó không?”
Piper nhìn lên gương mặt của Sợ Hãi. “Cùng khám phá nào.”
Căn phòng sụp đổ quanh họ khi họ nhảy vào bóng tối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...