Màu của Gió

Chương 02: Ký ức phải lãng quên
Một tuần trong bệnh viện, suốt ngày ăn với nằm, gặp mặt chỉ có 4 người Trần Minh, Trần Long, bác May đưa thức ăn và ông bác sỹ khám kiểm tra chân. Kim Vi cảm thấy rất là chán. Được cái là trông cô đã có chút sức sống, đã bắt đầu béo lên rồi.
Chiều chủ nhật, nắng ấm áp. Trần Long bước vào, tay vắt chiếc áo ple màu gi. Sau lưng là Trần Minh khuôn mặt vui vẻ, 1 cô gái trẻ tuổi ăn mặc bình thường bước vào.
-         “Cô chủ.” Cô gái chào Kim Vi
Đã được Trần Minh kể sơ qua, gia đình khá giả, chỉ còn 3 anh em sống với nhau, họ hàng không còn ai. Trần Long là giám đốc 1 công ty về máy tính, vì không hiểu lắm mấy thứ rắc rối như thế nên Kim Vi cũng không hỏi rõ ràng. Mà Trần Minh cũng biết với cái kiểu hỏi của Kim Vi anh cũng không thể trả lời tường tận được, có khi lại cãi nhau vì những điều hiển nhiên của cô. Trần Minh là phó tổng một công ty kinh doanh trang sức, ai có thể ngờ người nhìn như trẻ con của Trần Minh lại là phó tổng. Kim Vi đã từng không tin, nhưng có vẻ Trần Minh không nói đùa nên cô tạm chấp nhận. Đợi khỏe lại cô lại tìm hiểu cũng chưa muộn mà.
Cô gái bắt đầu thu dọn những đồ đạc của Kim Vi.
-         Hôm nay em có thể ra viện, về nhà tiện chăm sóc, với lại em cũng thoải mái hơn.
Trần Long nhìn cô nói chậm rãi.
-         “Em sắp khỏi rồi, bao giờ khỏe anh dẫn em đi chơi thoải mái”, xoa đầu cô, Trần Minh cười vui vẻ, ánh mắt ngập tràn yêu thương.
Cuối cùng cũng thoát khỏi cái giường bệnh, đương nhiên là vui. Mất trí nhớ đối với cô hình như không phải là nỗi bận tâm, cô vẫn không hẳn không biết gì. Về biệt thự của nhà mình, cô cũng không ngạc nhiên, gặp gỡ người trong nhà cũng vậy, sau dần những việc bình thường cô vẫn làm được. Mất kí ức, nhưng cô vẫn cảm nhận được hình như họ là một phần cuộc sống của cô.

Biệt thự không lớn, có sân cỏ rất rộng, có một cái hồ bơi, cây ăn quả, một vườn hoa. Thật là thích hợp cho nghỉ ngơi, rất yên tĩnh. Mọi người hầu trong nhà không nhiều. Một quản gia, nói là quản gia nhưng mà có vẻ hơi trẻ so với những gì cô nghĩ, Gin – 36 tuổi, mắt xanh (người Mỹ), tóc nâu, cao và trắng. Bác Pie mà cô từng nghe là phụ bếp, người Mỹ, 56 tuổi. Bác gái hay đưa cơm cho cô là May, 55 tuổi, cô gái lúc giúp cô thu dọn ở bệnh viện là Mina, 25 tuổi, người Mỹ. Dường như mọi người trong nhà cô là người Mỹ, và đặc biệt trông họ rất lạnh lùng. Gặp nhau hàng ngày mà Kim Vi chỉ thấy họ chào cô rồi việc ai nấy làm, không nói chuyện, dường như căn biệt thự yên tĩnh quá, yên tĩnh như không người. Biệt thự cứ cách ngày lại có mấy người đến dọn dẹp sạch sẽ, tuy nhiên họ giống với mấy người trong nhà cô, lạnh lùng. Điều đó khiến Kim Vi khó chịu, tính cô hơi thất thường, nhưng mà chán như thế này cô không chịu được, bệnh nói nhiều của cô lại tái phát.
Người duy nhất có thể nói cùng cô đương nhiên là Trần Long. Tối nào 2 anh em cũng có rất nhiều chuyện để nói, quá khứ của cô dần được kể lại. Nói thực ra chỉ có thêm là, cô chuẩn bị đi học, nguyên nhân gây mất trí nhớ + bó bột ở chân là do tai nạn xe máy. “May mà vẫn không ảnh hưởng nhan sắc bình thường, không lỡ ế thì chết” nguyên văn câu mà Trần Long khen cô. Càng nghe càng tủi.
Chính vì vậy cô đã quay sang xem ti vi cùng Trần Minh, và cô với anh lại xảy ra cuộc chiến tranh mới.
-         Hoạt hình
-         Phim
-         Hoạt hình
-         Phim
.
.
.
Không ai nhường ai, và cuối cùng người thắng là cô, tivi lại mở hoạt hình, nhưng mà đã là 10h, cô lại bị Trần Long bế lên phòng ngủ, xa cái tivi.” Ngày mai xem tivi trước, nói chuyện sau vậy”, cô tự khuyên mình.
Đắp chăn cho cô, tắt đèn xong Trần Long mới bước ra ngoài. Cô khó ngủ nếu như phòng còn ánh sáng, nên phòng của cô, anh không dùng đèn ngủ.
Mấy ngày nay chân cô bắt đầu lên da non, ngứa. Trông cô khó chịu anh cũng không đành lòng, đành bắt cô ngủ sớm, nói chuyện nhiều cho cô quên đi cái chân. Cũng sắp khỏi rồi. Tương lai sắp tới, sắp xếp mọi chuyện thế nào anh phải bàn bạc với Minh đã.
Bước vào phòng làm việc, Ming đã ngồi ở đó trầm mặc, khuôn mặt khác hẳn trước mặt Vi, nó lạnh lùng, nguy hiểm. Rót 2 li vang, anh đưa cho Minh 1 li. “Thế nào đây?”
------------------------ Đường phân cách quá khứ-------------------
-         Này thì khóc này!
-         Đồ xui xẻo, đánh ày chừa

Trên bãi cỏ xanh, mấy đứa trẻ con đang thi nhau đánh, đá vào người một đứa bé gái, mặc chiếc áo màu xanh dương, quần lửng  đen. Cô bé chỉ biết ôm mặt, co người lại.
-         Làm cái gì thế, mấy thằng kia????????
-         Làm gì thế??????
Tiếng 2 đứa con trai cùng cất lên, 2 cái bóng cùng phi qua chỗ mấy đứa trẻ, đẩy ngã mấy đứa, đỡ cô bé nhỏ dậy. Đôi mắt nâu to, tròn ngập nước, sụt sịt, cái môi hồng mím chặt. “ Em không có khóc đâu, không có đau mà”, cô bé nói. Những giọt nước mắt lau vội.
Đứa con trai mặc chiếc áo đen, quần lửng nâu bặm môi, nhíu mày. Đứa còn lại mặc chiếc áo xanh da trời, quần lửng đen, lau đi những giọt nước mắt, xoa đầu cô bé, ôm cô vào lòng xoa xoa lưng như mẹ vẫn làm ngày nào cho cậu. Ánh mắt nhìn vào mấy đứa trẻ đang đứng trước mặt, ánh mắt ấy, khiến cho những đứa bé phải lùi lại mấy bước.
Thằng bé lớn nhất trong đám, thấy nhóm đông, nói cứng: “ Sợ gì, bọn xui xẻo nhà mày, nên cút đi, con bé oan nghiệt ấy..”Lời chưa nói xong, cậu bé áo đen đã tiến lại đấm vào mặt thằng bé một cái, thằng bé do không dự trù trước, ngã xuống đất. Mấy đứa khác thấy thế nhảy vào giúp đỡ, đánh cậu bé áo đen. Cậu bé áo xanh vẫn ngồi đấy, ôm cô bé, ngăn không cho cô quay đầu lại. Trên bãi  cỏ bây giờ là cuộc đánh nhau của cậu bé áo đen với mấy đứa khác.
-         Mấy đứa kia? Làm cái gì thế? Không ra thể thống gì nữa?
-         “Mẹ ơi, nó đánh con”. 1 thằng trong nhóm chạy về phía người phụ nữ, chỉ tay về cậu con trai áo đen kể tội
Người phụ nữ nhìn lại, mấy đứa trẻ đã buông nhau ra, trên mặt đất cậu bé áo xanh đang ôm đứa bé gái, cậu con trai áo đen đang túm vào áo thằng bé, chưa có ý định buông tay. Thở dài, lại chuyện mọi khi.
-         Mấy đứa vào nhà nhanh, bác sẽ bảo bố mẹ mấy đứa sau.
Quay lại nhìn 3 đứa trẻ trên thảm cỏ, nhíu mày rồi quay vào nhà.
Trên bãi cỏ xanh chỉ còn lại 3 đứa trẻ, cô bé đã hết khóc, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu bé áo đen.
-         Anh Long lại đánh nhau, em không đau mà, chỉ là bụi bay vào mắt thôi, anh bị chảy máu rồi

-         Không sao, chỉ xước 1 chút, hì, em không sao là tốt rồi, không đau ở đâu chứ?
-         “Không đau”, lắc đầu, cô bé nói.
Người im lặng từ nãy tới giờ, không nói gì, cậu trai ấy, đôi mắt càng ngày càng sâu không thấy đáy, bàn tay nắm chặt nổi gân.” Tổn thương Vi Vi, bọn mày xem tao sẽ làm gì”.
Năm ấy, Kim Vi 5 tuổi, Trần Long, Trần Minh 12 tuổi.
------------------------------------------------------------------------------------
 
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận